Bang phái của Tây Vực mọc lên như rừng, càng thêm dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, một lời không hợp liền vung tay, một võ lâm như vậy so sánh với Trung Nguyên càng thêm hỗn loạn cũng càng thêm cường hãn, chính là tư tưởng thâm căn cố đế tài trí hơn người của những người Trung Nguyên kia, thường đem võ lâm Tây Vực bóp méo không đúng tí nào cả.

Võ lâm Tây Vực có tốc độ biến hóa cực nhanh, so với ở Trung Nguyên các phe phái hàng năm không thay đổi, thì ở Tây Vực môn phái đã cắm rễ chỉ cần không cẩn thận một cái sẽ bị môn phái khác thôn tính.

Nhưng gần ba mươi năm nay có một môn phái dùng trạng thái lánh đời một nửa môn phái này không hỏi thế sự, không để ý phân tranh giang hồ ở Tây Vực, ẩn giấu ở một góc khác của Tây Vực, hiếm có ai biết địa điểm xác thực, không tranh giành, không thôn tính, không tham gia bang phái đấu tranh, quan điểm ba “không” được quán triệt triệt để, đây là nguyên tắc lánh đời cao nhất.

Nhưng môn phái này vẫn chi phối phương hướng của võ lâm Tây Vực, trở thành tinh thần trụ cột của võ lâm Tây Vực, mơ hồ áp đảo các môn phái trên.

Dạ Ngưng Bảo.

Là mũi giáo (mâu) bén nhọn nhất, tấm khiên (thuẫn) kiên cố nhất của võ lâm Tây Vực đối với võ lâm Trung Nguyên.

Cũng là thần hộ mệnh duy trì ổn định tương đối của võ lâm Tây Vực.

Sở Lăng chính là đem Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch đi đến Dạ Ngưng Bảo.

Một khắc bắt đầu bước vào Tây Vực, Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch đã nghe nói đủ loại truyền kỳ về Dạ Ngưng Bảo, lại chưa từng nghĩ tới bọn họ có thể dùng phương thức ngoài ý muốn như vậy tiến vào Dạ Ngưng Bảo.

Mà Dạ Ngưng Bảo là loại địa phương như thế nào khiến Yến Thanh Dịch có chút tò mò. Sở Lăng đại khái chỉ cho hắn phương hướng hắn liền khẩn cấp chạy phía trước.

“sắp đến rồi.” Sở Lăng đang cưỡi ngựa không nhanh không chậm, đột nhiên nói ra một câu: “Tiểu Thú, Dạ Ngưng Bảo hẳn là được xem như đồ cưới của mẹ con.”

Cánh tay Lệ Thú đang điều khiển ngựa đột nhiên căng thẳng, ánh mắt hoang mang nhìn Sở Lăng, hắn đối với bản thân cha mẹ biết rất ít, cũng tràn ngập tò mò.

Sở Lăng luôn luôn nhìn về phương xa: “Người Lệ gia các con người người đều quen sống tự do tản mạn, cho tới bây giờ đều không đồng ý thành lập thế lực gì, Lệ gia Yêu Tuyệt kiếm trừ bỏ chiêu thức không ai địch nổi chính là tính tự do, tùy ý của nó. Nếu không phải vì nương con, cha con cũng sẽ không tiếp nhận Dạ Ngưng Bảo, nhưng là…” Sở Lăng hơi nheo mắt lại, lộ ra tín hiệu nguy hiểm: “Đại khái là vì Dạ Ngưng Bảo, cha con và nương con mới mất tích …” ánh mắt Sở Lăng hạ xuống dần dần nhu hòa: “Lúc bọn họ đi, đem con vừa mới sinh ra giao cho nhị đệ, chính là sư phụ Vân Hành của con. Đem Dạ Ngưng Bảo giao cho ta, tuy nhiên sau đó nhị đệ lưu lại cho ta một phong thư, nói hắn muốn tìm một địa phương yên tĩnh để dạy dỗ con cho tốt, bảo ta không cần tìm các con. Sau đó, đến ngay cả hắn cũng biến mất.” Thở ra một tiếng thật dài: “vừa đi chính là hai mươi ba năm.”

“Thế nào?”, Sở Lăng vỗ vai Lệ Thú: “tiểu tử Vân Hành kia chắc là đã dạy hết công phu của hắn cho con cho con?”

“Vâng.” Lệ Thú gật đầu: “Vô Nguyệt cước bộ, Long Tường chưởng, sư phụ đều dạy cho con, Yêu Tuyệt kiếm, La Mạc trận, sư phụ cũng đem kiếm phổ cùng trận quyết cho con. Nhưng là…” Lệ Thú trên mặt xuất hiện biểu cảm hoang mang: “kiếm phổ của Yêu Tuyệt kiếm hình như… thiếu một chương.”

Sở Lăng chợt dừng ngựa lại, trên mặt xuất hiện biểu cảm bất khả tư nghị (không thể như vậy): Thiếu một chương? Làm sao có thể thế được!”

Sở Lăng nhớ được trước kia phụ thân Lệ Thú- Lệ Hi Kiệt đã nói qua, chỉ có đem một chương cuối cùng luyện thành, Yêu Tuyệt kiếm mới chân chính được xưng là thiên hạ vô địch.

“Trách không được…” Sở Lăng thì thào tự nói: “Trách không được con thất bại bởi ta, ta còn tưởng rằng Yêu Tuyệt kiếm của con không có đại thành, nội lực không đủ, thì ra là do kiếm phổ thiếu.”

“Tỷ phu! Tỷ phu!” Yến Thanh Dịch cưỡi chạy đến, dáng vẻ hưng phấn: “đệ nhìn thấy Dạ Ngưng Bảo rồi !”

Lệ Thú nghe thấy Yến Thanh Dịch la lên, không khỏi căng thẳng hàm dưới.

Đồ cưới của mẫu thân, sự nghiệp của phụ thân, cận hương tình khiếp (*) đại khái tựa như tâm trạng hắn bây giờ vậy.

“Tiểu Thú, đi thôi!” Sở Lăng vỗ vai Lệ Thú một chút, cưỡi ngựa chạy nhanh về hướng Dạ Ngưng Bảo, Lệ Thú theo sát ngay sau đó.

(*) cận hương tình khiếp: chỉ những cảm xúc phức tạp của người xa quê nhiều năm, một khi trở về gần tâm trang bình tĩnh hơn, nhớ nhưng sợ nghe về những thay đổi của quê hương, cái này còn dịch là tâm trạng hoài cổ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play