Tôi siết lại dây chiếc đầm ngủ. “Em thay đồ xong sẽ đi ngay.”

“Cái gì? Em đi đâu?” Gideon trợn mắt.

“Đi về nhà.” Tôi cảm thấy kiệt sức. “Em nghĩ anh cần thời gian để tiêu hóa những chuyện vừa rồi.”

Anh khoanh tay trước ngực. “Mình cần ở cạnh nhau để vượt qua chuyện này.”

“Em không nghĩ vậy.” Tôi ngẩng lên, nỗi buồn lấn át cảm giác xấu hổ và thất vọng. “Khi mà anh đang nhìn em bằng ánh mắt thương hại.”

“Anh đâu phải sắt đá, Eva. Nếu anh không cảm thấy gì thì đâu còn là người nữa.”

Những cảm xúc từ trưa tới giờ dồn lại thành một cơn đau nhói ở ngực, rồi tuôn ra giận dữ. “Em không cần lòng thương hại đáng nguyền rủa của anh.”

Gideon đưa hai tay ôm đầu. “Vậy thì em cần cái quái gì hả?”

“Anh. Em cần anh!”

“Thì em đang có anh mà. Anh phải khẳng định thêm bao nhiêu lần nữa hả?”

“Anh có nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi, hành động của anh mới quan trọng. Từ giây phút mình nhìn thấy nhau, anh lúc nào cũng khao khát em. Mỗi lần nhìn em ánh mắt anh đều chứa đầy ham muốn. Giờ thì hết rồi, Gideon.” Mắt tôi nhòe lệ. “Ánh mắt đó của anh không còn nữa.”

“Em đang nói giỡn hả?” Anh nhìn sững như thể tôi từ trên trời rơi xuống.

“Chắc anh không biết cái sự ham muốn của anh nó có ý nghĩa như thế nào đối với em đâu.” Tôi vòng tay che ngực, bỗng nhiên thấy mình trần trụi hơn bao giờ hết. “Nó làm em thấy mình đẹp hơn, thấy mình mạnh mẽ và có sức sống hơn. Em không thể chịu nổi nếu phải ở bên anh mà anh không còn cảm giác đó với em nữa.”

“Eva, anh…” Anh im bặt, nét mặt dần giãn ra, ánh mắt có phần xa cách. Tay anh nắm chặt thành hai nắm đấm.

Tôi nới lỏng dây rồi rũ bỏ chiếc áo ngủ khỏi người mình, buông xuống sàn. “Nhìn em nè, Gideon. Đây là cái tấm thân mà đêm qua anh khao khát không ngừng. Cũng là thứ anh thèm muốn đến nỗi phải đưa em vào khách sạn hôm trước. Nếu anh không còn ham muốn đó nữa, nếu anh không còn cảm giác gì khi nhìn thấy nó thì…”

“Như vầy đã đủ ham muốn chưa?” Anh cũng tháo dây rút quanh lưng quần rồi tuột xuống, để lộ “cậu bé” đã thức tỉnh từ khi nào.

Hai đứa cùng lao vào hôn nhau, rồi tôi bị anh nhấc bổng lên, chân kẹp quanh người anh. Anh lôi cả hai về chiếc ghế dài, đặt tôi nằm xuống, rồi quỳ trên sàn hôn tới tấp vào giữa hai chân tôi. Anh có vẻ hấp tấp, vụng về hơn bình thường, nhưng lại càng khiến tôi sung sướng. “Ôi…” tôi rên xiết, bấu móng tay vào lưng anh, người lúc này không còn lạnh như băng nữa mà đã nóng bừng như ngọn lửa. “Làm tình với em đi, chứng tỏ là anh yêu em đi…”

“Eva.” Môi anh phủ lên môi tôi, tay giữ lấy tóc trong lúc vào trong tôi thật sâu. “Em là của anh, của anh…”

Tiếng da thịt đập vào nhau, cộng thêm bản năng sở hữu của anh làm tôi ham muốn đến phát điên. Cơ thể tôi rạo rực hơn sau mỗi cơn đau nhói, càng lúc càng siết chặt lại.

Anh bắt đầu ra với một tiếng rên kéo dài từ sâu trong cổ, cả người run rẩy khi trút hết vào trong tôi.

Tôi ôm chặt lấy lưng anh, hôn khắp vai anh.

“Nằm yên đó.” Anh vòng tay ra ôm tôi sát vào người để nhấc lên.

Gideon kéo tôi dậy, vẫn giữ yên tư thế đó, rồi ngồi xuống để tôi ngồi lên trên. Anh vén tóc khỏi mặt tôi, lau khô đôi mắt vốn vẫn còn nhòe lệ. “Lúc nào anh cũng khao khát. Lúc nào anh cũng có thể phát điên lên vì em. Nếu có việc gì mà thay đổi được chuyện đó thì anh đã làm rồi, hiểu không?”

Tôi vòng tay ôm anh. “Hiểu.”

“Giờ thì chứng tỏ cho anh thấy là em vẫn muốn anh đi.” Mặt anh đẫm mồ hôi, đôi mắt tối sầm. “Anh cần biết là dù mọi thứ có vượt ngoài tầm kiểm soát thì anh vẫn có em. Như thế anh mới yên lòng.”

Tôi cầm tay anh đưa xuống ngực, rồi đặt hai tay lên vai anh, hông bắt đầu di chuyển khiến anh cứng trở lại ngay lập tức. Tay anh vuốt ve tạo một cơn khoái cảm rung động lan dần xuống phía dưới. Khi anh kéo tôi sát lại để ghé miệng xuống, cả người tôi như bốc cháy vì khao khát.

Tôi nhấc mình lên, mắt nhắm nghiền tưởng tượng tới cảm giác của anh lúc đó, rồi mím môi vì cơn rùng mình khi hạ người xuống.

“Đúng rồi cưng.” Anh thì thầm. “Thả lỏng đi cưng, anh muốn em sung sướng tột đỉnh khi cùng anh.”

Tôi vừa chuyển động vừa tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời khi được anh lấp đầy trọn vẹn. Không còn đau buồn hay xấu hổ nữa, tôi dịch chuyển trên người anh, đủ kiểu, đủ hướng.

“Gideon… ôi, anh ơi…”

“Em đẹp quá.” Anh thì thầm, đỡ lấy gáy tôi. “Em khêu gợi quá. Anh sẽ thêm lần nữa mất. Em thấy chưa, không bao giờ đủ hết.”

Lời anh nói như giọt nước làm tràn ly. Tôi rùng mình, co thắt dữ dội bao bọc lấy Gideon đang cứng như đá.

Anh nghiến răng thành tiếng, vẫn giữ chặt lấy tôi cho đến khi tôi dịu lại. Xong anh hơi nhấc tôi dậy rồi lại cử động. Đến nhịp thứ ba, anh gầm lên tên tôi rồi lại tuôn trào nóng hổi, làm tan chảy những nỗi sợ hãi nghi ngờ cuối cùng còn sót lại trong tôi.

**

Không biết tôi đã nằm như vậy trong bao lâu, đầu tựa lên vai anh và được anh vuốt ve dọc sống lưng.

Gideon hôn lên trán tôi. “Ở lại nhé.”

“Dạ.”

Anh ôm ghì tôi. “Em thật dũng cảm, Eva à. Dũng cảm và chân thật. Em là một phép lạ dành cho anh.”

“Phép lạ của liệu pháp tâm lý hiện đại thì có.” Tôi đùa, tay nghịch tóc anh. “Mà nhiều lúc em cũng thê thảm lắm, vẫn có những thứ giống như ngòi nổ mà em nghĩ em sẽ không bao giờ vượt qua được.”

“Chúa ơi. Nhớ lại cái cách anh tiếp cận em lúc đầu… Suýt nữa anh đã phá hỏng hết mọi chuyện từ trong trứng nước. Còn buổi tiệc từ thiện nữa…” Anh rụt vai, úp mặt vào cổ tôi. “Eva ơi, đừng để anh gây tai họa nhé, đừng để anh làm em thất vọng nhé.”

Tôi ngẩng dậy nhìn anh. Anh đẹp đến mức khó tin, nhìn hoài tôi vẫn chưa quen được. “Anh không biết là những lời nói và hành động của anh đã có thể gây ra hậu quả gì đâu, vì lúc đó anh đâu có biết chuyện của Nathan. Tụi mình đã có thể chấm dứt rồi.”

“Đừng nói vậy. Em đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”

Tôi vuốt hàng lông mày đang chau lại của anh. “Em ước gì em không phải kể với anh. Ước gì anh không phải nghe chuyện đó.”

Anh giữ tay tôi lại, đặt lên môi mình. “Anh cần biết hết mọi chuyện của em, từ trong ra ngoài, tất cả.”

“Phụ nữ thì phải có bí mật chứ.” Tôi đùa.

“Với anh thì em không được có bí mật nào hết.”

Anh giữ lấy hông và tóc tôi, ép tôi vào người anh như để nhắc nhở, mà thật ra thì làm sao tôi quên được, là anh vẫn đang ở trong tôi. “Anh sẽ sở hữu em, Eva à, như vậy mới công bằng vì em đã chiếm lấy anh rồi.”

“còn những bí mật của anh thì sao, Gideon?”

Ngay lập tức mọi cảm xúc như là anh có hai khuôn mặt có thể hoán đổi được vậy. “Từ lúc gặp em anh giống như làm lại từ đầu vậy. “Từ lúc gặp em anh giống như làm lại từ đầu vậy. Con người anh, mọi thứ mà anh tưởng là anh có, anh tưởng là anh cần…” Anh lắc đầu. “Mình sẽ cùng khám phá xem anh là ai nhé. Em là người duy nhất hiểu anh.”

Sự thật không phải vậy. Tôi chỉ đang tìm hiểu về anh từng chút một, với tôi anh vẫn là một vũ trụ đầy bí ẩn.

“Eva… chỉ cần em cho anh biết em muốn như thế nào. Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ làm được. Đừng đóng cửa lại với anh nhé.”

Chúa ơi, anh đánh gục tôi thật dễ dàng. Chỉ cần vài lời nói, một ánh mắt tha thiết tội nghiệp là đã khiến tôi xiêu lòng.

Tôi đưa tay chạm vào mặt, vào tóc, vào bờ vai anh. tôi biết anh cũng khổ sở như tôi, dù chưa biết vì lý do gì. “Gideon à, em muốn anh làm một chuyện.”

“Bất cứ chuyện gì. Em nói đi.”

“Em muốn mỗi ngày anh phải kể cho em nghe một chuyện mà em chưa biết về anh. Chuyện nhỏ thôi cũng được. Em muốn anh hứa.”

Anh nhìn tôi cảnh giác. “Chuyện gì cũng được phải không?”

Tôi gật đầu, hơi phân vân không biết mình thật sự mong được nghe những chuyện gì.

Anh thở mạnh. “Được rồi.”

Tôi hôn anh thay lời cảm ơn.

Anh cọ mũi vào mặt tôi. “Mình đi ăn tối nha, hay em muốn gọi đồ ăn về?”

“Anh chắc là muốn đi ra ngoài không?”

“Anh muốn công khai hẹn hò với em.”

Đương nhiên là tôi không thể nào từ chối, nhất là khi biết đây là một bước đột phá lớn đối với anh. Hay nói đúng hơn là bước đột phá cho cả hai chúng tôi, vì lần hẹn hò trước đã biến thành tai họa. “Nghe lãng mạn quá, làm sao em từ chối được.”

Nụ cười tươi rói của anh, và cả thời gian chúng tôi ở chung trong nhà tắm lúc sau đó, đối với tôi giống như một phần thưởng lớn. Tôi hạnh phúc khi được kỳ cọ cơ thể anh, cũng như được tay anh xoa trên người mình.

Anh hôn tôi, thì thầm. “Của anh.”

Tôi cầm trọn lấy của anh, đáp lại tương tự. “Của em.”

Ra tới phòng ngủ, tôi cầm chiếc đầm xanh da trời ướm lên người. “Anh chọn hả, Gideon?”

“Ừ, anh chọn đó. Em thích không?”

“Đẹp quá. Mẹ em nói anh rất có con mắt thẩm mỹ… ngoại trừ vụ mấy cô nàng tóc nâu.”

Anh liếc tôi một cái ngay trước khi bước vào phòng thay quần áo. “Tóc nâu nào?”

“Ừ, anh giỏi lắm.”

“Em mở ngăn kéo trên cùng bên phải ra đi.” Anh nói vọng ra.

Anh đang đánh trống lảng để tôi khỏi nhắc tới mấy cô ả tóc nâu anh hay chụp hình chung chứ gì, cả Magdalene nữa.

Tôi bỏ cái đầm xuống rồi mở ngăn kéo ra theo lời anh, thấy trong đó có khoảng một chục bộ đồ lót hiệu Carine Gilson đủ màu, đúng kích cỡ của tôi. Có cả vớ lụa và nịt tất còn nguyên trong hộp.

Tôi ngước nhìn anh đang bước ra, tay cầm quần áo. “Em có cả một ngăn kéo hả?”

“Em có ba ngăn kéo ở đây với lại hai cái trong phòng tắm.”

“Gideon ơi.” Tôi mỉm cười. “thường thì phải mấy tháng mới tới cái giai đoạn có một cái ngăn kéo ở nhà bạn trai.”

“Sao em biết?” Anh bỏ bộ đồ đang cầm xuống giường. “Bộ em có ở với ai khác ngoài Cary rồi hả?”

“Có một cái ngăn kéo đâu có đồng nghĩa với việc ở chung.”

“Đó không phải là câu trả lời.” Anh bước tới đẩy nhẹ tôi qua một bên để lấy quần lót.

Thấy anh bắt đầu giận dỗi, tôi trả lời nhanh. “Em chưa có ở chung với ai khác hết.”

Anh chồm tới hôn lên trán tôi thật mạnh, rồi bước qua chỗ để giày, quay lưng lại. “Anh muốn mối quan hệ này có ý nghĩa nhiều hơn tất cả những mối quan hệ khác của em.”

“Cho tới giờ thì là như vậy.” Tôi cài lại cái khăn lông quấn ngang ngực. “Em cũng hơi bối rối vì lẽ đó. Dường như nó trở nên quá quan trọng trong thời gian quá ngắn. Nhiều lúc em cứ nghĩ hay là em đang nằm mơ.”

Anh quay lại nhìn tôi. “Cũng có thể là mơ. Mình xứng đáng được sống trong mơ mà.”

Tôi bước lại gần để được anh giang tay kéo vào lòng. Vòng tay anh chính là nơi mà tôi muốn được ở lại lâu nhất.

Anh hôn lên đầu tôi. “Anh không chịu được khi nghĩ là em đang chờ đợi một sự kết thúc. Có đúng vậy không? Lúc nào em cũng nói giống như vậy.”

“Em xin lỗi.”

“Anh phải làm cho em thấy an toàn hơn.” Anh luồn tay vào tóc tôi. “Anh phải làm sao đây?”

Tôi hơi ngập ngừng. “Anh đi điều trị chung với em nhé?”

Tay anh ngừng lại trên tóc tôi. Anh đứng yên, nghe rõ từng hơi thở.

“Anh cứ suy nghĩ kỹ đi. Thử một lần thôi cũng được.”

“Anh đang làm gì sai hả? Chuyện giữa anh với em, bộ anh làm hỏng việc tới mức đó hả?”

Tôi lùi ra một chút để nhìn anh. “Không, Gideon. Anh tuyệt vời lắm. Anh quá hoàn hảo đối với em, em phát cuồng vì anh mà. Em nghĩ anh…”

Anh hôn tôi. “Được rồi, anh sẽ đi điều trị cùng với em.”

Ngay trong giây phút đó tôi thấy yêu anh mãnh liệt. Tôi yêu anh trong cả tất cả những lúc sau đó, trong suốt đoạn đường đến bữa ăn tối sang trọng ấm cúng ở nhà hàng Masa. Trong nhà hàng chỉ có hai bàn khác lúc bọn tôi đến, và nhân viên ai cũng biết tên Gideon. Thức ăn ngon đến mức khó tin, còn rượu thì mắc đến nỗi nghĩ tới thôi đã thấy không dám nuốt xuống. Gideon là người có sức hút khủng khiếp, vừa quyến rũ chết người lại vừa rất tự nhiên, thoải mái.

Tôi thấy mình xinh đẹp trong chiếc đầm anh tặng, lại thêm cảm giác vô cùng nhẹ nhõm khi đã kết hết mọi chuyện với anh mà hai đứa vẫn ở bên nhau.

Anh đặt tay lên vai, vuốt ve gáy rồi xuống dọc lưng tôi. Anh hôn lên má rồi chuyển ra sau tai, trêu ghẹo vùng da nhạy cảm.

“Em với Cary gặp nhau như thế nào?” Anh liếc nhìn tôi qua vành ly rượu.

“Qua nhóm điều trị chung.” Tôi đè lấy bàn tay anh đang không chịu nằm yên, rồi mỉm cười trước ánh mắt tinh quái của anh. “Bố em là cảnh sát, ông có nghe người ta nói là bác sĩ Travis có phương pháp chữa trị không chính thống cho những đứa trẻ rắc rối như em. Cary cũng đến điều trị ở đó.”

“Không chính thống hả?” Gideon cười.

“Bác sĩ Travis không giống những bác sĩ tâm lý khác. Ông dùng một phòng tập cũ để xây lại thành nói điều trị, và rất cởi mở với bọn trẻ con tụi em. Em thích ở chỗ đó hơn là nằm dài trên ghế trong phòng khám của mấy bác sĩ khác. Ông không chấp nhận chuyện nói dối. Cả bác sĩ và bệnh nhân đều phải trung thực tuyệt đối, ai không làm vậy là ông nổi cáu liền. Đó là điều em thích ở Travis, ông ấy quan tâm đến bệnh nhân nên mới có thể phát sinh cảm xúc như vậy.”

“Em theo học đại học San Diego vì bố em ở Nam California phải không?”

Tôi nhăn nhó vì anh lại có thêm một thông tin về tôi và tôi chưa nói. “Anh điều tra được bao nhiêu về em rồi?”

“Nhiều nhất mà anh có thể.”

“Em có nên biết hết không?”

Anh cầm tay tôi đưa lên môi. “Có lẽ là không đâu.”

Tôi lắc đầu tức tối. “Ừ, đó là lý do em học ở San Diego. Em không được ở với bố nhiều hồi còn nhỏ. Thêm nữa là mẹ em làm em ngột ngạt muốn chết.”

“Em không kể cho bố em nghe chuyện xảy ra hả?”

“Không.” Tôi xoay xoay ly rượu trên tay. “Bố chỉ biết em là đứa có vấn đề về tự trọng và hay gây rắc rối thôi, chứ ông không biết vụ Nathan.”

“Tại sao?”

“Bởi dù có biết ông cũng đâu thay đổi được gì. Nathan đã bị luật pháp trừng trị rồi. Cha hắn đã tốn rất nhiều tiền đền bù thiệt hại. Công lý đã được thực hiện.”

Gideon nói nhẹ nhàng. “Anh không đồng ý.”

“Vậy chứ anh nghĩ nên làm cái gì nữa?”

Anh nhấp một ngụm rượu lớn trước khi trả lời. “Chuyện đó không thích hợp nói tới trong bữa ăn.”

“Vậy hả.” Giọng nói với ánh mắt anh có vẻ đáng ngại, nên tôi giả lảng tập trung ăn. Nhà hàng Masa không có thực đơn mà phục vụ theo kiểu omakase*, rất vắng khách, cảm giác thoải mái giống như ăn tối ở nhà riêng vậy.

Một lúc sau anh nói. “Anh thích nhìn em ăn.”

“Nghĩa là sao?”

“Em ăn rất thưởng thức, rồi khi ăn ngon em ậm ừ thỏa mãn, làm anh bị kích thích.”

Tôi huých vai anh. “Tự anh nhận rồi đó, lúc nào anh cũng cứng hết.”

“Tại em chứ ai.” Anh cười làm tôi cười theo.

Gideon ăn rất chậm rãi, xong cũng không thèm liếc mắt nhìn tờ phiếu tính tiền.

Trước khi bước ra khỏi nhà hàng, anh choàng chiếc áo khoác lên vai tôi nói. “Ngày mai mình đi tập ở phòng tập của em đi.”

Tôi liếc nhìn anh. “chỗ của anh đẹp hơn.”

“Đương nhiên rồi. Nhưng anh đi theo em.”

“Tại chỗ của em không có huấn luyện viên sốt sắng tên Daniel phải không?” Tôi đùa ngọt ngào.

Anh nhướn mày, nở một nụ cười nham nhở. “Coi chừng đó, cưng. Đừng để anh phải nghĩ ra một hình phạt cho chuyện chế giễu anh nhé.”

Lần này anh không dọa đánh đòn tôi nữa. Phải chăng anh đã hiểu tình dục đi kèm với bạo lực là thứ tối kỵ với tôi, bởi nó nhắc tôi nhớ lại những thứ cần phải quên đi?

Trên đường về, ở băng sau chiếc Bentley, tôi cuộn mình nằm gọn trong lòng anh, đầu tựa lên vai anh. Tôi nghĩ về những hậu quả vẫn còn lưu lại từ chuyện bị Nathan lợi dụng, nhất là về khía cạnh sinh lý.

Liệu tôi và Gideon có thể giúp tôi hồi phục được bao nhiêu phần? Những món đồ chơi tôi nhìn thấy hôm trước trong khách sạn cho thấy anh có nhiều kinh nghiệm phiêu lưu tình dục hơn so với tôi. Và qua cách anh làm tình với tôi lúc nãy trên ghế, có thể đoán anh sẽ làm nhiều chuyện mà tôi chưa từng làm trước đây với người khác.

“Em tin anh.” tôi thì thầm.

Anh siết chặt vòng tay quanh người tôi, thì thầm vào tóc tôi. “Hai đứa mình rồi sẽ ổn thôi, Eva à.”

Lời nói đó của anh vẫn còn vang trong đầu tôi khi tôi thiếp đi trong vòng tay anh ở trên giường tối hôm đó.

**

“Đừng… đừng… đừng mà…”

Tiếng hét của Gideon làm tôi bật dậy, tim đập thình thịch. Tôi cố lấy lại hơi thở, quay qua nhìn anh đang vùng vẫy bên cạnh.

Anh gầm lên như con thú hoang, hai tay nắm chặt, chân đạp liên tục. Tôi phải lùi ra xa để khỏi bị anh đạp trúng.

“Tránh ra khỏi người tôi ngay.” Anh thở mạnh.

“Gideon! Tỉnh dậy mau!”

“Tránh ra…” Anh rít lên đau đớn, hông ưỡn lên rồi giữ nguyên tư thế đó trong khi hai hàm răng nghiến chặt, lưng cong lên như thể tấm nệm bên dưới đang bốc cháy. Rồi anh rơi mạnh xuống làm cái giường lắc mạnh.

“Gideon.” Cổ họng khô rát, tôi cố với tay mở ngọn đèn đầu giường nhưng không tới nên phải vùng ra khỏi cái mền đang bị xoắn lại. Gideon quằn quại đau đớn, chân đạp mạnh khiến cả cái giường lung lay.

Căn phòng bật sáng. Tôi quay qua nhìn…

Anh đang thủ dâm một cách dữ dội.

Tay phải anh nắm chặt dương vật cương cứng, di chuyển nhanh kinh khủng, còn tay trái bấu lấy tấm trải giường. Gương mặt đẹp hằn lên nỗi đau đớn khổ sở.

Lo là anh sẽ bị làm sao, tôi lay mạnh vai, gọi lớn. “Gideon! Khỉ thật, dậy mau!”

Tiếng la của tôi kéo anh ra khỏi cơn ác mộng. Gideon ngồi bật dậy, hai tròng mắt đảo nhanh điên loạn.

“Cái gì?” Anh thở hổn hển, ngực phập phồng. Mặt mũi anh đỏ bừng vì bị kích thích. “Cái gì vậy?”

“Chúa ơi.” Tôi bước ra khỏi giường, với lấy cái áo ngủ đang treo trên giá.

Anh đã mơ thấy cái gì? Cái gì có thể khiến anh có một giấc mơ bạo lực và kích động như vậy được?

Giọng tôi run run. “Anh gặp ác mộng. Anh làm em hết hồn.”

“Eva.” Anh nhìn xuống chỗ đang cương cứng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Tôi nhìn anh từ tận chỗ cửa sổ, lui lại tới đó tôi mới thấy an toàn, tay siết chặt dây chiếc áo ngủ. “Anh mơ thấy gì vậy?”

Anh khẽ lắc đầu, mắt tối sầm vì ngượng, rõ ràng là một cử chỉ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở Gideon. Cứ như là có ai đang nhập vào anh vậy.

“Anh không biết.”

“Vớ vẩn. Có cái gì đó tấn công anh. Là cái gì hả?”

Anh cố thoát khỏi cơn buồn ngủ. “Chỉ là một giấc mơ thôi mà Eva. Ai mà không nằm mơ.”

Tôi nhìn anh trừng trừng, nổi cáu vì anh dám nói như thể tôi đang bịa chuyện. “Đáng ghét.”

Anh nhún vai, kéo mền lên phủ qua đùi. “Sao em lại bực?”

“Vì anh đang nói dối.”

Anh hít một hơi dài rồi thở hắt ra. “Anh xin lỗi vì đánh thức em dậy.”

Tôi đưa tay giật giật sống mũi, thấy đầu càng lúc càng nhức. Mắt tôi cay xè muốn khóc vì thấy anh khổ sở. Và vì tôi biết chuyện của hai đứa sẽ không đi tới đâu nếu anh cứ nhất quyết đóng cửa với tôi.

“Em hỏi anh một lần nữa: anh nằm mơ thấy gì hả Gideon?”

“Anh không nhớ.” Anh đưa tay vuốt tóc rồi bước chân xuống giường. “Chắc do anh đang lo lắng về công việc thôi. Anh phải làm việc một chút đây. Em ráng ngủ lại đi.”

“Anh hoàn toàn có thể nói đại loại, ‘ngày mai mình sẽ nói về chuyện này’ hay ‘cuối tuần này mình sẽ nói chuyện.’ Hay thậm chí anh có thể nói là anh chưa sẵn sàng để nói về nó. Vậy mà anh dám giả bộ như không biết gì và em cứ là to chuyện vậy.”

“Cưng à…”

“Tránh ra.” Tôi vòng tay qua người mình. “Anh tưởng kể cho anh nghe về quá khứ của em là dễ dàng lắm hả. Anh tưởng em không đau đớn khi mở lòng với anh để nói ra hết những điều kinh tởm kia hả? Em có thể chấm dứt với anh để quen một người khác ít nổi tiếng hơn mà. Em đánh liều làm chuyện này vì em muốn ở bên cạnh anh. Hy vọng một ngày nào có anh cũng sẽ có thể làm vậy em.”

Tôi bước ra khỏi phòng.

“Eva, Eva à, khỉ thật, quay lại đây, em làm cái gì vậy?”

Tôi bước càng nhanh hơn. Hơn ai hết tôi hiểu cảm giác của anh lúc này, khi cơn đau đớn lan dần như một căn bệnh ung thư, đồng thời cảm thấy giận dữ tột cùng trong vô vọng và sự thôi thúc phải cuộn mình trong một góc khuất để cố nhồi nhét những ký ức tối tăm kia vào lại cái hố đen mà nó hằng trú ngụ.

Nhưng đó cũng không phải là cái cớ để anh giả điên và đổ lỗi cho tôi.

Tôi vớ lấy túi xách trên ghế rồi lao ra tiền sảnh đón thang máy.lúc cửa thang đóng tôi kịp nhìn thấy anh bước ra phòng khách. Anh vẫn đang trần truồng nên chắc chắn không đuổi theo tôi được. Trong khi đó ánh mắt anh khiến tôi biết chắc mình cần phải ra đi. Anh lại khoác vào cái vẻ mặt lạnh lung bất động có thể xua đuổi cả nhân loại ra xa.

Tôi run rẩy tựa người vào thành thang máy, lòng giằng xé giữa một bên là ý muốn quay trở lại vì lo lắng cho anh, còn bên kia là bài học mà tôi đã trả giá để hiểu, đó là tôi sẽ không thể sống với anh một khi anh vẫn còn đối diện vấn đề theo cách đó. Quá trình hồi phục của tôi chỉ toàn là sự thật tàn nhẫn chứ không có chỗ cho những lời nói dối hay sự trốn tránh.

Tôi lau nước mắt rồi cố tỏ ra bình thường khi cửa thang máy mở ở tầng trệt.

Người gác cửa vẫy taxi cho tôi, anh ta chuyên nghiệp đến nỗi làm như không hề thấy tôi đang đi chân không và mặc đầm ngủ. Tôi thật sự biết ơn điều đó.

Taxi đưa tôi về rất nhanh, tôi để lại cho anh ta khá nhiều tiền thừa rồi bước vào, làm lơ hết mọi ánh mắt lén nhìn theo của người gác cửa và tiếp tân. Tôi thậm chí cũng không thèm để ý tới cô nàng tóc vàng đẹp như một bức tượng nhìn tôi chằm chằm khi tôi bước từ thang máy ra, cho đến khi tôi ngửi thấy mùi nước hoa của Cary và nhận ra cái áo thun cô nàng đang mặc cũng là của Cary.

Cô ả nhìn tôi hơi mỉm cười. “Áo ngủ đẹp đó.”

“Áo thun cũng đẹp ghê.”

Mái tóc vàng biến mất với nụ cười điệu đàng.

Ra khỏi thang máy tôi gặp Cary đang thơ thẩn trên lối đi trong chiếc áo ngủ.

Anh giang tay ra. “Lại đây cưng.”

Tôi bước tới ôm chặt lấy anh, nghe nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ lẫn với mùi mồ hôi và xác thịt. “Cô nàng vừa đi ra là ai vậy?”

“Cũng là người mẫu. Mà thôi đừng nói về cô ta. Cross gọi điện nói là em đang về mà chìa khóa của em thì vẫn ở chỗ anh ta, nên muốn biết chắc là anh còn thức để mở cửa cho em. Giọng anh chàng nghe khổ sở và lo lắng lắm. Có muốn kể anh nghe bây giờ không?”

Tôi thả túi xách xuống quầy ăn sáng rồi bước vô bếp. “Anh ấy lại bị ác mộng nữa, lần này còn ghê hơn. Khi em hỏi thì anh ấy chối phăng, rồi bịa ra chuyện khác, làm như em bị điên vậy.”

“À, phản ứng thường thấy nhất.”

Điện thoại reo, tôi bật nút tắt chuông đi, Cary cũng làm vậy với cái điện thoại còn lại trên bàn. Tôi lấy điện thoại di động ra, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Gideon, nhắn tin cho anh. Đã về nhà an toàn. Hy vọng tối nay anh ngủ ngon.

Xong tôi tắt nguồn, thảy lại vô túi xách rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước to. “Tệ hơn nữa là tối nay em vừa kể hết mọi chuyện với anh ấy.”

Cary nhướn mày. “Vậy hả? Gideon phản ứng làm sao?”

“Anh ấy phản ứng tốt hơn em nghĩ nhiều. Giờ thì Nathan nên cầu trời là hai người không bao giờ gặp nhau.” Tôi uống hết chai nước. “Gideon cũng đồng ý điều trị với em. Em tưởng tụi em đã có một bước tiến dài rồi, nhưng không ngờ lại đâm đầu vô tường.”

Cary tựa lên quầy ăn sáng chồm tới. “Mà sao nhìn em có vẻ bình tĩnh, không khóc lóc gì cả. Hay là anh nên lo đây?”

Tôi đưa tay xoa bụng để làm dịu nỗi sợ đang nhen nhúm. “Em không sao. Em chỉ muốn làm sao cho chuyện giữa em và anh ấy được tốt đẹp thôi. Nhưng em không chấp nhận anh ấy nói dối những chuyện quan trọng như vậy.”

Chúa ơi. Tôi không dám cho phép mình tưởng tượng tới lúc chúng tôi không vượt qua được chuyện này. Chưa gì tôi đã bắt đầu thấy sợ. Nỗi khao khát được ở bên cạnh anh như đang sôi lên trong máu tôi.

“Em cừ lắm, cưng à. Anh rất tự hào về em.” Cary bước tới khoác tay tôi rồi tắt đèn trong bếp. “Giờ thì đi ngủ để chuẩn bị bắt đầu một ngày mới nào.”

“Em tưởng anh và Trey đang tiến triển tốt chứ.”

Cary nhoẻn cười rạng rỡ. “Cưng à, anh nghĩ anh đang yêu mất rồi.”

“Yêu ai?” Tôi tựa má lên vai anh. “Trey hay cô ả tóc vàng?”

“Trey chứ. Khùng quá, cô tóc vàng chỉ như tập thể dục thôi.”

Tôi hoàn toàn không đồng tình với chuyện Cary lúc nào cũng tự phá hoại hạnh phúc của mình, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Có thể việc tập trung vô những chuyện tốt đẹp với Trey hiện giờ sẽ khiến Cary dần bỏ được những thói xấu đó. “Vậy cuối cùng anh cũng tìm được một anh chàng tử tế. Mình ăn mừng đi.”

“Nè, câu đó là của anh mà.”

*omekase: là kiểu nhà hàng không có thực đơn mà món ăn sẽ do bếp trưởng tự chọn cho từng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play