Lệ Thú cảm thấy Yến Thanh Dịch đã hiểu “dụng tâm lương khổ” của hắn, sẽ không lại xúc động lỗ mãng như vậy, chạy ra để cho người khác chém, liền muốn hướng Lục Thâm cáo từ, bọn họ còn cần tiếp tục xuất phát đi Tây Vực.

Nhưng là…

“Lệ công tử xin dừng bước.”

Thanh âm ôn nhu ngọt ngào từ trong xe ngựa truyền đến, nhưng thanh âm này không biết vì sao khiến Lệ Thú không thoải mái nhăn mày lại.

Lục gia đại tiểu thư – Lục Y Ninh dịu dàng từ trên xe ngựa từng bước sen nhỏ mềm mại đi xuống, một nụ cười, một cái nhăn mày đều câu hồn người (lấy từ câu “bộ bộ sinh liên”)

Lục Thâm ngóng nhìn Y Ninh bước xuống, ánh mắt quyến luyến ái mộ kia người nào cũng có thể nhìn ra. Lục Y Ninh ôn nhu cười đối với Lục Thâm, lại mangtheo vài phần xa lạ, khách sáo.

Lục Y Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Lệ Thú, đối với hắn cười cười, một chút tươi cười kia khuynh quốc khuynh thành, còn mang theo vài phần mị hoặc.

Lệ Thú lại nhăn mày, lui về phía sau hai bước, nói ra lời nói càng không khách khí: “Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, phiền cách xa ta một chút, ta đã cưới vợ.”

Thân hình Lục Y Ninh cứng đờ, lập tức khôi phục lại diện mạo tao nhã kia, mi mắt hơi hơi rủ xuống, không biết ánh mắt nàng có mang thần thái tao nhã như nàng hay không.

“Thê tử của ngài nhất định rất đẹp?”

Trên mặt Lệ Thú lơ đãng lộ ra chút tươi cười ôn nhu: “Nàng là tốt nhất.”

Mà Yến Thanh Dịch một bên quan sát lại có chút đăm chiêu, hắn có chút rõ ràng vì sao tỷ tỷ cho rằng “hôn phu bình thường” khăng khăng một mực đối với nàng, bởi vì hắn dùng tâm yêu thương, đau lòng cho nàng!

“Như vậy a!” Lục Y Ninh ngước mắt: “Chúng ta đến cảm tạ Lệ công tử!” Nói xong, Lục Y Ninh đem một cái hộp nhỏ trong tay thị nữ cầm lại, nhẹ nhàng mở ra.

Lục Thâm hít một ngụm khí lạnh.

Đó là một hạt ngọc tròn, mượt mà bóng loáng, cùng phỉ thúy giống nhau, không có một vết rạn, quang hoa nội liễm. (ý chỉ những cái đẹp ẩn giấu bên trong, mình thấy để HV đoạn này hay hơn)

“Tiểu thư, đó là…” Lục Thâm thấp giọng khuyên can.

“Vật đính hôn của ta, phải không?” Lục Y Ninh hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ tính mạng của chúng ta còn không trọng yếu bằng một viên châu sao?”

“Dạ minh châu?”Yến Thanh Dịch thấp giọng hỏi lại.

“Dạ minh châu loại thượng đẳng nhất.”Lục Thâm cười khổ.

Lệ Thú nhìn biểu cảm kinh ngạc của Yến Thanh Dịch, trong mắt xẹt qua nghi hoặc nồng đậm, nhưng lại lắc đầu: “Đã là vật đính hôn của tiểu thư, ta không thể nhận. Hơn nữa, trong sách có nói qua không có công không cần nhận lễ. Ta không thể tùy tiện nhận quà tặng của tiểu thư.”

Nói xong, Lệ Thú không đợi Lục Y Ninh làm ra phản ứng gì xoay người bước đi.

Mà Yến Thanh Dịch hơi sửng sốt, liền vội vàng đuổi theo: “Tỷ phu, đợi ta với a!”

Lục Y Ninh nhìn bóng lưng dần xa của hai người, thấp giọng nỉ non: “Lệ Thú, phải không?”

Cùng người có võ công trác tuyệt kết thân đối với Lục gia mà nói tuyệt đối có lợi hơn so với cùng Yến gia kết thân!

Từ sau khi biết Lệ Thú có võ công cao siêu như vậy, Yến Thanh Dịch chính thức thừa nhận Lệ Thú là tỷ phu của hắn.

“Tỷ phu, tỷ phu, dạy đệ võ công đi!”

Có “tài nguyên” mà không tận dụng sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

“Võ công của ta không thích hợp với đệ.”

“Vì sao!”Yến Thanh Dịch không phục hỏi.

“Trụ cột của đệ quá kém.”Lệ Thú mặt không biểu cảm chỉ ra nguyên nhân.

Một mũi tên trúng tâm đích!

Yến Thanh Dịch xấu hổ cong đầu: “thì chúng ta bắt đầu từ trụ cột a?”

Lệ Thú liếc mắt nhìn hắn.không hé răng.

“Quên đi, dù sao Thất tỷ biết huynh có võ công khẳng định sẽ quấn quýt lấy huynh đòi dạy nàng.” Yến Thanh Dịch cười thật đáng khinh: “Đến lúc đó đệ tìm Thất tỷ dạy đệ!”

Lúc này Lệ Thú đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn!

Nhưng cái người kia còn không có tự giác: “Tỷ phu, huynh nói, Thất tỷ hiện tại đang làm gì nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play