Liễu Hâm Nhã tắm một cái thật lâu, toàn thân ngâm trong nước, tóc dài xõa tung, từ từ hít một hơi dưỡng khí rồi ngụp đầu xuống trong nước.
Mặt nước rải đầy cánh hoa đã ngập đến cổ của nàng, toàn thân cũng được cánh hoa che giấu ở trong thùng gỗ.
Hai mắt nhắm chặt, lông mi bất an rung động, trong nước toả hơi nóng mờ mịt, trên trán nàng chảy xuống rất nhiều mồ hôi.
Bỗng nhiên, Liễu Hâm Nhã mở to mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng màu lục lạnh lẽo, giống như màu da của con ếch, ẩm ướt lạnh lẽo.
"Trong Vô Trần cư khắp nơi đều là cao thủ, còn chưa tìm ra được nơi nào có thể đột phá." Liễu Hâm Nhã mở miệng, giọng nói khàn khàn, cùng với giọng nói thường ngày của nàng hoàn toàn bất đồng, từ trong đêm tối nghe tới, có một loại âm u làm người ta rợn cả tóc gáy.
"Vô Trần cư là chỗ ở của Yêu Thần, đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy. Ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được để Yêu Thần phát hiện." Một giọng nói không có nửa điểm âm thanh phập phồng, cứng nhắc không có tình cảm vang lên.
"Hôm nay ta đã tìm cớ đi đi lại lại xung quanh Vô Trần cư, và Bành Trăn cũng lên tiếng cảnh cáo ta rồi." Liễu Hâm Nhã nghĩ đến tình cảnh lúc chiều vẫn là lòng còn sợ hãi.
"Không sao." Giọng nói cứng nhắc đó cũng không có ý tứ trách cứ Liễu Hâm Nhã, "Bên cạnh Yêu Thần đều là loại người thực lực cao cường, muốn tìm sơ hở chỉ có thể tìm từ trên người Yêu Thần."
Liễu Hâm Nhã chợt nghĩ ra gì đó, trong mắt toát ra sự ác độc: "Hôm nay ta thấy Yêu Thần đúng là để ý Liễu Lan Yên nhất, so với tin tức chúng ta lấy được còn chính xác hơn vài phần. Ta có thể xác định, hiện tại Yêu Thần là xem Liễu Lan Yên như ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ. Nếu là như vậy mà nói. . . . . . thì chúng ta có thể xuống tay từ Liễu Lan Yên."
"Ừ, nhưng đây chỉ là một phương diện. Quan trọng nhất là phải tìm được nhược điểm từ trên người Yêu Thần. Trên đời bất cứ ai cũng phải có nhược điểm, huống chi, tin tức chúng ta lấy được cũng không phải là vô căn cứ." Giọng nói cứng nhắc đồng ý với kế hoạch của Liễu Hâm Nhã, chỉ là, cái hắn muốn là tuyệt đối không có chút sơ hở nào.
"Ta sẽ chú ý nhiều hơn." Bên môi Liễu Hâm Nhã lộ ra nụ cười tàn nhẫn, ánh sáng màu lục trong mắt biến mất, đồng thời cái giọng nói kia cũng cắt đứt liên lạc.
Đứng dậy, cánh hoa tách ra hai bên, bước ra ngoài thùng gỗ, cầm lấy khăn vải rộng rãi sạch sẽ ở bên cạnh bao lấy thân thể của mình, cất giọng nói: "Người đâu."
Nha hoàn lập tức đẩy cửa vào, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ trong phòng sạch sẽ, rồi yên lặng lui ra ngoài.
Vẻ mặt của nha hoàn không thay đổi, nàng ta không nghe được đối thoại kỳ quái vừa rồi ở trong phòng của Liễu Hâm Nhã.
Một mặt khác, Bành Trăn rốt cuộc đợi cũng được Yêu Thần thong thả ung dung ăn xong cơm tối.
"Tôn chủ, ban ngày Liễu Hâm Nhã cố ý tra xét Vô Trần cư."
"Hình như Vô Trần cư rất ám muội thì phải?" Lời Yêu Thần nói khiến Bành Trăn im lặng một hồi, không nhịn được ở trong lòng oán thầm, kể từ sau khi đụng phải Liễu Lan Yên, tính tình Tôn chủ hình như càng ngày càng "Hoạt bát" a.
"Tôn chủ, có cần phải đề phòng Liễu Hâm Nhã một chút hay không?" Bành Trăn quyết định vẫn giả bộ như không có nghe thấy lời Yêu Thần vừa nói.
"Không cần." Yêu Thần tùy ý khoát tay, "Lúc thích hợp cứ đánh nàng một cái là được, hôm nay ngươi làm vô cùng tốt."
"Nhưng mà, dù sao Liễu Hâm Nhã cũng là một tai hoạ ngầm. . . . . . Không thể không đề phòng." Bành Trăn không muốn có một người lòng lang dạ sói như vậy xuất hiện ở trong Vô Trần cư, theo ý của hắn, dĩ nhiên là nên càng sớm diệt trừ càng tốt.
"Cứ như vậy đi." Yêu Thần một chút cũng không có bởi vì Bành Trăn thuyết phục mà thay đổi tâm ý.
[Chọc nhầm nam nhân yêu nghiệt được chuyển ngữ và đang chính thức tại dienanlequydon]
"Tôn chủ. . . . . ." Bành Trăn lên tiếng gọi.
"Sắp tới giờ rồi." Yêu Thần nói một câu lập tức khiến Bành Trăn thành công câm miệng, biến sắc vội vàng lui ra ngoài, cũng không dám quấy rầy Yêu Thần nữa.
Bành Trăn rời khỏi viện của Yêu Thần, chân mày nhíu chặt, hắn thật sự là có chút nghĩ không ra ý tứ của Tôn chủ.
Vô Trần cư an tĩnh, thật sự sắp bị phá vỡ rồi sao?
Nói như vậy, đối với Tôn chủ cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trong phòng của Liễu Lan Yên, nàng đang nhàn nhã uống trà, uống cạn một chén trà, ngón trỏ nhẹ nhàng khẽ bóp vào chén trà rỗng, giống như là bấu vào mặt nước, gợn sóng lăn tăn từ chỗ vừa rồi nàng khẽ chọc khuếch tán mà ra.
Ngay sau đó, giọng nói vui sướng của Băng Lăng lập tức vang lên: "Tiểu thư, ngài rốt cuộc lại liên lạc ta."
"Đúng vậy, gần đây đều ở trong điện Vô Trần, nơi đó không tiện lắm." Liễu Lan Yên cười nói, "Gần đây bên kia có tình huống gì không?"
"Tất cả đều rất bình thường, tiểu thư yên tâm đi." Băng Lăng trịnh trọng bảo đảm, mới vừa nghiêm túc không được bao lâu, lại hiếu kỳ hỏi, "Tiểu thư, gần đây ngài cũng đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói ngài ở vương phủ nhảy một vũ điệu kinh diễm tuyệt luân."
Liễu Lan Yên khẽ mỉm cười, nàng biết, thu thập tin tức là năng lực của Băng Lăng bọn họ, những chuyện này là không gạt được bọn họ.
"Thật ra thì chuyện gần đây cũng không phải là quá phức tạp. . . . . ." Liễu Lan Yên không cảm thấy có gì phải giấu giếm những chuyện này, nàng kể hết những chuyện gần đây cho Băng Lăng nghe, dĩ nhiên là trừ chuyện nàng có cảm giác kỳ quái với Yêu Thần.
Không vì bất kỳ nguyên nhân gì, Liễu Lan Yên chỉ theo bản năng cho đó là bí mật giữa nàng và Yêu Thần, nàng không muốn cho bất kỳ người nào biết.
"Liễu Hâm Nhã nói thẳng ra thì chính là mục đích không trong sáng, Yêu Thần bọn họ đang làm gì vậy chứ, tại sao không diệt trừ nàng ta?" Băng Lăng kỳ quái hỏi.
Ngay cả nàng cũng đều có thể thấy được Liễu Hâm Nhã không bình thường, vậy thì chẳng lẽ Yêu Thần không nhìn ra được sao?
"Có từng nghe qua câu dụ rắn ra khỏi hang chưa?" Liễu Lan Yên cười cười nói.
"A, ý tứ của tiểu thư là Yêu Thần muốn dẫn dụ cho người đứng sau lưng Liễu Hâm Nhã cùng nhau đi ra, thu dọn một lần sao?" Băng Lăng nghe Liễu Lan Yên nói xong mới chợt hiểu ra.
"Hắn không phải là người thích lưu tai họa ngầm, nên đây là giải thích duy nhất." Không hiểu sao, Liễu Lan Yên liền hết sức khẳng định ý nghĩ của Yêu Thần, hơn nữa một chút nghi ngờ cũng không có, giống như nàng vốn là hiểu rõ hắn như vậy.
Tuy là lúc ăn cơm tối vừa rồi, Yêu Thần rất nhanh dời đề tài đi, nhưng không khí kỳ quái này đã nhẹ nhàng xâm nhập vào đáy lòng nàng, nhất định có chuyện gì đó, giữa bọn họ nhất định có chuyện gì đó đã từng xảy ra.
"Nhưng không đúng." Băng Lăng lại nghĩ tới một chuyện kỳ quái, "Tiểu thư cũng đã nhìn ra, chẳng lẽ kẻ muốn đối phó Yêu Thần- Liễu Hâm Nhã sẽ không nhận ra sao?"
Cái này không thể trách Băng Lăng kỳ quái, bởi vì đối với Liễu Hâm Nhã mà nói, nếu nàng tới đây là muốn đối phó với Yêu Thần thì tất nhiên phải đề phòng hơn người bình thường nhiều lắm, phải cẩn cẩn thận thận quan sát tình hình xung quanh mới đúng.
Chẳng lẽ nàng chưa từng phát hiện ra dị thường gì sao?
"Sợ rằng Liễu Hâm Nhã đã quy những thứ này thành một cái nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?" Không đợi Liễu Lan Yên nói xong, Băng Lăng liền không kịp chờ đợi hỏi tới.
"Bởi vì Yêu Thần đối với ta quá đặc biệt, cho nên, sẽ xuống tay lưu tình với người nhà họ Liễu." Liễu Lan Yên hời hợt nói.
Nhưng mà, Băng Lăng nghe xong cũng không thể bình tĩnh, lo lắng gào thét: "Bởi vì tiểu thư mà lưu tình với người nhà họ Liễu, đó không phải là nói cho kẻ địch của hắn biết, tiểu thư đối với hắn có bao nhiêu đặc biệt sao? Đây không phải là bại lộ tiểu thư cho kẻ địch thấy, như vậy chẳng phải tình cảnh của tiểu thư là rất nguy hiểm sao?"
Băng Lăng càng nghĩ càng sợ, càng hận không thể trực tiếp vọt tới Vô Trần cư, trực tiếp kéo Liễu Lan Yên rời đi.
Yêu Thần này rốt cuộc là sủng ái tiểu thư hay là muốn hại tiểu thư đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT