Ước nguyện.

Thị thành 2019.

Đã quá nửa đêm.

Duẫn An Nhiên thong thả đi qua đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đứng ngồi không yên, giống con mèo nhỏ đang nôn nóng.

Chu Minh Nghĩa vẫn chưa về nhà.

Bởi vì đã đợi rất lâu, Duẫn An Nhiên tắt đèn phòng khách, chỉ có ánh sáng của TV không ngừng chớp động, hắt lên khuôn mặt đang âm trầm của cậu.

Lại nhìn đồng hồ, đã sắp rạng sáng, Duẫn An Nhiên thở dài oán hận, đi vào bếp, thu dọn đồ ăn trên bàn, đồ ăn nấu rất ngon nhưng còn chưa có đụng đũa qua, cơm ở trong nồi, mà thức ăn đều được dọn ra đĩa sẵn sàng.

Chu Minh Nghĩa cho dù có trở về thì nhất định cũng đã ăn ở ngoài, Duẫn An Nhiên thu dọn tất cả, lau bàn.

Gần đây, công việc của Chu Minh Nghĩa rất nhiều, lúc nào cũng vội vội vàng vàng, đã một thời gian hai người không cùng nhau ăn một bữa cơm đúng nghĩa. Hôm nay, Duẫn An Nhiên kết thúc công việc sớm, cậu về đến nhà làm vài món ăn Chu Minh Nghĩa thích, sau đó chờ anh trở về.

Kết quả là chờ vẫn hoàn chờ, người như thế nào cũng không thấy về, chờ từ lúc tối mịt đến hừng đông, xem bảng tin trên TV cho đến lúc đồng hồ trên tường đêm khuya đổ từng hồi cũng không thấy người.

Duẫn An Nhiên cũng không gọi điện thoại cho Chu Minh Nghĩa, cậu cảm thấy nếu anh phải về nhà, tự nhiên sẽ về. Nếu anh không thể trở về, gọi một cuộc điện thoại có ích lợi gì.

Nhưng mà, chờ đợi, chờ đợi, lại không khỏi lo lắng, không biết Chu Minh Nghĩa có thể đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Cứ như vậy, mang theo tâm tình bất an cùng bực tức, Duẫn An Nhiên trái lo phải nghĩ, TV cũng không muốn xem, chỉ mở ra để có chút tiếng động trong phòng.

Lại nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi, Chu Minh Nghĩa còn không có trở về.

Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa, cúi đầu, tuy rằng bản thân không ăn cơm chiều nhưng cũng không cảm thấy đói. Cậu vội vàng tắm rửa một chút, thay áo ngủ, mang theo khăn mặt, nằm trên sofa.

Bên tai là âm thanh tiết mục trong TV, không lớn, nghe ong ong một lúc, Duẫn An Nhiên ngủ quên.

Chu Minh Nghĩa đã trở lại. Nhẹ nhàng mở cửa ra, cảm giác được TV còn đang mở, Chu Minh Nghĩa biết Duẫn An Nhiên đang đợi anh.

Thuận tay treo lên áo vest, Chu Minh Nghĩa vừa cởi nút áo sơ mi, vừa đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Duẫn An Nhiên như con mèo cuộn tròn ngủ trên sofa, trên đầu còn phủ một chiếc khăn mặt.

Chu Minh Nghĩa quay về phòng cầm lấy thứ gì đó, nhẹ nhàng đến bên người Duẫn An Nhiên, lay cậu, thấp giọng kêu. “Nhiên, Nhiên.”

Duẫn An Nhiên “ưm” một tiếng ngồi dậy, nhìn Chu Minh Nghĩa, rồi lại ngã xuống. “Anh đã về.”

Chu Minh Nghĩa ngồi xổm bên sofa, cầm cổ chân Duẫn An Nhiên đặt lên đùi mình, sau đó mang tất vào cho cậu. “Em a, biết rõ chân mình bị lạnh sẽ rút gân, đau đến kêu la, tắm rửa xong phải lập tức mang tất vào.”

Duẫn An Nhiên gối đầu lên cánh tay, nhìn Chu Minh Nghĩa mang tất vào cho mình, lại nâng lên chân còn lại đặt trên đùi, mang vào chiếc tất còn lại, động tác rất ôn nhu.

Rõ ràng muốn đợi Chu Minh Nghĩa về để chỉnh đẹp anh, hóa ra kế hoạch ban đầu đều biến mất.

Chu Minh Nghĩa mang tất vào cho Duẫn An Nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu, tay còn nắm cổ chân Duẫn An Nhiên.

TV hắt ra ánh sáng màu lam nhạt chiếu trên mặt Chu Minh Nghĩa, bởi vì công việc gấp gáp, thoạt nhìn anh có chút tiều tụy, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt nâu vẫn trong suốt sáng ngời, giống như viên bi ve.

Anh gần đây công việc rất nhiều, nhất định rất vất vả, áp lực rất lớn, hơn nữa, khụ, anh thật sự, thật sự rất anh tuấn. Nghĩ như vậy, Duẫn An Nhiên có chút ngượng ngùng, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa.

“Anh trễ như vậy mới trở về.”

“Anh thảo luận công việc, nói một lúc liền quên thời gian.” Nói xong, Chu Minh Nghĩa đưa tay vuốt vuốt tóc Duẫn An Nhiên, sau đó lại hỏi. “Em ăn cơm chưa?”

Duẫn An Nhiên lắc đầu.

Chu Minh Nghĩa đứng lên đi vào bếp.

Duẫn An Nhiên chậm rãi ngồi dậy trên sofa.

Không biết vì cái gì, vừa rồi còn cảm thấy phòng khách rất lạnh, đột nhiên lại trở nên ấp áp.

Chu Minh Nghĩa mang khay đến, đưa bánh mì nướng cho Duẫn An Nhiên, thêm một ly sữa nóng đặt trên bàn.

Duẫn An Nhiên ăn bánh mì, uống sữa, sữa thêm chút đường, vị ngọt thản nhiên thấm nhập trong lòng, áp tay vào ly còn chút hơi nóng, lòng cũng ấm áp. Chu Minh Nghĩa ôm Duẫn An Nhiên, thấp giọng nói. “Thực xin lỗi, anh hôm nay sau khi tan sở còn ngồi bàn bạc công việc, nói rất nhiều chuyện, kết quả liền quên hỏi giờ, chờ anh rất lâu sao? Anh hẳn là nên gọi điện thoại về.”

Duẫn An Nhiên chưa nói gì, dựa vào trước ngực Chu Minh Nghĩa.

Hơi thở trên người Chu Minh Nghĩa có mùi thuốc lá nhè nhẹ, cũng không có hương vị gì khác.

Mới vừa đặt ly xuống, eo cậu đã bị Chu Minh Nghĩa ôm lấy, cả người đều bị kéo vào trong lòng anh.

Duẫn An Nhiên thuận theo nằm trước ngực Chu Minh Nghĩa, cảm giác được khuôn ngực rộng lớn, cánh tay rắn chắc, hiện tại là của cậu, nhưng về sau sẽ là ai?

Duẫn An Nhiên thấp giọng hỏi. “Có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không? Anh nói chuyện lâu như vậy?”

Chu Minh Nghĩa dán mặt trên mái tóc còn chưa khô của Duẫn An Nhiên, cười một cái. “Không, anh nói chuyện cùng cộng sự, bởi vì nói rất hợp ý, kết quả là quên luôn thời gian.”

“Đồng sự tương lai?”

“Đúng vậy, cậu ta là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay, học cùng trường với anh, muốn gia nhập Vạn Khải.”

“Đẹp không?”

Chu Minh Nghĩa thấp giọng nở nụ cười. “Đẹp, rất tuấn tú.”

“Ra thế, trách không được.”

Chu Minh Nghĩa cười vuốt ve đầu vai Duẫn An Nhiên. “Bộ não bé nhỏ của em thật nhiều ý tưởng.”

Duẫn An Nhiên không nói gì.

Chu Minh Nghĩa nói. “Kỳ thật, hôm nay cậu ta đến tìm anh, tỏ vẻ muốn gia nhập Vạn Khải, anh thấy cậu ta, đột nhiên nhớ đến anh mười mấy năm trước, cậu ta cùng anh khi đó, có điểm giống nhau.”

“Giống chỗ nào?”

“Anh cũng khó nói, cảm giác, cảm giác bốc đồng giống anh mười mấy năm trước.”

“Anh mười năm trước như thế nào?” Duẫn An Nhiên tò mò hỏi.

“Khi đó, so với hiện tại thì bồng bột, ngây thơ, dễ kích động, nhìn vấn đề không có thành thục như hiện tại, ý nghĩ cũng không thông thoáng như bây giờ.”

Duẫn An Nhiên khinh thường. “Hứ, ít nói thôi, thay đổi biện pháp dát vàng lên mặt đi.”

Chu Minh Nghĩa cười phản bác. “Anh không có. Bất quá anh cảm giác cậu ta có dũng khí lớn hơn anh. Anh cho tới nay làm việc đều thận trọng để giành lấy thắng lợi, nếu đầu tư phiêu lưu quá lớn, anh sẽ đề nghị khách hàng thu tay lại, cho nên có một số ít thương gia đầu tư sẽ không tìm anh hợp tác. Người kia hôm nay so với anh có dũng khí.”

Duẫn An Nhiên vội vàng hỏi. “Như thế nào?”

“Cậu ta còn chưa chính thức tốt nghiệp, cũng không phải học chuyên ngành cổ phiếu hoặc đầu tư nhưng có dũng khí trực tiếp đến Vạn Khải tìm anh, yêu cầu trở thành người hợp tác với anh, hơn nữa sau khi nói chuyện với nhau, anh cảm thấy đứa nhỏ này không tồi, có tư tưởng lớn, anh muốn đem cậu ta vào công ty, trở thành nhân viên Vạn Khải. Bất quá hiện tại vào Vạn Khải còn không thích hợp, anh sẽ lo liệu cho cậu ta làm việc ở Vạn Đông, tôi luyện trước một chút.”

Duẫn An Nhiên nhịn không được kháng nghị. “Đừng, người kia phải tốt nghiệp đại học đã được không? Còn nhỏ quá.”

“Với anh mà nói cậu ta vẫn là đứa nhỏ.”

“Nói như vậy, đệ tử này muốn trở thành người phân tích đầu tư?” Duẫn An Nhiên hỏi.

“Không, không hoàn toàn như vậy. Cậu ta có ý tưởng khác. Nhưng anh cho rằng cậu ta vào công ty có lẽ với anh mà nói cũng là đầu tư không tồi.”

Duẫn An Nhiên cười trộm. “Anh.”

Chu Minh Nghĩa chuyển đề tài. “Cậu ta đi rồi anh nghĩ đến một chuyện. Có lẽ anh rất chuyên tâm vào công việc, bỏ qua một thứ trọng yếu hơn với anh.”

Duẫn An Nhiên không nói gì, giữ chặt áo Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa thở dài một chút. “Anh nghĩ, kiếm càng nhiều tiền hoặc công ty càng mở rộng quy mô là một loại thành công, anh thành công, sẽ càng cảm giác thỏa mãn. Nhưng anh đã buông tha cho một phần quan trọng trong cuộc sống, con người sinh ra cuối cùng cũng sẽ chết đi, nhìn lại, anh vẫn đang tiếc nuối. Hơn nữa, đợi đến lúc anh già đi, cảm thấy đã đến thời điểm nghỉ ngơi, muốn hưởng thụ cuộc sống một lần nữa, cũng hưởng thụ không được.”

Duẫn An Nhiên ngẩng mặt nhìn Chu Minh Nghĩa.

“Anh nghĩ, có lẽ, anh hẳn là cho những bạn bè hợp tác bên mình càng nhiều cơ hội, làm cho bọn họ thi triển tài hoa, mà anh chỉ cần quản lý nhóm người này, cùng với nắm chắc phương hướng là được rồi. Anh nên dành cho mình một ít thời gian đi hưởng thụ cuộc sống.”

“Anh muốn ly khai sao?”

“Không dứt ra được, chẳng qua cũng chỉ là không muốn dứt ra thôi. Anh nghĩ nên bước tránh ra một bước. Không quan hệ, dưới tay anh còn nhiều nhân tài đầu tư vĩ đại cùng nhiều nhân viên vĩ đại, hiện tại làm ông chủ là tốt rồi, chỉ cần bóc lột bọn họ đến nơi.” Nói xong, Chu Minh Nghĩa nở nụ cười.

Duẫn An Nhiên bất mãn. “Này.”

“Anh nghĩ, chờ anh làm việc đến năm năm mươi tuổi anh liền lui về.” Chu Minh Nghĩa nói như thật sự.

Duẫn An Nhiên không tin. “Thật sự? Năm mươi tuổi còn rất trẻ, không cần phải… sớm như vậy.”

Chu Minh Nghĩa lắc đầu. “Không, như vậy đã là cực hạn của anh. Trên người chịu trách nhiệm công việc được giao phó này, mỗi lần quyết định chính sách đều là một canh bạc, anh vì người đầu tư phục vụ, cũng không phải chỉ cho riêng mình, anh không thể nhận. Công việc như vậy thật sự mệt chết đi. Đặc biệt thời điểm cơn lốc tài chính đến áp lực rất lớn. Cho nên, đến lúc đó, anh nhất định phải lui về.”

“Sau đó?”

“Sau đó, sau đó tìm một công việc cố vấn đầu tư nhàn nhàn, mỗi ngày trôi qua nhàn hạ.”

Duẫn An Nhiên cười rộ lên. “Chủ ý của anh thật ra không tồi.”

“Còn em?” Chu Minh Nghĩa hỏi.

“Em? Không biết, cũng chưa nghĩ tới.”

Chu Minh Nghĩa vò loạn tóc Duẫn An Nhiên. “Em chỉ cần theo anh là được.”

Duẫn An Nhiên cúi đầu, do dự một chút, chậm rãi hỏi. “Anh sẽ yêu em lâu như vậy sao? Phải biết rằng khi đó em là một ông già.”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Anh lúc đó chẳng phải cũng là một ông già sao, có gì khác nhau, anh so với em còn già hơn.”

Duẫn An Nhiên ngẩng mặt nhìn Chu Minh Nghĩa, ôm lấy người đàn ông của mình, người có tướng mạo anh tuấn, đôi mắt thâm thúy, trong suốt, sáng ngời, không có lấy một tia dao động cùng né tránh.

Khẽ hôn một chút lên môi Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nói. “Chơi trò chơi được không?”

Duẫn An Nhiên thoát khỏi bầu không khí trầm tĩnh, vẻ mặt đề phòng. “Cái gì?”

“Đóng vai.”

“Là cái gì vậy?”

“Anh sẽ đóng vai thần đèn, sau đó, em tới ước nguyện, em có thể ước ba nguyện vọng, mặc kệ là cái gì anh đều làm được.”

Duẫn An Nhiên không tin. “Ít nói đi, anh cho anh là ai?”

Chu Minh Nghĩa tay chống cằm, ngón trỏ mơn trớn trên mặt cậu. “Chà, nói như thế nào nhỉ? Anh nghĩ, lấy vị thế Chu Minh Nghĩa anh giờ này ngày này, mặc kệ em muốn cái gì, anh đều có thể làm được giúp em.”

Duẫn An Nhiên ngắm Chu Minh Nghĩa. “Nguyện vọng gì đều được?”

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Đúng vậy, có thể cho em ba nguyện vọng, nghĩ cho kỹ.” Duẫn An Nhiên nheo mắt, suy tư, Chu Minh Nghĩa nhìn chăm chú vào Duẫn An Nhiên đang có vẻ nghiêm túc, khóe miệng lại một mạt tươi cười.

“Ra rồi.”

“Cái gì?” Chu Minh Nghĩa ngồi nghiêm chỉnh, chờ đáp án.

“Điểm tâm sáng mai do anh phụ trách.”

Chu Minh Nghĩa sửng sốt một chút, nháy mắt, khó có thể tin hỏi. “Điểm tâm?”

“Đúng vậy, đã trễ thế này, em ngày mai nhất định không dậy nổi, anh chuẩn bị điểm tâm.” Bởi vì biết Chu Minh Nghĩa không rành nấu nướng, cho nên Duẫn An Nhiên cũng không nói là “làm điểm tâm” mà nói “chuẩn bị điểm tâm”.

“Duẫn An Nhiên, đây là nguyện vọng của em?”

“Đúng vậy.” Duẫn An Nhiên gật đầu, sau đó rung đùi đắc ý nhìn Chu Minh Nghĩa. “Như thế nào?”

“Anh nghĩ em sẽ không nói chuyện dễ dàng như làm điểm tâm, mà những chuyện như đưa em lên mặt trăng.”

Duẫn An Nhiên nghe Chu Minh Nghĩa nói xong, vẻ mặt khinh thường. “Hừ, anh bệnh thần kinh a, trên mặt trăng trụi lủi, cái gì cũng không có, đi lên đó làm chi? Lại không có hằng nga, thỏ ngọc, đi lên làm gì?”

Chu Minh Nghĩa ngơ ngác, gật đầu. “A.”

Duẫn An Nhiên tà tà nhìn Chu Minh Nghĩa, nói bổ sung. “Như thế nào, anh còn tính toán đi tìm ai mới được đây, nếu làm không tốt anh sẽ thất vọng lớn.”

Chu Minh Nghĩa lại sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi thay đổi biểu tình, trên mặt xuất hiện tươi cười hơi đắc ý, đưa tay ôm cổ Duẫn An Nhiên, nói bên tai cậu. “Nhiên, bộ dáng em ghen rất đáng yêu.”

Duẫn An Nhiên trừng mắt, một phen gỡ tay Chu Minh Nghĩa ra. “Ai ghen tị, anh cho anh là ai.” Nói xong đứng lên muốn đi.

Chu Minh Nghĩa cũng đứng lên, theo phía sau ôm lấy Duẫn An Nhiên. “Thẹn thùng sao? Vậy cũng không cần vội vã bỏ chạy.”

“Ai thẹn thùng? Ai chạy? Ít chạm vào em, cút.”

Chu Minh Nghĩa ôm Duẫn An Nhiên vào phòng ngủ, lại nói bên tai cậu. “Anh phải chuẩn bị bữa sáng, em nên đáp tạ anh một chút.”

Duẫn An Nhiên quay đầu lại, trợn mắt nhìn. “Thôi đi, em mỗi ngày đều làm điểm tâm cũng không thấy anh đáp tạ, anh mới làm một lần còn muốn phải tạ ơn, có lương tâm hay không a?”

Chu Minh Nghĩa cố ý lộ ra gương mặt thua thiệt, ghé sát vào một chút nhẹ giọng nói. “Anh, anh không phải mỗi tối đều thực cố gắng đáp tạ em sao?”

Duẫn An Nhiên mặt đỏ tai hồng, muốn dùng sức đẩy Chu Minh Nghĩa ra, kết quả ngược lại còn bị áp lên giường.

“Buông.”

Chu Minh Nghĩa bò lên ôm lấy người dưới thân không buông. “Ngày mai, điểm tâm muốn ăn cái gì?” Bạn đang

Một mặt giãy dụa, Duẫn An Nhiên lại vừa nghĩ. “A, muốn ăn cháo hoa.”

“Còn gì nữa?” Người dưới thân đã bị chế trụ, hẳn là rất nhanh sẽ dịu ngoan, Chu Minh Nghĩa vẻ mặt đầy ý cười.

“A, tùy tiện thôi.”

“Vậy là hiện tại anh cũng có thể tùy tiện một chút?” Chu Minh Nghĩa thấp giọng hỏi.

“Buông tay, sắc lang.”

Chu Minh Nghĩa hơi bất mãn nhìn Duẫn An Nhiên. “Sai rồi, anh là hồ ly.”

“Hồ ly thối.”

Chu Minh Nghĩa đưa tay kéo chăn che lại hai người, một tay cởi quần áo quăng hết xuống dưới giường. “Con mèo nhỏ, em phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng lộn xộn.”

“Lộn xộn chính là anh.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Duẫn An Nhiên quả nhiên ngủ quên.

Cầm đồng hồ báo thức bên cạnh giường xem một chút, còn thời gian, Duẫn An Nhiên nằm lại trên giường, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay sang nhìn người bên cạnh, người kia đã xuống giường rồi.

Chậm rãi đứng lên, mặc áo ngủ vào, Duẫn An Nhiên xoa xoa mắt đi ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy Chu Minh Nghĩa đang ở trong bếp, anh mặt áo sơmi màu xám, quần đen dài, đeo tạp dề, đang chuẩn bị bữa sáng.

Đã ngửi được mùi cháo.

Nhìn bộ dáng hiện tại của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên không khỏi có chút say mê, người này thật đúng trời cho, ở bên ngoài kiếm tiền to, ở nhà lại thật ôn nhu săn sóc, người lại đẹp, còn có…

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Chu Minh Nghĩa quay mặt nhìn Duẫn An Nhiên đứng ở phòng khách. “Dậy rồi?”

“Ừm.” Bị cặp mắt nâu trong suốt nhìn chăm chú vào, Duẫn An Nhiên đỏ lỗ tai, vội vàng trốn vào phòng tắm.

Ngồi vào bàn ăn, Duẫn An Nhiên nhìn bữa sáng trên bàn, Chu Minh Nghĩa nấu cháo, nướng bánh mì, chuẩn bị trứng gà, đồng thời còn mua bánh nướng nhân cua gạch, mỗi một món đều được chia nhỏ, nói cách khác, có thể ăn hết từng món, hơn nữa không cần lo lắng ăn rất no sẽ không thoải mái.

Ăn bữa sáng, Chu Minh Nghĩa như nhớ tới điều gì, nói. “Nhiên, gần đây có thể xin nghỉ phép không?”

“Để làm chi?”

“Anh muốn cùng em ra ngoài du lịch.”

“Cũng không phải mùa du lịch.”

“Đúng là như vậy nên người sẽ ít hơn, chúng ta có thể vui chơi thoải mái.”

“Thật sự?” Duẫn An Nhiên buông chén trong tay nhìn người ngồi đối diện.

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Phải.”

“Kinh doanh cũng mặc kệ?”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Quản chứ, như thế nào mặc kệ. Anh hiện tại là ông chủ, để nhân viên làm là được, anh đi ra ngoài chơi có thể gọi điện thoại điều khiển.”

“Thật sự có thể đi?”

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Phải, em có thể xin phép không?”

Duẫn An Nhiên suy nghĩ một chút. “Mười ngày hẳn là có thể.”

“Ngắn như vậy.”

Duẫn An Nhiên bất mãn. “Anh cho là công việc của anh là công việc, còn của em không phải là công việc sao? Em cũng bề bộn nhiều việc.”

Chu Minh Nghĩa cười gật đầu. “Đã biết, vậy đi vào cuối tuần.”

“Còn chưa nói đi nơi nào?”

Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên. “Anh muốn cùng em đi chơi Vân Nam, chúng ta đi xem Thương Sơn, Nhị Hải.”

“Thương Sơn, Nhị Hải.”

“Đúng vậy, Vân Nam bốn mùa đều là mùa xuân, lúc nào cũng có thể đi, dân tộc thiểu số rất nhiều, có thể đi cảm thụ phong tình khác biệt, thác nước rất đẹp, không tồi. Chúng ta trước đi Đại Lý, sau đó đi Nhị Hải.”

Duẫn An Nhiên hưng phấn lên. “Đại Lý, Đoạn Thị.”

“Đúng vậy, có thể đi xem Đại Lý Thiên long tự trong Thiên long bát bộ, trên thực tế chính là Sùng Thắng Tự.”

Duẫn An Nhiên gật đầu. “Tốt, Nhị Hải nghe rất hay.”

“Vậy em phải nhanh chóng xin nghỉ, chúng ta có thể đi ngay lập tức.”

Nghĩ đến có thể lập tức đi du lịch cùng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên vui vẻ không thôi.

Cho tới nay đều là cậu cùng Chu Minh Nghĩa đưa cha mẹ đi ra ngoài du lịch, rốt cuộc, anh và cậu cũng có thể đi ra ngoài chơi.

Hai người nếm qua bữa sáng, Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên đều tự dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhìn Chu Minh Nghĩa cầm chìa khóa xe, Duẫn An Nhiên biết anh hôm nay muốn đưa cậu đi làm.

“Nhớ rõ đi xin phép.” Chu Minh Nghĩa dặn dò.

“Biết rồi.” Duẫn An Nhiên đáp lời.

“Về sau, anh muốn cùng em đi ra ngoài nhiều hơn một chút, có thể chứ?” Trước khi rời khỏi nhà, Chu Minh Nghĩa hỏi.

Duẫn An Nhiên sửng sốt, sau đó gật đầu. “Được.”

“Ừ.”

“Có thể đi du lịch khắp thế giới sao?” Duẫn An Nhiên cười hỏi.

Chu Minh Nghĩa khẽ hôn lên thái dương Duẫn An Nhiên. “Đương nhiên, đi đâu cũng đều có thể, em muốn đi nơi nào?”

Duẫn An Nhiên cầm tay Chu Minh Nghĩa. “Kỳ thật, đi nơi nào không quan trọng, quan trọng là cùng đi với ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play