Yêu Thần thu hồi cánh tay, ngón tay thon dài khẽ đặt trên đầu gối, cười như không cười nhìn “Liễu Hâm Nhã”, không nói một lời, cũng chỉ là yên lặng nhìn như vậy, khiến trong lòng “Liễu Hâm Nhã” run sợ, vô thức bắt đầu lui về phía sau. Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bản năng nhận biết nguy hiểm nói cho hắn biết, nên cách xa Yêu Thần, phải tận lực cách xa.
Yêu Thần không vội vàng, bình tĩnh nhìn hắn.
Đột nhiên biểu tình trên mặt "Liễu Hâm Nhã" cứng đờ, thân thể của hắn bất động, không phải hắn không muốn động, mà là không thể nhúc nhích được. “Liễu Hâm Nhã” hoảng sợ nhìn chằm chằm Yêu Thần nhàn nhã ngồi ở trên tảng đá lớn, "Liễu Hâm Nhã" cảm thấy hai chân của mình không ngừng phát run, run rẩy liên tục.
"Các ngươi cảm thấy kế hoạch do mình lập ra rất hoàn mỹ sao?" Yêu Thần thong thả hỏi.
"Liễu Hâm Nhã" căn bản cũng không biết trả lời thế nào, bây giờ hắn nên nói gì đây?
Vốn kế hoạch rất hoàn hảo, đột nhiên lại xuất hiện một Liễu Lan Yên, hại hắn không ra tay không được. Vất vả lắm hắn mới tìm được nhược điểm của Liễu Lan Yên, sau khi nhiễu loạn tinh thần của nàng mới phát hiện, tin tức mà bọn họ lấy được căn bản không chính xác.
Cái gì mà giờ hợi, cái gì mà Yêu Thần sẽ suy yếu, tất cả đều là giả.
Vừa nãy hắn toàn lực ra tay, lại bị Yêu Thần tùy tiện búng tay nhẹ một cái liền giải quyết. Cứ ngỡ rằng cái bẫy lần này thật hoàn hảo để bắt được Yêu Thần, đâu ngờ rằng, đến cuối cùng kết quả lại ngược lại, chính bọn họ lại rơi vào cái bẫy của chính mình, trở thành con mồi của Yêu Thần.
Câu hỏi của Yêu Thần cũng chẳng mong nhận được câu trả lời, tự hỏi tự đáp mà gật đầu: "Kế hoạch của các ngươi đúng là rất hoàn mỹ."
"Ở nơi góc tối tăm nhất của Vô Trần Cư có trồng Mê Ưu Thảo của Ma giới, phối hợp với kết giới này của các ngươi, đúng lúc là sẽ không bị người bên ngoài phát hiện, phương pháp khá lắm." Yêu Thần một mực khẳng định Ma giới đã làm, chỉ là vào lúc này, khẳng định như vậy, hình như nói là giễu cợt thì chính xác hơn một chút.
Gương mặt "Liễu Hâm Nhã" trắng bệch nhìn Yêu Thần, giễu cợt nói: "Nhưng Tôn chủ đại nhân vẫn phát hiện không phải sao?" Muốn giễu cợt thì cứ thoải mái nói ra, nhục nhã bọn họ như vậy để làm gì chứ?
"Nếu không phát hiện được thì bổn tôn cũng không được gọi là Yêu Thần rồi." Yêu Thần nói như đó là chuyện đương nhiên, "Mê Ưu thảo có mùi vị đặc biệt như vậy, ngươi cảm thấy khứu giác của bổn tôn nhầm lẫn được sao?"
Yêu Thần không nói những lời này thì vẫn còn tốt, vừa nói như thế, khiến “Liễu Hâm Nhã” giận đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa lệch đi. “Liễu Hâm Nhã” óan hận thầm mắng, ngoại trừ động vật cực kỳ nhạy cảm với Mê Ưu Thảo ra thì căn bản sẽ không ai có thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Sở dĩ được gọi là Mê Ưu Thảo là vì trừ những đặc tính khác ra, thì quan trọng nhất chính là một chữ “mê”. Chính là “Mê hoặc suy nghĩ”.
Nếu bất chợt gặp Mê Ưu Thảo trên đường thì cũng chỉ thấy nó như cỏ dại mọc đầy ở ven đường mà thôi, ai cũng không chú ý nhiều đến nó. Dù bọn họ là người của Ma giới thì cũng phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể tìm được Mê Ưu Thảo từ trong đám cỏ dại kia.
Liễu Hâm Nhã làm theo chỉ thị của bọn họ, trồng Mê Ưu Thảo vào nơi mọc đầy cỏ, huống hồ lại là hạt giống Mê Ưu Thảo, chỉ cần không tới thời gian một ngày là có thể mọc rễ nảy mầm, trộn lẫn vào bên trong đám cỏ dại, tuyệt đối sẽ không có người chú ý đến.
Liễu Hâm Nhã ở trong Vô Trần Cư một thời gian dài như vậy, đi qua rất nhiều nơi, chỉ là vẩy hạt giống Mê Ưu Thảo mà thôi, làm sao lại bị người ta phát hiện?
Nghĩ tới đây, trong lòng "Liễu Hâm Nhã" đột nhiên lướt qua một ý nghĩ cổ quái, Yêu Thần nói Mê Ưu Thảo có mùi vị đặc biệt, chẳng lẽ thật sự hắn có thể ngửi thấy được mùi của Mê Ưu Thảo ư?
Yêu Thần là người của Yêu Giới, đương nhiên cũng là yêu, như vậy bản thể của hắn rốt cuộc là cái gì?
Là loại yêu gì?
Dĩ nhiên, vấn đề như vậy dù là cho hắn tám lá gan hắn cũng không dám hỏi.
Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là hắn không thể chết ở chỗ này được.
"Liễu Hâm Nhã" nhìn Yêu Thần, trong lòng đang không ngừng tính toán tình huống tối nay, hôm nay hắn đã không muốn nghĩ làm sao có thể bắt Yêu Thần đi nữa rồi. Bây giờ có thể thoát mới là vấn đề quan trọng nhất.
"Được, hay cho một Tôn chủ đại nhân." "Liễu Hâm Nhã" nhìn chằm chằm Yêu Thần mà nghiến răng nghiến lợi, "Vậy mà lập ra cái bẫy này, chờ người đến nhảy vào. Có lẽ, cái tin tức giờ hợi đó cũng là Tôn chủ đại nhân cố ý tung ra phải không?"
Đối mặt với câu hỏi dò xét của "Liễu Hâm Nhã", Yêu Thần cũng chỉ cười chứ không nói, nụ cười nhàn nhạt thật giống như tuyết mai lạnh lùng thanh nhã.
Yêu Thần không phản ứng, khiến "Liễu Hâm Nhã" căn bản không biết phải làm sao, không hiểu rõ rốt cuộc bây giờ là tình huống gì nữa.
Yêu Thần vẫn yên lặng nhìn "Liễu Hâm Nhã", sau đó chậm rãi giơ bàn tay lên, tia sáng như ngọc ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Ánh sáng nhàn nhạt, cũng không phải hết sức sáng ngời, mênh mông dưới bầu trời đêm giống như là Huỳnh Hỏa chi quang. Mờ mờ, nho nhỏ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt, tùy thời sẽ bị bao phủ bởi bầu trời đêm đen.
Chỉ là, ánh sáng như vậy, lấp lánh như ngọc, nhỏ bé nhưng tuyệt đối khiến người ta không dám bỏ qua.
"Liễu Hâm Nhã" khẩn trương nhìn chằm chằm mấy điểm sáng này, còn đáng sợ hơn cả ác ma ở địa ngục, hắn rõ ràng có thể cảm thấy điểm ánh sáng này truyền tới sức mạnh cường hãn trực tiếp nhốt hắn lại, khiến hắn không cách nào thoát đi.
Gió, nhẹ nhàng thổi qua. Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, lá cây xào xạt nhẹ vang lên.
Thời gian giống như ngừng lại vào giây phút này, tất cả chú ý lực đều tập trung ở mấy điểm huỳnh quang trên ánh sáng này của Yêu Thần.
Yêu Thần nhẹ nhàng cười, theo nụ cười của hắn, ngón tay khẽ búng, ánh huỳnh quang này liền vững vàng bay về phía "Liễu Hâm Nhã".
Tốc độ cũng không nhanh, chỉ là bình tĩnh bay về phía "Liễu Hâm Nhã", giống như ở nơi này trong bầu trời đêm có một sợi tơ vô hình dẫn dắt, dẫn tia sáng về phía "Liễu Hâm Nhã".
"Liễu Hâm Nhã" cố gắng điều động sức mạnh của mình, muốn tránh thoát, chỉ là, Yêu Thần đã khóa hắn lại, căn bản không thể nào cử động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh huỳnh quang bắn tới, từ từ lớn dần trong mắt hắn, càng đến gần, giống như là lưỡi hái của tử thần từ từ cắt lấy tánh mạng của hắn.
Càng lúc càng gần, hô hấp của "Liễu Hâm Nhã" cũng càng dồn dập, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy rốt cuộc nổi lên màu máu, trong mắt hằn lên tia máu, con ngươi trừng lớn như muốn lồi ra. Tim đập thình thịch, căn bản không thể nghe được những âm thanh khác, trong lỗ tai, trong đầu, tất cả đều chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.
Nhìn tia sáng kia dần dần tiến lại gần, hô hấp của "Liễu Hâm Nhã" càng lúc càng nặng nề, rốt cuộc không nhịn được, một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Màu máu cũng không phải là đỏ tươi, mà là màu đỏ sậm như trúng độc, đỏ sậm rồi biến thành màu đen, nồng nồng dính dính giống như mực trong lọ, mơ hồ bốc ra một mùi hôi thối, làm người ta buồn nôn.
Vào thời khắc này "Liễu Hâm Nhã" đột nhiên phát ra một tiếng thét thê lương, giống như là chim vào ban đêm bị kinh sợ mà bay loạn, người nào nghe được lông tơ đều dựng đứng.
Ngoài dự đoán, đột nhiên "Liễu hâm nhã" tự dưng có thể cử động, ngay tại chỗ bóng dáng hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng di động tới.
Hắn không công kích về phía Yêu Thần, cũng không phải là cố ý tránh né, mà là bóng dáng xẹt nhanh như một tia chớp, đánh về phía Liễu Lan Yên.
Ai cũng không ngờ "Liễu Hâm Nhã" lại có hành động này, hắn thế nhưng muốn Họa Thủy Đông Dẫn(*), muốn dẫn công kích về phía Liễu Lan Yên.
(*Họa thủy đông dẫn: kẻ gây tai họa, mầm tai họa)
"Tôn chủ đại nhân, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo người ngài quan tâm nhất cùng chết!" "Liễu Hâm Nhã" điên cuồng kêu to, trong nháy mắt, sức mạnh tăng lên đến cực kỳ khủng bố.
Yêu Thần khẽ cau mày, hiển nhiên sức mạnh của "Liễu Hâm Nhã" đã vượt ngoài dự đoán của hắn.
Cổ tay khẽ động, ngón tay thon dài búng nhẹ một cái, ánh sáng giữa không trung đột ngột bay về hướng khác, tránh khỏi Liễu Lan Yên.
Sức mạnh bộc phát của "Liễu Hâm Nhã" quá mức cường hãn, tốc độ cực nhanh, nếu muốn công kích hắn, vạn lần không thể.
Bỗng chốc tốc độ của điểm sáng xanh này tăng lên, thật giống như một ngôi sao băng, nếu không phải là bị ngăn trở.
Hai mắt Liễu Lan Yên hơi nheo lại, sức mạnh của "Liễu Hâm Nhã" khiến tóc dài của nàng tung bay, tung bay ở phía sau, quần áo liền bị nội lực ép dính sát trên người.
Nếu là người khác, bị sức mạnh như thế áp tới đã sớm chịu không nổi mà lảo đảo lui về phía sau. Nhưng mà Liễu Lan Yên chỉ hơi híp mắt một chút, mỉm cười nhìn "Liễu Hâm Nhã" càng ngày càng gần.
Trong không khí tràn ngập bầu không khí khẩn trương cùng ngột ngạt.
Không biết có phải quá mức an tĩnh hay không, thế nhưng có thể nghe được tiếng tiếng nước chảy trên mặt hồ vang lên.
Ngày thường nếu như vậy làm cho người ta cảm thấy đó là một thanh âm thật yên tĩnh, nhưng mà lúc này nghe thấy lại chỉ cảm thấy buồn bực.
"Liễu Hâm Nhã" cười lớn, ngón tay cong thành năm đầu móng tay sắc nhọn, không biết là bởi vì đầy máu hay là bởi vì bị thương, mà hiện ra màu máu đỏ tươi khác thường.
“Liễu Hâm Nhã” tiến lên dùng toàn lực tóm lấy Liễu Lan Yên, trên không trung lưu lại năm đạo tàn ảnh máu tươi ghê người.
"Chết đi!" "Liễu Hâm Nhã" hét lớn một tiếng, dốc hết toàn lực vào móng tay cắm về phía ngực Lan Yên. Lần này nếu bị đâm trúng, trái tim của Liễu Lan Yên nhất định sẽ bị móc ra ngoài.
Đối mặt với móng vuốt đỏ tươi gào thét tiến tới, Liễu Lan Yên chỉ nở nụ cười, định ngăn cản lại, nhưng hình như người kia không muốn cho nàng có cơ hội thể hiện.
Một tia sáng nhu hòa như là ánh trăng, nhẹ nhàng chắn trước mặt nàng, mỏng và mờ nhạt như thế, có cảm giác giống như vừa đụng vào liền tan vỡ, nhưng lúc "Liễu Hâm Nhã" đâm tới, ngay cả rung một cái cũng không hề có.
Một tiếng kêu thảm thiết mà thê lương phát ra từ miệng "Liễu Hâm Nhã", nhìn ngũ quan của hắn vặn vẹo, miệng há to, không ngừng kêu la thảm thiết.
Tia sáng mỏng như lụa kia vẫn không hề bị dao động, mà "Liễu Hâm Nhã" lại đang ôm tay phải của mình nhảy lui về phía sau, sau đó một tầng sương mù từ dưới đất bốc lên, tất cả âm thanh đều biến mất không thấy gì nữa.
"Chạy?" Phản ứng đầu tiên của Liễu Lan Yên chính là như thế.
Tia sáng cợt nhả kia cũng biến mất theo lớp sương mù tiêu tán, đâu còn thấy bóng dáng của “Liễu Hâm Nhã” nữa.
Xem ra mới vừa rồi hắn chỉ công kích là một phần, đồng thời cũng tính kế lấy tiến làm lùi, đi một nước cờ mạo hiểm để có đường lui.
Vừa lúc "Liễu Hâm Nhã" biến mất, không gian bị phong bế cũng đồng thời sụp đổ.
"Bành Trăn." Yêu Thần nhàn nhạt phân phó.
"Rõ" Bành Trăn lập tức lĩnh mệnh rời đi, người ở Vô Trần Cư cũng cần phải căn dặn, còn có "Liễu Hâm Nhã" làm ra chuyện như vậy, muốn đi thì đi sao?
"Không có chuyện gì chứ?" Một câu hỏi lại đồng thời hai giọng nói, Yêu Thần và Liễu Lan Yên lại cùng hỏi một câu.
Yêu Thần nở nụ cười: "Nàng cảm thấy ta sẽ có chuyện gì sao?"
Hai hàng lông mày thanh tú của Liễu Lan Yên khẽ nhếch: "Ngươi cảm thấy ta yếu hơn ngươi sao?"
Nhìn bộ dạng không cam chịu yếu thế của Liễu Lan Yên, khiến cho Yêu Thần cưng chiều cười khẽ, đứng dậy đi tới, nhẹ nhàng vỗ đầu vai Liễu Lan Yên: "Đi về nghỉ ngơi đi."
"Ngươi đã sớm nhìn ra Liễu Hâm Nhã không được bình thường?" Liễu Lan Yên đi theo Yêu Thần trở về cũng không có bất kỳ dị nghị gì, chỉ là thuận miệng hỏi chuyện của Liễu Hâm Nhã mà thôi.
"Bề ngoài thì điều tra tình hình của Vô Trần Cư, thực ra lại bí mật làm mấy động tác nhỏ, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được." Yêu Thần cũng không hề để ý chuyện của Liễu Hâm Nhã, giải thích cho Liễu Lan Yên.
"Nàng ta muốn tạo dấu hiệu giả, khiến người khác hiểu lầm nàng ta muốn điều tra bố cục phòng vệ của Vô Trần Cư. Nàng ta biết, người của Vô Trần Cư không ai tin tưởng nàng ta. Nên lúc này Liễu Hâm Nhã mới tương kế tựu kế giả vờ điều tra, nếu nàng ta quá yên tĩnh ở Vô Trần Cư, ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi." Yêu Thần chẳng hề để ý nói.
Hắn vẫn luôn quan sát Liễu Hâm Nhã, nên cũng chẳng sợ nàng ta lật trời.
"Tương kế tựu kế?" Liễu Lan Yên im lặng nhìn Yêu Thần một cái, Liễu Hâm Nhã tương kế tựu kế, lại bị Yêu Thần ở phía sau tương kế tựu kế lại.
Cái này xen cái khác, thật là đủ mệt, giả dối với giả dối, mưu kế với mưu kế.
"Giờ hợi có chuyện gì xảy ra?" Im lặng một lát, Liễu Lan Yên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Liễu Lan Yên, nhưng Yêu Thần không trả lời ngay, mà là dừng bước, nghiêm túc nhìn nàng.
Ánh mắt chính là chăm chú như thế, bên trong ẩn chứa rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi Liễu Lan Yên không thể phân biệt rõ ràng, nhiều đến nỗi khiến nàng không thể chịu nổi, hơi nóng xông ra ngoài mặt, không cần soi gương cũng biết, hai gò má của nàng đang đỏ bừng. Thật ra thì nàng cũng không biết tại sao lại xấu hổ, chính là không giải thích được mà ngượng ngùng thôi.
Đều là do Yêu Thần xấu xa này!
Nghĩ tới đây, Liễu Lan Yên giận dữ nhìn chằm chằm Yêu Thần, trừng đến nỗi muốn xuyên thủng hắn.
Hắn lại nhìn nàng như vậy, đáng ghét, thật sự rất đáng ghét!
Yêu Thần biết rõ lúc này hắn không nên cười, nhưng thật sự là không nhịn được, phản ứng của Liễu Lan Yên thật là đáng yêu.
Đã lâu rồi hắn không thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng như vậy, thật là không nhịn được. Phụt một tiếng bật cười, Yêu Thần lập tức hiểu ra, hỏng rồi.
Liễu Lan Yên sẽ tức giận.
Quả nhiên, vừa nghe thấy tiếng cười của hắn, Liễu Lan Yên đối diện lập tức tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai má khẽ phồng phồng trông đáng yêu như thế, khiến hắn không nhịn được nghĩ muốn véo một cái.
"Á, ngươi làm gì đấy?" Một tiếng thét kinh hãi kéo thần trí của Yêu Thần trở về, mu bàn tay hơi đau mới khiến hắn biết, thật sự mình đã làm như vậy, trực tiếp véo má của Liễu Lan Yên.
"Ách… Không có gì…" Yêu Thần vội vàng buông tay ra, vô tội giơ tay, bày tỏ hành động vừa rồi của hắn tuyệt đối không phải là cố ý, chỉ là do không kìm lòng được mà thôi.
Liễu Lan Yên giận dữ nhìn hai mắt Yêu Thần, quyết định trước tiên ghi lại món nợ này rồi sau lại tính, hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần biết rõ ràng: "Giờ hợi có chuyện gì xảy ra?"
"Nàng cho rằng thế nào?" Yêu Thần cũng không trực tiếp trả lời Liễu Lan Yên mà là cười hỏi nàng.
Liễu Lan Yên hồ nghi nhìn Yêu Thần một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi suy đoán: "Ngươi chủ động tiết lộ tin tức, để cho kẻ địch phát giác được, ngươi muốn xửa lý hoàn toàn từng nhóm muốn đến gây rối?"
"Cứ xem như là vậy đi." Yêu Thần lấp lửng nói.
"Xem như là vậy?" Liễu Lan Yên bất mãn nhíu mày, đây là đáp án quỷ quái gì vậy?
Thấy Liễu Lan Yên bất mãn, Yêu Thần cưng chìu cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của nàng: "Muốn xem một chút rốt cuộc là bên kia không nhịn được muốn động thủ trước, sau đó mới tìm biện pháp xử lý một chút."
Câu trả lời của Yêu Thần khiến Liễu Lan Yên hài lòng, nếu nói tin tức này là do Yêu Thần cố ý thả ra ngoài, như vậy người có thể điều tra được tin tức này cũng cũng chỉ có mấy thế lực mạnh nhất mà thôi.
Nếu có thể điều tra được tin tức này, như vậy chuyện có người đến tập kích, bọn họ không thể nào không tra được.
Cho nên nói, hành động lần này của Yêu Thần cũng không phải muốn tiêu diệt một lần những người đó mà là để tìm ra một kẻ dễ bị kích động nhất để giết một người răn (đe dọa, cảnh cáo) trăm người.
"Chuyện của Liễu Hâm Nhã là thế nào?" Liễu Lan Yên nghĩ thông suốt điểm này, sau đó lại kỳ quái hỏi Yêu Thần tểm một vấn đề nghi vấn khác.
"Người sau lưng Ma giới, mượn thân thể của nàng nhập vào." Yêu Thần khẳng định, "Liễu Hâm Nhã cũng chỉ là một con rối mà thôi."
"Tại sao ngươi lại để cho nàng ta chạy thóat? Ngươi không sợ bọn họ hoài nghi ư?" Liễu Lan Yên nghĩ sau lưng Liễu Hâm Nhã có người lợi hại hơn đang thao túng nàng ta, nhưng lại không ngờ rằng, người kia lại mượn thân xác của Liễu Hâm Nhã để xuất hiện tại Yêu Giới.
Thực lực đúng là rất mạnh, chỉ là, nếu cứ như vậy, thân thể của Liễu Hâm Nhã có thể tiếp nhận được sao?
Nàng biết sức công kích của mình mạnh bao nhiêu, e là thân thể của Liễu Hâm Nhã cũng đã tàn phế hơn nửa rồi, cứ như vậy lại còn bị người thao túng tiếp tục ra tay, sức chịu đựng của con người có giới hạn.
Dù là chạy trốn, nhưng người kia lại còn mang theo thân xác của Liễu Hâm Nhã chạy trốn để làm gì?
Hành động của người ở Ma giới quả nhiên không phải là người bình thường có thể hiểu được.
"Hắn cuối cùng sử dụng bí pháp của Ma giới, huống chi sức mạnh của ta lại dời đi để bảo vệ nàng, nếu muốn bắt được hắn, nàng tất nhiên sẽ bị thương… Nên cho chạy thôi." Yêu Thần một chút cũng không hề lo lắng, mà là thâm tình nhìn chăm chú Liễu Lan Yên, "Nàng không có việc gì là tốt rồi."
Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản, cũng chẳng phải lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng Liễu Lan Yên lại đột nhiên cảm thấy gò má của mình một lần nữa nóng lên.
Người này, thật là quá đáng, tại sao có thể tùy tiện nói ra mấy lời như thế chứ?
Hắn, hắn không biết xấu hổ sao?
Yêu Thần nhìn bộ dáng thẹn thùng với gò má đỏ của Liễu Lan Yên, nhịn không được mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, đó là nụ cười chân thật từ tận đáy lòng khác xa với nụ cười ôn hòa cách xa người cả ngàn dặm trong ngày thường.
"Khuya rồi, đi về nghỉ ngơi đi." Nói xong, Yêu Thần tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Lan yên, kéo nàng đi trở về.
Liễu Lan Yên vẫn còn chu đôi môi đỏ mọng, trong đầu buồn bực nổi lên khí giận với Yêu Thần, đồ đáng ghét!
Người xấu!
Đi mãi đi mãi, Liễu Lan Yên cảm thấy có chút không đúng lắm, đột nhiên quay đầu hỏi Yêu Thần: "Nếu đều nằm trong kế hoạch của ngươi, vì sao lại muốn ta động thủ?"
"Đều bị ngươi biết." Liễu Lan Yên bất mãn chất vấn.
Nghe được vấn đề này của Liễu Lan yên, Yêu Thần dừng bước, cúi đầu, bình tĩnh nhìn Liễu Lan Yên chăm chú.
Dưới ánh trăng nở nụ cười giống như là ban đêm phát hiện được một ít hoa quỳnh, tuyệt mỹ, Liễu Lan Yên mất hồn, trong lòng đột nhiên kịch liệt nhảy lên rồi hạ xuống, Yêu Thần người này, tại sao. . . . . . Lại nhìn đẹp mắt đến vậy?
Khiến tim nàng đập rộn cả lên, nhiệt độ trên mặt cũng không ngừng tăng lên, lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi.
Ánh trăng mông lung, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của Liễu Lan Yên, khiến Yêu Thần thiếu chút nữa mất khống chế, cũng may định lực của hắn đủ mạnh.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa gò má nóng ran của Liễu Lan Yên, Yêu Thần thấp giọng nỉ non: "Ta không ngờ nàng sẽ ra tay..."
Vốn hắn định tự mình trực tiếp giải quyết, nhưng vạn vạn không thể ngờ rằng Liễu Lan Yên lại không để ý đến ngụy trang của nàng, xuất ra thực lực cường đại, vì hắn mà chống đỡ hết thảy.
"Lan Yên, ta rất vui. Thật sự rất vui." Yêu Thần sợ Liễu Lan Yên không tin, còn cố ý tăng thêm âm điệu.
"Vui cái gì? Thần kinh." Bị Yêu Thần nói như vậy, Liễu Lan Yên lại càng thêm ngượng ngùng, đành phải mạnh miệng mắng, "Còn không quay về nghỉ ngơi, cũng không nhìn một chút xem đã giờ nào rồi."
Một mực lôi kéo, nhưng Yêu Thần vẫn chẳng nhúc nhích.
Liễu Lan yên hơi hơi nhíu mày: "Ngươi cũng phải đi, đứng lỳ ở đây như cái cọc gỗ làm gì?"
"Lan Yên, nàng quan tâm ta, ta rất vui vẻ." Yêu Thần cảm thấy mỹ mãn mà cười, hai mắt chứa tình cảm không thể nào diễn tả hết, cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.
Bị một đôi mắt nhìn như vậy khiến cho lòng Liễu Lan yên thịch thịch nhảy dựng, lập tức không thể khống chế mà cuồng loạn nhảy lên, giống như một con thỏ nhỏ.
Trên mặt đã là nóng như bị lửa đốt, không còn cách nào mà đứng trước mặt Yêu Thần nữa.
Tức giận liền dậm chân, gạt bàn tay to của Yêu Thần ra, nũng nịu một tiếng: "Đáng ghét!"
Nói xong, xoay người, chạy đi thật nhanh về gian phòng của mình, nàng mới không cần để ý tên Yêu Thần đại biến thái này.
Nhìn bóng lưng Liễu Lan Yên chạy xa dần, nụ cười của Yêu Thần càng ngày càng sâu.
Dù cho nàng không nhớ rõ thì sao chứ? Ở trong lòng của nàng, hắn vẫn chiếm vị trí rất quan trọng.
Vì hắn, nàng đều không tiếc để lộ thực lực, thật là một khởi đầu tốt.
Tâm tình của Yêu Thần rất tốt trở lại gian phòng, an tĩnh ngồi trong đó, chờ lát nữa Bành Trăn tới bẩm báo chuyện hắn dặn dò cần xử lý.
Mặt khác trong phòng của Liễu Lan Yên, nàng đang ngồi bên cạnh bàn, nhàn nhã uống nước trà, sau đó bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét: "Tôn chủ quả nhiên rất đẹp trai."
Tay của Liễu Lan yên run lên một cái, nước trà trong chén thiếu chút nữa đổ ra ngoài, bất đắc dĩ hướng về phía nóc nhà trợn trắng mắt: "Băng Lăng, có cần kích động như thế hay không?"
"Khụ, ý tứ của ta là, thực lực của Tôn còn lợi hại hơn so với phỏng đoán của chúng ta." Băng Lăng đằng hắng một cái, đàng hoàng nói.
"Vốn hắn cũng đã rất biến thái." Liễu Lan Yên than nhẹ một tiếng, "Băng Lăng, ta kể chuyện này cho ngươi nghe, không phải để cho ngươi cảm khái như vậy."
"A?" Băng Lăng hơi sững sờ, ngay sau đó rất nghiêm túc hỏi, "Vậy muốn làm gì? Khuỷu tay Liễu Lan Yên vừa trượt một cái, thiếu chút nữa trực tiếp nằm ở trên bàn, Băng Lăng không phải kẻ ngu, làm sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?
"Đi điều tra một chút rốt cuộc Ma giới đã xảy ra chuyện gì." Thôi, nếu Băng Lăng đã không nghĩ ra, nàng liền trực tiếp nói rồi, thời gian quý báu, không cần thiết vòng vo với Băng Lăng.
"Điều tra Ma giới?" Băng Lăng kinh ngạc kinh hô lên, "Tiểu thư, ngày đó không phải người đã nói chúng ta không tham dự bất kỳ chuyện gì của thế giới sao?"
Cho dù chuyện bọn họ tiến hành, cũng không liên quan tới chuyện của các giới khác.
Chủ trương của tiểu thư luôn luôn là không màng thế sự, vì sao lần này lại phá vỡ quy củ của mình, đi thăm dò chuyện của Ma giới?
Không phải là nàng không ngờ được, mà là căn bản cũng không hề nghĩ tới phương diện này.
"Người của Ma giới muốn động vào hắn, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản." Liễu Lan Yên vẫn nói, căn bản cũng không hề nghĩ tới một nơi khác khi Băng Lăng nghe thấy nàng nói như vậy liền kinh ngạc há to miệng, bộ dáng khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi.
"Yêu Thần bảo vệ Yêu Giới đã lâu, bảo vệ Yêu Giới thành một nơi thế ngoại đào nguyên. Nơi này tụ tập phần lớn thuần linh khí thuần túy của đất trởi, Ma giới đều là những kẻ si mê tu luyện, những linh lực nơi đó làm sao đủ để bọn họ tu luyện được chứ."
"Vùng đất thánh của Yêu Giới tự nhiên sẽ trở thành thịt béo trong mắt bọn họ, muốn đoạt lấy Yêu Giới đó là chuyện tất nhiên. Nếu muốn lấy được Yêu Giới thì tự nhiên phải diệt trừ Yêu Thần trước, cho nên, chuyện lần này tuyệt đối không phải là tình cờ, tuyệt đối cũng không phải chỉ có một vài kẻ thiết kế thôi đâu."
Liễu Lan Yên càng nghĩ càng kinh hãi, nàng không thể chậm bất cứ giây phút nào được, trong đầu suy nghĩ thật nhanh.
"Rút tất cả những người có thể rút ta, đi thăm dò. Điều tra rõ tất cả mọi chuyện cho ta, cành nhanh càng tốt."
Cảm thấy Liễu Lan Yên sốt ruột nhưng nghiêm túc, Băng Lăng lập tức đáp một tiếng: "Vâng"
Suy nghĩ một chút, Băng Lăng lại kỳ quái hỏi một câu: "Tiểu thư, Tôn chủ đại nhân lợi hại như vậy, chúng ta giúp hắn một tay hình như cũng không có tác dụng gì đâu."
"Lợi hại sao?" Giọng Liễu Lan Yên là lạ hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên là lợi hại rồi." Băng Lăng khẳng định nói, "Không phải lập tức liền đánh bại cái người đứng phía sau màn của Ma giới ư?"
"Đánh bại sao?" Liễu Lan Yên cười hỏi, "Ngươi cảm thấy thật sự là đánh bại à?"
"Không phải ư?" Băng Lăng kỳ quái hỏi, mới vừa rồi không phải tiểu thư miêu tả cho nàng như thế sao? Lập tức liền đánh gục người kia.
"Ngươi quên tin tức kia rồi, giờ hợi." Liễu Lan Yên nói thật bình tĩnh, nhưng sau thời gian rất dài Băng Lăng vẫn có thể từ giọng nói bình tĩnh xuôi tai này mà nhận ra một chút ý vị không tầm thường.
"Cái đó không phải là Yêu Thần cố ý tung lời đồn đãi ra sao?" Băng Lăng cũng bắt đầu khẩn trương, chẳng lẽ mới vừa rồi tiểu thư không nói rõ ràng cho nàng?
"Vừa rồi là ta kể cho ngươi chuyện xảy ra ở đó, thực tế thì vẫn chưa phân tích rõ cho ngươi." Liễu Lan Yên khẽ cười một tiếng, dùng tiếng cười để làm dịu đi tâm trạng khẩn trương của Băng Lăng.
"Lấy tính cách của Yêu Thần mà nói, một kẻ dám mạo phạm hắn dễ dàng mà rời đi như vậy sao?" Không cần nghĩ, đắc tội người khác, cho dù là người đứng đầu thế giới bất quá chỉ là cái chết, nhưng nếu đắc tội Yêu Thần, tuyệt đối là sống không bằng chết.
"Sau khi hắn đánh tan lực lượng của người kia, im lặng một hồi lâu mới ra tay lần thứ hai."
Liễu Lan Yên phân tích khiến Băng Lăng rất là nghi ngờ: "Tiểu thư, Tôn chủ có lẽ là khiến cho người kia có áp lực trong lòng. Những người như Tôn chủ, cũng đều như vậy."
Người có địa vị, hầu hết đều thích chơi trò mèo vờn chuột hấp dẫn, dù sao người kia cũng không phải là đối thủ của Tôn chủ, Tôn chủ chơi một lát cũng không có gì.
"Không biết." Liễu Lan Yên nói chắc như đinh đóng cột.
"Ơ, tại sao lại không?" Băng Lăng lần này thật sự là mơ hồ, lẽ ra với địa vị của Tôn chủ như vậy mà có phản ứng như vậy thì cũng thật bình thường mà.
"Bởi vì tên kia muốn thương tổn ta, phàm là kẻ muốn thương tổn ta, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép tồn tại. Nếu hắn có năng lực, tuyệt đối sẽ không dừng lại lâu như vậy mới ra tay lần thứ hai." Liễu Lan Yên nói cực kỳ khẳng định, giống như Yêu Thần đã từng nói với nàng.
Liễu Lan Yên khẳng định ngược lại khiến Băng Lăng im lặng không nói gì, trầm ngâm chốc lát mới khe khẽ hỏi "Tiểu thư. . . . . . Người thích Tôn chủ rồi phải không?"
Một câu hỏi của Băng Lăng khiến gương mặt trắng xanh của Liễu Lan Yên đỏ lên một chút, lắp ba lắp bắp thấp khiển trách : "Chớ có nói hươu nói vượn, ta đang nói chính sự với ngươi đấy."
Băng Lăng không thấy được tình huống của bên này, tự nhiên cũng không biết sắc mặt hồng hồng của Liễu Lan Yên, hồng đến muốn nhỏ ra máu.
Băng Lăng cười một tiếng lẩm bẩm: "Người ta cũng đang nói chính sự mà."
"Cho nên, mặc kệ nói thế nào, thân thể của hắn vào giờ hợi đúng là có vấn đề." Liễu Lan Yên gượng gạo chuyển đề tài.
Thật ra thì, cho dù Băng Lăng hỏi tại sao nàng lại khẳng định như vậy, nàng cũng không thể nào trả lời được.
Nàng chỉ biết, trong lòng của nàng nói cho nàng biết, đáp án chính là như vậy.
Nếu Yêu Thần có năng lực, nhất định sẽ giết tên Ma giới kia ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không cho phép người kia tiếp tục sống.
Hoặc chính là, Yêu Thần tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ muốn thương tổn nàng còn sống.
Về phần cái ý nghĩ này, sự chắc chắn này từ đâu mà tới thì chính nàng cũng không hiểu, chỉ là trong lòng rất tin tưởng mà thôi.
"Còn nữa, điểm nghi vấn thứ hai chính là, người kia chạy trốn." Liễu Lan Yên bỏ qua vấn đề, nói thẳng với phía dưới.
"Tôn chủ không phải nói người kia dùng bí pháp của Ma giới, nếu Tôn chủ đối phó hắn thì hắn sẽ thương tổn tiểu thư." Băng Lăng phát hiện ở cùng tiểu thư một thời gian dài, không thể nhìn vấn đề từ mặt ngoài của nó, đã là liên hoàn kế, tại sao còn có ý tứ ở đằng sau chứ?
"Cớ này chỉ là cho người ta nhìn, phía sau còn có ý tứ khác." Liễu Lan Yên một hơi uống cạn sạch nước trà trong tách, từ từ nói, "Ngươi hẳn cũng cảm thấy, kẻ muốn diệt trừ Yêu Thần tuyệt đối không chỉ có một vài người."
"Vâng." Băng Lăng gật đầu, điểm này nàng vẫn hiểu.
"Tối nay hành động, tin tưởng người của thế lực khác cũng sẽ điều tra được. Theo bọn họ nghĩ, cuối cùng Yêu Thần cố ý để cho người kia chạy thóat, mục đích chính là muốn dẫn kẻ đứng sau lưng ra."
Liễu Lan Yên nói hợp tình hợp lý khiến Băng Lăng gật đầu liên tục.
"Thật ra thì, Yêu Thần làm như vậy còn có một dụng ý khác." Liễu Lan Yên nói ra hết khả năng mà mình có thể suy nghĩ, "Có lẽ sẽ có người cho rằng giờ hợi Yêu Thần thật sự sẽ có chuyện, muốn công kích."
"A? Vậy chẳng phải Tôn chủ sẽ gặp nguy hiểm ư?" Băng Lăng khẩn trương nói, "Tiểu thư, chúng ta có cần tới hay không?"
Tôn chủ gặp nguy hiểm, tiểu thư bọn họ cũng không an toàn nữa.
"Không cần, sẽ không có người tới công kích." Liễu Lan Yên khẳng định, lần này Băng Lăng càng hồ đồ, tại sao có thể như vậy?
"Những người đó không phải là nhận thấy được giờ hợi Tôn chủ bị suy yếu sức mạnh ư?" Băng Lăng nghi ngờ hỏi, cơ hội tốt như vậy, làm sao lại không có ai ra tay công kích chứ?
"Hừ." Liễu Lan Yên khẽ cười một tiếng, nhíu mày, "Đây chính là chỗ cao minh của Yêu Thần. Kẻ muốn tính kế hắn, làm gì có kẻ nào là đầu đường xó chợ, sơ hở như vậy, mà có thể nhìn ra, chẳng lẽ bọn họ sẽ không hoài nghi Yêu Thần cố ý tiết lộ cái bẫy sao?"
"Chắc chắn kẻ biết Yêu Thần vào giờ hợi sẽ vấn đề tuyệt đối không chỉ có thế lực sau lưng Liễu Hâm Nhã, tại sao những người khác lại bất động? Bởi vì bọn họ không dám tin tin tức này. Lần này Liễu Hâm Nhã bị đánh trở về, những người đó sẽ càng thêm cẩn thận."
"Nhưng mà nếu như vậy thì không phải tỷ lệ cũng một nửa đó sao?" Băng Lăng nghĩ rồi nói ra, "Có thể là Tôn chủ cố ý thiết kế cái bẫy này, giả vờ sức mạnh của hắn không ổn. Còn có một loại khả năng đó chính là sức mạnh của Tôn chủ thật sự không ổn, nói như vậy, tại sao lại không có ai tới?"
"Nếu là đánh cuộc, vậy còn có một phần thắng, nếu bọn họ đã muốn diệt trừ Tôn chủ, nên đánh cuộc một ván." Băng Lăng nói ra suy nghĩ của chính mình, cảm giác cái phương pháp này Tôn chủ này rất mạo hiểm.
Liễu Lan Yên nở nụ cười, hỏi Băng Lăng: "Băng Lăng, rốt cuộc có mấy phe thế lực muốn diệt trừ Yêu Thần, đối phó hắn?"
"Vâng, tiểu thư, ta vẫn chưa điều tra, nhất định là có không ít đâu, dù sao cũng phải cho ta ít thời gian chứ." Băng Lăng bất mãn bẹp môi, mới vừa dặn nàng đi điều tra, nàng còn chưa hành động, làm sao mà biết có bao nhiêu thế lực muốn đối phó Tôn chủ chứ.
"Ngươi chưa điều tra mà đã thấy có không ít, vậy ngươi cảm thấy những người đó sẽ liên hiệp cùng nhau đối phó Yêu Thần sao?" Liễu Lan Yên cười hỏi, căn bản cũng không chờ Băng Lăng trả lời, nói tiếp, "Bọn họ không chỉ đều muốn đối phó Yêu Thần, mà còn sợ trở thành vật hy sinh của người khác."
"Người nào dám đối phó Yêu Thần trước, hắn liền chịu thiệt nhất. Liễu Hâm Nhã dám đến đối phó, nhất định là bởi vì thực lực của bọn họ mạnh nhất."
"Những kẻ đó đều rất khôn khéo, dĩ nhiên là thà rằng tin là có, chứ tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy tánh mạng của chính mình ra làm trò đùa." Liễu Lan Yên mím môi cười, "Bọn họ hẳn là cũng đã nghe được, dù đến giờ hợi, Yêu Thần vẫn có thể sử dụng sức mạnh cường đại như cũ, thử hỏi kể từ đó, còn ai dám tới đây chịu chết nữa chứ?"
"Thật là đáng sợ. . . . . ." Yên lặng hồi lâu sau, Băng Lăng cảm khái một câu.
"Ý định của bọn họ chính là như thế, vừa không muốn thua thiệt, vừa không muốn bị sơ hở mà nhầm lẫn." Liễu Lan Yên không quá để ý, dù sao ý nghĩ của đám người đó chính là như thế.
Băng Lăng yếu ớt nói một câu: "Tiểu thư, người ta là đang nói ngài đáng sợ mà."
"Hửm?" Liễu Lan Yên thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình, liên tiếp ho khan hai tiếng mới ổn hơn một chút, kinh ngạc chỉ lỗ mũi mình, "Ta đáng sợ chỗ nào chứ?" Chỉ xong mới nhớ tới Băng Lăng cũng không nhìn thấy được động tác của mình, lúc này mới ấm ức đặt tay xuống.
"Ý đồ của những kẻ đó đều bị tiểu thư nhìn thấy đó thôi. Tiểu thư còn không đáng sợ sao?" Băng Lăng thật thà lầu bầu.
Liễu Lan Yên cũng không giận mà nở nụ cười, chỉ từ từ nói với Băng Lăng: "Băng Lăng, nhớ lấy, sống ở trên đời cũng không phải đơn thuần như tờ giấy mới là thiện lương. Nhìn hết hồng trần, nhìn xuyên quỷ kế, vẫn giữ vững bản tâm của mình như cũ mới thật sự là đơn thuần."
"Hiểu được những thứ phức tạp mới có thể giữ cho mình đơn giản. Phức tạp cũng không có nghĩa là sẽ phức tạp, bởi vì quá mức đơn giản, nhiều khi, ngay cả người mình để ý nhất cũng không bảo vệ được, ngược lại sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén thương tổn tới người thân của mình."
Liễu Lan Yên nhẹ nhàng nói từng chữ, không biết là ưu phiền hay là đang giảng đạo lý, chỉ là bình tĩnh nói như vậy, không buồn không vui.
"Tiểu thư. . . . . ." Băng Lăng nhẹ nhàng gọi.
"Hả?" Liễu Lan Yên đáp lời.
"Tiểu thư trước kia người như thế nào vậy?" Băng Lăng đột nhiên cảm thấy cả lòng chua xót, không biết vì sao lại như vậy.
Rõ ràng giọng nói của Liễu Lan Yên không có chỗ nào bất ổn, nhưng nàng lại cảm thấy đó chính là bi thương không thể nào kiềm chế, trào ra từ sâu trong đáy lòng, căn bản cũng không chịu khống chế của nàng.
Cái bi ai đó lan khắp nơi, khiến nàng rất khó chịu.
"Không có, nói cho ngươi biết mà thôi. Muốn sống phải cường đại, cường đại cũng không có nghĩ là phải ăn hiếp kẻ yếu. Mọi chuyện trên đời đều có hai mặt của nó, tốt hay xấu cũng là chỉ là ở suy nghĩ. Cụ thể như thế nào, đều xem nhân tâm của từng người."
Liễu Lan Yên nói xong, đã nở nụ cười trước: "Có chút dài dòng."
"Vâng, ta hiểu." Băng Lăng nặng nề gật đầu.
Liễu Lan yên khẽ cười: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi." Loại chuyện này suy cho cùng còn phải xem tâm ý của mỗi người, người khác nói gì cũng không có tác dụng, "Nhanh tra rõ, khi có thể nói cho ta biết."
"Vâng." Băng Lăng nhanh chóng đáp lại, hai người liền cắt đứt liên lạc.
Liễu Lan Yên than nhẹ một tiếng, đứng dậy khỏi bàn, đi tới bên giường, nằm xuống, một lúc lâu thò ra một cánh tay, vồ tới chăn, quấn chặt mình ở trong chăn.
Nàng đang lo lắng, rốt cuộc giờ hợi Yêu Thần có chuyện gì?
Tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Yêu Thần thật sự là một người cực kỳ ngốc nghếch, hẳn là đã có chuyện đó xảy ra trên người của hắn.
Vì không muốn cho nàng biết, còn khăng khăng cậy mạnh đi từ từ trở về cùng nàng, chính là không muốn để nàng hoài nghi sao? Đã như vậy, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là phối hợp, dọc theo đường đi cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Muốn nói ra nghi vấn của mình nhưng không để cho Yêu Thần hoài nghi nàng biết tình huống của hắn, vừa lại không muốn để lộ dấu vết thì mau chóng trở về, để cho hắn trở về phòng nghỉ ngơi nhanh một chút.
Thật là thử thách kỹ xảo của nàng, không biết hắn bây giờ thế nào, có xử lý tốt chuyện của hắn hay không?
Một mặt khác, Bành Trăn cũng phân phó chuyện xuống dưới, nhanh chóng trở lại phòng ngủ của Yêu Thần.
"Tôn chủ." Bành Trăn cung kính hành lễ, cẩn thận quan sát tình huống của Yêu Thần, cũng không phát hiện có bất kỳ sự khác thường nào.
Yêu Thần hài lòng gật đầu, ngay sau đó mặt liền biến sắc, một ngụm máu tươi chợt phun ra ngoài, thẫm y phục trắng như tuyết, tung tóe vương vãi trên mặt đất, liền nở ra nhiều bông hoa máu đỏ tươi trên sàn nhà.
Mới vừa rồi còn tinh thần còn khỏe mạnh sáng láng Yêu Thần, lúc này sắc mặt đã tái mét, giống như cả người bị rút đi tất cả sức lực, mệt mỏi ngã xuống.
"Ta không sao." Yêu Thần bắt đầu nói chuyện, nhưng hơi thở mong manh, nào còn phong thái dũng mãnh như ban nãy nữa chứ.
Mới đó không bao lâu, hoàn toàn giống như là biến thành người khác.
Bành Trăn đỡ Yêu Thần ngồi lên trên giường, kê gối lên, thuận tiện cho Yêu Thần nằm nghiêng ở phía trên.
"Tôn chủ, ngài không nên vận dụng lực lượng vào giò hợi. Thời khắc kia là lúc ngài suy yếu nhất, sẽ bị phản phệ." Bành Trăn đau lòng nói.
"Ngươi không phải là đối thủ của hắn." Yêu Thần từ từ bình phục lại hơi thở dồn dập của mình, mới vừa rồi trong ngực khí huyết cuồn cuộn, cỗ lực lượng kia phản phệ, thật vất vả mới ngăn chặn được.
Đi về cùng Liễu Lan Yên, nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, hắn thiếu chút nữa không khống chế được mà bị sức mạnh phản phệ, thiếu chút nữa sẽ mất khống chế ở trước mặt của nàng mà để lộ ra khác thường.
Thật may là nhịn được ở trước mặt nàng.
Cho nên hắn dặn Bành Trăn phân phó người của Vô Trần Cư trước, chính là không muốn nàng biết tình huống của hắn, nếu Bành Trăn không xử lý trước chuyện của Liễu Hâm Nhã, mà là đi xem xét hắn, như vậy tuyệt đối sẽ bị Liễu Lan Yên phát hiện.
Hắn, không muốn nàng lo lắng.
"Nhưng thực lực của Liễu cô nương rất mạnh, hoàn toàn có thể đối phó người kia." Bành Trăn vẫn luôn không thể hiểu được, tại sao Yêu Thần lại mạo hiểm tự mình ra tay.
"Bành Trăn, tu vi của ngươi còn kém quá. Ngươi cho rằng chuyện thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?" Yêu Thần nhẹ nhàng nói sâu xa, bên môi gợi lên nụ cười mờ ảo như có như không.
Nụ cười kia suy yếu mộng ảo như sao trên trởi, giống hoa trong nước, khẽ đụng liền vỡ vụn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT