Hạ Nhã xấu hổ cười nhìn người đàn ông trung niên anh tuấn nghi ngờ là ba của Thương Ngao Liệt trước mắt, ai ngờ Thương Ngao Liệt cũng không có tiến thêm một bước giới thiệu bọn họ lẫn nhau, mà lôi kéo cô muốn xoay người rời đi.

"...... Đợi đã nào...!" Thuyền trưởng kịp thời gọi bọn cô lại.

Mặc dù như vậy, người đàn ông trung niên kia vẫn đang suy nghĩ nên nói cái gì, kết quả..... cuối cùng cái gì cũng không nói.

Thương Ngao Liệt không khỏi liếc mắt nhìn đối phương một cái, nụ cười kia không phải khinh miệt, thế nhưng lại không mang theo chút tình cảm ấm áp của người thân nào, khóe môi anh giơ lên độ cong chỉ là lạnh như băng.

Lúc đó Hạ Nhã chỉ biết lúng túng đứng tại chỗ.

"Sao con tới cũng không chào nói tiếng nào, ta cũng không kịp chuẩn bị quà cho con dâu.” Người đàn ông trung niên, Thương Tổ Hoa vui vẻ cười với Hạ Nhã, cao thấp đánh giá người con dâu này.

Khuôn mặt Hạ Nhã tinh khiết xinh đẹp, tuy cách ăn mặc giản dị, nhưng nụ cười tươi trên môi lại làm vị trưởng bối này yêu mến.

"Tôi tới đây là không muốn để Nhã Nhã gả đến Thương gia lâu như vậy, lại chưa từng gặp mặt ngài.” Thương Ngao Liệt nhàn nhạt nói xong, liền nhìn về nơi khác.

Thương Tổ Hoa ngượng ngùng nói: “Trước đó ta có nghe mẹ con lải nhải qua, nói là hai đứa ngay cả tiệc rượu cũng không làm, ta cũng không trở về......"

Thương Ngao Liệt gật đầu, "Ngài bận rộn, tôi cùng với Nhã Nhã cũng không làm phiền.”

"...... Buổi tối không bằng ở trên thuyền cùng ăn một bữa cơn đi? Ta mang hai đứa......"

Thương Tổ Hoa còn chưa nói xong, Thương Ngao Liệt đã nhanh gọn cắt đứt, "Không cần."

Ông biết đối phương không muốn gặp ông, cũng không kiên trì nữa. Vốn tưởng rằng con trai chủ động đi thuyền của ông là vì có lòng muốn làm hòa, chỉ là, có lẽ khoảng cách cha con hai người đã sớm xa đến không cách nào kéo gần lại. Thương Tổ Hoa nhất thời cảm giác hữu tâm vô lực.

_________KẹoĐắng+++++d.đ.l.q.đ_________

Thương Tổ Hoa suy nghĩ trong lòng, đứa con trai Thương Ngao Liệt này, trên thực tế là dễ mềm lòng. Nhìn tình cảm vợ chồng son tốt đẹp như vậy, hẳn là ông có thể mượn miệng con dâu, truyền đi một vài lời nói dưới đáy lòng nhiều năm qua?

Người đàn ông trung niên vừa nghĩ vừa đi cùng đoàn viên thuyền kiểm tra toàn bộ du thuyền, không bao lâu, thuyền bắt đầu xuất phát.

Mây trên trời tầng tầng rất dầy, càng lúc càng xa, hai tay Thương Ngao Liệt chống lan can, so với bộ dáng nghiêm túc ở trường học, hôm nay coi như là thời điểm anh buông lỏng nhất. Tóc đen được vuốt thẳng tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén cũng chỉ còn lại màu đen huyền.

Hạ Nhã giống như một cô gái nhỏ xa lạ ở bên cạnh thưởng thức bộ dáng đẹp trai không đeo kính của anh lúc này. Anh nhìn thấy cô, khóe miệng giương lên nụ cười ngọt ngào.

"Thầy Thương, thẳng thắn mà nói, đây là cặp cha con quan hệ kỳ quái nhất mà em từng gặp.” Không phải mang thù không đội trời chung, cũng không phải thân mật khăng khít.

Thương Ngao Liệt nhìn cô vợ nhỏ, tựa hồ có chút ngắn ngủi chần chờ, anh nói: “Nào có ai muốn ở trong kỳ tuần trăng mật nghe những thứ này......"

Nghe anh nói ba chữ “tuần trăng mật”, trong lòng cô liền bật cười, “Em chính là muốn thừa dịp tuần trăng mật, hiểu rõ anh hơn nha, thầy Thương.”

Biết bản thân vô luận thế nào cũng không thể đơn giản qua loa cho xong, cũng may trước đó Thương Ngao Liệt đã có chuẩn bị, anh nói: “Anh nói cho em nghe, năm đó anh vừa sinh ra không bao lâu, ông ta đã rời đi.”

Hạ Nhã thấp thỏm hỏi, "...... Tại sao phải đi?"

Thương Ngao Liệt nói: “Thương Tổ Hoa không nói cho anh biết, sau khi anh lớn lên, anh từ trong miệng các vị trưởng bối tìm được đáp án.”

Hạ Nhã chuyên chú nghe từng lời nói réo rắt của anh.

"Cha anh lúc còn trẻ mơ ước muốn làm một thuyền trưởng, bởi vì có Thương gia làm chỗ dựa, ông rất nhanh liền cùng bạn bè kinh doanh một công ty tàu thủy.”

Thương Ngao Liệt nói đến đây liền cười cười, con ngươi thâm thúy hiện lên tia mơ hồ.

Lúc ấy, Thương Tổ Hoa vốn muốn tham dự một chuyến tàu chở khách chạy định kỳ trên con thuyền hiệu Metz, nào biết ngày đó đúng lúc Thương Ngao Liệt được sinh ra, Thương Tổ Hoa phải ở nhà chăm sóc vợ cùng con trai mới sinh, không có lên con thuyền hiệu Metz.

Ai có thể nghĩ tới, chính là lần này rời bến, thuyền hiệu Metz trên đường phát sinh tur ̣c trặc, cùng con thuyền chở hàng khác va chạm vào nhau, vĩnh viễn chìm dưới lòng đại dương.....

Trận này tai nạn trên biển vào lúc đó cũng coi như là một vụ tai nạn cực kỳ oanh động trong nước, nhóm người chết tất cả đều là bạn bè thân thuộc của bạn thân Thương Tổ Hoa.

Trải qua công tác kiểm tra sau đó, cảnh sát xác định, bởi vì tàu biển chở khách chạy định kỳ tồn tại tai hoạ ngầm rất lớn, chủ công ty tàu thủy không tránh khỏi liên quan, đều bị bỏ tù.

Từ đó, Thương Tổ Hoa không gượng dậy nổi. Ông không chỉ rời bỏ vợ cùng con trai mới sinh ra, sau này mỗi năm cũng chỉ về thăm họ một hai lần mà thôi. Ông một thân một mình, ở trên biển phiêu bạc gần 30 năm.

Thương Ngao Liệt còn nhớ rất rõ, một năm kia anh thật vất vả sống sót sau tai nạn, mẹ Thương vì anh chúc mừng, nhưng Thương Tổ Hoa vẫn không về nhà thăm anh.

Bé trai nho nhỏ ngơ ngác ngồi một mình trong góc. Anh cũng không có khóc, nhưng mẹ Thương cảm giác được đứa nhỏ suy nghĩ thâm trầm, giống như là đã phải chịu rất nhiều bóng tối bao phủ.

Trong lòng bà giống như là có dao găm đang cắt, cầm lấy kẹo nhét vào tay con trai. Thương Ngao Liệt bé nhỏ cúi đầu nhìn đám vỏ kẹo màu sắc sặc sỡ, lại không có nửa phần vui vẻ.

Mẹ Thương trong lòng chua xót hỏi anh: "Thế nào? Không thích ăn kẹo sao?"

Anh ngẩn đầu, nghiêm túc nhìn mẹ Thương nói: “Mẹ, đường là ngọt, chỉ là nhân sinh quá khổ.”

Mẹ Thương bởi vì câu nói này, ôm chặt lấy con trai, khóc suốt một buổi tối......

_________KẹoĐắng~~~~d/đ/l/q/đ_________

Hạ Nhã nghe xong, hốc mắt ẩm ướt, giọng nói đã sớm nghẹn ngào hỏi: “Anh muốn cha trở về thăm anh….. Chính là bởi vì ông ấy đau lòng…… không dám hưởng thụ thiên luân chi nhạc*…… đúng không?”

*Tình cảm gia đình bình thường trên đời

Thương Ngao Liệt lẳng lặng gật đầu, “Về sau anh hiểu rõ, tình cảm gia đình ấm áp anh và mẹ cho ông ấy, sẽ không làm cho ông ấy cảm thấy vui vẻ, ngược lại…. chỉ làm tăng thêm cảm giác tội lỗi cho ông ấy. Ông ấy sẽ không bỏ qua cho chính mình, cho nên khiến cho mẹ cùng anh, cùng ông ta đi thừa nhận kết quả này.”

Thương Tổ Hoa cũng biết bản thân như vậy là hèn yếu, bởi vì ông vẫn luôn tự trách, là công ty xảy ra sai sốt, mới có thể phá hủy vô số gia đình, phần lớn bạn bè của ông, thậm chí có người thân…. Đều đã chết trong trận tai nạn ngoài biển kia, ông cũng không dám phí hoài bản thân mình chấm dứt hết thảy hối hận dày vò.

Ông cũng biết là ích kỷ, bởi vì ông trốn tránh cảm thụ của mình, cũng không bao giờ nữa bận tâm cảm thụ của mẹ con anh. Dù là ở thời điểm Thương Ngao Liệt cần ông nhất, khi anh gặp tình huống bị bạn thân nhất phản bội, ông vẫn chưa từng xuất hiện, không có một lời an ủi động viên giúp anh vượt qua, làm giảm bớt nỗi nhớ nhung của anh.

Đúng rồi, nói đến Thương Ngao Liệt tại sao lại bị Thẩm Liệt hận như vậy, trong này cũng không thể nào bỏ qua công lao của Thương Tổ Hoa. Nghe nói anh họ cùng chị họ của Thẩm Liệt cũng đều tán thân trong trận tai nạn trên biển kia.....

Tất cả bi kịch đều đã định trước, vả lại đã sớm tạo thành cục diện không thể nào thay đổi hôm nay.

Hạ Nhã suy nghĩ một chút, lau nước mắt nói: “Em nhìn bộ dạng vừa rồi của ba anh, là đang muốn lấy lòng anh......"

Thương Ngao Liệt trầm mặc không nói, chỉ hơi hơi co kéo khóe môi.

"Cũng đã...... 30 năm trôi qua rồi...... Ông ấy cũng có thể buông xuống rồi đi? Dù cho….. Người khác đến chết cũng không tha thứ cho ông ấy, nhưng ông ấy cũng nên buông tha chính mình, Thương Ngao Liệt, anh thật muốn cả đời cùng ông ấy làm người xa lạ sao?”

Anh vuốt vuốt tóc của cô, nói: “Cho nên, anh mới mang em tới đây.”

"...... Em hiểu rõ!" Hạ Nhã vội vã cướp lời, "Em hiểu trong lòng anh vẫn còn có chút chán ghét ba mình, thậm chí là…. Có chút hận ông ấy. Chỉ là thầy Thương…… tâm địa của anh thật tốt.”

Thương Ngao Liệt như có cảm giác nhìn về phía cô, "Thật sao?"

"Em biết rõ anh không làm chuyện này được, ừm, sẽ dạy em làm!"

Vì lôi kéo khoảng cách cha con hai người, cô đương nhiên sẽ nghĩa bất dung từ.

Hạ Nhã được chiều mà kiêu, trêu chọc Thương Ngao Liệt: “Dù sao em đã sớm lĩnh giáo rồi, thầy Thương, bề ngoài nghiêm trang của anh che dấu không được nội tâm buồn bực của anh.”

P/s: Chương này chỉ có một nửa đầu, nửa còn lại không có trong convert, có thể bị thiếu rồi, bạn nào tìm được phần còn lại thì có thể nói với Kẹo để Kẹo bổ sung thêm nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play