"Lan Yên ở đâu?" Sau khi Liễu Hâm Nhã trải qua một đêm suy tư, chuẩn bị kế hoạch của nàng chu đáo, kỹ càng thì hôm sau bắt đầu thực hiện từng bước một.
"Liễu cô nương đang tu luyện với Tôn chủ."Nha hoàn ở cửa nghe được câu hỏi của Liễu Hâm Nhã liền bước vào phòng đáp.
"Dẫn đường."Liễu Hâm Nhã không hề nghĩ ngợi mà ra lệnh.
"Chuyện này......" Nha hoàn chần chờ một chút, lập tức khiến cho Liễu Hâm Nhã bất mãn, "Thế nào, ta còn không được gặp muội muội của mình sao?"
"Liễu tiểu thư, xin chờ một lát, nô tì đi bẩm báo với tổng quản." Nha hoàn nói xong thì xoay người ra khỏi phòng.
Liễu Hâm Nhã lập tức nổi giận: "Thế nào? Ta đến Vô Trần cư làm khách hay là bị nhốt?"
Một nha hoàn ở lại không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chuyện của Tôn chủ, nô tì không dám làm càn, xin Liễu tiểu thư chờ một chút."
"Ngươi........." Liễu Hâm Nhã cũng không phải ngu ngốc, sao có thể không hiểu ý tứ của nha hoàn này, nói rõ là nàng đang làm càn mà.
Thế nhưng, nàng lại không thể chỉ trích, chuyện ngậm bồ hòn (âm thầm chịu đựng) thế này, thật sự là không thoải mái.
Nhất là khi đối phương chẳng qua chỉ là một nha hoàn nho nhỏ của Vô Trần cư, nàng càng cảm thấy mình bị vũ nhục.
Chẳng lẽ ngay cả một tiểu nha hoàn cũng có thể cưỡi lên đầu nàng để tác oai sao?
Liễu Hâm Nhã vung ống tay áo, căm giận đi ra cửa, nha hoàn ở cửa lui ra một bước, vừa vặn ngăn cản đường đi của Liễu Hâm Nhã.
"Ngươi làm gì?"Lời nói của Liễu Hâm Nhã lộ ra vẻ không vui.
"Liễu tiểu thư muốn đi đâu?" Nha hoàn căn bản không để sự không vui của Liễu Hâm Nhã vào mắt, chỉ lễ độ hỏi.
"Sao chứ, không thể gặp muội muội của mình, ngay cả tùy tiện đi một chút cũng không được sao?"Liễu Hâm Nhã liếc xéo nha hoàn chặn đường mình, sắc mặt âm trầm chất vấn.
"Đương nhiên không phải." Nha hoàn tình tình tốt cười: "Vấn đề vừa rồi của Liễu tiểu thư, hẳn là rất nhanh sẽ có câu trả lời thuyết phục, xin Liễu tiểu thư chờ một chút."
"Ngươi........" Liễu Hâm Nhã tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn trước mặt, nhưng đối phương lại cố ý xem nhẹ phản ứng của nàng, khiến Liễu Hâm Nhã bị nghẹn trong ngực, nuốt cũng nuốt không trôi, phun cũng phun không ra, tựa như cái bánh bị nghẹn trong cổ họng không thể tiêu hóa được, dinh dính khó chịu.
Ngay lúc này, nha hoàn vừa đi lúc nãy trở lại: "Liễu tểu thư, tổng quản đã đồng ý, xin đi theo nô tì."
Tổng quản đồng ý?
Nàng muốn làm cái gì còn phải chờ một tổng quản đồng ý?
Sắc mặt của Liễu Hâm Nhã thay đổi mấy lượt, cuối cùng, nàng vẫn cố gắng ngăn chặn cảm xúc thiếu chút nữa thì cuồng bạo của mình, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng.
"Vậy thì dẫn đường đi." Liễu Hâm Nhã nỗ lực nở một nụ cười, thầm nén một ngụm ác khí, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả khuất nhục mà mình phải chịu, nàng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Hai nha hoàn đi phía trước dẫn đường, giống như căn bản không nhìn thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng vừa rồi của Liễu Hâm Nhã. Bọn họ càng như thế, Liễu Hâm Nhã càng cảm thấy, ở đây, mình ngay cả nha hoàn cũng không bằng.
Đi được một lát, hai nha hoàn dừng bước, hành lễ nói: "Tổng quản."
Liễu Hâm Nhã ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Bành Trăn đang bước ra khỏi rừng trúc.
"Liễu tiểu thư, mời." Bành Trăn giơ tay ra hiệu xin mời, ý báo Liễu Hâm Nhã đi theo hắn.
Liễu Hâm Nhã khéo léo cười, một đường vừa rồi, cảm xúc bất mãn của nàng đã sớm bị đè lại, có thể nhìn xem Yêu Thần tu luyện thế nào, đây tuyệt đối là cơ hội cực tốt.
"Liễu tiểu thư, sau khi tới đó xin chớ lên tiếng." Bành Trăn thấp giọng căn dặn Liễu Hâm Nhã.
"Được."Liễu Hâm Nhã cũng thấp giọng, dùng hành động tỏ vẻ mình rất phối hợp.
Bành Trăn dẫn Liễu Hâm Nhã đi lòng vòng trong rừng trúc, mỗi lần đi qua, cảnh sắc dường như không khác nhau lắm, nhưng trong lúc vô tình khi Liễu Hâm Nhã quay đầu lại, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, con đường lúc đến đây đã biến mất, không còn thấy nữa.
Huyễn thuật.
Trong đầu Liễu Hâm Nhã lập tức hiện lên hai chữ này, người của Yêu giới, chỉ cần có chút thực lực đều có thể làm được huyễn thuật, khiến cho người ta sinh ra ảo giác.
Nhưng mà, khiến cho người ta rơi vào huyễn thuật mà không hề cảm thấy chút gì như thế, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không hổ là Vô Trần cư - nơi ở của Yêu Thần, không ngờ lại khủng bố như thế.
May là, chỉ có chỗ Yêu Thần tu luyện mới có huyễn thuật lợi hại như vậy, ngay cả hôm qua nàng đi dạo khắp nơi cũng không phát hiện mai phục nào khác.
Đang nghĩ tới hoàn cảnh trong Vô Trần cư, đột nhiển Liễu Hâm Nhã phát hiện Bành Trăn dừng lại, lập tức hiểu được, đến nơi rồi.
Ngầng đầu, phía trước là sương mù lượn lờ, còn chưa đến gần, đã có thể cảm nhận được một lượng lớn linh khí trời đất, linh lực nồng đậm như thế, nàng vốn chưa từng được nhìn thấy.
Đối với một người tu luyện, linh khí đất trời nồng đậm như thế là một khát vọng vô cùng bức thiết.
Linh khí càng nhiều, thì có nghĩa là trong lúc tu luyện có thể hấp thụ càng nhiều, tu luyện ở một nơi có linh khí càng đậm, thì tốc độ cũng càng nhanh.
Liễu Hâm Nhã đột nhiên cảm giác được máu huyết cả người tuần hoàn cực nhanh, trái tim đập thật nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
Bành Trăn đã bước vào bên trong sương mù, Liễu Hâm Nhã vội chạy theo sau.
Vừa tiến vào bên trong sương mù, một cảm giác sảng khoái nhanh chóng bao trùm cả người nàng, thật giống như được ngâm trong suối nước nóng, được rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Mỗi lần hô hấp đều đẩy những không khí không sạch sẽ trong cơ thể ra ngoài, thay bằng linh khí thiên địa vừa nồng đậm vừa thuần túy.
Cho tới bây giờ Liễu Hâm Nhã chưa bao giờ cảm thụ được cảm giác sung sướng như thế, khiến nàng kìm lòng không được mà đắm chìm trong đó, thiếu chút nữa đã quên luôn mục đích của nàng.
Mỗi một kinh mạch trong cơ thể, mỗi một cơ bắp đều thư thái dễ chịu, tham lam hấp thụ linh khí thuần túy trong trời đất, Liễu Hâm Nhã hận không thể lập tức khoanh chân ngồi xuống, tu luyện một phen.
Chỉ là, giấc mộng thì rất đẹp, nhưng hiện thực thì tàn nhẫn, ngay khi bước chân của Liễu Hâm Nhã càng ngày càng chậm, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói được tận lực đè thấp: "Liễu tiểu thư không định đi tìm Liễu cô nương sao?"
"À, không, xin dẫn đường." Một câu hỏi lập tức kéo thần trí mê mang của Liễu Hâm Nhã trở lại.
Có chút tức giận nhíu mày, nàng thật sự muốn ở trong này tu luyện thật tốt, đáng tiếc, hiện giờ nàng còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, không thể chậm trễ.
Nếu như, kế hoạch của bọn họ thành công, về sau nơi này nàng sẽ tùy ý sử dụng.
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, tất cả những bất mãn của Liễu Hâm Nhã đều tan biến sạch sẽ, tiếp tục đi theo Bành Trăn tiến về phía trước.
Càng đi vào bên trong càng cảm nhận được linh khí trời đất nồng đậm, Liễu Hâm Nhã bị rung động thật mạnh.
Nàng có thể nhìn ra được, linh khí trời đất không được đầy đủ là do hoàn cảnh và đặc thù địa lý tạo ra, nhưng càng nhiều hơn là nhân tố con người, nghĩ cũng biết là người nào làm được - Yêu Thần.
Lực lượng thật cường đại, nếu không phải bọn họ biết một tin tức về Yêu Thần, chỉ sợ đánh chết bọn họ cũng không dám thi hành kế hoạch kia.
Liễu Hâm Nhã mãi nghĩ nên nhất thời không chú ý tới dưới chân, đạp gãy một nhánh cây thật nhỏ, một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, liền rước lấy hai đạo ánh mắt sắc như dao, khiến cho cả người nàng chợt lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn chống lại hai trong mắt tối đen như mực của Yêu Thần ở cách đó không xa, con ngươi lạnh như băng, giống như băng sương vạn năm ngưng kết lại.
Liễu Hâm Nhã khó khăn nuốt nước miếng, động cũng không dám động, chỉ sợ một động tác nhỏ cũng chạm đến thần kinh của Yêu Thần, trực tiếp hạ sát nàng.
"Suỵt......." Bành Trăn ra hiệu không được lên tiếng, "Đừng làm ầm ĩ đến Liễu cô nương."
Bành Trăn nói như vậy, Liễu Hâm Nhã mới phát hiện, trong đình trúc có một cái giường nhỏ, Liễu Lan Yên đang yên lặng đắp chăn nằm nghiêng trên đó, hô hấp đều đều, thần thái an tĩnh.
Liễu Hâm Nhã chớp mắt hai lần, nàng biết nếu giờ phút này mà lên tiếng thì rất không sáng suốt, nhưng nghi vấn trong lòng lớn đến mức nàng không cách nào tiếp nhận được, nếu không hỏi ra, rất có thể nàng sẽ bị nghẹn chết.
"Lan Yên đang làm cái gì thế?"
Bành Trăn kỳ quái liếc mắt nhìn Liễu Hâm Nhã một cái, giống như không hiểu vì sao nàng lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như thế, nhưng hắn vẫn tốt bụng trả lời: "Đương nhiên là ngủ."
Oanh một tiếng, Liễu Hâm Nhã giống như bị sét đánh, đánh cho ngoài khét trong sống.
Ai nói cho nàng biết, vì sao một nơi có linh khí trời đất nồng đậm như thế, lại có người dùng để ngủ?
Có muốn lãng phí cũng không nên dùng cách như vậy để lãng phí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT