Liễu Lan Yên mở to cặp mắt, không biết tại sao mọi người trong đình nghỉ mát đều không có ý tốt, sợ hãi đem tròng mắt rũ xuống, thấp giọng ngập ngừng: "Nhạc khí, nhạc khí........ Ta, ta không biết a....."
Đáp án nằm trong dự liệu, khiến những người không có ý tốt trong đình nghỉ mát lộ ra nụ cười.
Quả nhiên là ngu ngốc cái gì cũng không biết.
Vẻ mặt của mọi người, đều bị Tô Hãn Hạo nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên nửa giận: "Nếu Liễu tiểu thư nói không biết, mọi người hãy tìm tiết mục khác góp vui."
"Tô công tử, ngươi đây là có ý gì?" Tạ Hân Tú rõ ràng cảm giác được Tô Hãn Hạo tức giận, bất mãn chất vấn.
Nàng nhìn Liễu Lan Yên không vừa mắt, ảnh hưởng gì đến Tô Hãn Hạo?
"Lan Yên muội muội, ta có chút nóng, làm phiền ngươi đi xem một chút, tại sao nước ô mai còn chưa được đưa tới?" Tô Hãn Hạo dịu dàng nói với Liễu Lan Yên.
"Nha, được." Liễu Lan Yên gật đầu, một chút cũng không ý thức được mình là tiểu thư bị người ta sai khiến đi làm việc của nha hoàn có gì không ổn.
Nhìn Liễu Lan Yên đi ra đình nghỉ mát, Tạ Hân Tú nũng nịu một tiếng: "Tô Hãn Hạo, ngươi bảo vệ một kẻ ngu như vậy, ngươi muốn làm cái gì?"
"Muốn cùng ta đối nghịch sao?" Tạ Hân Tú âm lãnh nhìn chằm chằm Tô Hãn Hạo, giọng điệu uy hiếp nói: "Không biết từ khi nào thì Trưởng lão so với Vương gia còn cao hơn?"
Vừa nghe Tạ Hân Tú nói đến Vương gia, những người khác lập tức không có lên tiếng, vẫn đề này tuy lớn mà nhỏ, liền nhìn Tạ Hân Tú nói như thế nào?"
"Nếu Tạ tiểu thư cũng biết nàng là một người ngu dại, cần gì phải cùng nàng so đo, chẳng phải là bôi nhọ thân phận của Tạ tiểu thư hay sao?" Tô Hãn Hạo cũng không để ý lời nói của Tạ Hân Tú, vẫn nói.
Tạ Hân Tú nhìn chằm chằm Tô Hãn Hạo hồi lâu, sắc mặt khó đoán.
Nhưng mà nàng không muốn thừa nhận không được, hắn nói rất đúng, cùng một kẻ ngu so đo, mất thân phận.
"Tô công tử nói có lý, chẳng qua là để một người như vậy ở chỗ này làm loạn, thật đúng là làm cho người ta có chút khó chịu." Tạ Hân Tú nói như vậy, tương đương với là cho Tô Hãn Hạo mặt mũi, nhưng không có tiêu tan hàm ý trong lòng.
"Đã như vậy, để cho nàng sớm rời đi là được rồi." Tô Hãn Hạo tùy ý nói.
Hắn không có trực tiếp cùng Tạ Hân Tú nổi lên xung đột, Vương gia cũng phải là người mà hắn có thể đắc tội.
"Nước ô mai tới, vẫn còn mát lạnh như băng đây." Liễu Lan Yên hưng phấn chạy tới, hướng về phía Tô Hãn Hạo nói, "Còn chưa tới phòng bếp, bọn họ cũng đã đưa tới, mau uống nhanh đi."
Nhìn thấy vẻ mặt Liễu Lan Yên như đứa bé tươi cười ngây thơ, Tô Hãn Hạo cười cười: "Đúng rồi, tiết trời rất nóng, uống xong thì trở về phòng đi."
Những lời này là nói với Liễu Lan Yên càng thêm là nói cho Tạ Hân Tú nghe, để cho Liễu Lan Yên rời đi là tốt nhất.
Tạ Hân Tú thoải mái không nói gì, nhưng mà đừng quên, chỉ cần có tiền có quyền, bên cạnh sẽ vĩnh viễn không thiếu người nịnh hót.
"Liễu Lan Yên a, ngươi nói ngươi không biết đánh đàn, một khúc cũng không hát, một chút động tĩnh đều không có cứ như vậy rời đi, rất buồn cười đi?"
Liễu Lan Yên có chút không hiểu nhìn thế gia tiểu thư vừa nói chuyện, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ta cũng không biết, tại sao phải phát ra động tĩnh?"
"Chỉ có biết mới không có kêu loạn, muốn nghe âm thanh mới vừa rồi Tạ tiểu thư không phải là đã phát ra rồi sao?" Liễu Lan Yên nháy con mắt nói.
"Làm càn, ngươi lại dám nói tài đánh đàn cao siêu của Tạ tiểu thư là kêu loạn.?" Thế gia tiểu thư tức giận quát lớn.
Liễu Lan Yên bị dọa sợ đến co rúm lại, lui về phía sau hai bước: "Ta nào có nói như vậy, rõ ràng là tự ngươi nói..... Ngươi thật kỳ quái, làm sao nói một chút cũng không giải thích được."
"Ngươi....." Thế gia tiểu thứ tức giận đến muốn giải thích, nhưng mà phát hiện, lời kia, nàng giải thích thế nào cũng không rõ ràng được, sẽ chỉ làm Tạ Hân Tú càng thêm hiểu nhầm.
"Trời nóng quá, mọi người giải tán đi." Tô Hãn Hạo đứng dậy, hắn cũng không nhìn được nữa, những người này làm nhục Liễu Lan Yên để nịnh bợ Tạ Hân Tú cũng thật quá đáng.
"Tạ tiểu thư, Vương gia còn chưa có trở về phủ, ta....." Liễu Hâm Dung vẫn chưa quên, mục đích nàng đến đây, chính là vì muốn cầu kiến Vương gia.
"Một buổi tụ hội tốt cũng bị muội muội ngươi phá đến ngổn ngang, mất hứng tột cùng, đừng nói biểu ca bây giờ còn chưa có trở về, coi như trở lại, chỉ sợ cũng không có tâm tình gặp ngươi." Tạ Hân Tú hung hăng trừng mắt nhìn thế gia tiểu thư vừa rồi, nhìn nàng ta sợ hãi bất an lui về phía sau, trong lòng mới thoải mái một chút.
Dĩ nhiên, đối với đề nghị của Liễu Hâm Dung, nàng càng thêm cảm thấy chán ghét.
"Về nhà về nhà, nơi này thật không thú vị." Dư Hân Dật đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, ngáp nói. Một chút cũng không chú ý tới mình là điện hạ cần phải có dáng vẻ, cũng không trông nom mọi người như thế nào, xoay người rời đi.
Nếu Dư Hân Dật cũng rời đi, những người khác cũng lục tục đứng dậy cáo từ.
"Tự ngươi nghĩ biện pháp trở về đi thôi!" Ở ngoài Vương phủ, Liễu Hâm Dung giận đùng đùng hướng Liễu Lan Yên gầm nhẹ, mục đích của nàng không có đạt được, tất nhiên là đem tất cả hỏa khí, giận chó đánh mèo trút hết lên đầu Liễu Lan Yên.
Bỏ mặc Liễu Lan Yên, ngồi lên kiệu nghênh ngang rời đi.
"Lan Yên muội muội, nếu không ta đưa ngươi trở về phủ đi!" Tô Hãn Hạo đi tới, nhẹ giọng hỏi.
"Đa tạ Tô công tử, Lan Yên có thể tự mình đi về." Liễu Lan Yên thi lễ xong liền bước nhanh rời đi, nhìn bóng lưng của nàng, Tô Hãn Hạo thấp giọng khẽ than, "Ngay cả có chút si ngốc, nhưng mà tính tình vẫn quật cường như cũ."
Giọng nói của Tô hãn Hạo không lớn không nhỏ vừa vặn rơi vào trong tai Dư Hân Dật, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, si ngốc?
Nếu như nàng thật sự si ngốc, nhừng người khác đều bị nhược trí.
Ngay câu nói vừa rồi tạ ơn Tô Hãn Hạo, đây chính là một câu hai nghĩa, một là cảm ơn Tô Hãn Hạo không cần hắn đưa nàng về phủ, hai là cảm ơn hắn giúp nàng giải vây lúc ở trong đình nghỉ mát.
Dư Hân Dật như có điều suy nghĩ trở về phủ, âm thầm nói, tổng cảm giác có chỗ không đúng lắm, mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi dường như Liễu Lan Yên tuyệt đối không phải người như vậy.
Tuy là nói lúc ấy tứ lạng bạt thiên cân đem vấn đề ném trở về, khiến Tạ Hân Tú không làm nhục được nàng, ngược lại lại bị hung hăng làm nhục một phen.
Nhưng mà, Liễu Lan Yên cũng chỉ làm được như vậy thôi sao?
Nửa đêm, Dư Hân Dật đang ngủ say thì bị đau bụng kịch liệt giật mình tỉnh dậy, ôm bụng của mình, đây là..... Trúng độc? Bị thương?
Ùng ục một tiếng kỳ lạ, khiến Dư Hân Dật có đáp án rõ ràng --- đau bụng!
Cũng may chỉ một lần, cũng không có nhiều cảm giác lắm, đơn giản liền xong rồi, cũng không có việc gì, chỉ là có chút khó hiểu đang tốt làm sao đột nhiên sẽ đau bụng.
Không lâu sau một bóng đen xuất hiện ở trong phòng, hồi bẩm: "Chủ tử, hôm nay toàn bộ công tử tiểu thư đi đình nghỉ mát, toàn bộ đều bị thổ tả dường như là ăn phải đồ ăn hỏng, Tạ Hân Tú phái người tra xét, hình như hôm nay trời nóng nên thức ăn bị thiu."
"Có phải triệu chứng của Tô Hãn Hạo cũng không rõ ràng hay không?" Dư Hân Dật khóe môi mỉm cười nói.
"Phải"
Sau khi nghe được thân tín trả lời, Dư Hân Dật khoát tay một cái, bóng đen lặng yên không tiếng động biến mất, Dư Hân Dật đột nhiên cười lớn: "Tốt, hay cho một câu 'mình có thể.'
Thì ra lúc ở ngoài cửa của Vương phủ, phần sau Liễu Lan Yên kết thúc là ý này, hắn đã nói, với tính tình như vậy của nàng, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT