Cửa bị mở ra, một đám người tuồn vào sân, số 27 ngõ 13 chưa bao giờ đông vui như thế này.

Tuy người đông thế mạnh, nhưng họ lại không dám lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn lễ phép đứng đó, đợi Hạ Hoa phát ngôn. Tuy nhiên, tôi đoán nếu Hạ Hoa còn không chịu đi nữa, thì đám người này nhất định sẽ xông lên trói gô chị ấy lại khiêng đi. Cho nên, thức thời làm kẻ hào kiệt đi vậy, Hạ Hoa vuốt mặt, đứng lên, đeo túi xách, loạng choạng bước ra cửa. Vừa đi đến cửa một cái đã có người đỡ lấy túi xách của chị, chị xoay người cười cười, sảng khoái vẫy vẫy tay với tôi, coi như chào tạm biệt. Bộ dạng ấy của chị rất giống một cô vợ bé đã được nâng lên thành chính thất trong phim truyền hình, tất cả mọi đạo cụ đều có sẵn, chỉ còn thiếu một bộ sườn xám hoa.

Trong trí nhớ của tôi, chị cũng đã có lần giả bộ say khướt, chính là lần chị nợ người ta một đống tiền, lưu lạc bên ngoài, may sao gặp được A Nam, ông đã thanh toán tiền rượu cho chị. Sau đó quá trình họ quen biết nhau, yêu đương, rồi chia tay ra sao, tôi cũng chưa từng thử suy đoán, nhưng nếu như bắt buộc phải chia tay, thế thì kết quả bây giờ của chị cũng chưa chắc là một kết quả xấu.

Ít ra, chị sẽ không trở nên như Lâm Quả Quả, cả đời nổi trôi, cả đời không biết đâu là bến đỗ. Ít ra, chị đã chọn một bến đỗ vừa đủ cho chị dừng chân nghỉ ngơi, ai có thể nói đây không phải là một loại may mắn? Tôi vốn không tin cái vẻ tham tiền hám lợi mà chị bày ra, cũng như tôi vĩnh viễn không tin cái câu Lâm Quả Quả luôn treo ở đầu lưỡi, “Tiền, luôn luôn không bao giờ đủ.”

Rõ ràng đối với họ, chỉ có tình yêu, mới là thứ xa xỉ nhất.

Nếu không có được, ít ra vẫn còn có tiền để lấp khoảng trống thì sao không lấy?

Thuốc Độc rượt theo, chị bướng bỉnh hất tay Thuốc Độc ra, không cho ai dìu dắt. Thuốc Độc vẫn đi theo, khoác tay ôm lấy bờ vai của chị. Chị cười thật tươi, nhón gót, một cánh tay vịn hắn, tay kia với lên tới đầu hắn, vừa vuốt ve tóc hắn vừa làm bộ trách móc: “Đưa chị ra khỏi cửa mà cũng không đốt pháo hả?”

“Có chứ.” Câu trả lời của Thuốc Độc làm tôi bất ngờ, “Sao lại có thể quên được?”

Nói đoạn, hắn buông tay chị, xách một túi xách da rắn từ trong nhà ra, rồi lại rút một sào tre rõ dài từ chỗ giàn nho, treo băng pháo lên ngọn sào, đưa cho một tên béo đang đứng trong sân, sẵng giọng bảo: “Giơ lên!”

Nói rồi móc bật lửa trong túi châm ngòi.

Trong nháy mắt, pháo nổ vang trời, tung toé nở hoa. Không khí đêm đông như bị tiếng pháo kinh thiên động địa ấy truyền nhiễm, không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa. Pháo vừa bắt đầu nổ, Thuốc Độc đã chậm rãi ngồi xổm xuống, để Hạ Hoa leo lên lưng.

Hạ Hoa cười duyên dáng, leo lên.

Tôi chưa từng bao giờ thấy Thuốc Độc dịu dàng nghiêm túc như vậy, hắn từ từ đứng dậy, bước từng bước yên tĩnh tiến về phía cổng, nghiêm trang cung kính cử hành nghi thức này —- cõng chị của hắn qua cổng đi làm dâu nhà người.

Tôi trông thấy Hạ Hoa vùi đầu vào cổ của Thuốc Độc, không biết chị đang cười hay đang khóc. Tôi nghĩ, phần lớn là đang cười chứ nhỉ. Chỉ có điều bản thân tôi, tại sao càng lúc lại càng không nhìn rõ được bóng lưng của hai người bọn họ?

Họ đi càng lúc càng xa, đi về phía đầu ngõ, đám người cũng đi theo sau họ, che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi cúi đầu, phát hiện mình thật sự đã rớt nước mắt.

Coi như là nước mắt vui mừng đi, tôi rất thật lòng chúc phúc cho chị ấy.

Tôi tin rằng nếu A Nam biết được, chắc cũng sẽ mừng cho chị đúng không? Ông là một người tốt như thế, cho dù bản thân mình không có được, nhìn người khác hạnh phúc chắc cũng là một chuyện tốt.

Tôi không biết mình đã đứng bên cổng bao lâu, lúc Thuốc Độc quay lại, chỉ còn mỗi mình hắn, đầu cúi gằm, đi đường chỉ chăm chăm chú ý đến bước chân của mình, tựa như một đứa trẻ lạc lối.

Lúc đến trước mặt tôi, hắn ngẩng đầu hỏi tôi: “Còn nhớ con chó ấy không?”

Tôi gật đầu.

“Năm ngoái nó chết rồi.” Hắn nói, “Chết trong lòng Hạ Hoa, cũng đã được chôn ở đây. Sau này căn nhà này cũng chỉ còn lại mình nó trông nhà.” Nét mặt và giọng nói của hắn cực kỳ cô đơn. Vết sẹo nơi bị mất một mảnh tim của tôi lại bắt đầu đau nhói, không kềm được lòng vươn tay ôm lấy hắn, như ôm một chiếc bếp lò cuối cùng có thể sưởi ấm cho tôi.

Hắn chẳng nói gì, chỉ bế bổng tôi lên, ôm tôi đi thẳng vào phòng của hắn.

Bầu khí tận thế của nơi này, tôi vĩnh viễn không quên được. Ánh đèn soi trên hai má đã nhuốm hồng của tôi, khuôn mặt của hắn lại mơ hồ mông lung.

Tôi nhớ nhung cảm giác của bóng tối, rất nhiều lúc, tôi thậm chí còn mong sao có thể đâm đầu vào thế giới tăm tối này, mãi mãi không trồi lên lại. Tựa như đang ôm một khúc gỗ nổi, trôi bềnh bồng trên đại dương bao la, cho dù tôi có vẫy vùng đến sức cùng lực kiệt, nước biển sẽ thấm vào tôi từng chút từng chút một, tuôn vào tai mắt mũi mồm, không thoát được đâu.

Thuốc Độc, Thuốc Độc. Hắn như chính cái tên của mình, tôi khó lòng chống lại.

Nhiều năm trước, hắn đã từng đánh tôi thương tích đầy mình trong căn phòng này, hôm nay chúng tôi lại đến đây, tôi đã trở thành người an ủi vết thương của hắn. Vẫn còn rất nhiều câu hỏi tôi chưa kịp hỏi, nhưng cũng đã không quan trọng nữa. Không có gì đem lại cho tôi dũng khí bằng lúc ôm hắn ở trong lòng. Dẫu cho hắn có muốn siết cổ tôi ngay lúc này, muốn tôi chết trong tay hắn, tôi thề rằng tôi sẽ không giãy giụa một chút nào.

Hết thảy chỉ vì trong ánh mắt cô đơn của hắn, tôi đã nhìn thấy mình, bao năm nay, thật ra tôi cũng vẫn luôn cô đơn chiếc bóng, không phải sao? Một mình đi học, một mình ngồi xe điện, một mình ăn cơm, một mình đau buồn, một mình vui vẻ, một mình trăn trở về tương lai, một mình rời xa tình yêu.

“Của anh. Của anh. Của anh.” Hắn chỉ lập đi lập lại hai chữ ngắn ngủi này bên tai tôi.

Tôi không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào đáp lại hắn, hạnh phúc như đê vỡ bờ này khiến tôi hoảng sợ, hoảng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh mộng, mà khúc ca biệt ly vẫn luôn đeo bám theo tôi cả đời như một lời nguyền rủa kia, sẽ lại vang lên bên tai tôi không cách nào chống trả được.

Tôi xứng đáng có được một hạnh phúc như vầy ư? Tôi xứng ư?

Tôi chỉ nắm chặt lấy lá bùa hộ mệnh nằm trên cổ tôi, nắm chặt thật chặt, không vì bất cứ lý do nào cả.

Trong giờ phút này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Hoặc có lẽ trong máu tôi có gen di truyền từ bà ấy, không sợ nguy hiểm, dẫu phải trả giá bằng tính mạng, cũng bằng lòng mỉm cười nơi chín suối.

Nhưng hắn có hiểu được hay không?

Không biết khoảng mấy giờ, hắn ngồi dậy, châm điếu thuốc. Tôi mở ngọn đèn bên giường lên, dựa đầu vào tấm phản đầu giường, nhìn hắn. Hắn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt lông mi của tôi, thở dài nói: “Cuối cùng em đã là của anh.”

Tôi véo véo cằm hắn thay cho câu trả lời. Hắn lại thở dài nói: “Cuối cùng bả đã lấy chồng.”

“Vui lên đi.” Tôi nói, “Chị ấy đã chọn như vậy, thế nào cũng có lý do của chị ấy.”

Hắn ôm tôi, hút thuốc, kể chuyện cho tôi nghe: “Năm anh 13 tuổi, anh đi làm tay chân đàn em cho một sòng bài ngầm, thật ra chỉ là làm GP (1). Bả thì làm nhân viên phục vụ cho một chỗ Spa, hễ anh hết tiền lại đi xin tiền bả. Lúc đó anh bị người ta lừa, chơi bài bị thua hết 2.000 đồng, bả phải trộm tiền của ông chủ trong tiệm đưa anh đi trả nợ, kết quả bị người ta bắt quả tang tại trận, xách vào đồn cảnh sát ngồi cả mấy ngày trời. Lão chủ đó là một tên háo sắc, đã có vợ rồi vẫn khăng khăng bảo nếu bả chìu hắn thì mới cho qua chuyện, không truy cứu nữa. Trước mặt tất cả mọi người, bả nhổ ngay nước bọt vào mặt nó,, sau đó một hồi không biết sao chuyện lại đến tai của đại ca của anh, ổng nghĩ sao ra được cách để đem bả ra, rồi anh hơi sơ ý một chút, hai người bọn họ đã ngủ với nhau. Chắc đó là tên bạn trai đầu tiên của bả. Gã đó bị thọt, anh đã từng thấy hắn đánh đập Hạ Hoa. Dùng cái nạng mà đánh, nạng rất thô. Em đừng tưởng lúc bình thưởng bả oai phong vậy, trước mặt gã kia lại khiếp sợ chẳng khác nào một con chuột nhắt. Nhưng may mà có gã thọt đó, bả mới tự thuê được một cái mặt tiền, làm mỹ dung gì gì đó cho người ta, kiếm được chút tiền nuôi sống cả hai chị em. Sau đó anh hỏi bả, ‘Hắn đánh bà, sao bà còn chịu đựng hắn?’ Bả lấy trong tủ ra một cái bát, đập vào cạnh bàn, miệng bát mẻ mất một miếng, nói, “Không thì tự mày chạy ra đường đứng kiếm tiền về, hay là mày cầm cái bát này ra đường mà xin ăn.’ Đến lúc đó anh mới học cách biết điều, hiểu được bả đã chịu khổ chịu cực.”

“Sao lại quen biết Lão Vu Hói vậy?” Tôi bị câu chuyện của hắn thu hút, không nhịn được hỏi tiếp.

“Cũng chỉ là tình cờ,” Hắn nói, “Anh cướp tiền của Vu An Đoá, sau đó lại làm cho Vu An Đoá tự tử, bố cô ấy tìm đến nhà anh, muốn anh nộp mạng. Bả ra nói đỡ giùm anh, kết quả Lão Vu Hói chết mê trước vẻ đẹp của bả, bắt đầu theo đuổi bả. Dạo đó anh ngày nào cũng gây chuyện ở bên ngoài, căn tiệm mỹ dung nhỏ của bả không sao trả hết nợ của anh được. Lão Vu Hói dỗ ngọt bả, bả liền ngoan ngoãn dẹp tiệm, theo lão đi ứng thù trong các buổi tiệc tùng thương trường. Bả không còn nghề nghiệp nữa, Vu Đức Hải ăn chắc bả rồi còn gì, có thấy lão ta giảo hoạt không? Đương nhiên nếu như không có một của nợ như anh trong nhà, bả đã không phải bán mình như thế. Có lẽ đã tìm gả được cho người nào tốt, sống một cuộc đời yên ổn bình an. Em xem hiện giờ, bả vẫn còn trẻ đẹp, lại đi lấy một lão già ghê tởm, là anh nợ bả, cả đời cũng không sao trả hết được.”

Nói xong, hắn vứt đầu lọc, lấy tay úp lên mặt.

Tôi gỡ tay hắn ra, nắm lấy bàn tay hắn. Sau đó tôi áp mặt đến gần kề, chủ động dâng môi mình lên. Lúc hắn đang sắp đáp lại, điện thoại đổ chuông. Hắn liếc nhìn di động của mình, ngồi dậy ở trên giường, sau đó, hắn cầm di động, đi vô buồng tắm.

Thật ra đó là một hành động dư thừa, bởi vì bốn bề quá yên tĩnh, nhà cũ lại vốn không có cách âm, cho nên tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng hắn nói chuyện trong buồng tắm.

“Chuyện gì vậy?” Hình như có chuyện gì đó khiến hắn bị bất ngờ.

Im lặng một hồi sau lại nghe hắn nói: “Không cần đón, cứ chăm sóc cô ấy đi, anh sẽ kiếm chuyến bay sớm nhất sáng mai quay về ngay.”

Đối với một “cô ấy” ở đầu dây bên kia, giọng nói của hắn gần như ôn tồn và chững chạc, hoàn toàn không giống như lúc nói chuyện với tôi, ngang ngược và vô lý. Tựa như là một con người khác.

Tôi lập tức rớt ngay ra khỏi mộng cảnh, ôm lấy hai chân, toàn thân lạnh lẽo.

Hắn ở lì trong buồng tắm một hồi lâu, cuối cùng quay lại bên giường. Nói với tôi: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi ai? Tại sao xin lỗi?” Tôi hỏi.

“Anh phải quay về.” Hắn nói, “Có việc gấp.”

“Chuyện gì?”

Hắn không chịu trả lời, và đồng thời, hắn mở tủ quần áo, lôi ra một chiếc va li cỡ nhỏ bằng da, mở ra.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn làm hết thảy những việc này, tiếp tục hỏi: “Anh đặc biệt chạy về đây để tham dự hôn lễ của Hạ Hoa, bây giờ lại vội vội vàng vàng chạy đi, thế này là thế nào?”

“Thật sự có việc gấp.” Hắn nói, lôi từ giữa va li ra một xấp tiền dày cui, chắc đâu đó 4,5 vạn, hắn đặt tiền lên tay tôi, nói: “Số tiền này, cảm phiền em ngày mai đưa cho Hạ Hoa giùm anh.”

“Lẽ nào không phải là anh nên tự tay đưa cho chị ấy?”

“Anh phải đi rồi, ra phi trường ngay bây giờ có thể đáp kịp chuyến bay sớm nhất.” Giọng điệu của hắn trở nên lạnh lùng đến gần như xa lạ, trước đây gặp lúc này, tôi đã biết thắng lại. Nhưng hôm nay tôi thật sự không nhịn nổi nữa, vứt hết nguyên xấp tiền xuống giường, sau đó tôi xuống khỏi giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, đi thẳng ra cửa, nghe thấy tiếng hắn ở đàng sau lưng tôi: “Mã Trác, nếu như hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng bao giờ quay trở lại nữa, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Tôi đi thẳng ra ngoài sân, đứng ở đó độ vài giây, thật ra tôi vẫn còn hy vọng hắn sẽ đuổi theo tôi, ôm lấy tôi từ phía sau, cầu xin tôi đừng đi. Nhưng đấy không phải là phong cách của hắn, bất kể là một thiếu niên đội mũ lưỡi trai kiêu ngạo của năm xưa, hay là một người đàn ông phong độ mặc tây trang kiểu Anh của hôm nay, đều không làm được việc này. Tôi rất muốn quay đầu lại, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện trên điện thoại vẳng ra từ phòng của hắn —- rõ ràng là hắn đã gọi để hỏi thăm thông tin về chuyến bay sớm nhất sẽ đáp xuống ở Thâm Quyến.

Hết thảy chẳng qua chỉ là một vòng tròn, rồi lại đường ai nấy đi.

Hắn vẫn là hắn, tôi cũng vẫn là tôi.

Chúng tôi vẫn không thể nào ở bên nhau.

Tôi mở di động ra, nhìn thấy thời gian hiện giờ là 2 giờ 39 phút. Trong sân lạnh đến nỗi tôi không cách nào lưu lại thêm một giây. Trước giờ tôi vốn không phải là người quan trọng nhất đối với hắn, từ đầu đến cuối, xưa nay chưa từng, cũng không thể nào trở thành.

Tôi hít sâu vào một hơi, kéo chiếc cổng đang đóng chặt, bước ra ngoài.

chú thích (1) GP là 1 kiểu nhân viên tiếp thị, các em gái đẹp trai xinh được mướn để làm kiểng ở các party, quán nhậu, bar, KTV, v.v. Họ không bán thân, cũng không phải nghệ, chủ yếu bán cái mặt để tạo bầu không khí sôi nổi vui vẻ câu gọi khách hàng.

________________________________________

em Mã, không phải là lỗi của em, cũng không phải là lỗi của hắn. Là phong thủy của căn phòng đó có vấn đề. Lần sau nhớ kỹ, kéo nhau vào hotel. sẽ bình an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play