Ở phố đối diện với Bắc Cực Tinh có một quán trà tên là “Linh Vũ Giang Nam”, mặt tiền trang trí vô cùng đơn giản, giống như đóa phong lan của Giang Nam, yên tĩnh mà sâu lắng, nhưng cũng rất ý nhị. Với cuộc sống đầy thức ăn nhanh và cà phê hiện tại, nơi đây bỗng toát lên một vẻ lạc lõng. Có điều người trong Bắc Cực Tinh đều không muốn có việc gì dính dáng đến nơi này.
Bà chủ của quán tên là Giang Vấn Vũ, tầm 30 tuổi, là mĩ nữ Giang Nam điển hình, thường mặc bộ sườn xám thêu hoa lan, mỗi lần cười rộ lên chẳng khác nào lê hoa bán liễm, giọng nói uyển chuyển dịu dàng như chim oanh thánh thót.
Người đầu tiên phát hiện ra quán này là nhà thiết kế Triệu Thanh Vĩ của Bắc Cực Tinh, sau đó kéo theo một lũ mê gái, cứ tới trưa là tập trung tất cả tại đấy. Từ đó về sau, nơi này gần như trở thành trụ sở thứ hai của Bắc Cực Tinh.
Bà chủ là một nghệ nhân pha trà, cách làm bánh cũng rất khéo léo, tất nhiên bộ dáng của bà chủ vẫn thu hút hơn cả.
Bà chủ này vô tình lại rất hợp ý với tôi. Một lần đang tám chuyện, tôi nói muốn giúp cô ấy giới thiệu. Nhưng mà người ta chẳng thèm để ý, phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay, mỉm cười e lệ: “Trà niểu cười hỏi hữu duyên nhân.”
Từ đó về sau, chúng tôi không hề nhắc lại chuyện này nữa, nếu nhắc lại, chẳng khác gì tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.
Rồi dần dần ý đồ của những nhân sĩ ở Bắc Cực Tinh cũng rõ lên, vì thế mà mặt tiền của quán trà thường bị mấy người rảnh rỗi ở Bắc Cực Tinh lượn qua lượn lại. Bà chủ cũng ngại không ra mặt nữa.
Ấy, lan man quá rồi, quay lại chính sự.
Nói đến “Linh Vũ Giang Nam” là vì hôm nay, tôi, Bảo Nhân, và vị giám đốc người Mĩ gốc Hoa kia sẽ cùng bàn việc. Nghe nói đó là tập đoàn kiểu gia tộc, chủ tịch họ Tần, trước năm 50 đã đến Mĩ định cư lập nghiệp, hiện tại đã trở thành một trong những người có tiếng trong giới người Hoa ở phía Tây nước Mĩ.
Bây giờ Nhà nước có chính sách mở cửa nên tập đoàn Tần Hòa bắt đầu nhìn đến thị trường trong nước. Lần này coi như họ sẽ đem tổng bộ về đặt tại Trung Quốc luôn.
Người gặp chúng tôi hình như là vị họ Tần, nhưng không biết là Tần nào.(do là tập đoàn gia tộc nên chị không biết là người họ Tần nào sẽ đến.)
Dù sao thì cũng chỉ là trang trí cho một tòa nhà nhỏ, chắc hẳn chẳng phải là ông to bà lớn gì.
Ngồi ở “Linh Vũ Giang Nam”, trong căn “Lan Tùng Lạc Điệp”, tôi vừa chờ vừa đoán, vị này mãi lộ diện, nhưng lại nài nỉ đích thân tôi thiết kế, quả là thần bí. Còn không thèm bàn trực tiếp, chỉ hỏi tôi có hứng thú nhận vụ này hay không mà thôi. Nói khó nghe một chút, nhỡ phong cách của tôi không hợp, thì chẳng phải bọn họ phí tiền rồi sao.
Bỗng cửa mở, phụ vụ viên đẩy cửa, khom người chào: “Mời ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT