Một quầng sáng chói lọi giống như sao băng, vụt thoáng qua, trong đêm tối vạch lên một chùm sáng xinh đẹp rồi biến mất.
Một tiếng vang dội lại, sau khi tia sáng biến mất, vết máu kéo dài, máu chảu dầm dề đầy đất, tạo thành một đường máu hẹp dài, quanh co trên mặt đất.
“Ngươi…” Liễu Hâm Nhã bịt vai trái mình lại, máu tươi đỏ thẫm vẫn rỉ ra từ khe hở trên tay nàng ta, chảy xuống. Vết thương kia đối với nàng mà nói không nghiêm trọng lắm nhưng người khiến nàng bị thương mới chính là điều khiến cho nàng kinh hãi.
“Liễu Lan Yên, ngươi dám làm ta bị thương?” Liễu Hâm Nhã không thể tưởng tượng nổi hét lên, nhìn Liễu Lan Yên như nhìn thấy quỷ.
Liễu Lan Yên dù có lợi hại thế nào cũng không thể so sánh với Bành Trăn chứ?
Bành Trăn chính là thủ hạ đắc lực bên cạnh Yêu Thần, ngay cả Bành Trăn còn không thể chạm đến nàng, vậy mà Liễu Lan Yên lại làm được?
Một đòn vừa rồi, nàng cũng không thể thấy rõ, chỉ dựa vào bản năng mà biết có nguy hiểm, từ đó né tránh, cuối cùng vẫn chậm một bước, bả vai bị thương.
Nếu không tránh, một đòn vừa rồi của Liễu Lan Yên, chắc chắc là hướng về phía trái tim nàng.
Nghe thấy câu hỏi của Liễu Hâm Nhã, Liễu Lan Yên nở nụ cười, giọng nói dịu dàng ấm áp nhưng nụ cười thì không có lấy nửa điểm dịu dàng, đáp lại: “Làm ngươi bị thương đấy có vấn đề gì không?”
Giọng nói này, ý tứ trong lời nói này, nào giống nữ nhân ngày thường vẫn luôn ngu ngốc vô dụng chứ?
“Ngươi giả vờ ngốc?” Liễu Hâm Nhã nhướng mày, nhìn Liễu Lan Yên chằm chằm.
Đúng là nhìn lầm rồi, từng có hoài nghi nhưng lại không kiên trì tới cùng.
Nàng mà lại bị một nữ nhân như vậy đùa bỡn, đúng là quá sơ suất.
“Giả vờ ngốc?” Liễu Lan Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, khinh thường, “Tự ngươi không nhận rõ người khác, còn oán được ai?”
“Không ngờ ngươi lại có tâm cơ sâu xa đến thế, được, tốt…coi như ta nhìn lầm.”
Đối với Liễu Hâm Nhã đang “sục sôi”, Liễu Lan yên chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta chằm chằm, cảm xúc không có một chút phập phồng dao động.
“Liễu Lan Yên, ngươi có giả vờ ngu ngốc cũng vô ích thôi, hôm nay, ta đã sớm chuẩn bị kĩ lưỡng, Tôn chủ đại nhân nhất định sẽ đến chỗ chúng ta làm khách, tiện thể xử lí ngươi cũng không phải chuyện phiền toái gì.” Liễu Hâm Nhã cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “làm khách”, hôm nay, đừng nói là một Liễu Lan Yên đột nhiên nổi lên, co dù là Yêu Thần cũng không ngăn nàng được.
Liễu Hâm Nhã mỉm cười nhìn Liễu Lan Yên, quái đản nói: “Liễu Lan Yên, ngươi thật sự cho rằng với bản lĩnh của ngươi mà có thể dịch chuyển Càn Khôn sao?”
Liễu Hâm Nhã hoàn toàn chắc chắn với kế hoạch đã vạch ra, Vô Trần cư đã không còn Yêu Thần- kẻ uy hiếp lớn nhất thì những người khác cũng chẳng phải chướng ngại gì đáng nói.
Hơi nghiêng đầu, liếc nhìn đầu vai đầy máu của mình, châm biếm: “Đừng tưởng rằng ngươi làm ta bị
thương là đã thấy mình có thể đánh thắng ta.”
Nói xong, Liễu Hâm Nhã nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương một chút, vết thương mới vừa rồi còn chảy máu thế mà đã lành lại như có kỳ tích.
“Dịch chuyển Càn Khôn?” Nghe thấy lời Liễu Hâm Nhã nói, Liễu Lan Yên mỉm cười, nghiêng đầu, ngay thơ hỏi, “Ngươi cảm thấy ngươi có thể dịch chuyển Càn Khôn sao? Có vẻ như ngươi đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi.”
Giọng nói cuồng vọng khiến Liễu Hâm Nhã tức giận trợn mắt nhìn Liễu Lan Yên, giận quá hóa cười, giọng nói chói tai cùng tiếng cười lên vang vọng bên hồ: “Vậy thử cho ta xem ngươi lợi hại đến đâu.”
Nói xong, đôi tay nhanh chóng giơ lên trên cao, động tác tay của nàng ta rất cổ quái, mái tóc dài đỏ ngòm, vũ điệu như rắn.
Một đám sương đỏ ngưng tụ giữa hai tay nàng ta, truyền đến tiếng động như cuồng phong gào thét.
Giống như là một cái động đen, cuồng bạo hấp thụ sức mạnh xung quanh, Bành Trăn kinh ngạc trừng to mắt, khẩn trương liếc mắt nhìn Yêu Thần: Hắn có cần qua đấy giúp một tay không?
Yêu Thấn khẽ lắc đầu một cái nhẹ tới mức không thể nhìn thấy, trên mặt không có nửa phần lo lắng, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Dù đến Bành Trăn cũng phải sợ mất hồn mất vía.
Người khác có lẽ không biết rõ về Yêu Thần nhưng hắn đã đi theo bên cạnh Yêu Thần ngàn năm rồi, làm thủ hạ thân tín, hắn hiểu rõ nhất ý nghĩa của giờ Hợi đối với Yêu Thần.
(giờ hợi: 21-23h)
Huống hồ thực lực của Liễu Hâm Nhã lúc này đã vượt ra xa khỏi tưởng tượng của hắn. Mới vừa rồi chỉ giao thủ với Liễu Hâm Nhã một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng áp lực đáng sợ kia khiến lòng hắn đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, trong tình hình này, Liễu Lan Yên có thể làm đối thủ của Liễu Hâm Nhã sao?
Chẳng lẽ trước giờ Liễu Lan Yên vẫn che dấu thực lực, nàng còn mạnh hơn so với hắn?
Đã vượt ra khỏi cấp 9?
Cùng lúc đó, một cỗ cuồng phong đột nhiên quét qua, gió lạnh âm hàn dường như tới từ Cửu U địa phủ, rét lạnh trực tiếp xuyên thấu qua y phục xâm nhập vào trong xương, khiến Bành Trăn không kiềm chế được rùng mình một cái.
Lạnh quá.
Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Hâm Nhã, trong lòng chợt hoảng hốt.
Màn sương đỏ giữa hai tay Liễu Hâm Nhã đã có thể nhìn ra hình dáng, đó là một cái đầu, một cái đầu lâu không có máu thịt không có ngũ quan.
Hai hốc mắt dầm dề máu đang sâu kín âm hàn nhìn chằm chằm mục tiêu của nó – Liễu Lan Yên.
Miệng đầu lâu mở rộng ra, tựa như đang gầm thét, những cơn Âm Phong lạnh thấu xương cứ thế từ nơi đó phát ra.
Sau khi Âm Phong phát ra, đất đá vỡ vụn trong nháy mắt, ngay cả bùn đất bên trên cũng bị cạo đi một tầng.
Âm Phong lạnh lẽo thê lương giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt gọt thành từng mảnh rất mỏng cho đến khi thứ đó biến mất.
Bởi vì Bành Trăn đứng khá xa nên không bị ảnh hưởng bởi âm phong, vậy nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận thấy cái lạnh thấu xương, cùng với cảm giác rét lạnh chính là cảm giác có lưỡi dao sắc bén cắt từng miếng thịt.
Yêu lực bên trong thân thể không cần hắn ra lệnh đã tự lưu chuyển chống lại sức ép cực lớn từ bên ngoài, vì thế hắn mới có thể chống cự loại cảm giác khó chịu kia.
Nhìn về phía Yêu Thần đang ngồi trên tảng đá lớn, dường như không thèm đếm xỉa đến mọi chuyện, ôn hòa nhã nhặn, trên gương mặt không có một chút gợn sóng, giống như tất cả mọi thứ trước mắt chẳng qua chỉ là một cuộc chơi đùa.
Cũng chỉ có mình Bành Trăn biết, tâm trạng lúc này của Yêu Thần không bình tĩnh biết bao nhiêu, Yêu Thần yêu thương Liễu Lan Yên nhiều thế nào, mỗi một chuyện hắn đều thấy rõ. Nếu có thể, hắn tin rằng Yêu Thần chắc chắn sẽ tát cho Liễu Hâm Nhã một cái, đánh cho nàng ta tan nát thành vụn phấn, cũng sẽ không để một mình Liễu Lan Yên đối mặt.
Nhưng… bây giờ Yêu Thần nào có thể làm được?
Không thể nào.
Bởi vì… bởi vì bây giờ là giờ hợi… là thời điểm Yêu Thần suy yếu nhất.
Suy yếu đến mức, chỉ cần một đứa trẻ vài ba tuổi tới đây chém một nhát dao cũng có thể giết chết Yêu Thần.
Bành Trăn lo lắng nhìn Yêu Thần, trong con ngươi phẳng lặng tựa như mặt nước yên ả kia rốt cuộc nổi lên sóng to gió lớn nhường nào, cũng chỉ có mình Yêu Thần biết…
“Dời!” Liễu Hâm Nhã chợt mở miệng thét một tiếng.
Theo tiếng thét lớn của nàng ta, đầu lâu máu thoát ra khỏi hai tay nàng ta.
Vừa thoát khỏi hai tay Liễu Hâm Nhã, miệng đầu lâu máu mở rộng ra, hàm răng đỏ máu mở ra, tiếng gầm thét ghê rợn chợt vang lên.
Tiếng gầm thét kia giống như tiếng mở cửa lớn Địa phủ, ngàn vạn con quỷ trào ra, cáu kỉnh thét chói tai, kêu rên đến cực hạn.
Tiếng rên rỉ đó làm cho người ta tê tâm liệt phế, làm nỗi thống khổ ẩn chứa trong đáy lòng nổ tung, tâm trạng tiêu cực không thể nào kiềm giữ được nữa, giống như sóng lớn ngập trời đánh ra, chực chờ phá hủy hoàn toàn thần trí người khác.
Sắc mặt Bành Trăn đại biến, không thể ngờ được đòn tấn công của Liễu Hâm Nha lại có thể chứa một lực lượng linh hồn lớn mạnh đến thế.
Hiện giờ, Bành Trăn thực sự cảm thấy được cảm giác thất bại rồi.
Vẫn luôn cho rằng thực lực của mình không dám nói có thể kiêu ngạo trong Yêu giới nhưng cũng đủ để xưng vương xưng bá, nhưng nào ngờ được, chỉ cần một Liễu Hâm Nhã ngày ngày hết mực tầm thường cũng đủ để hắn cảm thấy tự ti mặc cảm rồi.
Hắn thực sự nghi ngờ năng lực của bản thân mình, rốt cuộc là hắn xứng hay không xứng đứng bên cạnh Yêu Thần đây?
Đầu lâu đỏ máu lao ra, mùi máu tanh nồng đậm ập vào khoang mũi, khiến người ta nôn mửa.
Cây cối xung quanh cũng bị sức mạnh này ảnh hưởng, chúng nhanh chóng khô héo rũ xuống.
Lá xanh um tùm mất đi sắc xanh vốn có, biến thành vàng sậm. Nhánh cây đầy nhựa sống nhanh chóng héo khô, vỏ cây nứt rạn ra, mấy tiếng rắc rắc vang lên liên tục, vô số cành gãy xuống.
Ngay cả cây to lớn dường như trong nhát mắt cũng bị hút đi toàn bộ sức sống, từ một thân cây đại thụ to cần ba người ôm mới đủ này biến thành cây khô đường kính chưa đủ nửa thước.
Cây khô héo quắt cũng không thể chịu được sức nặng của tán cây, ầm ầm sụp đỏ, cành khô rơi xuống đầy đất, lá cây vàng sậm mất đi màu xanh tươi mát khẽ rơi trong bụi bặm, lá cây khô vàng không còn sự dẻo dai ban đầu, chỉ vừa chạm vào đã nát tan, hóa thành tro bụi, tiếc thương một sinh mệnh lại đi mất.
Lớp bùn đất vừa bị cạo lên, côn trùng ẩn núp bên trong đều lộ ra ngoài, chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, rầm rầm một thoáng, trực tiếp hóa thành vật thí nghiệm, một giây sau, thân thể vỡ vụn hòa vào bùn đất, không thể phân rõ đâu là bùn đất đâu là thân xác khô héo.
“Liễu Lan Yên, có được sủng ái của Tôn chủ đại nhân là vinh hạnh lớn nhất đồng thời cũng chính là bi ai lớn nhất trong cuộc đời ngươi. Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, ngươi sẽ trở thành con rối tốt nhất để kiềm chế Tôn chủ đại nhân.” Liễu Hâm Nhãn thong thả ung dung nói xong, từng chữ từng chữ nói ra giống như nọc độc của rắn độc vậy, không hề có chút nhân tính nào đã quyết định số mạng sau này của Liễu Lan Yên.
Đối mặt với đầu lâu máu gào thét, tiếng vạn quỷ kêu khóc bên tai, khóe môi Liễu Lan Yên chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười điềm tĩnh.
Đó là nụ cười như thế nào ư?
Thanh nhã như thế, mỹ lệ như vậy, giống như sinh mệnh tinh khiết nhất vừa mới chào đời, ra nhập thế giới này, lại giống như ánh bình minh đầu tiên chiếu xuống khi mặt trời mới mọc ở phương đông.
Sạch sẽ mà thuần khiết, có thể tẩy rửa hết thảy tội ác, xua tan tất cả hắc ám.
“Liễu Hâm Nhã, nếu Ma giới cũng giống như ngươi, vậy ta đành phải một thân một mình đạp bằng Ma giới, khiến cho nó biến mất dưới bầu trời này!”
Lời nói cuồng vọng, khí thế bá đạo, lại có một chút kiêu căng ngoại trừ ta còn ai trong thiên hạ chúng sinh này.
Liễu Hâm Nhã giận đến nghiến răng, vừa muốn mở miệng phản bác, đột nhiên phát hiện cử động của Liễu Lan Yên.
Liễu Hâm Nhã cau mày suy nghĩ, đột nhiên cảnh tượng kì quái xảy ra, vượt quá khả năng nhận biết của nàng ta, phủi bay mọi nghi vấn trong lòng nàng ta, khiến nàng ta chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm.
Trong không khí lóe lên tia sáng, từ bốn phương tám hướng dần hiện ra vô số điểm sáng, hội tụ trên không trung, nhanh chóng bay tới, cùng bay về một hướng, chính là bàn tay trái của Liễu Lan Yên.
Nhanh chóng hội tụ, ngưng kết, tạo thành một trường cung lấp lánh tia sáng.
Thứ này hoàn toàn do sức mạnh không biết tên ngưng tụ mà thành, toàn thân sáng ngời, giống như được làm từ thủy tinh.
Từ trong lòng bàn tay Liễu Lan Yên lộ ra hai cánh cung hình giọt nước, bên trên có khắc hoa văn cổ hình vân mây, thoáng nhìn qua giống như chúng được những người thợ có thủ nghệ điêu khắc giỏi gianh nhất trên đời tạo thành.
Bành Trăn chú ý nhìn kĩ, ngay sau đó chợt kinh ngạc há to miệng, cái đó chẳng phải vân mây, đó chính là một loại phù chú cổ xưa, một loại phù trú đã thất truyền mấy ngàn năm nay, chỉ đến những di tích cổ xưa hắn mới có thể nhìn thấy những phù trú cổ xưa này.
Tại sao lại có thể như vậy?
Tại sao trên cánh cung của Liễu Lan Yên lại xuất hiện phù trú thất truyền mấy ngàn năm?
Tại sao?
Đúng lúc đó, trường cung đã thành hình.
Bàn tay phải của Liễu Lan Yên khẽ phẩy, vốn là một trường cung không dây, nhưng nay chợt hiện lên một dây cung tinh tế, dưới ánh trăng lóe ra tia sáng tuyệt đẹp, tựa như được chế tạo từ tơ bạc, tuy mỏng manh nhưng không một ai có thể khinh thường sức mạnh của nó.
Ánh sáng lại một lần nữa tập hợp, tụ lại ở giữa cánh cung và dây cung, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, toàn thân sáng ngời, mũi tên dài óng ánh trong suốt giống như được ngọc chạm trổ hiện lên ở đó.
Liễu Lan Yên cầm cung tên tinh xảo đặc biệt trong tay đứng ở nơi đó, mũi tên tập hợp ánh trăng sáng ngời dường như trở thành thứ ánh sáng thần thánh mỹ lệ.
Tay áo tung bay, khẽ đung đưa trong đêm tối, cả người giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, ngạo nghễ đứng bên hồ Vô Ưu.
Sau lưng là mặt hồ sóng gợn lăn tăn, lấp lánh tia sáng, giống như được bạc phủ kín, tựa như ảo mộng.
Người nàng hơi cong, không có bất kì động tác dư thừa nào, lại làm cho người ta có một loại xúc động muốn sùng kính quỳ bái.
Nàng đứng ở đó, tay cầm cung tên, cả người tản ra một ánh sáng thần thánh rực rỡ.
Nếu vừa rồi Liễu Hâm Nhã còn cảm thấy lời Liễu Lan Yên nói ra đơn thuần là mạnh miệng, là những lời cuồng vọng không hề trải qua suy nghĩ, thì hiện giờ, giờ này khắc này, nàng hoàn toàn tin vào lời Liễu Lan Yên nói.
Câu nói kia tuyệt đối không phải cuồng ngôn.
Nếu nàng ấy muốn san bằng Ma giới, nhất định là có thể làm được.
Bởi vì cung tên xinh đẹp kia, vừa tinh xảo vừa đặc biệt, tản ra thứ ánh sáng rực rỡ hàm chứa một sức mạnh kinh khủng khiến lòng nàng run sợ.
Đầu mũi tên chĩa thẳng vào nàng, tuy cách nàng một khảng khá xa nhưng vẫn khiến nàng cảm nhận được sát khí kinh hoàng.
Đó là một loại sức mạnh không cách nào nghịch chuyển, không cách nào chống đỡ.
Liễu Hâm Nhã có một cảm giác, chính là có trốn cũng không thoát.
Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy vô lực đến vậy, kể từ sau khi đi theo chủ nhân, nàng chưa bao giờ xuất hiện cảm giác này. Vì sao hôm nay, đối mặt với Liễu Lan Yên lại khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng đến vậy?
Đầu lâu máu gào thét xông về phía Liễu Lan Yên, từng nơi mà nó đi qua, bùn đất ướt át hoàn toàn hóa thành cát, cây cối khô kiệt đỏ sụp xuống, cỏ xanh hóa thành bụi bặm, đá rắn hóa thành bột phấn.
Nhưng mục tiêu của nó, Liễu Lan Yên vẫn khí định thần nhàn nhìn, nhìn ác ma cuồng loạn như lao ra từ địa phủ bay hướng về phía nàng.
Sau đó Liễu Lan Yên cười, như đóa hoa đầu cành nở rộ ngày xuân, đẹp đến rung động lòng người.
Ngón tay nhẹ nhàng buông ra, mũi tên phủ kín ánh sáng xé rách không khí, lao thẳng vầ phía đầu lâu máu.
Đầu lâu máu hung hãn dường như cũng cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đến từ mũi tên, đang vọt tới trước chợt dừng lại, chần chờ một chút mới tiếp tục xông về phía trước.
Như để có thêm can đảm, đầu lâu máu mở to miệng nỗ lực gầm thét một tiếng chói tai, sức mạnh đột nhiên tăng lên nhiều, sức mạnh tăng lên gấp đôi so với vừa rồi.
Rít lên một tiếng, khiến khí huyết trong ngực Bành Trăn sôi trào, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ : quá mạnh.
Ý niệm này còn chưa tan đi, mũi tên dài óng ánh trong suốt đã chọc thủng một lỗ trên đầu lâu đỏ.
Máu tươi tanh hôi nồng nặc nhanh chóng phun ra, chảy tràn khắp đầu lâu, tựa như muốn ngăn cản sức mạnh của mũi tên.
Nhưng, đáng tiếc là một chút tác dụng cũng không có.
Tên dài xuyên qua, không hề dừng lại, thậm chĩ cũng không có chút trở ngại nào.
Cứ như vậy xuyên thẳng qua mi tâm đầu lâu, rồi tiếp tục đâm về phía Liễu Hâm Nhã.
Phập một tiếng, mũi tên ánh sáng đâm vào cơ thể, trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể Liễu Hâm Nhã, tốc độ qua nhanh, ngay cả tơ máu cũng không bị nhiễm lấy một chút.
Sau khi mũi tên dài xuyên qua cơ thể Liễu Hâm Nhã, thế công mạnh mẽ chợt ngừng lại, hóa thành một chùm sáng tản ra không trung, chiếu sáng cả một vùng.
Ai nấy đều thấy được, sức mạnh của mũi tên này không hề tiêu tán sau khi công kích mà vì Liễu Lan Yên khống chế không cho nó tiếp tục đâm nữa, sẽ không làm những thứ khác tổn thương.
Nhưng đối với lực khống chế mũi tên dài này cũng đủ để Bành Trăn hít sâu một hơi.
Đây không phải một chữ “mạnh” có thể hình dung.
Là tu vi cao thâm cỡ nào mới có đủ sức khống chế sức mạnh kinh khủng đó thu phóng một cách tự nhiên đến vậy?
Bành Trăn kinh hãi nghiêng đầu, nhìn Liễu Lan Yên mờ ảo bồng bềnh như cửu thiên tiên tử, ở trong lòng cố gắng suy nghĩ, sau đó hoảng sợ phát hiện, hắn không thể nào đánh giá được sức mạnh thật sự của Liễu Lan Yên.
Đến tận giờ phút này, một tiếng “bộp” vang lên mới kéo lại thần trí Bành Trăn, hắn quay đầu nhìn sang, đầu lâu máu tan vỡ trong nháy mắt, hóa thành một đám mưa máu tiêu tán trong không trung, bị gió đêm thôi tan, một chút dấu vết cũng không tồn tại.
Cùng thời khắc đó, máu từ ngực Liễu Hâm Nhã phun ra, thân thể nàng ta lảo đảo lùi về phía sau, cho đến khi đụng phải một cây đại thụ mới dừng lại.
Máu tươi đỏ thẫm chảy xuống, nhiễm đỏ quần áo nàng ta, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt trắng bệch của nàng ta.
Điều này không quan trọng, quan trọng nhất là, vẻ khiếp sợ trên mặt Liễu Hâm Nhã, đã vượt ra xa khỏi phạm vi chịu đựng của nàng ta, khiến nàng ta không hề cảm thấy thương thế trên người, vẫn mãi đắm chìm trong sức mạnh kinh khủng của Liễu Lan Yên.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Bành Trăn hay Liễu Hâm Nhã đều không kịp phản ứng.
Liễu Lan Yên cầm trường cung trong tay hơi cau mày, nhìn vẻ mặt nàng, hiển nhiên không quá hài lòng với mũi tên vừa rồi.
Gió, nhẹ nhàng thổi qua, thổi lá khô trên đất, phát ra tiếng kêu xào xạc, nhưng không hề truyền đến tiếng người nói chuyện.
ở bên hồ tồn tại một loại cảm giác hít thở không thông, giống như trời đất đông cứng lại, không thể nào hít thở được.
Thời gian, giờ này khắc này dường như đã dừng lại…
Thật lâu, thật lâu…
“Ngươi là ai…” Tiếng nói rất nhỏ, dường như nỉ non, lại giống như chất vấn, mang theo một phần hoảng sợ, một phần nghi ngờ nhưng nhiều hơn là mê mang, “Rốt cuộc ngươi là ai?” Liễu Hâm Nhã trừng mắt, nhìn chòng chọc vào Liễu Lan Yên, muốn nhìn rõ ràng, thật rõ xem người trước mắt này là ai.
Đây là Liễu Lan Yên nàng quen thuộc sao?
Là người không có lấy nửa điểm yêu lực, nữ nhân ngu ngốc đó sao?
Ngực phập phồng dồn dập, hô hấp quá nhanh ảnh hưởng đến vết thương trên ngực nàng, sau đó là cơn ho khan kịch liệt, từng ngụm máu tươi tràn ra sau mỗi lần ho, váy trên ngực hoàn toàn ánh lên màu máu đỏ chói mắt.
Tất cả nghi ngờ chỉ sau một giây đều biên thành khiếp sợ, bởi một lời Liễu Lan Yên nói ra khiến nàng hết sức kinh hãi, không nói nhiều, rất đơn giản nhưng lại làm cho Liễu Hâm Nhã cảm thấy như sấm sét giữa trời quang trực tiếp bổ thẳng xuống đầu nàng, khiến trái tim nàng ngừng đập, khiến mật nàng vỡ tan.
“Hộ Nguyên Tinh.” Liễu Lan Yên nhẹ nhàng cong khóe môi, hé ra nụ cười mỉm tuyệt mĩ, trong mắt như có ánh sao lóe lên, trong nháy mắt truyền đến cảm giác sáng ngời tuyệt đẹp.
Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định, vô cùng khẳng định nói ra bí mật trên người Liễu Hâm Nhã.
Hộ Nguyên Tinh?
Vừa nghe đến cái tên này, Bành Trăn hít sâu một hơi, đó chẳng phải là tuyệt thế trân bảo cực kì hiếm thấy được Ma giới luyện chế sao?
Hộ Nguyên Tinh được sử dụng để bảo vệ nguyên hôn, giảm tổn thương đến mức thấp nhất.
Nhưng đây là thứ đồ mà không phải vương công quý tộc bình thường có thể có, mấy viên Hộ Nguyên Tinh cực kì hiếm có này đương nhiên là ở trong tay nhân vật số một số hai ở ma giới rồi.
Chỉ bằng thân phận của phu quan chiến tướng của Liễu Hâm Nhã, tuyệt đối không có tư cách có.
Liễu Hâm Nhã có được một viên Hộ Nguyên Tinh đã khiến Bành Trăn rất kinh ngạc rồi nhưng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Liễu Lan Yên chỉ bằng một câu đã nói toạc ra.
Hộ Nguyên Tinh cực kì bí ẩn, muốn biết về nó, không phải chỉ có mình kinh nghiệm hoặc chỉ có mình sức mạnh cao cường là có thể làm được.
“Khó trách ngươi lại không chết.” Liễu Lan Yên nhẹ ngàng bâng quơ nói xong, khẽ nghiêng đầu, cười nhạt, nụ cười nhạt này mang cho người ta cảm giác tinh nghịch, giống như đang nói mấy chuyện nhẹ nhàng về vấn đề thời tiết vậy.
“Ngươi là ai?” Liễu Hâm Nhã chất vấn.
Nàng có thể khẳng định chắc chắn, người này tuyệt đối không phải là Liễu Lan Yên, hay nói cách khác, không phải Liễu Lan Yên nàng biết từ trước tới nay.
Hộ Nguyên Tinh, đừng nói là một cô ngốc, cho dù là phụ thân của nàng – Liễu Tấn Lợi cũng không thể gặp qua đã biết.
Liễu Lan Yên lại có thể dễ dàng nói ra, một câu nói đã bóc trần bí mật của nàng.
“Ta đương nhiên là Liễu Lan Yên.” Liễu Lan cười, đôi mắt cong cong, ý vị sâu xa nói một câu, một câu cảm thán chứ khó có thể coi là câu nói, “Đôi mắt cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài mà thôi.”
Đây không phải là ám chỉ rõ ràng nàng mù sao?
Liễu Hâm Nhã tức đến xanh mét mặt mày, cả người run run, vết thương trên ngực càng truyền đến đau đớn.
“Đúng vậy, một kẻ phàm phu tục tử như ta cũng chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài thôi, làm sao so sánh với Tôn chủ đại nhân được? Liếc mắt cái là thấy được bản lĩnh của Lan Yên muội muội, không trách được lại sủng ái ngươi như thế.”
“Lan Yên muội muội, muội thành bia đỡ đạn, đến bây giờ lại phải tự lộ thực lực đối địch. Lần mua bán này, Tôn chủ đại nhân kiếm lời lớn rồi.” Liễu Hâm Nhã nỗ lực châm chọc, nàng đang muốn đả kích Liễu Lan Yên.
Khi đối thủ ở vào lúc mạnh nhất, muốn chiến thắng đối thủ, quan trọng nhất là phải tìm được điểm yếu trong tâm lý để đả kích đối thủ.
Đối thủ có điều vướng bận trong lòng bị vạch trần mới dễ đối phó nhất, lý thuyết này là một phương pháp cực tốt. Nhưng đáng tiếc, Liễu Hâm Nhã đã dùng nhầm đối tượng rồi.
Liễu Lan Yên làm sao có thể là người chỉ vì vài ba lời khích bác mà trở nên tùy tiện được?
Nghe xong lời Liễu Hâm Nhã nói, Liễu Lan Yên nở nụ cười, môi đỏ mọng khẽ mở đáp: “Dù có bị lợi dụng, ta đây cũng cam tâm tình nguyện, ngươi có vấn đề gì sao?”
Nói xong, ánh sáng lại một lần nữa hiện lên, mũi tên ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện trên trường cung tinh xảo. Lần mũi tên này xuất hiện, Bành Trăn cảm thấy có một sự khác biệt lớn với mũi tên vừa rồi.
Linh khí thiên địa nhanh chóng khởi động, tựa như một cơn sóng thần đánh úp tới nơi này, linh khí thiên địa nhiễm bẩn hoặc đã bị tôi luyện đều tránh ra ngoài, chỉ có những linh khí thuần túy ào tới.
Giống như nước xoáy cuộn trào, mà trung tâm xoáy nước chính là cung tên ánh sáng chói mắt này.
Ánh sáng nhiều màu tản ra, ánh sáng rực rỡ bao phủ cả người Liễu Lan Yên, khiến nàng giống như nữ thần ánh sáng vậy, thánh khiết mà cao quý, thần thánh, bất khả xâm phạm.
Sắc mặt Liễu Hâm Nhã đại biến, không dám coi thường nữa, trong miệng nhanh chóng niệm chú, một chùm ánh sáng màu đỏ rực nổi lên từ ngực nàng ta, là một khối tinh thạch nho nhỏ, rất mỏng, gần như trong suốt.
Tinh thạch rất mỏng rất nhỏ đó có cảm giác như vừa chạm vào đã vỡ nhưng sau khi nó nổi lên, trên mặt Liễu Hâm Nhã lộ ra nụ cười yên tâm, giống như đó chính là tấm lá chắn bảo vệ tốt nhất của nàng ta.
Khối tinh thạch màu đỏ nho nhỏ gần như trong xuốt kia theo chú niệm trong miệng Liễu Hâm Nhã nhanh chóng lớn lên, lập tức biến thành hình dáng to lớn Liễu Hâm Nhã mong chờ, giống như
Vỡ, vỡ…
Tại sao?
Tại sao Hộ Nguyên Tinh lại vỡ?
Hoảng hoảng hốt hốt, Liễu Hâm Nhã giống như nghe thấy âm thanh gì đó, từng chữ từng chữ một truyền vào trong tai nàng, kéo thần trí đã thoát ly trở về thân thể nàng ta.
“Lực phản kích là cái gì?” Giọng nói Liễu Lan Yên vừa trong trẻo lại ngây thơ, giống như một học trò ngoan đang hỏi một vấn đề chưa hiểu rõ.
Nhưng mà vấn đề này của nàng, hình như lực tổn thương có hơi bị lớn một chút, trực tiếp khiến Liễu Hâm Nhã há miệng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, trong nháy mắt khuôn mặt nhiễm máu đỏ tươi biến thành cuồng loạn.
Chân mềm nhũn, trượt xuống khỏi thân cây khô một chút, hai tay vô lực cố nắm lấy vỏ cây xù xì mới không đến nỗi trượt ngã trên đất.
Bước chân chạy đến của Bành Trăn chợt ngừng lại, ấm ức đứng yên một chỗ, hình như, giống như, chính là, không cần hắn “Giúp một tay”.
Nghiêm túc quan sát Liễu Lan Yên, hắn sâu sắc cảm nhận được Liễu Lan Yên tuyệt đối là người xứng nhất sóng vai bên người Tôn chủ.
Một mũi tên trực tiếp phá nát Hộ Nguyên Tinh, chưa kể đến lực phản hồi được thêm vào từ Hộ Nguyên Tinh, ngay cả lực phòng hộ cực đại nguyên bản cũng biến mất không còn gì nữa.
Dưới tình huống như vậy, Liễu Lan Yên “bất ngờ sửng sốt” hỏi một câu thật ngây thơ trong sáng: lực phản kích là cái gì…cái này, hai chữ “vô sỉ” cũng không đủ để miêu tả mất rồi.
Im lặng!
Im lặng thật lâu!
Đến lúc này đứng ở nơi này Bành Trăn mới cảm giác được cũng có lúc Tôn chủ thật sự vô lực.
Vẫn cho rằng, trên đời chỉ có chủ nhân Yêu Giới chi thần của hắn mới có thể khiến hắn mờ mịt luống cuống như vậy. Nhưng giờ hắn đã biết, thì ra trên đời vẫn có người có thể xứng đối đến vậy với chủ nhân của hắn, hơn nữa trình độ vô sỉ phúc hắc cũng không hề kém.
Bành Trăn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục tâm tình “kích động” của mình.
Từ cực hạn căng thẳng vừa rồi biến thành cực độ im lặng của bây giờ, loại chênh lệch quá lớn này có thể so với mức nước của con sông so với mặt biển, khiến cho hắn quá mức lao lực mệt mỏi.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ tại sao Tôn chủ lại đối xử với Liễu lan Yên đặc biệt như vậy, nàng, tuyệt đối có tư cách này.
“Tại sao, tại sao có thể?” Liễu Hâm Nhã từ trong nhục nhã giễu cợt phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Liễu Lan Yên chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.
Nàng không hiểu, nàng không giải thích được, nàng không tài nào nghĩ ra được.
Tại sao sức mạnh ngưng tụ trong mũi tên của Liễu Lan Yên lại có thể bắn thủng trân bảo trong trân bảo Hộ Nguyên Tinh có lực phòng hộ cực mạnh?
Tại sao?
Là vì sao?
Chẳng lẽ, mũi tên vừa rồi Liễu Lan Yên bắn ra không phải do ngưng tụ từ sức mạnh mà là một thần binh lợi khí còn lợi hại hon cả Vô Trần kiếm sao?
“Ngươi lấy mũi tên từ đâu ra?” Liễu Hâm Nhã lớn tiếng chất vấn, nàng không cam lòng, kế hoạch đã quá hoàn hảo, tại sao lại xuất hiện chướng ngại vật ở đây?
Người nào có thể trở thành chướng ngại vật nàng cũng không kinh nhạc, cũng có thể tiếp nhận, duy chỉ có Liễu Lan Yên là không thể.
Liễu Lan Yên cười, chậm rãi lắc đầu với Liễu Hâm Nhã: “Liễu Hâm Nhã, chẳng lẽ ngươi đã quên mất ngày đó tại tiệc cưới của muội muội ngươi, ta đã nhảy một điệu múa sao?”
“Múa?” Liễu Hâm Nhã không hiểu nhìn Liễu Lan Yên, không hiểu vì sao đề tài lại chuyển tới đây.
Liếc mắt thấy bộ dáng nghiêm trang của Liễu Lan Yên, Liễu Hâm Nhã cẩn thận suy tư, nhớ lại tình cảnh ngày đó.
Bống nhiên, trong lòng chấn động, nàng nghĩ tới một vấn đề mấu chốt – nước.
Lần đó đặt mình trong đám mây nước, chẳng lẽ…đó không phải là do Yên Thần truyền sức mạnh cho Liễu Lan Yên mà chính là sức mạnh vốn có của Liễu Lan Yên sao?
“Nước…lại là nước…” Liễu Hâm Nhã nhìn cung tên ánh sáng trong tay Liễu Lan Yên, chẳng lẽ đây đều do nước hội tụ mà thành?
“Hừ, làm sao có thể? Nước làm sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy?” Liễu Hâm Nhã rõ ràng không tin, “Liễu Lan Yên, đã đến nước này, ngươi có còn cần thiết giấu diếm nguồn gốc sức mạnh của mình không?”
Liễu Lan Yên thất vọng lắc đầu, thở dài: “Chính mình không có cách nào dùng, cũng đừng cho rằng người khác không thể sử sụng.”
Nói xong, ánh sáng từ trong rừng cây, từ trên mặt đất, từ từ dâng lên, nhanh chóng bay về phía Liễu Lan Yên.
Mũi tên ánh sáng lại hiện lên một lần nữa.
Liễu Hâm Nhã nhận thấy được mũi tên, theo bản năng co rúm về phía sau, mũi tên có thể bắn nát cả Hộ Nguyên Tinh, làm sao có thể không khiến nàng sợ hãi đây?
Lần này Liễu Hâm Nhã đã thông minh hơn, khi mũi tên xuất hiện, nàng ta thả lủng sức mạnh của mình, tỉ mỉ cảm thụ, sau đó, sự thực thật khó có thể tiếp nhận.
Đúng là nước.
Nước, sức mạnh tự nhiên nhất nguyên bản nhất nuôi dưỡng sự sống, yêu hay ma có sức mạnh đạt tới một trình độ nhất định sẽ cảm nhận được.
Cho nên Liễu Hâm Nhã hiểu được một sự thật --- Liễu Lan Yên không lừa nàng.
Nếu không phải thứ Liễu Lan Yên nắm trong tay còn vượt qua sức mạnh của cả Vô Trần kiếm, vậy, đáp án chỉ có một.
Đáp án này cũng là thứ Liễu Hâm Nhã không thể đối mặt, đáp án đang sợ không cách nào…tiếp nhận.
Có thể phá vỡ Hộ Nguyên Tinh không phải do mũi tên mà là sức mạnh của Liễu Lan Yên.
Sức mạnh của Liễu Lan Yên!
Làm sao có thể?
Sức mạnh của nàng rốt cuộc đến bao nhiêu?
Cấp 9?
Không đúng.
Chắc chắn đã vượt xa khỏi cấp 9.
Đã đạt đến một tầm cao mới, vượt qua sức mạnh thế tục có thể đánh giá.
“Liễu Lan Yên, ngươi đã có sức mạnh lớn đến vậy, vì sao lúc song thân ngươi thua trận mà chết, ngươi không đi cứu bọn họ?” Con ngươi Liễu Hâm Nhã khẽ chuyển, lập tức nghĩ ra lời chất vấn ác độc.
Nhiễu loạn tinh thần người khác, chính là tài của nàng.
Ánh sáng đương ngưng tụ đột nhiên ngừng lại, tinh thần Liễu Lan Yên bị nhiễu loạn, sức mạnh ngưng tụ chỉ dừng lại một chút cũng đủ có cơ hội rồi.
Liễu Hâm Nhã hét lớn một tiếng, đôi tay nhanh chóng vươn lên, trên trán thoáng hiện lên Ma Văn đỏ rực, giống như những đường máu dính chặt lên trên.
Sức mạnh đỏ rực đột nhiên phát ra, đâm thẳng về phía Liễu Lan Yên, một kích này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Liễu Hâm Nhã, bởi vì một lượng yêu lực quá lớn bị rút ra, Liễu Hâm Nhã nôn ra mấy ngụm máu tươi, vết thương trên người càng chảy thêm nhiều máu.
Khóe môi chảy máu tươi, Liễu Hâm Nhã cười to đến chói tai: “Liễu Lan Yên, đi chết đi!”
Sức mạnh cuồng bạo giống như vạn vạn đá lớn trên núi cao vạn trượng ầm ầm lăn xuống, mang theo khí thế khiến người khác hít thở không thông.
Bành Trăn đứng cách Liễu Lan Yên không xa cũng bị khí thế mãnh liệt này quật ngã xuống đất, lăn mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Bên môi rịn ra dòng máu đỏ tươi, do bị chấn thương nội tạng.
Cuồng phong thổi mái tóc dài của Liễu Lan Yên bay lên, lững lờ trong không trung, tay áo tung bay phất phới trong gió.
Cặp mắt Liễu Lan Yên khé híp lại, khóe môi khẽ nhếch, đôi tay vững vàng cầm mũi tên, hoàn toàn không đếm xỉa tới sức mạnh của Liễu Hâm Nhã, đợi đến thời cơ tốt nhất, ngón tay phải buông ra, mũi tên bắn thẳng ra, lưu lại trên không trung một vệt sáng chói lại, kéo thành một đường thẳng tuyệt đẹp.
ầm một tiếng, như tiếng sấm nổ lớn, lại giống như từ dưới đất phát ra, rung chuyển cả một vùng.
Một mũi tên bắn ra, ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhật nguyệt thất sắc.
Sức mạnh đỏ máu cũng bị mũi tên phá vỡ hoàn toàn, giống như hoa tuyệt gặp liệt hỏa, biến mất vô hình trong nháy mắt.
Trơ mắt nhìn ánh sáng ngưng tụ, một mũi tên tràn đầy anh sáng một lần nữa xuất hiện trên cung tê, đầu mũi tên sắc nhọn hướng về phía nàng, lóe ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, bên tai truyền đến giọng nói lười nhác của Liễu Lan Yên: “Liễu Hâm Nhã, tối nay nhất định ngươi sẽ thất bại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT