Lần đầu tiên Triệu Doãn mặc kệ lời cầu xin của Nhược Yên, mà nàng càng rên rỉ, Triệu Doãn lại càng hung bạo hơn, ra sức rong ruổi trên người nàng.

Đến khi Triệu Doãn gồng người giao động lúc cao trào, Nhược Yên bị khoái cảm mạnh bạo của hắn vùi dập không thương tiếc, cơ thể non nớt của nàng không chịu đựng nỗi nữa, liền ngân lên một tiếng thật dài rồi ngất đi. Triệu Doãn bị hoa huyệt nàng vì cao trào mà thít chặt phân thân hắn, cảm giác tiêu hồn thực cốt này làm hắn tưởng chừng sẽ chết trên người nàng. Kéo đẩy thêm vài lần nữa, hắn mới đem mầm mống nóng bỏng bộc phát toàn bộ vào cơ thể nàng.

Quá trưa, Nhược Yên bị cảm giác ẩm ướt ấm áp làm nàng tỉnh lại, mơ màng mở mắt, thấy cái đầu tóc đen của Triệu Doãn cúi cúi phía dưới người nàng. Trên người chỉ khoát hờ trung y rộng rãi, tóc dài cột nhẹ thả phía sau, gương mặt chăm chú tỉ mỉ lau rửa thân thể đau nhức của nàng, ánh mắt dịu dàng như sắp vắt ra nước vậy.

Nhược Yên khẽ hừ một tiếng, oán hận lẩm bẩm nói:” Sao lúc sớm không biết nương tay, nàng cầu xin khan cả tiếng cũng chẳng đoái hoài gì, giờ còn làm bộ mèo khóc chuột!”

Ban đầu khi tỉnh lại, Triệu Doãn nhìn qua thấy Nhược Yên mệt mỏi ngủ say bên cạnh mình, khóe mắt còn ngấn nước, môi sưng đỏ do bị hắn gặm cắn quá nhiệt tình, nhớ tới cảnh tượng hoan ái lúc sáng, hắn say mê cọ sát va chạm, làm nàng nức nở cầu xin cũng không cách nào ngừng lại, liền ân hận không thôi. Muốn ôm nàng đi tắm nước ấm cho cơ thể giảm đau nhức, lại không nỡ đánh thức nàng dậy, đành lấy nước ấm và khắn lụa mềm lau người cho nàng.

Nhìn những vết hồng ngân khắp người Nhược Yên, Triệu Doãn vừa ngọt ngào vừa đau lòng. Khi chạm vào làn da mịn màng như trẻ con của nàng, hắn thật khó lòng kiềm chế được.

Đang suy tư thất thần, chợt nghe tiếng nói nhỏ như muỗi của Nhược Yên lên án hành động của hắn, Triệu Doãn liền ngước lên nhìn nàng dịu dàng hỏi:” Tỉnh rồi? Còn đau không?”

Nhược Yên lườm hắn một cái, nũng nịu nói:” Chàng còn hỏi được!” Nói xong liền lật người ôm lấy chăn, không thèm nhìn kẻ đã hành hạ mình nữa, ai ngờ, vừa ôm chăn vào lòng lại hết hồn đẩy ra, bên trên chăn dính lốm đốm máu đỏ tươi như những cánh hoa, làm hai gò má nàng cũng nhiễm đỏ theo, bằng chứng hùng hồn như vậy, cho thấy nàng và hắn vừa tuyên dâm ban ngày đấy, thật muốn tìm cái lỗ mà chui vào!

Triệu Doãn nhìn thấy hành động của nàng, liền cố nén cười muốn nội thương, nhưng hắn biết nếu hắn dám cười thì chắc chắn đêm này đừng mong vào phòng này nữa. Đành cố nhịn vậy.

Bỏ khăn lụa qua một bên, cầm lấy chén cháo sớm đặt bên cạnh, tỏ vẻ lấy lòng đưa đến bên cạnh nàng nói:” Vốn định lau người nàng cho sạch sẽ rồi để nàng nghỉ ngơi, nhưng giờ nàng đã tỉnh, thôi ăn chút cháo lót dạ trước đi, ăn xong tắm luôn cho nhẹ người.”

Tuy được hắn lau sơ, nhưng vẫn còn cảm thấy dinh dính dưới thân, Nhược Yên liền kéo đầu khác không dính máu của cái chăn mà đắp hờ lên người mình, rồi mới ngượng ngùng bò đến bên cạnh Triệu Doãn mà cầm lấy chén cháo. Đang tính ăn, lại nhớ từ chiều hôm qua đến giờ cả nàng và hắn ăn xong liền ngủ sớm, sáng ra lại bị lôi ra “vận động” mệt như vậy, làm sao mà không đói. Mới ngẩn đầu hỏi hắn:” Chàng đã ăn gì chưa?”

Triệu Doãn nghe nàng quan tâm mình, liền vui vẻ hôn má nàng một cái, mới xoay người với tay ra bàn nhỏ bên hong lấy thêm một chén nữa nói:” Ta chờ nàng dậy ăn cùng.”

Cháo bát bảo của Thành Vương Phủ nấu riêng cho vương gia và tiểu thư, dĩ nhiên được đầu bếp chọn nguyên liệu vô cùng kỹ lưỡng, đừng chỉ nhìn chén cháo sáng trong như ngọc mà lầm, thực chất bên trong gia vị thanh đạm nhưng quý hiếm cực kỳ. Không biết có phải do đói quá hay không, Nhược Yên ăn hẳn hai chén mà chưa cảm giác no, Triệu Doãn dĩ nhiên biết nàng thích liền múc thêm một chén nữa đưa qua, bản thân hắn chỉ ăn hai chén là dừng lại.

Hai người dùng bữa xong, Nhược Yên nhổm người muốn đứng lên đi tắm, thì cảm giác chân mình run rẩy làm nàng lảo đảo, Triệu Doãn nhanh nhẹn đỡ lấy nàng, không nói hai lời bế bỗng nàng lên, Nhược Yên còn chưa kịp phản đối thì Triệu Doãn đã kề sát tai nàng, thì thầm nói:” Lúc sáng là ta không khống chế được mà làm đau nàng, bây giờ nên để ta chăm sóc nàng khỏe lại mới đúng.”

Bao nhiêu lời muốn từ chối Nhược Yên đều đem nuốt vào, không thốt thêm tiếng nào nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm vào dục phòng. Thật ra, con gái dù có ngượng ngùng bao nhiêu, cũng sẽ không từ chối người họ yêu quan tâm chăm sóc họ bao giờ.

Triệu Doãn thả Nhược Yên vào thùng gỗ lớn, sau đó bước ra ngoài, Nhược Yên nghĩ chắc hắn ra ngoài lấy đồ, nên cũng không để ý lắm. Nàng nằm dựa lưng vào vách thùng, hơi nước ấm áp xoa nhè nhẹ da thịt đau nhức chằng chịt vết xanh, đỏ, nàng thoải mái thở ra một hơi thật dài thỏa mãn.

Chốc lát sau Triệu Doãn đã quay trở vào, trên tay cầm một bộ đồ màu tím nhạt và một bộ màu thiên thanh, hắn để y phục lên kệ, ngay sau đó đến bên cạnh nàng, vô tự cởi sạch trung y của mình vứt lên thành, rồi bước vào thùng tắm. Nhược Yên thấy hành động nhanh gọn của hắn, liền lúng túng nói:” Chàng... chờ đã, không được bước vào!”

Nhưng hắn đã ngồi vào thùng, làm nướt đang ở ngực nàng dâng cao gần cổ. Nghe nàng hét lên, Triệu Doãn cũng sửng người một chút, nhưng ngay lập tức đưa tay kéo nàng vào lòng mình, cằm hắn cọ cọ lên cổ nàng, giọng điệu trêu ghẹo nói:” Trên người Nhược Nhi, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trong ra ngoài, nơi nào ta chưa chạm vào? Có gì mà ngại chứ, hử?”

Khi hắn nói tiếng “hử”, còn cố tình phả hơi nóng vào tai nàng, âm điệu trầm thấp như dụ dỗ, làm Nhược Yên rùng mình run rẩy, lúc này trên người cả hai đều không một mảnh quần áo, da thì trần trụi áp sát vào nhau, mặt nàng lại không có tiền đồ mà đỏ lự, đem đầu vùi vào ngực hắn, không muốn nhìn thấy vẻ trêu ghẹo của hắn nữa.

Triệu Doãn thấy tiểu nha đầu lại rút đầu trốn trong lòng mình, liền không trêu chọc nàng nữa, vòng một tay sau lưng nàng, siết chặt vào lòng mình, cảm thủ hơi ấm và hương thơm thoang thoảng trên làn tóc đen mượt của nàng, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói:” Cảm giác này thật tốt! Ta thật muốn vò nhỏ nàng ra mà nhập vào trong người, thì mới không sợ nàng rời khỏi ta nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play