Gần sáng,trời còn tối mờ ảo. Dương Phong dậy từ rất sớm ra ngoài. Vừa mới mở cửa đã thấy TA cầm chổi quét sân. Anh lặng lẽ đi đến. Bóng dáng nó mãi mê quét sân với bộ đồ nam nhân,tóc búi cao gọn lại,nhìn nó như một thư sinh chuẩn bị đi thi trạng nguyên vậy.
-"Ngươi dậy sớm vậy sao?"
TA thoáng giật mình,quay sang không biết DP xuất hiện từ lúc nào.
-"Vâng. Chúc người buổi sáng tốt lành."
Buổi sáng tốt lành? Anh khẽ cau mày. Rất ít khi những người hầu kẻ hạ chúc anh như vậy.
-"Ngươi thật kì lạ. Rất ít khi ai chúc ta buổi sáng tốt lành."
TA thụt lại quên mất mình đang bị xuyên không,không như thế giới thực như những người khác chúc như thế. Lập tức nó cúi đầu xin lỗi.
-"Tôi xin lỗi. Tôi không có ý khác chỉ muốn chúc người có buổi sáng tốt lành."
DP vẫy vẫy tay cho qua. Nhìn TA một hồi suy nghĩ.
-"Được rồi. Nhưng từ nay ngươi cứ gọi ta là Dương Phong kaka."
Dương Phong kaka. Cái tên nghe thân mật và tao nhã làm sao. Nó nở nụ cười rạng rỡ vâng rồi đi sang công việc khác. Anh nhìn nó khẽ nhăn hai hàng lông mày lại. Có một cảm giác rất lạ khi anh gặp người con gái này. Cứ như thể cô ấy không phải thời đại này mà xuất hiện một nơi rất lạ.
-"Có lẽ mình đọc sách nhiều nên hơi suy nghĩ."
...
TA ra khỏi cổng với chiếc nón lớn che khuất mặt kia với ý định đi mua cho DP mẫu mực để viết theo lời dạy.
Trên đường đi nó dừng lại ở kỉ viện to lớn ấy. Bỗng nhiên nhớ lại cô nàng Bích Liên và câu nói "nếu có thể rời đi thì muội hãy rời đi". Nó cảm nhận được Bích Liên rất muốn được thoát khỏi nơi kinh tởm ấy. Nơi đó rất đáng sợ.
-"Bích Liên tỷ...."-Nó nhìm lên căn phòng xa xa ấy.-"Nếu có thể...em sẽ giúp tỷ thoát khỏi nơi địa ngục ấy."
Nói rồi nó ôm tẩu mực đi. Bỗng nhiên từ xa,một người cắm đầu chạy lao thẳng vào người nó tè nhào xuống nơi bán hàng của người bên cạnh. Cô bé đó chạy đếnn đỡ nó dậy phủi quần áo chỉnh tề,luôn miệng xin lỗi.
-"Xin lỗi chủ quán,xin lỗi sư huynh. Tại tôi hấp hối quá va phải người."
Mãi loay hoay,nó ngước lên nhìn. Khuôn mặt người con gái sát mặt nó làm nó giật mình trông quen thuộc. Người này....hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Nó cố gắng nhớ mãi không ra. Thực chất,người con gái trước mắt có khuôn mặt mà nó đã từng thấy.
-"Trần Mỹ Linh?"-Ta lí nhí. Nghĩ đến ngươid trong tấm ảnh mà đã thấy ở phòng Khắc Dương và người con gái của bà Loan.
-"Con nhỏ ăn mày ở đấy. Mau bắt nó."-Tiếng người đàn ông từ xa làm nó giật mình nhìn sang người con gái đó.
-"Ôi...ôi..chết rồi."-Nhỏ chạy bắn mình đi,không quên cúi đầu chạy.-"Xin lỗi sư huynh. Sau này có gặp lại tôi sẽ tạ lỗi sau."
Tạ lỗi? Khắc Dương? Mỹ Linh? Nó đứng giữa dòng người tấp nập với tẩu mực đấy? Mỹ Linh và Khắc Dương,hai người có quan hệ gì đó?
-"Này.....có mau nhanh đi học không hả thằng lề mề?"-BQ đứng ngoài cổng hét lên.
ML chạy hấp hối với cặp sách kia. Suốt tối hôm qua mãi ôn thi quên bén giờ giấc.
-"Đợi tớ...đợi tớ."-Chưa kịp đến cổng. Nhỏ vấp ngay hòn đá bự chà bá té nhào đâm mặt xuống nền nhà.-"A.....ui da.....đau quá đi mất."
BQ phá cười với tính hậu đậu đó. Vỗ đùi vài cái ngồi tên xe réo riếc.
-"Ahahahaa.....cái đồ ẻo lả hậu đậu."
Nhỏ xoa đầu tức tối đỏ mặt nhìn hắn đang khoái chí.
-"Đã bảo không được gọi tớ là ẻo lả cơ mà."-ML đi đến quất vài cái vào người hắn.
-"Rồi....rồi....bỏ ngay bàn tay con gái đó ra khỏi tao đi. Hết chị rồi đến em đánh đau thế mồ."-BQ né tránh những đòn đấy,mặt tếu tếu hấc mắt bảo nhỏ lên xe.
ML cười rạng rỡ ngồi phía sau xe hăng hái với chiếc balo kia.
-"Bá Quyền tớ sẽ hơn cậu cho xem."
-"Kệ mẹ mày."-Rất nhanh.
-"Ơ....hừ."-ML bị quê một vố đỏ mặt im bặt.
BQ khẽ liếc phía sau cong đôi môi lên cười. Khắc Dương?
Quản gia Ngô từ bên trong nhìn hai người bọn họ. Ánh mắt khẽ nhau lại. Nghĩ đến việc cô chủ nhờ mình làm sau khi gặp tai nạn. Có lẽ bây giờ nên làm rồi.
-"Cô chủ....người mau khỏe lại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT