Mặt tôi đỏ bừng, lườm cháy bộ mặt tươi cười của Sở Ninh, hối hận muốn chết vì lúc nãy đã không cắn anh một cái, nếu vậy thì bây giờ Sở Ninh không thể cười càn rỡ đến thế này.
“Anh…anh cười cái gì, lại còn cười, em, em bỏ tay ra đấy!” Da mặt tôi càng đỏ, nhưng tay vẫn ôm chặt thắt lưng Sở Ninh, đỡ hơn nửa thể trọng của anh.
“Được, được…anh không cười, không cười nữa…” Sở Ninh miễn cưỡng tỏ vẻ bình thường, có điều khóe môi vẫn run run như cũ: “Sở Nhi, nước mũi của em chảy cả vào miệng kìa.”
“Em thích thế!”
“Nhưng mà anh rất vui, cuối cùng em cũng dám đối mặt với sự thật.” Anh lau gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của tôi, vẻ mặt yếu ớt như trút được gánh nặng.
“Hừ.” Nhếch môi, tôi không thèm để ý đến anh nữa, mỗi tội khuôn mặt tươi cười kia cứ khiến tôi muốn nhìn thêm một lần.
“Đừng khóc.” Sở Ninh dỗ, dùng chóp mũi anh cọ cọ vào chóp mũi tôi. “Là anh không tốt.” Anh thì thầm.
“Nói!” Tôi gắt lên.
“Anh xin lỗi, Sở Nhi.” Anh bắt đầu nài nỉ.
Tôi ngẩn người, bắt đầu cảm thấy chột dạ: “Thực ra… thực ra không thể trách anh hết…em…ừm…em cũng có phần không đúng.”
Sở Ninh miết cánh môi của tôi: “Thế thì hòa nhé?” Anh cười rộ lên.
Tôi nặng nề gật đầu, len lén nhìn anh: “Sở…Ninh…”
Khoảnh khắc có anh kề bên, được gọi tên anh, nhịp tim tôi dường như tăng vọt.
“Hả?” Anh nhìn tôi đầy kiên nhẫn, ánh mắt trong vắt như nước.
“Chúng ta…cái kia…anh…”
Hiện tại tôi thật sự không biết nói gì, tôi định bảo anh cho tôi thời gian, nhưng mà không nghĩ ra là thời gian để làm gì. À, tôi cần thời gian để kiểm nghiệm “tôi đã thích một người”. Chuyện này để cho người khác biết, lại còn là người đàn ông mà vì “tôi của thì quá khứ” nên mới yêu “tôi của thì hiện tại”.
Nhưng tôi không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của anh!
Do dự một hồi, môi tôi một lần nữa bị anh chiếm lấy. Tôi nhìn anh, khó hiểu.
“Ừ…anh biết lúc trước anh quá nóng vội, anh chỉ là rất sợ mất đi em.” Anh ôm tôi vào lòng, nhanh chóng bình tâm.
Sở Ninh cúi đầu cười dịu dàng: “Anh sẽ chờ em.”
Tôi ngẩn người, định cười đáp lại, môi cứng ngắc. Dù thế nào, thì tôi vẫn luôn thua người đàn ông tên Sở Ninh …
Anh lại khôi phục trạng thái dương dương tự đắc, cười: “Anh nói này, Sở phu nhân, có thể giúp chồng em quay về phòng ngủ nằm không? Thắt lưng với chân anh đau sắp chết rồi.”
Như nằm mộng bị đánh thức, vội vàng dìu anh ra khỏi bếp, càu nhàu: “Chạy lung tung lắm vào, đến đường cùng khác biết.”
“Ồ, vợ à, trù chồng mình phá sản, đối với em cũng không sung sướng gì đâu.” Anh bất mãn kháng nghị.
Tôi quay đầu, “xùy” một cái, cả hai cùng bật cười, trái tim hình như cũng ngày một gần hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT