Sửa sang lại y quan xốc xếch,Chu Tĩnh Thần nghiêm túc nói: “Bổn hoàng tử chỉ có một tâm nguyện.”
“Nói đi.” Nghe hắn nói ra thân phận khí ma một chút kinh ngạc cũng không có bởi vì vừa rồi y đã thi triển pháp thuật tra lai lịch Chu Tĩnh Thần.
Thiếu niên này thân thế nhấp nhô,mặc dù cũng là hoàng tử nhưng từ nhỏ vốn không có mẫu thân bên người, ở trong cung đình ngươi lừa ta gạt lại nhiều lần bị ám sát,hoàng hậu vì sợ hắn là chướng ngại ngăn cản nhi tử bà lên ngôi mà chèn ép hắn khắp nơi.
“Ngươi hãy thay đổi số mệnh cho bổn hoàng tử,ta muốn đứng đầu thiên hạ nắm giữ quyền lực lớn!” Chu Tĩnh Thần rốt cục nói ra tâm nguyện.Mẫu phi hắn bị ta hại chết,đáng tiếc không có chứng cớ người cầm đầu đến nay vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật,nếu như muốn báo thù cho mẫu phi hắn không chỉ phải đứng đầu thiên hạ hơn nửa phải có được quyền thế trong tay!
“Vết thương trên người ngươi từ đâu mà đến?”
Khí ma đi về phía hắn nhưng không đở hắn đứng lên,chỉ đứng ở trước mặt hắn dùng ngón tay chọc chọc trên vết thương.
“Tê tê ——” Vết thương truyền đến đau đớn làm hắn cau mày.
“Chỉ chút xíu đau đớn mà chịu không được còn đòi đứng đầu thiên hạ.”
Y hạ thủ không nhẹ Chu Tĩnh Thần chỉ kêu một tiếng xem như kiên cường,chỉ bằng vào điểm này y bắt đầu có ý tán thưởng loài người trước mắt.
“Ta là người sống chứ không phải chết đương nhiên cảm thấy đau.” Chu Tĩnh Thần tức giận trợn mắt nhìn khí ma.
Chân của hắn đã gãy có thể kiên trì tới đây cũng coi như kỳ tích.
Giống như không nhìn thấy hắn trừng mình,khí ma vỗ lên bả vai hắn một cái,một đạo bạch quang hòa vào trong cơ thể hắn thoáng cái không thấy bóng dáng.
“…..”
“Vết thương của ta đã không sao!”
Hắn kéo ống tay áo phát hiện trên cánh tay bóng loáng như ngọc,nếu không phải trên mặt quần áo bị rách tươm còn để lại vết máu,hắn thật cho rằng bản thân không hề bị thương.
Chu Tĩnh Thần vui vẻ nhảy dựng lên hoạt động gân cốt,khen ngợi khí ma pháp lực thần kỳ.
“Tâm nguyện của ngươi bổn tôn có thể thay ngươi hoàn thành,dù sao ai làm hoàng đế bổn tôn cũng không quan tâm nhưng phải cảnh báo trước bổn tôn sẽ lấy đi một thứ trên người ngươi để trả phí.”
Y chẳng qua chỉ trổ chút tài nghệ đã thấy Chu Tĩnh Thần hưng phấn hoa tay múa chân đạo,khí ma không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nếu đã nói ra tâm nguyện không phải muốn y hoàn thành giùm sao? Chỉ chút xíu bãn lĩnh đã vui thành như vậy? Loài người quả nhiên là sinh vật nhỏ bé buồn cười mà.
“Ngươi muốn gì?”
“Sau khi chuyện thành công ta muốn lấy đi năm mươi năm thọ nguyên của ngươi.” Khí ma vươn tay ở trước mặt hắn lắc lư qua lại.
“Năm mươi năm......” Chu Tĩnh Thần lẩm bẩm tự nói,không phải có phần do dự.
Hắn năm nay chỉ vừa cập quan,nếu số mệnh định hắn sống không tới bảy mươi tuổi,khí ma lại muốn lấy đi năm mươi năm thọ nguyên,vậy không phải hắn lập tức chết ngay sao?
“Ngươi có thể sống đến bảy mươi hai.” Nhìn ra hắn lo lắng cái gì,khí ma chủ động mở miệng.
“Bảy mươi hai,vậy ta sống được hai năm......”
Hai năm? Nhân sinh khổ đoản nhưng không phải quá ngắn rồi chứ?
Không phải ham hưởng thụ hắn chỉ muốn lên ngôi vị hoàng đế báo thù thay mẫu thân,ngoài ra có nguyện vọng khôi phục triều chính,hôm nay triều đình lộng thần tham gia vào chính sự,thật sự cần chỉnh đốn lại nhưng chỉ có hai năm muốn lên ngôi còn phải trừng trị bọn tham quan,hắn có thể làm được sao?
“Nếu ngươi không muốn,bổn tôn cũng không miễn cưỡng.”
“Tốt,năm mươi năm thì năm mươi năm,ta hứa với ngươi!”
Thôi,theo tình thế bây giờ hắn sao có thể suy nghĩ nhiều hơn? Có ước muốn lớn hơn nữa cũng phải chờ hắn lên ngôi vị hoàng đế rồi hãy nói,nếu không sẽ không thể báo thù cho mẫu phi.Nghĩ như thế hắn cắn răng đồng ý,lại không biết quyết định của mình làm khí ma hiểu lầm.
“Loài người đều tham lam,ai cũng như thế.”
Khinh thường liếc Chu Tĩnh Thần một cái,trên mặt khí ma thêm phần khinh thường,không quay đầu lại đi về phía cửa động,vừa có chút hảo cảm thoáng cái biến mất hầu như không còn.
“Đương nhiên là đi hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
…………
Tháng sáu kinh thành phồn hoa tấp nập,quán trà,tửu lâu người dân rối rít nghị luận,đa phần nói về chuyện đương kim hoàng thượng bệnh nặng,thái tử cực nhọc ngày đêm,không hề nghỉ ngơi hầu hạ nấu thuốc rất hiếu thuận.
“Đại hoàng huynh của ta đúng là ngày càng hiểu được lay động lòng dân.”
Đang mặc bố y Chu Tĩnh Thần ngồi trong góc quán tràn,bưng lên chén trà,dư quang khóe mắt quét sang đám người ngồi bàn khác,trong lòng hết sức xem thường.
Quan hệ giữa đại hoàng huynh cùng phụ hoàng vốn không hòa hợp,thậm chí vì biết phụ hoàng cố ý phế thái tử mà sinh lòng oán hận,nói chuyện cũng không khách khí.Hiện tại phụ hoàng bệnh nặng,người cao hứng nhất hẳn là đại hoàng huynh,nếu phụ hoàng có mệnh hệ gì hắn có thể vững vàng thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Nói như vậy có lẽ tàn khốc nhưng quyền thế trước mặt,thân tình mỏng như giấy.Nếu không sao từ xưa tới nay có nhiều câu chuyện vì tranh đoạt ngôi vị mà phụ tử trở mặt thành thù,bi kịch cốt nhục tương tàn?
“Tiếp theo phải thế nào?” Khí ma không kiên nhẫn nhíu mày.
Mặc dù tóc trắng mắt xanh đã biến thành màu đen nhưng y tướng mạo xuất chúng vẫn làm cho đám người trong quán nhiều lần quay lại ngắm nhìn.
“Chờ!” Chu Tĩnh Thần ngửa đầu,đem nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch.
“Có ý gì?”
Vừa rót cho mình một chén trà,hắn thong thả ung dung nói: “Phụ hoàng ban đầu hạ chỉ phái ta đi Giang Nam giải quyết nạn lụt,dàn xếp dân chúng,chuyện ta trở về kinh phụ hoàng cũng không biết,nếu lúc này ta đột nhiên xuất hiện tại kinh thành chẳng phải kháng chỉ?”
Hắn cũng muốn sớm hồi cung thăm phụ hoàng nhưng trong cung tai mắt quá nhiều,nếu hắn tùy tiện tiến cung tin rằng không lâu sẽ truyền tới trong tai đại hoàng huynh,nhất định sẽ để tên kia phòng bị.
Đến lúc đó dù phụ hoàng có tin lời hắn nói,đại hoàng huynh cũng sẽ tiêu hủy chứng cứ,kiểm tra chứng minh thực tế cũng không làm gì được y.
Thôi thì chờ một khoảng thời gian,dù sao gần đây nghe được tin đồn bệnh tình phụ hoàng dường như đã ổn định lại mà hắn có thể thừa dịp khoảng thời gian này tìm kiếm chứng cớ,chờ phụ hoàng dán vàng bảng tìm người hắn mới mang theo chứng cớ xuất hiện khiến đại hoàng huynh ứng phó không kịp.
“Ừ.” Khí ma khẽ lên tiếng,không nói thêm gì nữa.
Chu Tĩnh Thần cũng không phải cái bao cỏ,làm việc cũng trải qua suy nghĩ cặn kẽ,chẳng qua hắn qua thong thả mà thôi.
“Đi thôi,chúng ta tới phủ thượng thư tránh tạm.” Mắt lạnh đánh giá bốn phía phát hiện nhiều nhân vật không giống thường dân dường như còn đang tìm kiếm cái gì.
Nói vậy đại hoàng huynh không thấy thi thể của hắn thì không yên lòng,phái tai mắt thám thính khắp kinh thành.
“Yên tâm,có bổn tôn ở đây bất luận kẻ nào cũng không làm gì được ngươi.”
Khí ma hừ một tiếng đưa bàn tay đặt tại trên bàn,trên mặt bàn bằng phẳng lập tức toát ra khói trắng,trong nháy mắt trên mặt xuất hiện một lỗ thủng.
Chu Tĩnh Thần sắc mặt đại biến,kéo y bước nhanh khỏi quán trà,lớn tiếng nói: “Ta biết ngươi rất giỏi nhưng nơi này là kinh thành,ngươi phải nghe lời ta cẩn thận làm việc.”
Khí ma sửng sốt nhìn bàn tay Chu Tĩnh Thần.Chưa từng có người nào dám đụng y,Chu Tĩnh Thần biết rõ y là ma còn dám nói chuyện lớn tiếng,lá gan đúng thật không nhỏ.Bất quá vậy mới thú vị,nếu Chu Tĩnh Thần sợ hãi rụt rè y sẽ không giúp hắn!
Mới vừa ra khỏi quán trà,Chu Tĩnh Thần liền phát hiện có người theo dõi bọn họ,cho nên kéo khí ma xoay người chạy về hướng chợ.
“Đi mau,có người tới.”
Còn chưa đi được mấy bước,phía sau lập tức xuất hiện nhiều bóng người lén lút,mượn thiên thời địa lợi cộng với sóng người náo nhiệt tại chợ bọn họ thuận lợi thoát khỏi người theo dõi.
“Sao phải rụt rè tránh né,không bằng để cho bổn tôn một chưởng diệt bọn hắn còn nhanh hơn.” Nhìn hắn dựa vào trên cây thở gấp không ngừng,khí ma nhíu mày.Y không hiểu rõ ràng chuyện rất dễ giải quyết sao người này lại làm phức tạp thế.
“Nói thì rất dễ,ngươi ở trên đường cái giết người,ta sẽ thoát không khỏi liên quan.” Lau đi mồ hôi trên mặt,Chu Tĩnh Thần bình phục hơi thở nhẹ giọng nói.
“Loài người thật là phiền.” Hai cánh tay hoàn ngực,khí ma không vui oán trách.
Nhớ ngày đó y hoành hành thiên hạ không biết Chu Tĩnh Thần còn đang ở chỗ nào.Nhưng lần này cùng hắn trở về kinh,thay đổi tướng mạo còn chưa tính,còn phải theo hắn chạy Đông chạy Tây cứ như đào phạm khồng bằng.
“Cũng vì ngươi là ma còn ta là người cho nên mới bất đồng,dù sao giao dịch đã thành lập ngươi phải nghe lời ta.” Tin tưởng khí ma sẽ không nuốt lời,Chu Tĩnh Thần đánh bạo phản bác.
“Ngươi không sợ bổn tôn giết ngươi?” Ánh mắt khí ma dừng ở trên cổ hắn.
Mặc dù trên cổ truyền đến tia lạnh lẻo,hắn vẫn ưỡn ngực kiên trì nói: “Muốn thì cứ giết ta đi.”
“Đa tạ tán thưởng.” Tức giận chắp tay,Chu Tĩnh Thần ổn định cảm xúc quyết định tiến hành theo kế hoạch tính toán trước đó.
“Đi thôi,ngươi muốn đi đâu? Bổn tôn sẽ phụng bồi ngươi.” Khí ma vỗ mạnh một cái lên vai hắn.
“Thượng Thư phủ.”
Trong triều thế cục rung chuyển,Tể tướng nắm giữ quyền hành cộng thêm có quan hệ mật thiết với thái tử cùng hoàng hậu,khắp nơi đều nhằm vào hắn,hôm nay Thượng Thư phủ là nơi duy nhất hắn có thể đến.
Đương triều có thể chống lại Tể tướng cũng chỉ có Thôi Thượng Thư,hơn nữa năm đó thôi Thượng Thư từng làm qua lão sư của hắn,là một trong số ít người hắn có thể tin tưởng.
Đêm đã khuya,cẩn thận đi đến bên ngoài Thượng Thư phủ.Thấy Chu Tĩnh Thần đến Thôi Thượng Thư mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn quét dọn giường chiếu đón chào,biết được chuyện hắn gặp phải trên đường đi lòng đầy căm phẫn,muốn lập tức vào cung diện thánh lại bị hắn ngăn lại.
Hắn không muốn nửa đêm đi quấy nhiễu phụ hoàng hơn nữa người của đại hoàng huynh khẳng định còn đang bên ngoài tìm hắn,Thôi Thượng Thư đêm khuya mà còn vào cung chắc chắn làm người ta hoài nghi,đến lúc đó đả thảo kinh xà thì phiền toái.
Thế là đêm này bọn họ ở lại Thượng Thư phủ,vì để an toàn khí ma cùng hắn ngủ chung một gian phòng,Thôi Thượng Thư mặc dù tò mò lai lịch khí ma nhưng không hỏi nhiều lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT