Tôi dậy sớm vào sáng Chủ Nhật, rón rén nhẹ nhàng lay hắn dậy rồi cả hai đứa tôi làm bữa sáng. Nó dậy rồi đến lượt Huy. Sau bữa sáng, tôi rửa bát xong rồi quay lại nhìn ba con người luộm thuộm nằm dài trên bàn, tôi vỗ tay nhẹ rồi hét lớn:
– Yêu cầu thay đồ rồi đi tận hưởng ngày Chủ Nhật này!
– Đi đâu? – nó nhìn tôi.
– Bí mật! Nhưng nhất định chúng ta sẽ thích nó! – tôi cười rồi lôi nó đi thay đồ.
Sau mười phút, tôi bước ra ngoài cùng nó, tôi mặc váy màu kem, tóc cột lệt qua một bên, nó mặc quần đùi, singlet và tank-top, nhóc mặc quần đùi áo thun với nón đội lệch, hắn mặc quần jean đen, áo thun trắng với áo khoác da màu đen. Tôi lôi cả lũ xuống tìm em mui trần màu tím rồi lái đi thẳng.
– Đi đâu vậy tỉ tỉ? – nó ngồi phía sau tôi thấp thỏm hỏi.
– Đi chơi … – tôi nói, giống như lúc ba tôi hay nói lúc nhỏ mỗi lần cả nhà đến đây.
– Chơi à? – nó nhìn xung quanh, hệt như kiểu lần đầu nó đến nơi ấy – Nơi này … quen quá … nhưng cũng khác lạ ….
“Nó quên nơi này rồi à?” – tôi nhìn nó qua kính chiếu hậu nghĩ thầm – “Cũng đúng … Bốn năm rồi còn gì … Xung quanh đây cũng thay đổi không ít, nó không nhớ đừng cũng phải thôi!”
– Chị có vẻ rành đường nhỉ? – Huy nhướn người hỏi nhỏ.
– Ừ … Dạo trước chị cũng hay đến đây, sau bận nên thôi, giờ mới có dịp quay lại! – tôi cười nhẹ.
“Két!”
Bánh xe tôi dừng lại trước toà biệt thự màu trắng, để lại phía sau một cột khói bụi. Bà quản gia đang làm vườn ở phía trước nhìn thấy tôi thì vội bỏ chậu nước qua một bên, chạy đến tiếp đón chúng tôi.
– Tiểu thư … Người về sau không nói để tôi chuẩn bị? – bà quản gia cúi người nhìn tôi rồi rối rít hỏi – Người lại mang thêm khách nữa … Thật … Tôi luộm thuộm thế này lại làm tiểu thư mất mặt rồi! Xin tiểu thư thứ lỗi!
– Kìa bác … Cháu chỉ về chơi thôi mà … Vả lại đây toàn người quen, bác ngại gì … – tôi nắm lấy cánh tay già yếu của bà quản gia kéo nhẹ bà ấy qua phía nó – Bác nhìn xem cháu mang ai về thăm bác này!
– Tiểu … Tiểu thư My … Cô về lúc nào, sao không nói cho tôi hay? – bà quản gia cười, định ôm nó nhưng lại thôi vì sợ làm bẩn đồ của nó.
– Bác … Sao bác cứ khách sáo với chúng con thế? – nó cười nhạt ra vẻ trêu chọc. Rồi nó nắm nhẹ tay bác nhìn sang phía Huy – Đây là anh Long và anh Huy, chắc bác đã biết.
– Hai công tử tập đoàn KP đây mà … Thật quí hoá quá! – bà quản gia cười nheo mắt – À … Để tôi làm bánh mời mọi người ăn, tiểu thư chờ tôi một chút!
Vậy là bà quản gia lại lật đật chạy vào trong nhồi bột làm món bánh cuộn. Tôi kéo cả lũ vào nhà rồi lên đồi chơi. Nó đứng nhìn cây hoa anh đào, tẩn ngẩn tần ngần gần mười phút như thể ôn lại kỉ niệm cũ.
– Phải rồi! Ba được cất ở gần đây phải không? – nó nhìn tôi hỏi, giọng có buồn buồn mặc dù nó cười tươi hớn hở.
– Ừ … Mẹ có xây một ngôi đền để cất tro tổ tiên! – tôi nói, giọng không vui vẻ mấy khi phải nhắc đến mẹ.
– Mình đi thăm ba ha! – nó nói, quay lưng đi.
Tôi cùng nó đứng trong ngôi đền nhỏ, nghi ngút khói nhang với tiếng chuông gió kêu khe khẽ. Không khí im lặng làm tôi run mình. Bố tôi, một người đàn ông hết mình vì gia đình, khác xa với mẹ tôi. Bà là một con người khác lạ, bà thỉnh thoảng rất căm ghét và ghẻ lạnh chúng tôi mặc dù hai đứa tôi là con ruột của bà. Khác hẳn với những bà mẹ mà văn tả, bà không bao giờ ôm chị em tôi vào lòng, cũng chẳng bao giờ thơm lên tóc tôi hay tóc nó. Bà không bao giờ nấu nướng hay hát ru, chỉ chăm chăm vè chuyện tiền bạc. Hồi bố mất, bà ta khóc vậy cho có tình có nghĩa trước mặt họ hàng, người quen và nhà báo chứ lúc về nhà, nhận được di chúc và tài sản từ bố là bà ta trở mặt ngay. Bà ta khóc giả lả khi ai nhắc tới bố nhưng thật lòng tôi chẳng biết bà chẳng ham hố gì.
Có đợt, tôi với nó lén gắn máy quay trong phòng bà ấy, chợt nhìn thấy một thứ khiến bao nhiêu yêu thương từ tôi và nó dành cho bà đổ sông đổ biển. Hoá ra bà ấy ngoại tình, giả lả thế để được tài sản kếch sù bố tôi để lại. Sau đó bà ấy tìm thấy, tẩn cho hai chị em tôi một trận nên thân. Sau đợt ấy, bà gả nó đi rồi cho tôi đi nốt. Từ đó, nó căm ghét mẹ ruột của nó và chẳng bao giờ về. Ngay cả tôi nó cũng không cho về.
Tôi thấy buồn. Từ ngày bị “gả” cho hắn, tôi chưa thăm bố đến bây giờ. Một nỗi đau không nhỏ dành cho tôi. Tuổi thơ tôi bị bôi mực đen vì những quá khứ không hay từ mẹ, tôi không thích. Có nhiều lần hai người cãi nhau, bà đùng đùng bỏ đi. Đợt vừa rồi có tin đăng trên báo về bà và lão bạn chuẩn bị cưới nhau, nó ức lắm. Nó xé nát tờ báo rồi vò đi vò lại như điên. Nó khóc, vì tức, vì buồn làm tôi cũng buồn lây. Tôi thở dài, mẹ tôi là một người không đáng nhắc tới, nhất là với nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT