Nhược Yên đang từ giai đoạn được Triệu Doãn “bao nuôi” chuyển qua thành “gian díu”, cứ khi trời tối là hắn lại đến, sáng sớm trở về trước khi Thủy Tình và Thủy Tương vào hầu hạ.
Mấy ngày nay bản thân nàng cũng không được lười biến như trước kia, muốn ngủ đến khi nào thì ngủ nữa. Vì Triệu Doãn vừa rời đi một lúc là Bạch ma ma đã đến đánh thức nàng, dùng điểm tâm xong phải học quy cũ hoàng gia.
Trời lạnh gần chết mà bị lôi ra khỏi chăn sớm như vậy, tinh thần Nhược Yên không được tốt lắm, lưu luyến hỏi:” Bạch ma ma, học quy cũ không thể học buổi chiều sao? Sáng sớm vậy học làm gì?”
Bạch ma ma nghiêm trang đáp:” Quận chúa sắp gả vào hoàng gia, không thể không biết những quy tắc cơ bản này. Lão nô đánh thức người sớm để người quen dần, một khi đã là Thành vương phi, mà ngủ nướng thì ra thể thống gì nữa?”
Nhược Yên ủ rủ thả người lên bàn, đầu không nâng nổi nói:” Ma ma, ta trên không có mẹ chồng, dưới chẳng có em dâu, chắc không cần phải mỗi sáng dậy sớm dâng trà cho ai chứ?”
-“Dù không cần hằng sáng đều phải thức dâng trà, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải tiến cung ra mắt các quý phi, nếu người lễ nghĩa khồng đầy đủ sẽ làm vương gia mất mặt.” Lâm ma ma cũng ở một bên thay Bạch ma ma giải thích.
Bạch ma ma đã tiếp xúc với nàng mấy ngày nay, thấy nàng từ khí chất đến tính tình đều tốt, chỉ mỗi việc hơi lười, ngoại trừ thời gian bị bà buộc ngồi xem sổ sách Lục phủ ra, hầu hết chỉ ăn, đọc sách rồi ngủ.
Tính tình rộng lượng không hà khắc với hạ nhân tuy là một đều tốt, nhưng quá tùy ý sợ sau này thiệt thòi, vì vương gia bây giờ mới chuẩn bị cưới một vương phi, nhưng ai biết được trắc phi sau này vào cửa có cưỡi lên đầu lên cổ nàng không? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện dĩ nhiên, nếu không dạy nàng cách làm một chủ mẫu ổn định địa vị, thì người gặp bất lợi sẽ là nàng chứ không phải ai.
Vì nghĩ nàng bây giờ là chủ tử của mình, nên bà muốn dốc hết sức hướng dẫn nàng làm một đương gia chủ mẫu.
Thế là Nhược Yên được lĩnh giáo cái gì gọi là “học những lễ nghi cần thiết khi xuất giá” đau khổ đến mức nào, từ ăn, ngủ, nằm, ngồi, đi, đứng lẫn lời nói điều phải “chuẩn quy tắc”, cơ thể nàng bị ép đến đau nhức còn hơn cả luyện công.
Buổi tối khi Triệu Doãn đến Nhược Yên nằm chết dí trên giường, tay chân động không nổi oán trách:” Làm vương phi của chàng thật đau khổ, hay là mình khỏi thành thân đi, cứ lén lúc như vậy có tốt hơn không?”
Triệu Doãn đang xoa bóp vai nàng, nghe vậy tức giận vỗ nhẹ đầu nàng:” Nói bậy bạ cái gì, chỉ một hai ngày nữa là xong, bảo nàng học chứ có buộc nàng phải luôn luôn làm theo đâu mà làm nũng?”
-“ Thật không cần làm theo?” Nhược Yên nghi ngờ hỏi.
Triệu Doãn sợ tư tưởng “không thành thân” này sinh sôi trong đầu nàng, liền chuyển thái độ sang dụ dỗ nói:” Đúng vậy! Nhược Nhi nghĩ xem, bây giờ nàng vẫn là người của Lục phủ, thì theo quy định thông thường phải học quy tắc hoàng gia trước khi thành thân, nếu nàng gả cho ta rồi, Thành Vương phủ ta là lớn nhất, ta nói không có quy tắt thì là không có quy tắc, nàng còn lo cái gì?”
Nhược Yên nghe vậy liền xoay người ôm lấy cổ hắn, dán cơ thể yểu điệu vào lòng hắn hỏi:” Vậy chàng hứa nhé, có thể sau này đừng buộc ta tuân theo các nghi lễ phiền phức này không? Một ngày mười hai canh giờ đều phải gồng mình chịu đựng chắc ta chết sớm mất.”
Ném cho nàng một ánh mắt đầy thâm ý, giọng nói Triệu Doãn như buâng quơ:” Vậy thì... phải coi biểu hiện của nàng thế nào đã.”
Cả người vẫn còn nằm trong lòng hắn, Nhược Yên trì độn hỏi:” Biểu hiện của ta? Ta nên biểu hiện thế nào?”
Triệu Doãn không nói ngay, mà trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn chậm chạp gở tay nàng ra, lật người nằm xuống, nửa cười nửa không nhìn nàng, âm giọng trầm thấp đầy tà khí nói:” Ta muốn xem biểu hiện nàng... chủ động như thế nào.”
Đã nói trắng ra như vậy, nàng còn không hiểu thì đầu óc nàng bị nhún nước rồi, nhìn cái tên đang đường đường chính chính chiếm tiện nghi của mình, hàm răng Nhược Yên mài thật chặt, thật muốn một đạp đuổi hắn khỏi phòng mình cho đỡ tức. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm tới vóc người hoàn mỹ của ai kia, tư thế lười nhát, trung y không chỉnh tề, nửa kín nửa hở lộ ra vồng ngực khỏe khoắn, mái tóc đen nhánh tự do rũ xuống giường, ánh mắt hắn nóng bỏng đang nhìn nàng phóng điện, Nhược Yên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Bỗng nhiên nàng phát hiện dù không phải trăng rằm, nhưng nàng thật muốn hóa sói a!
Nhìn biểu tình đắn đo nửa muốn thuận theo nửa lại muốn phản kháng, nửa tò mò nửa ngượng ngùng của nàng, Triệu Doãn thật muốn lật người đè nàng dưới thân, chà đạp nàng một trận! Nhưng nghĩ lại để nàng tự chủ động tốt hơn, không thôi nàng lúc nào cũng nghĩ là hắn háo sắc. (HP: còn nói không à =.=)
Thật ra trong lòng Nhược Yên nghĩ mỗi khi Triệu Doãn làm chuyện đó với nàng, không phải nàng không có cảm giác, trừ mấy lần đầu cảm thấy rất đau ra, thì những lần tiếp theo nàng cũng tương đối... thích. Tuy hắn đòi hỏi nhiều lại có phần cuồng dã, nhưng hắn luôn để ý mà chăm sóc cảm xúc của nàng, nên khi hòa hợp nàng luôn cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ là bây giờ... có nên chiều hắn hay không thôi.
Triệu Doãn nằm yên quan sát nàng đấu tranh tư tưởng một hồi, lại thấy nàng khẽ liếc về phía mình một cái, rồi bước xuống giường. Có chút thất vọng vì tưởng nàng không đồng ý chiều theo mình, đang muốn mở miệng nói nếu nàng không làm cũng không sao, thì thấy nàng cúi người thổi đèn tắt đi, phút chốc căn phòng tối lại.
Tim Triệu Doãn vì hưng phấn mà đập nhanh một chút, cũng không thúc giục nàng, nằm im đó chờ đợi.
Tuy thổi đèn nhưng không đến mức cái gì cũng không thấy, ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng khuyết bị mây che mờ bên ngoài soi vào, cũng đủ để những người nội công cao như nàng và Triệu Doãn nhìn thấy mọi thứ.
Nhược Yên trở về bên giường, hít sâu một hơi lấy tinh thần, rồi leo lên ngồi trên người Triệu Doãn, hơi cúi người hôn nhẹ lên môi hắn một cái, dùng đầu lưỡi thơm tho mềm mại lướt qua làn môi hắn rất nhanh lại rời đi, Triệu Doãn vì bị nàng khiêu khích mà thở mạnh một cái, cố gắng để trấn tĩnh mình.
Nhược Yên thấy vậy khẽ cười ra tiếng, vì nàng biết được sức chịu đựng của hắn thật không tốt chút nào.
Nàng chống tay lên ngực hắn, hơi di động cho mông mình chà sát hạ thân hắn, cảm nhận được vật nóng bỏng cách hai lớp quần áo đang bừng bừng đứng dậy.
Đưa tay vén mái tóc dài của mình vuốt gọn ra sau lưng, Nhược Yên chậm rãi cởi từng món trung y trên người mình, trước ánh mắt Triệu Doãn dán chặt vào từng cử chỉ giơ tay nhấc chân này của nàng, thể hiện nét phong tình không nói nên lời, mông nàng lúc này vẫn lúc nhẹ lúc nặng ma sát hạ thân hắn, tư thế trêu chọc người từ bên ngoài như vậy, làm Triệu Doãn bị kích thích đến cả người căng cứng. Không kìm được khẽ rên rĩ một tiếng thật trầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT