Edit: Cesia
Thời điểm rời đi kinh thành, Trầm Tiểu Sách đã mang thai trọn ba tháng, cũng không còn mỗi khi ngửi thấy mùi khói dầu liền nôn mửa.
Tuy rằng không nỡ rời xa phụ thân, nhưng xuất giá tòng phu, nàng chỉ có thể lưu luyến không rời (*) ly khai kinh thành.
(*) Nguyên văn “nhất bộ tam hồi đầu”: mỗi bước đi lại quay đầu lại.
“Nương tử, còn buồn rầu sao?”
Nàng có chút rầu rĩ nói, “Ta mới cùng cha gặp lại không bao lâu.”
Lăng Vân Phong vuốt ve chiếc bụng lúc này đã to lên của nàng, cảm thụ được sự tồn tại của tiểu sinh mệnh mà bọn họ cộng đồng dựng dục.
“Chúng ta thành thân đã lâu, cũng nên tới thời điểm hồi Dược cốc gặp mọi người.” Hắn nói.
Đạo lý này nàng cũng hiểu nhưng nàng vẫn luyến tiếc không nỡ xa phụ thân.
Hắm ôm sát nàng, dán vào vành tai nàng thì thầm, “Nương tử không cần lo lắng, bên người của nhạc phụ có người của dược cốc chiếu cố, đợi cho nhạc phụ cáo lão hồi hương, chúng ta liền tiếp người đến Dược cốc một nhà đoàn tụ.”
“Ừ.” Nàng vòng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, ghé vào ngực hắn gật đầu.
“Dược cốc rất xinh đẹp, nương tử nhất định sẽ thích.”
“Ưm.”
Bên ngoài toa xe tuyết bay đầy trời, bên trong toa xe một mảnh ấm áp.
Xe ngựa chở hai phu thê, chậm rãi hướng đến trong chốn võ lâm danh chấn đã lâu Dược cốc mà đi.
Ba tháng sau, bụng to Trầm Tiểu Sách bị Lăng Vân Phong ôm vào dược cốc.
“Tiểu thư, cô rốt cuộc đến đây.”
Tiến vào cốc, nghênh diện đánh tới chính là nha hoàn nóng nảy bộp chộp lại rất tận tâm trung thành Tiểu Hồng.
Ngay lúc nàng sắp đâm bổ vào chủ tử của mình, một bàn tay to đúng lúc vươn ra đem nàng xách trở về, Tả Thanh Hàn vẻ mặt có lỗi nhìn cốc chủ, “Thật xin lỗi, là thuộc hạ gia giáo không nghiêm.”
Vung vẫy hai tay, Tiểu Hồng đỏ mắt nhìn chủ tử, “Tiểu thư, cứu em, em không cần gả cho cái tên tiểu Tả song mặt nhân này.”
Trầm Tiểu Sách nhìn Tả Thanh Hàn thở dài, đưa tay sờ sờ đầu nha hoàn nhà mình, vẻ mặt thương xót đối với trượng phu của nàng ta nói, “Để cho ngươi chịu mệt, hàng hòa đã bán ra, miễn trả lại, thành thật xin lỗi.”
“Phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ trước sau như một chiếu cố nàng.”
“Tiểu thư –” Tiểu Hồng kêu lên ai oán.
Lăng Vân Phong ôm thê tử bước nhanh sâu vào bên trong Dược cốc, chỗ ở của hắn.
Khi Trầm Tiểu Sách được buông xuống, trước mắt là một tòa tiểu viện tinh xảo, đẩy ra cánh cửa làm bằng trúc, đập vào mắt là một sân nhỏ được quét tước ngăn nắp, sạch sẽ, một chiếc bàn đá được mài nhẵn đặt trong sân, chung quanh bày bốn chiếc ghế đá, ở góc sân còn có một giếng nước.
Hai tầng cao lầu các, có phong cách của Giang Nam sông nước thi vị, dưới mái hiên còn treo mấy chùm phong linh thật dài. Thanh phong phất qua, âm thanh vang lên thanh thúy rất êm tai.
“Nương tử, có thích không?” Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, cười hỏi.
“Rất thích.”
“Nương tử thích vi phu an tâm.”
Trầm Tiểu Sách nhìn về phía bãi đất trống bên tay phải, nghiêng đầu.
“Nương tử đang suy nghĩ gì?”
“Nơi này nếu có thêm một chiếc xích đu thì tốt quá.”
“Không thành vấn đề.” Lăng Vân Phong thoải mái cười, sau đó một lần nữa bồng nàng lên, “Chúng ta trở về phòng đi.” Mũi chân điểm nhẹ, hai người trong nháy mắt đã rơi xuống lầu hai.
Đẩy cửa vào, bên trong không nhiễm một hạt bụi, giống như chủ nhân chưa bao giờ rời đi.
Nhìn thê tử đáy mắt nghi hoặc, Lăng Vân Phong cười nói, “Cách mấy ngày thì có một người đến quét tước.”
“Chàng không ở cũng phải quét tước sao?”
“Đúng vậy, bởi vì ai cũng không biết khi nào ta sẽ trở về.”
Trầm Tiểu Sách không nói gì.
Hắn đưa tay chạm vào ấm trà trên bàn, mỉm cười, vừa lòng gật đầu, “Tính bọn họ thông minh, trà vẫn nóng.”
Nàng cũng không mở miệng hỏi gì.
Hắn ôm nàng đặt lên đầu gối của hắn, hai tay để ở vai và gáy nàng cười nói, “Bởi vì không xác định bao lâu ta mới trở về, cho nên cứ cách vài ngày lại đến quét tước một lần, trà bánh đến lúc đó cũng đổi cái khác.” Nói xong, hắn giúp thê tử ngã một ly trà, đưa tới môi nàng.
“Uống đi, rất tốt cho an thai.”
Đối với chuyện hắn chỉ ngửi một cái liền có thể nhận ra dược vật, Trầm Tiểu Sách đã sớm theo ngay từ đầu ngạc nhiên cho đến bây giờ thờ ơ.
Hắn ôm nàng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
Đến buổi tối, Trầm Tiểu Sách nhìn trượng phu xách nước từ giếng nước đổ vào trong bồn tắm, sau đó ném mấy tảng đá đỏ như lửa vào, chỉ chốc lát nước trong bồn tắm bốc hơi, nàng không khỏi mở to mắt, đưa tay chạm vào.
Nóng!
Lăng Vân Phong vừa giúp nàng cởi quần áo vừa nói, “Đây là hỏa long thạch, không cần nhóm lửa vẫn có thể làm cho nước lạnh biến nóng.”
“Rất thần kỳ!”
Hắn cười ôm nàng đặt vào bồn tắm to lớn, chậm rãi, cẩn thận giúp nàng chà lau thân thể.
Mặt của Trầm Tiểu Sách chậm rãi biến hồng, bàn tay hắn du lãng khắp người nàng làm cho nàng nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ.
Lăng Vân Phong trong mắt dâng lên nồng đậm tình dục, cố nén hạ thân xôn xao, tiếp tục giúp thê tử chà lau, cuối cùng giúp nàng lau khô nước dính ở trên người, liền khẩn cấp đem nhân đẩy ngã xuống giường.
Bởi vì mang thai cho nên bộ ngực của nàng càng thêm đầy đặn, theo nhịp động của hắn mà nảy lên, hắn cẩn thận đỡ lấy eo của nàng, không cho chính mình động tác quá khích mà thương tổn đến tiểu sinh mệnh trong bụng nàng.
Khi hắn đem mầm móng cực nóng phóng thích vào trong cơ thể nàng, đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn dồn dấp tiếng hít thở.
Sau khi bình phục hô hấp, Lăng Vân Phong xuống giường lấy khăn giúp nàng lau chùi sạch sẽ thân thể, sau đó tẩy sạch sẽ bản thân mới mặc vào áo lót trở lại giường, ôm nàng vào lòng.
“Nương tử.”
“Ưm.” Vừa trải qua một phen lễ rửa tội của tình dục Trầm Tiểu Sách thanh âm mang theo một cỗ nói không nên lời mềm mại, kiều mị, giống như một chú mèo nhỏ nhu thuận rúc mình ở khủy tay hắn.
“Ta yêu nàng.”
Trầm Tiểu Sách cả khuôn mặt đều loan lên, chôn đầu vào ngực hắn, ngọt ngào nói, “Ta biết.”
“Vĩnh viễn đừng bao giờ rời khỏi ta.”
“Được”
Nguyệt hoa lách mình theo cửa sổ chui vào phòng, dừng ở bóng dáng của hai người đang quấn quýt lấy nhau trên giường, cả căn phòng thật thanh tĩnh, yên bình.
Dược cốc quái nhân rất nhiều!
Trước khi đến cốc, Lăng Vân Phong đã nói qua hết ở trong cốc có những loại người nào cho thê tử, nhưng tự sau khi tự mình chân chính gặp một cái cực phẩm quái nhân, Trầm Tiểu Sách mới khắc sâu lĩnh ngộ, muốn sống ở Dược cốc quả thật phải trải qua một ít khảo nghiệm không phải con người.
Đại đa số người sống trong Dược cốc đều không phải nguyên bản người của cốc, mà là năm này quá tháng nọ đã chịu ân huệ hoặc cứu trị của người trong cốc, còn có một số võ lâm cao thủ ở trên chốn giang hồ náo loạn đủ liền đến đây tị thế.
Cho nên muốn nói Dược cốc là ngọa hổ tàng long cũng không ngoa.
Tỷ như, nàng đang ngồi ở trong sân đọc sách, đột nhiên không biết từ đâu sẽ toát ra một người hoặc một con rắn, một con mèo, thậm chí – có khi còn là một con hổ.
Có người lại nuôi hổ làm sủng vật sao?
Có!
Nếu không phải lúc ấy trượng phu ở ngay bên người, nàng nhất định đã thất thanh hét chói tai.
Nhưng khi nàng nhìn đến lão hổ sọc vằn ghé đầu lên bức tường thấp, nghểnh đầu tò mò giống như đang xem nàng, Trầm Tiểu Sách đột nhiên cảm thấy nó thật sự rất đáng yêu, dưỡng làm sủng vật quả thật cũng không tệ.
Nếu không phải trượng phu canh chừng bên người nàng, ấn theo cách nói của hắn, cũng không biết nàng còn gặp phải bao nhiêu chuyện khó có thể tưởng tượng nữa.
“Nguyên lai làm cốc chủ vất vả như vậy.” Trầm Tiểu sách rốt cuộc hiểu được bản tính quái đản gàn dỡ của trượng nguyên từ đâu mà ra, nếu nàng muốn quản lý những người trong cốc, nhất định phải so với những kẻ đó càng điên khùng.
Thời điểm đan quế phiêu hương, Trầm Tiểu Sách thuận lợi hạ sinh một nữ nhi phấn điêu ngọc mài, đặt tên là Lăng Ngọc Quế.
Khi đứa nhỏ đến trăng tròn, Lăng Vân Phong thu được hạ lễ đến từ Yên Chi Hải cùng với một bái thiếp.
Dược cốc cốc chủ rất là vô sỉ lưu lại hạ lễ, còn về phần bái thiếp một chưởng hóa thành đống giấy vụn.
Những lúc Lăng Vân Phong bận rộn xử lý việc trong cốc, Trầm Tiểu Sách cũng không tịch mịch, bởi vì bên người nàng luôn không thiếu người hay động vật xoay quanh.
Lão hổ sọc vằn tên gọi Đại Bạch, vốn chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên đến trúc viện la cà.
Hiện tại đảm đương làm nôi di động của Lăng Ngọc Quế, trên lưng nó cột một cái sọt lớn đan bằng trúc, thế là hòn ngọc quý của Dược cốc cốc chủ an an ổn ổn nằm ở bên trong.
Trầm Tiểu Sách dẫn Đại Bạch, mang theo nữ nhi không có việc liền tản bộ ở trong cốc, thỉnh thoảng lại đấm đấm thắt lưng.
Môi anh đào hồng nhuận hơi mím lại, có chút ảo nảo ngẩng đầu nhìn thiên. Vân Phong đối với nàng tốt lắm, chỉ có điều đặc tính của cầm thú vẫn sửa không được.
Một màu đỏ ửng phảng phất nở rộ trên mặt nàng. Bởi vì hắn quá mức chăm chỉ, hại nàng vừa mới hết ở cử liền lại mang thai, làm hại nữ nhi ngay cả sữa cũng không ăn được mấy ngày.
Nàng từng vụng trộm hỏi hắn, vì sao trước kia nàng không có nhanh như vậy mang thai. Người nào đó thật vô sỉ nói cho nàng, nguyên bản sợ đứa nhỏ quấy rầy ngăn trở hắn giai hoan, hắn vẫn dùng chút kỹ xảo không để nàng mang thai, nhưng trải qua chuyện của Trịnh Văn Nguyệt, hắn cảm thấy cần phải làm cho nàng không ngừng sinh đứa nhỏ, sinh đến dáng người biến dạng, tốt nhất là làm cho không có tên nam nhân nào thèm liếc mắt lần thứ hai.
Cho nên Trầm Tiểu Sách có khi không khỏi vì tương lai heo mẹ của bản thân lo lắng, nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nữ nhi, nàng liền cảm thấy kỳ thật làm heo mẹ cũng hạnh phúc.
Trầm Tiểu Sách trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn.
Kẻ đang đứng đối diện hướng nàng mỉm cười, hờ hững đứng ở nơi đó, nhàn nhã giống như đang tản bộ ở hoa viên nhà mình.
“Trịnh công tử.” Nàng vẫn xưng hô với hắn như trước.
“Nương tử, Sách nhi.”
Thân mình của Trầm Tiểu Sách cứng đờ, trực giác hướng chung quanh nhìn. May mắn, yêu nghiệt nhà nàng không có ở đây.
“Ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Nàng nhích tới gần Đại Bạch đang ở bên cạnh.
Tựa hồ cảm giác được nàng bất an, Đại Bạch một đôi mắt hổ sáng ngời trừng về phía nam tử đang đứng trước mắt, tùy thời chuẩn bị bổ nhào vào hắn bảo vệ cho Trầm Tiểu Sách.
Trịnh Văn Nguyệt cười đến ung dung trấn định, không nhìn đến Đại Bạch vẫn như hổ rình mồi, bước tới cách Trầm Tiểu Sách hai bước mới dừng lại.
“Ta đến xem nữ nhi.”
Không khỏi lùi về sau hai bước, nàng bị ý tứ trong lời nói của hắn dọa.
Đại Bạch rống lên, Trầm Tiểu Sách vội vàng đưa tay trấn an nó. Nàng cảm thấy Đại Bạch khẳng định không phải là đối thủ của một võ lâm cao thủ như Trịnh Văn Nguyệt, nếu Đại Bạch xảy ra chuyện gì, nàng không biết chủ nhân của Đại Bạch có đem nàng làm sủng vật để dưỡng thay thế cho Đại Bạch không nữa.
Cho nên, an toàn là trên hết a.
Trịnh Văn Nguyệt ôm tiểu oa nhi từ trong nôi ra, chăm chú ngắm nhìn, nụ cười nơi khóe miệng tựa hồ không còn hư vô mờ mịt mà trở nên có chút chân thật.
“Họ Trịnh kia bỏ nữ nhi của ta xuống.” Gầm lên giận dữ, thanh âm còn chưa tan hết, một thân áo trắng Lăng Vân Phong đã phi phi thân dừng lại ở bên người của thê tử.
“Gấp cái gì tiểu tử, ta đã nói là tiểu muội muội không có việc gì rồi.”
Trầm Tiểu Sách kinh ngạc quay đầu lại, thì nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quyến rũ của Ngũ Tiên giáo Tô Phượng Cầm từ phía sau nhẹ nhàng đi tới, chuông bạc ở trên người còn phát ra âm thanh lanh canh leng keng rất dễ nghe.
“Tô tỷ tỷ — “
Tô Phượng Cầm cười đến thập phần diễm lệ bay tới gần, đoạt lất Lăng Ngọc Quế từ trong tay của Trịnh Văn Nguyệt, xoo bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nữ oa, đối với mẫu thân của bé nói, “Tiểu muội muội, tỷ tỷ thu đứa nhỏ này làm đồ đệ được không?”
“Không được, lão yêu tinh, dẹp bớt ý đồ với nữ nhi của ta.” Lăng Vân Phong oán hận nói. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy nữ nhi làm ầm ĩ vợ chồng bọn họ ân ái, nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà đem nữ nhi đưa vào tay của lão yêu bà.
Trịnh Văn Nguyệt thản nhiên mở miệng, “Vậy để cho nàng cùng ta hồi Yên Chi Hải đi.”
Tô Phượng Cầm cười tươi như hoa nhìn vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ của Dược cốc cốc chủ, “Hai chọn một, ngươi chọn đi.”
Lăng Vân Phong cảm thấy gân xanh trên trán bạo khởi.
Yên Chi Hải cùng Ngũ Tiên giáo đồng thời tìm đến Dược cốc nguyên lai là muốn cướp bảo bối nữ nhi của hắn, thật sự quá đáng!
“Ngọc Quế còn quá nhỏ, tỷ tỷ, vẫn là chờ nàng lớn hơn một chút rồi nói sau.”
Trước khi trượng phu bùng nổ, Trầm Tiểu Sách cười mở miệng nói, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, lại kỳ dị làm tan biến bạo lệ khí vô hình ở bên người.
Tô Phượng Cầm cười nói, “Muội muội có điều không biết, muốn luyện võ công của Ngũ Tiên giáo của ta phải bắt đầu từ lúc sơ sinh mới tốt nhất.”
Trầm Tiểu Sách ngó trượng phu, “Vân Phong — “
“Hảo, ta để cho Ngọc Quế bái Ngũ Tiên giáo.” Lăng Vân Phong trực tiếp gõ nhịp kết án. Nữ nhi của hắn tuyệt đối không thể rơi xuống tay của Trịnh Văn Nguyệt, nếu hắn có ý đồ bất lương thì làm sao bây giờ?
Tô Phượng Cầm hôn tiểu nữ oa ở trong lòng một cái, cười đến cả hai mắt đều híp lại, “Ta rốt cuộc thu được đồ đệ.”
Trầm Tiểu Sách rất là không còn gì để nói nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng ta, phi thường không thể lý giải. Chẳng lẽ thu một đồ đệ rất khó sao?
Trịnh Văn Nguyệt thái độ vẫn lạnh nhạt, ôn hòa như không quét mắt về phía Trầm Tiểu Sách, rất phong độ hướng Lăng Vân Phong mỉm cười, “Sang năm ta lại đến.” Nói xong, không đợi cho chủ nhân của Dược cốc kịp há mồm liền chớp mắt một cái không thấy bóng dáng.
“Tiểu tử, tiểu muội muội, tỷ tỷ ta cũng đi đây.” Tô Phượng Cầm mặt mày hớn hở, ôm tân thu đệ tử cũng chạy mất.
“Họ Trịnh kia, ngươi lần sau đừng mơ tưởng tái kiến Tiểu Sách.” Lăng Vân Phong giơ nắm tay hướng về phía phương hướng người nào đó biến mất kêu to.
Phu thê Lăng Vân Phong vẫn thật ân ái, ân ái đến mức làm cho một số kẻ trong cốc đố kỵ tìm cách chia rẽ bọn họ.
Cái gọi là giặc nhà khó phòng, cho nên từ đó về sau, trong Dược cốc thường xuất hiện bóng dáng thanh nhã cao lớn của tông chủ Yên Chi Hải.
Địa điểm xuất hiện nhất định là chỗ có mặt của cốc chủ phu nhân, nhất định là lúc cốc chủ bận rộn sự vụ trong cốc không thể phân thân, cũng gắn liền với thời điểm không có tạp vụ nhân ở bên cạnh cản trở.
Vì thế, ở cách năm mùa hoa sen nở, khi Trầm Tiểu Sách sinh hạ thứ hai thai, vào ngày hai con trai đầy tháng, Lăng đại cốc chủ không chút do dự đem đôi song bào thai đáng yêu đóng gói đưa cho kẻ mà hắn thống hận nhất Trịnh Văn Nguyệt.
Chỉ cầu mong hắn không có thời gian rãnh rỗi lại xuất hiện ở bên cạnh nương tử tưởng nhớ người yêu.
Trầm Tiểu Sách tưởng niệm nữ nhi.
Cho dù Lăng Vân Phong trước sau như một lấy tốc độ nhanh nhất làm cho nàng hoài thai thứ ba, nàng vẫn tưởng niệm, cho nên vì ái thê sốt ruột Lăng đại cốc chủ buộc phải dẫn thê tử xuất cốc đi thăm ba hài tử bị chính tay mình tống ra ngoài.
Chẳng qua, hắn một đường đi rất chậm, mỗi ngày chỉ lo siêng năng cày cấy, không bị sự vụ trong cốc quấn thân, hắn có cả bó lớn thời gian cùng thê tử phong hoa tuyết nguyệt cộng vu mây mưa.
Thâm sơn rừng già, hiếm có người đặt chân đến.
Ở trong một thạch động được che phủ bởi một rừng dây leo xanh biếc, có một suối nước nóng, hai bên sườn ôn tuyền nằm rải rác những mảnh quần áo của nam và nữ.
Dưới ôn tuyền, hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau, nữ tử trên da thịt trắng mịn nõn nà như sữa phủ kín những vết xanh tím ứ ngân, cánh tay chống vào thành ao, có chút hư nhuyễn.
Ở nữ tử khoái cảm chuyển tới cao trào cánh tay rốt cuộc không thể tiếp tục chống đỡ ghé vào ven hồ, nam tử rời khỏi thân thể của nàng, ôm lấy nàng từ trong ao đi ra, ôn nhu đặt nàng nằm xuống ao nước bốc hơi bên cạnh, sau đó tách ra cặp đùi thon thả tinh tế của nàng.
Lăng Vân Phong nhẹ nhàng di động hạ thân, vừa lòng nghe được tiếng rên rĩ tê dại đến tận xương của thê tử, khom người, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi anh đào của nàng.
“Phong.” Trầm Tiểu Sách giữ chặt lấy đầu của hắn, ngửa cổ ra sau, cong người lên, khó chịu vặn vẹo.
Lăng Vân Phong tỉ mỉ nhấm nháp từng phân da thịt trên người thê tử, ánh mắt dừng lại ở chiếc bụng bằng phẳng mà bóng loáng của nàng, hỏa diễm trong mắt lại bùng lên.
Sinh ba đứa nhỏ, dáng người vẫn như cũ thon thả đến mức làm người ta giận sôi gan, giống như thân mình của một thiếu nữ mềm mại, dẻo dai mà tràn ngập dụ hoặc.
Hắn gia tốc rút ra lại tiến vào, trong động vọng lại tiếng rên rĩ ngọt ngào mà tê dại đến tận xương của thê tử.
Âm thanh dâm mỹ làm cho người ta mặt đỏ tim đập liên tục kéo dài thật lâu thật lâu mãi cho đến khi Trầm Tiểu Sách sau một lần khoái cảm lên đến đỉnh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ôm thê tử vào ôn tuyền giúp nàng tẩy rửa, Lăng Vân Phong có chút đăm chiêu.
Có lẽ, là vì trú nhan cổ.
Hắn cũng không phải là không thích dáng người mê người của thê tử, trên thực tế, hắn yêu muốn chết. Nhưng dáng người này của Tiểu Sách cùng với thê tử đã mất của Trịnh Văn Nguyệt quá mức giống nhau, hắn thật sự không thể chịu đựng được đối phương dùng cái loại ánh mắt yêu thương say đắm nhìn thê tử của mình.
Vì độc hưởng thê tử, hắn tình nguyện Tiểu Sách mạo so với Chung Vô Diệm, dáng người béo phệ, chỉ cần một mình hắn thích là đủ.
Cái lão yêu tinh chết tiệt kia, ai mượn bà ta nhiều chuyện hạ trú nhan cổ cho Tiểu Sách, hại hắn lúc nào cũng phải khắc khắc đề phòng cái tên Trịnh Văn Nguyệt bụng dạ khó lường kia, chỉ sợ hắn nhất thời hoa mắt, càng có khi đã sai thì sai cho trót yêu thương thê tử của chính mình.
Đáng tiếc, hiện tại Tiểu Sách bởi vì có trú nhan cổ, dung mạo vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín, cùng dung mạo và niên kỷ với thê tử đã mất của Trịnh Văn Nguyệt.
Chết tiệt Tô lão yêu tinh!
Lăng Vân Phong một chưởng chụp xuống ôn tuyền, bọt nước văng tung tóe, giống như suối phun.
Không được, vẫn là không đi Bách Hoa cốc, chỉ cần vòng xe lại đi xem nữ nhi là đủ.
Vì thế, trong lúc Trầm Tiểu Sách mơ mơ màng màng ngủ, trượng phu của nàng ôm nàng lần thứ hai mươi lăm sửa đường vòng trở lại hướng Miêu Cương.
Hai mươi tư lần trước đây vẫn là luân phiên thay đổi tuyến đường giữa Miêu Cương và Bách Hoa cốc, cho nên mãi cho đến nay, hai vợ chồng vẫn thủy chung quanh đi quẩn lại tuyến đường giữa Miêu Cương cùng Bách Hoa cốc.
Hành trình đi thăm con có thể vẫn sẽ tiếp tục lặp lại quy trình đó.
Trầm Tiểu Sách đệ tam thai, sinh hạ thêm một nữ nhi, ngay tại ôn tuyền cơ hồ bị trở thành lữ điếm của phu thê bọn họ.
Cho nên Dược cốc nhị tiểu thư phương danh kêu là Lăng Ngọc Tuyền.
Trầm Tiểu Sách rốt cuộc hiểu được cha mẹ đặt tên cho con như thế nào không phụ trách nhiệm, tựa như tên của nàng.
Đại hội võ lâm năm năm một lần rất nhanh lại đến.
Vì muốn gặp lại ba hài tử bị phụ thân của bọn họ làm lễ vât tặng cho người ta, Trầm Tiểu Sách vô cùng kiên định dẫn nhị nữ nhi, tam nữ nhi cùng tiểu nhi tử vẫn còn quấn tả, đi theo trượng phu đến dưới chân núi Tung Sơn tham gia đại hội võ lâm.
Nàng sở dĩ kiên trì như vậy bởi vì, nàng đi mất hai năm cũng không đến được Ngũ Tiên giáo, càng đừng nói đến Bách Hoa cốc, ngược lại sinh thêm ba cái hài tử.
Từ lúc Lăng Vân Phong mười hai tuổi xuất đạo giang hồ, hắn tham gia đại hội chưa bao giờ lao sư động chúng (*) như lần này, hướng tới độc lai độc vãng, cao nhất cũng chỉ là năm năm trước ôm thê tử đến.
(*) Lao sư động chúng: nghĩa là rầm rộ rình rang, huy động rất nhiều người.
Nhưng ai cũng không ngờ năm năm sau, hắn mang theo gia quyến nhất chuỗi dài đến đây.
Trừ bỏ phu thê bọn họ, còn có thêm nha hoàn chiếu cố ba đứa nhỏ, gã sai vặt, cộng thêm hộ vệ.
Đứng trước một nhà khách điếm, cùng một đoàn gia quyến, hắn vẫn tao nhã vô hạn như cũ, có thể quyến rũ con gái nhà lành hồng hạnh ra tường, còn những thiếu nam ý chí không kiên định từ nay về sau bước lên con đường không có lối về sa vào ma trảo của Dược cốc cốc chủ, tông chủ của Yên Chi Hải mang theo một đôi bảo bối nghĩa tử tới tham gia võ lâm đại hội, gặp gỡ oan gia ngõ hẹp.
Những nhân sĩ giang hồ thích xem náo nhiệt nhiệt huyết sôi trào, cả đám người tất cả các phòng bên trên mái hiên bên dưới mái hiên, hễ chỗ nào có thể ẩn núp được toàn bộ chiếm đầy, chờ xem hai đội nhân một hồi đại chiến.
Chỉ có điều –
Tuấn tú tao nhã Trịnh tông chủ vỗ vỗ đầu hai cái phấn điêu ngọc mài nghĩa tử, vô cùng nhu hòa chỉ vào một người hướng bọn họ nói, “Đi, kêu nương.”
“Nương.” Hai nam oa nhiệt tình nhào vào lòng của thê tử bên người Lăng đại cốc chủ.
Ồn ào! Tất cả mọi người xem náo nhiệt chỉ cảm thấy máu trong nháy mắt kéo lên tới ót. Thật chấn động nha!
“Ngoan, đều đã lớn như vậy, để cho nương hảo hảo nhìn xem.”
“Nương tử, đã lâu không thấy.” Trịnh Văn Nguyệt hướng về phía mẹ của hai hài tử ôn nhu mỉm cười.
Có người bất hạnh từ trên mái hiên té rớt xuống, chật vật lăn trên đất.
“Họ Trịnh kia, ngậm miệng thúi của ngươi lại, Tiểu Sách là thê tử của ta.”
Trịnh Văn Nguyệt bình thản ung dung nói, “Ta cùng nàng cũng là cưới hỏi đàng hoàng, cũng đã lạy thiên địa, giao bái phu thê, hai con trai của ta cũng là nàng sinh.”
“Đó là con trai của ta.” Lăng Vân Phong bắt đầu nghiến răng nghiến lợi cãi lại, nhưng mỹ nam chính là mỹ nam, vẫn như thế chói lọi.
“Con, lại đây.” Trịnh Văn Nguyệt không thèm đếm xỉa tới người nào đó nội thương, nhẹ nhàng bâng quơ gọi.
Hai nam oa lập bay trở lại bên cạnh nghĩa phụ.
Lăng Vân Phong khóe miệng bắt đầu co quắp. Hai tên tiểu tự nhận giặc làm cha.
Trầm Tiểu Sách cảm thấy ở trước mắt công chúng tranh chấp quả thật có chút không ổn, liền cân nhắc xem nên nói gì mới có thể khiến cho hai tên nam nhân đang giương cung bạt kiếm kia bình tĩnh trở lại.
“A, tiểu muội muội, muội cũng đến à. Ngoan, đồ nhi, nhanh đến vấn an nương.”
“Nương.” Lại một cái phấn điêu bổ nhào vào lòng Trầm Tiểu Sách.
Trầm Tiểu Sách nhìn Tô Phượng Cầm vẫn xinh đẹp như hoa mỉm cười ân cần chào hỏi, “Tô tỷ tỷ, đã lâu không thấy.”
Bóng người trước mắt chợt lóe, Tô Phượng Cầm trong tay liền thêm một tiểu oa nhi, trong khi Trầm Tiểu Sách trong lòng trống không.
“Muội muội, đứa nhỏ này cũng tặng cho ta làm đồ đệ được không?”
Trầm Tiểu Sách cảm thấy bản thân cần thiết phải thanh minh một sự kiện, “Tỷ tỷ, đó là con trai ta, không phải lễ vật, làm thế nào có thể nói tặng là tặng?”
Tô Phượng Cầm lập tức hướng mắt về phía nam tử đang bận dùng ánh mắt đục khoét Trịnh Văn Nguyệt, “Lúc trước, Quế Nhi cũng là hắn tặng cho ta làm đồ đệ nha.”
Xem đi, đều là do ngươi nhất niệm chi sai (*). Trầm Tiểu Sách nhịn không được dùng ánh mắt tiến hành thảo phạt trượng phụ.
(*) Nhất niệm chi sai: Ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quá nghiêm trọng.
“Nương tử, vi phu sai lầm rồi, nàng không cần tức giận với vi phu.” Lăng Vân Phong lập tức ôm lấy thê tử dỗ dành.
Bên này đang hỗn loạn, bên kia Trịnh Văn Nguyệt cúi đầu thì thầm gì đó với hai nghĩa tử, hai tiểu tử lập tức chạy tới bên người mẫu thân, hăng hái nhiệt tình mỗi người một tay kéo lấy Lăng Ngọc Tuyền không hề phòng bị, nãy giờ vẫn là vẻ mặt tò mò nắm lấy góc áo của mẫu thân xem diễn, bỏ chạy hồi trận doanh của Yên Chi Hải.
Trịnh Văn Nguyệt ôm lấy nữ oa nhi cực kỳ giống với Trầm Tiểu Sách, hướng Tô Phượng Cầm cười nói, “Tô giáo chủ, tại hạ đã bao trọn khách điếm, không bằng cùng nhau trụ.”
“Hảo hảo.” Tô Phượng Cầm cười tủm tỉm một tay ôm lấy đồ đệ vừa mới thu, một tay lôi kéo đại đồ đệ đi vào khách điếm.
Còn Trịnh Văn Nguyệt đối với tiểu nữ oa đang ôm trong lòng ôn nhu lại sủng nịnh cười nói, “Nha đầu, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đại tiểu thư của Yên Chi Hải.”
“Nương.” Lăng Ngọc Tuyền theo bản năng gọi mẫu thân.
“Tuyền Nhi.” Trầm Tiểu Sách khó có thể tin nhìn Trịnh Văn Nguyệt, “Trịnh công tử, ngươi như thế nào có thể làm vậy?” Đây là dụ dỗ hài đồng nha, còn quang minh chính đại ở trước mặt cha mẹ của đứa nhỏ dụ dỗ.
Khi Lăng Vân Phong đối với phía sau hạ nhân phân phó thì cũng đã muộn, “Trông chừng kỹ tam tiểu thư cho ta.”
Trịnh Văn Nguyệt cười đến như thanh phong lãng nguyệt, thật chân thành nhìn vẻ mặt lên án của Trầm Tiểu Sách, nói, “Sách Nhi, nàng xem, con đều ở tại trong khách điếm này, nàng muốn nhìn thấy bọn chúng chỉ cần tiến vào đây cùng trụ, ta đã bao trọn toàn bộ khách điếm.”
Trầm Tiểu Sách bắt đầu dao động. Nàng quấn quýt lấy trượng phu kiên quyết đến võ lâm đại hội bởi vì muốn gặp con, tuy rằng ngược lại bởi vậy mà mất thêm hai cái hài tử, nhưng nàng quả thật rất muốn gặp mấy hài tử đã bị nhân bắt cóc.
Trong lòng nàng mồ hôi đang chảy ròng ròng, Tại sao mọi việc lại biến thành phức tạp như vậy?
“Nương tử, chúng ta đi thôi.”
“Chậm đã.” Trịnh Văn Nguyệt đưa tay ngăn lại Lăng Vân Phong, cười đến dị thường hòa ái, “Tại hạ chỉ mời mình Sách Nhi, thỉnh cốc chủ tự hành đi tìm nơi khác nghỉ tạm.”
“Tiểu Sách, nàng chẳng lẽ….” Lăng Vân Phong ôm chặt lấy eo của thê tử, “Nhẫn tâm vứt bỏ vi phu sao?”
“Nhưng mà….” Trầm Tiểu Sách giãy giụa quay đầu, đầu tiên liếc nhìn tam nữ nhi, sau đó nhìn đến ba hài tử đang đứng bên người Trịnh Văn Nguyệt, lại nhìn đến khách điếm phía sau, trong tay Tô tỷ tỷ còn có nhất nhi nhất nữ, cuối cùng nàng cắn răng nói, “Ta nghĩ cùng một chỗ với con.” Dù sao còn rất nhiều thời gian cùng tam nữ nhi ở chung. (Cesia: Bó tay, sinh ra sáu đứa mà hết năm đưa bị bắt cóc)
“Còn không mau đem nương của hai đứa mang lại đây.” Trịnh Văn Nguyệt liền ngay lập tức thuận gió xuôi buồm.
Hai tiểu nam oa vẻ mặt mừng rỡ giữ chặt lấy mẫu thân.
“Vân Phong, chúng ta thời gian còn dài, ta muốn ở cùng bọn nhỏ vài ngày.” Trầm Tiểu Sách nói xong, hai tay nắm hai hài tử hướng về phía khách điếm.
Lăng Vân Phong muốn đuổi theo, Trịnh Văn Nguyệt vẻ mặt làm như không có việc gì ngăn lại.
“Trịnh Văn Nguyệt ——” nghiến răng nghiến lợi, người bên cạnh đều có thể cảm nhận được người đang nói cực muốn đem kẻ trước mặt lột da rút gân, nghiền xương thành tro cho hả giận.
“Lăng cốc chủ.”
“Ngươi nếu dám giở trò gì với Tiểu Sách ——” hai nắm tay nắm chặt thành nắm đấm ở trong tay áo.
“Rõ ràng là ngươi đoạt thê tử của ta.” Vẻ tao nhã nháy mắt lạnh xuống.
Vì thế, võ lâm đại hội còn chưa mở màn, Dược cốc cốc chủ cùng Yên Chi Hải tông chủ ở trên đường cái tiến hành quyết chiến.
Từ đó rất nhiều năm về sau, phàm là võ lâm đại hội tụ họp, tất có trường hợp này xuất hiện, nghiễm nhiên trở thành chiêu bài mở màn cho võ lâm đại hội.
Thẳng cho đến thật lâu thật lâu về sau, trên giang hồ rất nhiều người vẫn không biết được, Trầm Tiểu Sách rốt cuộc là thê tử của ai.
Vì thế, mới có câu chuyện nhất cốc nhất hải nhất phu nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT