Sau một hồi mất hồn ngắn ngủi, Liễu Lan Yên nhanh chóng phản ứng kịp, ở trong ngực Yêu Thần không ngừng vùng vẫy.

Lồng ngực cực kì ấm áp, thật là ngay cả hơi thở mát mẻ nhàn nhạt cũng làm cho nàng quyến luyến, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại có một loại cảm giác hốc mắt chua xót muốn rơi lệ.

Tại sao trái tim tự nhiên dâng lên một tia đau lòng quen thuộc?

Tại sao nàng muốn thoát đi rồi lại không muốn?

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Trong lúc Liễu Lan Yên mâu thuẫn giãy giụa, thì Yêu Thần ngược lại buông tay trước.

Vừa được từ do, Liễu Lan Yên nhanh chóng lui về phía sau, bản năng đang nói cho nàng biết phải cách xa Yêu Thần, người này sẽ làm nàng không cách nào khống chế được mà thay đổi.

Hiển nhiên, trong lúc hốt hoảng Liễu Lan Yên quên mất ghế ngồi phía dưới, chân vấp một cái, thân thể thẳng tắp ngửa ra sau ngã xuống.

Tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng, cánh tay đã bị vững vàng giữ lấy, kinh ngạc ngước mắt, chống lại là một đôi mắt dịu dàng đủ để dìm chết người.

Tim đột nhiên thật giống như bị thứ gì đâm xuống, giống như bị bò cạp độc chích một cái, Liễu Lan Yên lập tức bắn ra xa, tránh né Yêu Thần đụng chạm.

"Lan Yên, nghỉ ngơi cho khỏe, thời gian sau này chúng ta chung đụng vẫn còn rất dài, rất dài." Yêu Thần lưu lại một câu ý vị sâu xa, xoay người rời đi.

Liễu Lan Yên ngưng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cao to của Yêu Thần, tim giống như có thứ gì đó không ngừng va chạm, tựa như lúc nào cũng muốn phá tim nàng xông ra.

Thình thịch thình thịch, tiếng tim đập kịch liệt, khiến trong lòng Liễu Lan Yên cực kỳ khó chịu.

Tay phải dùng sức dằn ngực, không ngừng dùng lực, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm cho nàng có chút cảm giác an toàn.

Một lát sau, Liễu Lan Yên đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ảo não ở trong lòng chửi nhỏ một tiếng, nàng thật là đần mà.

Tại sao ở trước mặt Yêu Thần lại biểu hiện ra cảm giác kỳ quái như vậy?

Không đúng.

Liễu Lan Yên nhẹ nhàng nheo mắt lại, suy nghĩ trong đầu chuyển động.

Nếu nói Yêu Thần chỉ là tới xem nàng một chút thì tuyệt đối sẽ không toả ra khí thế mạnh mẽ như vậy.

Yêu Thần là ai chứ?

Là nhân vật bưu hãn ho một tiếng cũng có thể khiến cho Yêu Giới rung động khiếp sợ, chẳng lẽ không biết nội liễm khí tức sao?

Trái tim vừa rồi còn không khỏi kích động tất cả đều biến mất, hoặc là bị một loại cảm giác hưng phấn thay thế.

Bởi vì nàng phát hiện được một chuyện rất thú vị.

Đó là Yêu Thần đã biết nàng ngụy trang.

Nếu không phải đã biết, thì dễ gì mà đưa binh khí Vô Trần Kiếm cho nàng chứ?

Coi như một người đối với một người khác có chút hứng thú, thì tuyệt đối cũng sẽ không hào phóng đến mức đưa Vô Trần kiếm bảo bối của mình cho người khác.

Huống chi, còn là đưa cho người mà người đời công nhận là nữ tử ngốc nghếch.

Dù thế nào thì tính tình của Yêu Thần cũng rất thất thường khó đoán, sẽ không lấy bảo bối của mình ra đùa giỡn.

Cho nên nói, Yêu Thần đã nhìn ra nàng ngụy trang.

Nghĩ thông suốt điểm này, Liễu Lan Yên một chút cũng không khẩn trương, ngược lại còn nhẹ nhõm tự tại ngồi xuống, thư thư thả thả dựa vào ghế chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.

Gặp chuyện liền hốt hoảng, tuyệt đối không phải là tính cách của nàng.

Từ lúc nào thì Yêu Thần nhìn ra nàng ngụy trang?

Liễu Lan Yên cẩn thận suy nghĩ, từ từ nhớ lại mấy lần ngắn ngủi nàng và Yêu Thần chung đụng.

Lần đầu tiên ở bữa tiệc Vương Cung, là lúc nàng tùy tiện tìm hắn muốn nội đan sao?

Không, không đúng.

Lần đó gặp mặt, Yêu Thần cho nàng cảm giác rất khác.

Đột nhiên, thân thể Liễu Lan Yên chấn động, thật giống như bị một thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, làm cho nàng từ trong ra ngoài không ngừng rét run.

Nàng nhớ tới mấy lần ở trong núi kiếm củi đốt, khi đó, nàng đã có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm.

Chẳng lẽ. . . . . . Trước kia nàng cũng đã thu hút sự chú ý của Yêu Thần?

Nghĩ tới khả năng này, chân mày Liễu Lan Yên càng nhăn càng chặt, tỉ mỉ suy nghĩ vô số lần, nhưng vẫn không thể tìm được nửa phần sự xuất hiện của Yêu Thần trong tình cảnh đó.

Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?

Liễu Lan Yên ngơ ngác ngồi trong gian phòng, các suy nghĩ trong đầu đã dẫn tới vô vàn bế tắc, nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao thái độ của Yêu Thần đối với nàng kỳ quái như thế.

Thật ra thì, càng làm cho nàng không hiểu chính là, tại sao cảm giác của nàng đối với Yêu Thần cũng quái dị như thế.

Như vừa rồi chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng nàng lại có một loại cảm giác quyến luyến với Yêu Thần, trong sự ỷ lại đó còn cố tình sinh ra một loại kháng cự, thật là quỷ dị.

Cứ như vậy không thể nghĩ rõ được chân tướng, thời gian trong lúc vô tình trôi qua, cho đến khi bên tai vang lên tiếng cửa mở nhẹ nhàng, lúc này Liễu Lan Yên mới giật mình hồi hồn.

Trong lòng ảo não thở dài, không ngờ mình lại mất hồn tới mức như thế, xem ra ảnh hưởng của Yêu Thần đối với nàng thật sự là không nhỏ mà.

Sắp xếp lại cảm xúc xong, cẩn thận nhìn người tới, thế nhưng phát hiện là người quen của nàng.

Đợi đến khi người kia đến gần, lúc này Liễu Lan Yên mới làm bộ như chỉ vừa phát giác, ngẩng đầu, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui mừng, ngọt ngào kêu một tiếng: "Tần di."

"Tiểu thư, tới ăn cơm tối." Tần Tụ từ ái đưa tay, sờ sờ tóc Liễu Lan Yên, kéo nàng đến bên cạnh bàn.

"Tần di, người chạy đi đâu vậy, thật lâu cũng không tới gặp Lan Yên." Liễu Lan Yên bất mãn cong đôi môi đỏ mọng lên, không thuận theo làm nũng, " Về sau không cho phép Tần di không cần ta."

"Tiểu thư, Tần di không có không cần ngài." Tần Tụ kéo bàn tay nhỏ bé của Liễu Lan Yên, thương yêu vỗ nhẹ, "Tiểu thư, ngài đã trưởng thành rồi, Tần di không thể luôn đi theo bên cạnh ngài."

"Tần di phải đi sao? Không cần Lan Yên nữa sao?" Vừa nghe lời Tần Tụ nói, trong mắt Liễu Lan Yên lập tức dâng lên một tầng hơi nước, cũng không có nửa phần giả tạo, nàng là thật không bỏ được Tần Tụ.

Sau khi cha mẹ không còn nữa, nàng sớm đã xem Tần Tụ như người thân của mình.

"Tiểu thư, ta muốn đi tu luyện thật tốt, sau này cường đại mới có thể bảo vệ tiểu thư tốt hơn, ngài nói có đúng hay không?" Tần Tụ thấp giọng dụ dỗ Liễu Lan Yên.

"Tu luyện?" Liễu Lan Yên không hiểu nhìn Tần Tụ, hiển nhiên là có rất nhiều nghi ngờ.

"Tôn chủ hào phóng, cho ta một cơ hội tu luyện. Chỉ có cường đại lên, mới có thể bảo vệ tiểu thư tốt hơn, cũng sẽ không còn xảy ra cái loại tình huống hữu tâm vô lực nữa." Tần Tụ mím môi, ánh mắt kiên định nói.

Liễu Lan Yên làm bộ mất hứng, lại để cho Tần Tụ dỗ nửa ngày, lúc này mới chịu cùng Tần Tụ ăn một bữa cơm tối, sau đó lại được Tần Tụ hầu hạ rửa mặt, rồi lên giường ngủ.

Đợi đến khi hô hấp Liễu Lan Yên đều đều, Tần Tụ không ngừng lưu luyến nhìn mấy lần, sau đó mới khẽ khàng lui ra khỏi phòng ngủ của nàng.

Tần Tụ vừa rời đi, cái người vốn hẳn nên ngủ say kia- Liễu Lan Yên lập tức mở mắt ra, thần thái trong mắt đâu còn cái gì là u mê ngu ngốc.

Bên môi mang theo một nụ cười khôi hài, Liễu Lan Yên nói nhỏ: "Tôn chủ, tốt thật nha."

Điều người bên cạnh nàng rời đi, còn là dùng một lý do mà Tần Tụ không cách nào cự tuyệt.

Nếu nàng không đoán sai, thì nhất định là trong hội luận phẩm cách đây không lâu, Yêu Thần thấy được thực lực Tần Tụ chưa đủ, nên thuận tiện cho nàng một cơ hội tu luyện.

Người luôn muốn bảo vệ nàng- Tần Tụ đương nhiên là động lòng, huống chi, nếu Yêu Thần ở bên cạnh nói một câu sẽ giữ bi` mật chuyện này..., thì Tần Tụ còn có cái gì không yên lòng?

Cho nên, đương nhiên là lựa chọn đi tu luyện.

Nụ cười bên môi Liễu Lan Yên ngày càng sâu, nàng thật muốn xem Yêu Thần điều người bên cạnh nàng đi rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Tôn chủ, thần của Yêu Giới sao?

Nếu đã muốn chơi với nàng, thì cứ phóng ngựa tới đây, nàng nhất định sẽ tận lực phụng bồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play