Kéo hành lí về phòng trọ, thấy bóng dáng gầy gầy trước cửa phòng, vẫn như hồi mới gặp, anh ta yên lặng ở đó, hình như gầy hơn trước rất nhiều – là Sở Ninh.
Theo bản năng tôi chạy vắt chân lên cổ, tránh sau một thân cây, quan sát anh ta, chờ đến khi anh ta trở lại chiếc xe BMW.
Chờ, chờ, chờ, chờ đến khi chân tôi sắp mốc cả lên mà anh ta vẫn đứng ở đó, sức nặng toàn thân dồn lên chiếc ba toong, khá chật vật nhưng anh ta vẫn đứng thẳng, trầm mặc.
Đột nhiên tôi mất đi toàn bộ can đảm, đành đi đường vòng, trốn vào quán cà phê đối diện phòng trọ, tìm góc khuất ngồi xuống. Đợi anh ta đi thì tôi về. Hai tiếng trôi qua, chỉ có lái xe đến cạnh anh ta nói gì đó, anh ta lắc đầu. Lái xe gật đầu rồi quay trở lại xe.
Tôi ở trong quán cà phê tức dậm chân bùm bụp. Đến tận chạng vạng tối, trời bắt đầu nổi gió, chốc lát sau, mưa bắt đầu đổ xuống.
Anh ta vẫn đứng đó, lái xe mở ô che, anh ta tiếp tục lắc đầu.
Cơn tức vọt lên tới cổ, đập bàn, tôi chạy ra cửa. Mưa ào ào rơi xuống, tôi chống nhạnh đứng trước mặt anh ta. Sở Ninh nhìn tôi, cười nhẹ: “Haizz, cô vợ trốn nhà, biết ngay em không nhớ đường về mà.”
Sau đó, anh ta ngất đi.
Lái xe đầy vẻ kinh nghiệm, cõng anh ta lên xe, chạy thẳng về nhà, dìu anh ta lên giường, gọi điện cho bác sĩ gia đình tới. Một loạt hành động liên tiếp không chút ngập ngừng. Tôi đi theo sau, tự nhiên nghĩ ra, có khi nào ông chú lái xe và Sở Ninh vốn là một đôi vong niên chi luyến, dạo này rất thịnh hành BL, hai người họ không dám để xã hội biết, cho nên kẻ vô tội – là tôi đây bị đẩy ra đứng mũi chịu sào. (vong niên chi luyến: ông chú và loli :’) BL – boy love – tình yêu nam x nam)
Tôi bắt đầu cầu nguyện Sở Ninh là đoạn tụ chi phích. (mọi người đọc ở đây ạ, cái “đoạn tụ chi phích” này chắc mọi người cũng quen lắm rồi. http://korinoseishin.livejournal.com/2839.html )
Tôi lười biếng ngồi xếp bằng bên giường Sở Ninh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta đỏ bừng, bác sĩ chuẩn đoán anh ta bị sốt cao đến 40 độ, nếu sáng sớm mai vẫn chưa hạ nhiệt thì phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Vốn dĩ Sở Ninh bị bắt đi viện nhưng người đàn ông kì quặc này nhất quyết không chịu đi, vừa thở ô xi vừa khoát tay cười với Ngô Trữ Tử, dùng hết sức thổ lộ tấm chân tình bằng giọng nói đứt quãng: “Tôi, vất vả lắm, tôi mới gặp lại cô ấy.”
Tôi thề, anh ta giữ tay tôi rất chặt, khoảnh khắc đó, tôi thực sự nhìn thấy ý cười lóe lên trong đôi mắt Sở Ninh. Một giây ấy, tôi biết ngay anh ta muốn chỉnh mình.
Tại sao trước kia tôi và anh ta không thù không oán mà giờ đây đầy dãy cừu hận thế này.
Tôi hé miệng, định tố giác – mẹ nó, chú già lái xe còn thêm mắm thêm muối vào, giọng điệu ai oán lên án: “Hai tháng liền, mỗi ngày cậu chủ làm việc xong đều đến trước cửa nhà phu nhân, lúc khỏe thì đứng chờ, không khỏe cũng phải ngồi trong xe chờ, thường chờ tới hơn nửa đêm…”
Thánh A La minh giám cho sự vô tội của tôi, làm sao tôi biết anh ta sẽ đến nhà tôi làm gác cổng cơ chứ! Rõ ràng nhìn anh ta đâu có ngu đến thế.
Kết quả là ông bác sĩ lườm tôi, ánh mắt như mấy trăm con dao nhỏ hướng người tôi, cứa, cứa, cứa, cứa, cứa….
Cứa đến mức tôi phải ngoan ngoãn ngồi bên giường Sở Ninh, hơn thế còn bày ra bộ dạng cô dâu nhỏ đau khổ tận cùng. Trong tương lai trước khi Sở Ninh khỏe mạnh trở lại, tôi không dám chạy loạn nữa.
Ông bác sĩ, những người giúp việc có tuổi ở Sở gia, còn có ông chú lái xe chuyên đặt điều hãm hại tôi, tất cả đồng loạt ra ngoài, để lại tôi một mình trơ trọi.
Cũng lấy luôn tự do của tôi mang đi cùng.
Tôi…tôi thực sự vô tội mà…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT