– Anh Lâm! – một cô bé khoảng bảy, tám tuổi nhảy tung tăng trên con đường đầy hoa cúc dại, tới sân sau của ngôi biệt thự trắng.
– Bé Thy! – một cậu nhóc ngồi trước cây đàn piano trắng muốt, khuôn mặt lạnh tanh từ từ nở lên một nụ cười rạng rỡ. Cô bé hớt hải chạy tới chỗ cậu, thở dốc, chưa kịp nói cậu nào thì cậu đã gõ nhẹ vào đầu cô mắng yêu – Em làm gì mà muộn thế? Chạy thế này mệt rồi sao mà hát được?
– Ư … Anh đánh em đau quá! – cô bé Thy lè lưỡi, tay xoa xoa đầu.
– Anh … – cậu nhóc nhìn cô, mặt đỏ lên vì sự dễ thương của cô. Cậu xoa đầu cô nhẹ nhàng rồi nhỏ nhẹ – Thôi anh xin lỗi! Em ngồi đây chờ anh nhé!
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trước cây đàn chờ cậu nhóc đang chạy như điên vào cửa sau của nhà bếp. Cậu hí hoáy làm gì đó trong nhà bếp, rất lâu nhưng cô bé vẫn ngồi chờ.
“Anh này lạ thật!” – cô nghĩ thầm – “Nhà có người hầu mà sau tự nhiên lại xông vào bếp như thế này nhỉ?”
– Nè! – cậu xuất hiện với li trà hồng đào làm cô giật mình quay trở lại với hiện thực – Anh làm đặc biệt cho riêng Thy đó! Uống cái này trước khi hát tốt lắm!
– Ah! Cảm ơn! – cô bé Thy đưa tay ra nhận li trà, húp lấy một ngụm trà nóng rồi từ từ cảm nhận sự ấm áp trôi xuống cổ họng. Cậu im lặng nhìn cô uống trà hồng đào rồi thở dài. Cô bé ngừng lại, nhìn cậu lo lắng – Anh không sao chứ?
– Ừ! – cậu cười gượng, đặt tay lên đàn và đánh bản Fur Elise nổi tiếng của Beethoven.
Cô bé vẫn ngồi bên cạnh cậu, vừa uống trà vừa trầm trồ khen ngợi. Tiếng đàn thật du dương và êm ái bay cao, những dãy nhà xung quanh, ai cũng nghe được bản nhạc ấy. Nhưng với cô, nó có một cái gì đó hơn cả một bản nhạc. Bỗng nhiên cậu ngừng chơi đàn, ngã khuỵu xuống đất làm cho cô lo lắng, bỏ li trà qua một bên và bắt đầu cầu cứu. Trái tim của cô ngưng đọng trong giây lát, nước mắt tràn ra giàn dụa trên gò má ửng hồng. Cô nhìn khuôn mặt của cậu trắng bệch đang từ từ được đưa vào trong xe cấp cứu, tay chắp lại cầu nguyện hi vọng cậu không sao.
– Cậu bé bị bệnh tim, nếu không chữa gấp thì có thể tử vong!
Cô chết lặng trước phòng cấp cứu khi nghe được những câu nói từ vị bác sĩ mà cô đặt hi vọng lên, ngồi xuống bên hàng ghế dài chờ đợi kết quả. Mẹ cậu ở bên cạnh, không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Cánh cửa mở rộng, bác sĩ lắc đầu thất vọng làm tim cô thắt lại. Tiếng ông ta vang lên đứt quãng làm mọi thứ ngưng đọng trong đầu cô.
– Tôi xin lỗi! – ông ta cúi đầu rồi bỏ đi, để lại cô, đầu quay cuồng trong đau đớn.
Chiều, cơn mưa tầm tã, xối xả làm dáng người nhỏ bé của dường như biến mất. Mọi người đã tản đi, còn lại một mình cô đứng dưới làn mưa lạnh cóng, những giọt nước mắt vô hồn chảy dài trên gò má, rơi xuống nền đá lạnh. Sau đó, nhà cậu chuyển đi, để lại mộ cậu một mình, chỉ còn cô nhớ tới. Phải … Mối tình đầu của cô, mất mát và đau đớn như vậy đấy! Cô ngồi trước ngôi mộ, chẳng di chuyển gì hơn. Một ánh sáng lập loè giữa mưa làm cô giật mình. Là cậu, mỉm cười thật nhẹ nhàng với cô, thật ấm áp.
– Quên anh đi! Sống tốt nhé, bé Thy của anh! – cậu hôn nhẹ lên đôi môi của cô rồi dần tan biến trong làn mưa dày.
———————————————————————
– Không! – tôi ngồi phật dậy, bụng còn hơi nhức nhưng tôi không sao. Giấc mơ ấy, cơn ác mộng của tôi ngày nào. Tại sao ông trời không để gió thổi bay đi nhỉ? Tại sao ông cứ nhắc lại chuyện ấy? Phải rồi, là lỗi tại tôi! Nếu không có tôi, anh sẽ đi nước ngoài chữa bệnh! Nhưng tôi muốn anh ở lại, chơi đàn cho tôi hát! Tôi thật là ích kỉ! Ích kỉ đến nỗi cướp đi mạng sống của anh! Tình yêu đầu tiên của tôi!
Tôi khỏi giường, nhảy xuống đất, vội thay đồ rồi chạy ra ngoài. Tôi chạy một mạch từ nhà nhóc về kí túc xá, tim hồi hộp mở cửa. Nó đang ngồi ăn bánh tự nhiên nhìn thấy tôi thì giật mình ho sặc sụa. Tôi cởi giày, không màng gì tới nó mà chạy thẳng vào tủ, lục tung cả lên.
– Sao vậy tỉ tỉ? – nó đi đến bên cạnh tôi lo lắng.
– Quyển nhật kí! – tôi nhìn nó, mắt ướt đẫm.
– Chuyện ấy, để nó đi đi … chị! – nó ôm tôi, tôi gối đầu lên đùi nó mà khóc rất lâu.
– Không! Chị không thể quên anh ấy! Đau lắm! – tôi nấc lên từng chữ. Tôi luôn luôn khóc như mưa mỗi lần nghĩ lại chuyện ấy.
Nó vuốt tóc tôi nhẹ nhàng, mắt cũng hơi đỏ đỏ. Lâm là hàng xóm của tôi, anh lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi yêu anh vì một lí do mà tôi thật sự không biết. Anh tốt bụng, hiền lành mà lại giỏi về mọi thứ. Anh chiều nó như em ruột, thương tôi, cái gì cũng để dành cho tôi và nó. Tôi yêu anh, nhiều hơn bao giờ hết. Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc lại quyển nhật kí ấy, quyển nhật kí mà anh để lại cho tôi. Tôi ngồi dậy sau một lúc lâu, kìm chế được bản thân, tôi nằm vật xuống ngủ vì mệt.
Mia POV*
Tôi nhìn chị ấy nằm xuống, lòng đau như cắt. Chị em ruột thịt, không có gì về nhau mà chúng tôi không biết. Chị ấy đã kìm nén bao nhiêu năm nhưng cơn ác mộng ấy luôn quay lại. Và mỗi lần như thế, chị khóc cho tới khi kiệt sức rồi thôi. Tôi yêu cầu mọi người thân không được nhắc tới tên anh ấy và cầu xin gia đình anh Lâm chuyển đi thật xa để chị không phải dằn vặt bản thân mỗi ngày. Tôi dấu toàn bộ những thứ liên quan tới anh Lâm đi, kể cả quyển nhật kí. Nó vẫn được giữ cẩn thận như mới, chỉ có điều chị Thy không biết nó ở đâu cả.
Tôi bước vào nhà bếp, vẫn còn sáng nên tôi làm mấy món gọn, nhẹ, làm một bữa tiệc của riêng tôi và chị. Huy đã đi gặp hắn lúc sớm, hi vọng cậu ấy có thể khuyên anh rể quay lại với chị Thy, vì như thế, chị ấy có thể quên đi anh Lâm sớm hơn. Tôi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bỏ vào giỏ rồi lay chị dậy để đi. Nhưng thật sự thì … đó là một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối cùng chúng tôi gọi nhau là chị em mà không phải là tỉ muội. Hai chị em tôi lái chiếc mui trần màu tím ra ngôi nhà ngoài ngoại ô quen thuộc, vì chị ấy đã khoẻ hơn nên chúng tôi không phải lo lắng gì về vết thương đang lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT