Hai ngày sau, kinh thành lại được một tin chấn động, dạo gần đây tin tức bát quái đúng là tới tấp liên tục, làm các tiên sinh chuyên kể chuyện ở các trà lâu bận rộn không thôi.
Mới cách đây mấy hôm triều đình tra ra thừa tướng đương triều tham ô bạc thuế, lại tìm được chứng cứ cấu kết phản tặc âm mưu tạo phản xong, bị bắt cả nhà còn chưa nói, đến mức Liễu quý phi quyền khuynh hậu cung, được hoàng thượng ân sủng liên tục mấy năm nay, đứng đầu tam cung lục viện cũng bị họa lây mà phế thành tỳ nữ giam vào lãnh cung.
Thì bây giờ lại truyền ra đệ nhất mỹ nhân của kinh thành mới xuất hiện gần đây Lục Yên Nhi, con gái Lục ngự y năm xưa là giả mạo. Lục nhị tiểu thư thật sự đã được Thành vương cứu giúp, âm thầm điều tra chứng cứ để khôi phục thân phận cho nàng, đúng như tích xưa hay gặp, anh hùng cứu mỹ nhân. Cũng chẳng ai biết cứu thế nào, thời gian quen biết bao lâu, rất có thể là lâu ngày sinh tình, nên sau khi chứng minh được thân phận của nàng, Thành vương liền xin hoàng đế tứ hôn, mong sớm ngày đón nàng vào phủ.
Hoàng thượng vì tưởng nhớ công lao của Lục ngư y năm xưa, lại cảm thấy có lỗi vì không điều tra kỹ để huyết mạch duy nhất của nhà họ Lục bị kẻ gian hám lợi thay mận đổi đào. Liền hạ chỉ tứ hôn! Làm các quý nữ kinh thành ngày đêm tưởng nhớ vị vương gia tuấn mỹ, thân phận cao quý dưới một người trên vạn người này đau lòng không dứt.
Nhược Yên đang ngồi trong nhã gian trên lầu của Thính Phong Lâu, đang gật gù ăn hạt dẻ vừa nghe kể chuyện, chợt nghe đến khúc này liền quay đầu lại nhìn người bên cạnh với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm nói:” Thì ra chàng rất được các tiểu thư trong kinh thành chào đón nha.”
Nam nhân bên cạnh với bộ dáng lạnh nhạt anh tuấn phi phàm, đang làm một chuyện không hề hợp với thân phận và phong thái của mình là tách vỏ hạt dẻ để riêng một bên, đem thịt đặt trên dĩa trước mặt Nhược Yên, nghe được giọng điều như muốn “gây chuyện” của nàng, cũng không dừng lại mà chỉ khẽ cười nói:” Đúng vậy, ta rất được nhiều người hoan nghênh, may cho nàng đã nhanh tay giữ lấy, đóng dấu làm của riêng, nếu không người thiệt thòi là nàng rồi.”
Nói xong đem bàn tay dính lọ hạt dẻ nướng của mình quẹt nhẹ lên mũi nàng, anh mắt cưng chiều hiện rõ.
Nhược Yên liếc hắn một cái không chịu yếu thế nói:” Hừ, ít dát vàng lên mặt mình đi, ai thèm nhanh tay đóng dấu chàng chứ? Không phải chàng thừa lúc ta sức yếu thế cô, lừa ta vào tròng à?”
-“Đúng là ta có ý lừa nàng đem về làm của riêng đấy. Nhưng Nhược Nhi... nếu nàng nói không đóng dấu ta là của nàng, vậy nhưng vết cào sau lưng ta đêm qua từ đâu xuất hiện? Thật ra tới bây giờ vẫn còn chưa có lành đâu, nàng cần ta cởi ra cho nàng xem không?” Triệu Doãn liên tiếp hỏi tới, nói xong còn định cởi áo mình tại đây.
Làm Nhược Yên hết hồn ngăn lại, mặt đỏ bừng như quả đào chín mọng non mềm, vừa thẹn vừa giận trừng hắn mắng:” Chàng thôi đi! Thật không biết xấu hổ mà!”
Biết đấu với hắn nàng không có đường nào thắng được, nên không thèm chú ý hắn nữa, chăm chú nghe lão tiên sinh kể chuyện bên dưới lầu.
Triệu Doãn thấy nàng bại trận lui binh, cũng không đuổi cùng giết tận, vẫn tiếp tục công việc tách hạt dẻ vừa nhìn nàng.
Hôm nay hiếm khi nàng ra ngoài, những tưởng nàng như nhưng tiểu thư khác thích chưng diện, nên hắn sai Niên lão chuẩn bị không biết bao nhiêu là phục sức quý hiếm khắp nơi đưa cho nàng, nhờ đâu cái nào nàng cũng khen đẹp, nhưng chỉ đẹp khi ngắm, chứ tuyệt đối không chịu cài lên đầu hay mặc lên người món nào. Trên người chỉ mặc bộ áo váy màu thiên thanh đơn giản, viền áo lam đậm thanh thoát, trên tóc cũng chỉ thắt hai bím tóc cột dây lụa cùng màu, thả dài theo suối tóc đen óng ả, làm nỗi bật dung nhan yêu kiều sạch sẽ của nàng, khiến hắn nhìn không rời mắt được.
Sau khi Nhược Yên nghe hết chuyện bát quái gần đây của kinh thành, mới thấy không khác gì chuyện đã xảy ra bao nhiêu, chỉ có chi tiết nói Thụy Ưng giả mạo nàng vì hám tài thì hơi khác một chút. Nhược Yên nghĩ triều đình chưa tóm được thế lực sau lưng Liễu thừa tướng, nên một số chuyện không nên công bố tránh bức dây động rừng, vả lại bá tánh biết nhiều quá cũng không tốt, chỉ khép vụ án vào lý do hám tài đoạt lợi cũng khá hợp lý rồi.
Thấy trời cũng sắp trưa, Nhược Yên và Triệu Doãn cũng muốn hồi phủ, vì sắp tới nàng còn phải trở lại Lục phủ nhận tổ quy tông, cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Lại nói tiếp sau đó là hôn sự, bây giờ Lục phủ còn chỉ một mình nàng, nhưng vừa về chưa bao lâu đã phải xuất giá, cũng cần tìm kiếm nhân sự đáng tin mà coi quản chăm sóc Lục phủ nữa. Thật ra nàng định về mấy hôm trước rồi, nhưng bị Triệu Doãn phản đối, nói là chưa thanh lý xong dám người của Thụy Ưng đưa vào, không ai chắc trong đó ai là nội gián ai không, cách tốt nhất là đổi hết tất cả một loạt không chừa ai mới an toàn.
Nhược Yên nửa bị dụ dỗ nửa bị ép buộc, nhưng quan trọng là bị hắn dùng “sắc dụ” mê hoặc nàng ở lại thêm vài hôm, chờ cận ngày thành thân thì về luôn không muộn. Nên cứ thế mà u mê gật đầu, để tùy ý Triệu Doãn sắp xếp.
Tự chống chế cho bản thân là ở lại nhân tiện cùng Lâm ngự y điều chế giải dược cho Trần Thanh Ảnh, chứ không phải vì Triệu Doãn quấn mà nàng đồng ý a.
Thế mới nói ở đời lắm kẻ vô lương tâm, ngay cả kẻ nằm im như rối gỗ mà cũng bị người ta đem ra lợi dụng!
Có thể do Trần Thanh Ảnh đang trong tình trạng vô tri vô giác, nếu không thế nào cũng gào lên với nàng là kẻ trọng sắc khinh tình nghĩa huynh muội rồi.
Triệu Doãn nắm tay Nhược Yên bước ra khỏi nhã gian, đưa tay ra dấu cho Hứa Mạt cùng Lạc Phong gần đó bảo chuẩn bị xe ngựa.
Hai người vừa bước xuống lầu dưới đã nghe một giọng nói êm tai vang lên:” Vũ cô nương, là cô sao?”
Nhược Yên nghe có người gọi mình nên quay lại nhìn, nàng lập tức nở nụ cười chào đón nói:” Dương đại phu, thì ra la huynh.”
Dương Hữu Ninh bước đến trước mặt nàng, vẫn y như lần đầu nàng gặp, một thân bạch y nhẹ nhàng bằng vải thô, nhưng khí phách hiên ngang không một tia hèn kém này thật khó có người so được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT