30 tháng 11 là ngày cuối cùng của kỳ thi kiểm tra cuối tháng. Do dự báo hôm sau sẽ có tuyết rơi, nên môn thi cuối cùng là Anh Văn bị dời đến đêm 29/11 trước đó, kỳ nghỉ cũng vì thế mà được sớm hơn một ngày.
Vụ thi môn Anh Văn buổi tối, mãi đến sau khi tan học buổi chiều, mới được thông báo, không ít bạn học la ó “mắc lỡm,” tôi chỉ có thể gửi tin nhắn vào di động của hắn, báo cho hắn biết phải thủ tiêu buổi hẹn hò tối hôm đó của chúng tôi.
Nhưng máy của hắn lại ngưng hoạt động.
Tôi muốn chạy ra siêu thị mua thẻ điện thoại nạp tiền cho hắn, thế mà thẻ điện thoại cũng bị bán hết sạch.
Không thể không lấy làm lạ.
Xế chiều, khí lạnh ùa về, gió lạnh quất phần phật khắp nơi, người đi trong sân trường cũng vì thế mà thưa thớt. Lúc tôi một thân một mình bước tới phòng thi, đụng mặt Tiêu Triết. Mấy bữa nay cậu ta bị cảm mạo, mặc đồ dầy cui kín mít, trông như một chú gấu nâu, lúc đang còn đeo tai nghe, vừa đi vừa dùng dọc mũi dày đặc nghẹt cứng luyện tiếng Anh. Vừa nhìn thấy tôi, còn dùng tiếng Anh chào hỏi: “Hello Ma Zhuo, what’s new?”
Tôi thì trong lòng chỉ đang cầu mong sao hắn sẽ không phải chờ tôi quá lâu, định lơ Tiêu Triết, nhưng cuối cùng cậu ta không nhịn được nữa, gọi tôi, nói, “Mã Trác! Cấp cứu cho tớ khăn giấy lau mũi đi!”
Tôi lo lấy khăn giấy vứt cho cậu ta, thật không biết sao trên đời này có những người luôn đưa ra yêu cầu trước, rồi lại có những người luôn đợi đến lúc không thể nào không nói được nữa thì mới chịu nói ra bản thân mình đang cần gì.
Giờ thi gần kề, tôi tắt di động, lại bất ngờ nhận được một tin nhắn từ A Nam: Mai có bão tuyết, tối nay tới trường đón con về nhà, đợi ba.
Thật là đã nghèo rồi còn gặp eo.
Nguyên một buổi thi đêm đó, tôi không sao tập trung được, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, mong sao hắn bất chợt xuất hiện ở trước cửa lớp. Nhưng xui xẻo là suốt 2 tiếng đồng hồ của buổi thi, trừ bước chân chậm rãi của giám thị, không còn bất cứ người nào khác xuất hiện nữa.
Sau khi thi xong, thầy Sướng tuyên bố, những bạn học nào có điều kiện, tối nay lo về nhà trước đi để khỏi phải gặp bất tiện ngày mai khi tuyết rơi nhiều, giao thông tắc nghẽn. Tôi quyết định mạo hiểm, khoan không mở di động lên, chạy thẳng ra ngoài tìm hắn giải thích cho rõ ràng, rồi mới quay về trường đợi điện thoại của A Nam.
Nhưng mà đang khi tôi quấn khăn dày kín chạy ra ngoài cổng trường, thì đã thấy chiếc xe của A Nam đỗ ở đó. A Nam hình như đang nhận điện thoại trên xe, lưng quay về phía tôi. Tôi vội kéo khăn quàng lên che kín đầu, định lánh ra khỏi tầm nhìn của ông.
Thế nhưng đúng lúc ấy, đàng sau lưng vang lên một giọng nói khản đặc đầy âm mũi rất quen thuộc, “Bạn học Mã Trác!”
Tôi tức điên, muốn làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục chạy, hắn ta lại gào lên: “Bạn học Mã Trác, tớ nhìn thấy xe của ba cậu rồi, cậu — đi — quá — lố — rồi!”
Tôi căm phẫn quay ngoắt đầu, muốn đạp hắn ta ngã lăn. Nhưng hắn ta lại y như một con gấu nâu đầy nhiệt huyết, nhảy nhót búng người đến trước mặt tôi, khó nhọc nói với tôi: “Mã Trác, sao cậu đi lẹ thế, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy xe của ba cậu sao?”
Còn có cụm từ nào khác có thể hình dung tâm trạng của tôi lúc này ngoài “khóc không ra nước mắt” không?
A Nam cuối cùng cũng đã phát hiện ra tôi, ông đang bước tới từ phía đàng sau Tiêu Triết, trong tay ôm một chiếc áo khoác quân đội lớn.
“Nhiệt độ xuống rồi, có lạnh không?” Ông lo lắng khoác chiếc áo lên vai tôi.
“Không lạnh ạ.” Tôi đáp, nhìn Tiêu Triết bằng đôi mắt oán hận, hắn ta hắt xì một cái rõ to.
“Muộn vầy rồi cháu còn đợi xe buýt sao?” A Nam quan tâm hỏi han hắn ta, “Bằng không lên xe, chú đưa cháu về.”
“Dạ đừng đừng đừng.” Hắn ta lắc đầu lia lịa, giống như đưa hắn ta về là đòi mạng hắn ta không bằng. A Nam cảm thấy hắn ta quá khách sáo, khăng khăng tóm lấy hắn ta: “Mau lên xe đi, chú thấy cháu cũng đông cóng rồi, có xe đưa rước rất tiện, đàn ông con trai đừng có dùng dằng như mấy bà thím vậy chứ.”
“Dạ vâng!” Không ngờ Tiêu Triết lại thoải mái đáp lời ngay lập tức, bọn họ người trước kẻ sau rảo bước về phía xe, còn chân của tôi lết chậm hơn bất cứ thứ gì. Lên tới trên xe, Tiêu Triết không chút khách sáo, ngồi chễm chệ ở vị trí phó lái, mình tôi ngồi ở hàng ghế sau.
A Nam nổ máy, de xe, lái ra khỏi khu cổng trường.
Nhưng mà, đợi chút, hình như tôi đã nhìn thấy hắn qua cửa sổ.
Hắn mặc một chiếc áo khoác da, trên mũi đeo kính bảo hộ mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc đèn xe quét qua hắn chưa đến một giây đồng hồ, tôi xác nhận đấy chính là hắn. A Nam và Tiêu Triết chắc là không hề trông thấy, nhưng tôi đã trông thấy rất rõ ràng.
Tôi dán mặt mình lên kính cửa sổ, hình như hắn cũng có thể nhìn thấy tôi, hắn đang đứng dựa vào bức tường loang lổ kế bên cổng trường, một tay che bật lửa đốt điếu thuốc, ánh lửa loé lên chiếu trên chiếc kính bảo hộ trên mặt hắn, tôi không nhìn thấy được ánh mắt của hắn.
Một khắc ấy, tôi hiểu được thế nào gọi là khoảng cách xa nhất trên thế giới —- không phải chân trời góc bể, mà là anh đứng trước mặt em, mà em không thể nào nói được với anh: “Hết thảy đều là hiểu lầm.”
Nhất định ngày tháng đã quánh lại như mật, chỉ lo dán dính tôi và hắn vào nhau, đến độ tôi hầu như quên mất, còn có một Tiêu Triết sờ sờ ngay bên. Mà sở trường của tên này, chính là luôn luôn xuất hiện lúc hắn ta không nên xuất hiện nhất, mở miệng lúc hắn ta không nên mở miệng nhất, hành động lúc hắn ta không nên hành động nhất, phá hỏng hết thảy tất cả.
Sau khi A Nam mở máy sưởi trong xe lên, Tiêu Triết đưa cho tôi một túi giấy lau mũi đang dùng còn thừa lại, nói: “Bạn học Mã Trác, trả lại giấy lau mũi cho cậu.”
Nếu mà không phải vì A Nam đang ở trên xe, tôi nhất định đã quăng túi giấy đó vào mặt hắn ta, kêu hắn ta biến ngay cho khuất mắt tôi.
Lần này được nghỉ tổng cộng 3 ngày, hai ngày đầu có bão tuyết, A Nam phần lớn thời gian là ở nhà, bà tôi cũng tới, tôi vốn không có cơ hội ra khỏi cửa. Tới ngày thứ ba, cuối cùng có nắng, buổi chiều A Nam đi vắng, tôi nói dối với bà là tôi muốn về trường sớm, ôm tâm trạng thấp thỏm bất an tìm tới nhà hắn. Ba hôm nay, điện thoại của hắn luôn trong tình trạng ngưng hoạt động, tôi nạp thêm tiền điện thoại cho hắn, vẫn ngưng hoạt động.
Vì thế, tôi biết, hắn chủ động cắt máy, chứ không phải là thiếu tiền.
Tôi quyết định đi gặp hắn rồi chủ động chịu trách nhiệm với hết thảy mọi hiểu lầm. Tôi bằng lòng giải thích hết thảy mọi chuyện với hắn, chỉ cần hắn bằng lòng nghe. Sợ gặp phải Hạ Hoa, trước nay chúng tôi không hẹn nhau ở nhà hắn, nhưng lần này, tôi không còn cách nào khác.
Vừa vào đến cổng nhà hắn, tôi liền nhìn thấy chiếc Mini Cooper đang đậu chễm chệ ngay trước cổng đập vào mắt, trên mui xe còn dọng lại tuyết chưa tan, dìu dịu ánh lên dưới nắng hoàng hôn, hoàn toàn trong trạng thái thu trống rút cờ nghỉ ngơi.
Tuyết đã ngừng rơi từ đêm trước, xem ra cô ta đã có mặt ở đây cũng được khá lâu rồi.
Vậy thì tôi nên đi vào, hay là không nên đi vào đây?
Cổng nhà hắn không khoá, ánh đèn hắt ra từ bên trong như gọi mời tôi, thế là tôi bước qua cổng.
Vào đông, cảnh tượng nơi đây đã hoàn toàn khác. Không biết có phải là vì chả ai chăm sóc, sân nhà rộng mênh mông mà chẳng có lấy một chút màu xanh.
Tôi rón rén, thật ra trong lòng đang run bắn lên vì lo sợ. Tôi sợ gặp phải cảnh tôi không muốn nhìn thấy nhất, sợ rằng đang đón đợi tôi, là một sự lừa dối, càng lo sợ những gì tôi đang có trong tay, thật ra đã sớm lìa bỏ tôi. Trong buổi chiều đông ưu thương này, tôi chợt trở nên yếu đuối, thương cảm vu vơ. Đối với cảnh đời, tôi xưa nay vốn đã không ôm bao nhiêu ảo tưởng, vẫn luôn chuẩn bị đón nhận trường hợp xấu nhất. Cho nên, nói là tôi không bị dao động bởi những ấm lạnh trong đời, thì hơi đề cao tôi, tôi chỉ là không có khuynh hướng tự huyễn hoặc những kết cục tốt đẹp cho bản thân mình mà thôi.
Vừa vào đến nhà, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Nhưng đến khi tôi trông thấy bọn họ, họ chỉ ngồi ngây người ra trong phòng khách, kẻ thì ôm điểu khiển ngồi chơi game với một thái độ rất nhàm chán, kẻ kia thì đang ôm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũ rích tả tơi đọc rất chăm chú, tôi không chỉ không cảm thấy thất vọng, mà còn thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra cái cô gái tên Tinh Tinh kia không nhìn già chút nào, bộ dạng lúc tẩy trang không hề khó nhìn. Cô ta thấy tôi trước, sau đó trên khuôn mặt ửng đỏ treo một nụ cười khác với bình thường. Có vẻ như cô ta đã uống không ít.
Cô ta đóng sách lại, lảo đảo lắc lư đứng lên, chả ngó ai, tới bên cửa phòng ngủ, thay đôi dép lê của Hạ Hoa bằng một đôi giày cao gót, lọc cọc đi ra sân.
Tôi nghe thấy tiếng nổ máy xe, uống nhiêu đó, theo lý mà nói thì cô ta không thể nào lái xe được. Hắn xem cô ta như không khí, vẫn ngồi yên ở đó, hai chân gác lên bàn, chăm chú nhìn vào máy game, cũng coi tôi như không khí.
Lúc này tôi mới để ý thấy dưới chân hắn lổn ngổn vỏ chai, chú chó hiểu ý người màu đen tuyền cũng đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh chân hắn.
Vào đến địa bàn của hắn, tôi không dám manh động.
“Máy điện thoại của anh ngưng hoạt động rồi.” tôi nói.
“Ừ.” Hắn đáp.
“Tại sao lại để nó ngưng hoạt động?” Lúc đi về phía hắn, tôi vấp phải một vỏ chai, cuối cùng hắn mới ngước đầu lên nhìn tôi, hai mắt đỏ quạch, ánh mắt ấy nói cho tôi biết, hắn đã say mèm.
“Sao uống nhiều vậy?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
“Hừ hừ.” Hắn không hề trả lời tôi, mà chỉ dùng một ánh mắt lạ lùng đo lường tôi, nói, “Mã Tiểu Trác thích Ma Cà Bông.”
“Đủ rồi, đừng nói lung tung.” Cho dù hắn đang say, tôi cũng không cho phép hắn nói bậy bạ.
Hắn ép sát tôi, khẽ nói: “Nói lại xem?”
“Em bảo anh đừng nói lung tung.” Tôi dịu giọng, nói, “Em muốn xin lỗi anh, đêm hôm đó hết thảy những gì xảy ra đều là những hiểu lầm. Anh ngàn vạn lần đừng nghĩ lung tung.”
“Đêm hôm nào?” Mùi ghen tuông lan tràn trong không khí, hắn còn vẫn làm bộ làm tịch với tôi. Do muốn điều hoà lại bầu không khí này, tôi đến bên hắn, ôm cổ hắn hôn nhẹ một cái, nói: “Ba ngày trước, không phải em thất hẹn, mà là buổi thi bất chợt thay đổi lịch trình, đổi thành ngay tối hôm đó, ba em lại tới trường đón em, cho nên…..”
“Muốn xin lỗi anh, cũng có thể.” Hắn ngắt lời tôi, ôm lấy tôi, vuốt ve đầu tóc tôi, nói, “Nhưng mà em cũng biết, anh luôn thích hành động, không thích nghe nói.”
Ngay đến chân tóc hắn cũng toàn mùi rượu, trước giờ bên tôi, hắn chưa từng bao giờ uống say đến thế.
“Nhưng mà em chỉ còn có 2 tiếng nữa là đến tiết tự học buổi tối rồi, hơn nữa,” Tôi liếc hắn một cái, dũng cảm nói, “Anh cũng không thiếu người để ngủ, không phải sao?”
“Kẻ đang ghen không phải là anh sao?” Hắn cười, lại với tay ôm trọn lấy tôi, nói, “Mã Tiểu Trác cũng biết ghen, có phải không?”
Tôi ngước đầu, hắn cũng đang cúi đầu nhìn tôi. Giây phút đó quỷ xui thần khiến sao, tôi rướn người lên, dũng cảm hôn hắn.
Mới đầu hắn sững người, phải mất hai giây đồng hồ mới hôn đáp lại tôi. Do đã kịp phản ứng, hắn vừa hôn đáp trả tôi, vừa ráng nhịn cười, cả người rung lên bần bật.
Tôi thề, đây là khoảnh khắc quẫn bách nhất trong đời tôi.
“Nếu đã chỉ có hai tiếng đồng hồ,” Hắn nhấc một chai rượu từ dưới đất lên, nói với tôi, “Vậy thì tới đây.” Hắn đi vào trong phòng ngủ. Từ sau lần trước, tôi chưa từng ghé lại nhà hắn lần nào nữa, càng chưa từng đặt chân lại vào trong căn phòng kia. Phút giây đó trái tim tôi bất chợt nhảy nhót điên cuồng, hình như tôi đã linh cảm được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng lại không dám xác định. Lúc tôi còn đang do dự không biết có nên đi theo hắn vào phòng ngủ hay không, thì mọi ám thị liên quan đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo sau đó, tựa như cảnh phi cơ sắp đáp xuống, càng lúc càng hiện ra vô cùng rõ rệt.
Hắn ngồi ngả người ra trên giường, ga giường rất tươm tất, chăn giường không một nếp nhăn, đều là đồ mới toanh. Hắn biết tôi sẽ tới sao? Hay là do người khác làm thay cho hắn? Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm, hắn đã đặt chai rượu trên chiếc tủ ở đầu giường, vươn tay ra nói với tôi: “Lại đây.”
Tôi bước một bước nhỏ. Hắn cười, nói: “Anh bảo em tới đây.” Giây phút tôi sà vào lòng hắn, hắn tức tốc hôn xuống. Tôi hơi giãy một chút, lí nhí nói: “Anh đã uống rượu……”
“Anh đã uống rượu, nhưng anh rất tỉnh….. Mã Tiểu Trác, Mã Tiểu Trác, em là của anh…. Em có biết không hả?” Rất nhanh, tôi bị cơ thể nặng nề mang đầy mùi rượu của hắn đè lên. Cảnh đêm kia lại hiện ra trước mắt tôi, tôi bất giác cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, đã không còn trông thấy vết tích của bông hồng máu đâu nữa. Tôi thoáng có một giây đầu óc tỉnh táo, nhưng dưới những nụ hôn rơi xuống như mưa của hắn, tôi lại rất nhanh chóng quên mất mình là ai.
Tôi là một Mã Tiểu Trác đã từng khiếp sợ đưa trả một bọc giấy chứa ma tuý cho hắn.
Tôi là một Mã Tiểu Trác quàng khăn đỏ bị hắn tóm gọn ở trường dạy nghề.
Tôi là một Mã Tiểu Trác vì muốn lấy về lại bức tượng phật của Tiêu Triết mà suýt bị làm thịt.
Tôi là một Mã Tiểu Trác vì chính mắt nhìn thấy hắn đi hôn một người con gái khác mà hốt hoảng bỏ trốn.
Tôi là một Mã Tiểu Trác vì muốn cứu hắn đã thề không gặp hắn nữa, rồi lại tự mình thất hứa.
Tôi là một Mã Tiểu Trác nguyện lòng dùng hết phần sinh mệnh còn lại để đổi lấy một khắc có thể chân chính thuộc về mình.
Đời người dài đằng đẵng, mà lại chỉ có rất ít giây phút có thể sống cho chính mình. Những khuôn mặt tưởng như chỉ là những vị khách qua đường đã từng lướt qua đời tôi, giờ phút này lại kéo nhau về. Những khuôn mặt của họ lồng vào nhau, tựa như một khúc ca biệt ly đầy tình cảm được khéo léo quay ngược. Giờ phút này, tôi biết rõ tôi đang vì mình, vì bản thân mình mà sống. Tôi bằng lòng — bằng lòng giao phó thân thể, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh rằng tôi đang sống.
Đang yêu, đang được yêu.
Đời người trên thế gian này, còn có gì trị giá hơn nữa đây?
Năm xưa, người mẹ trẻ xinh đẹp Lâm Quả Quả của tôi, phải chăng cũng đã từng có những suy nghĩ như thế?
Di động lựa ngay đúng lúc này mà vang lên.
Tôi giãy người móc nó ra từ trong túi áo theo phản xạ. Hắn không cho tôi bắt máy, tôi sợ là A Nam gọi. Đang tranh giành, cả hai chúng tôi đều nhìn thấy cái tên hiện ra trên màn hình — Tiêu Triết. Cái tên này rõ ràng đã chọc giận hắn, hắn lập tức lật người ngồi dậy.
Thoáng sửng sốt một giây, tôi bắt máy.
“Mã Trác, tớ đang phụ thầy Sướng ghi điểm vào học bạ, cậu có muốn biết hạng của cậu trong cuộc thi cuối tháng vừa qua không?”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, hắn đã cúi đầu bước ra khỏi phòng.
Tôi cúp máy. Cậu ta không gọi lại nữa, nhưng gửi cho tôi một tin nhắn: Đứng thứ 21, đây là một thành tích đáng buồn cười không cơ chứ, tự kiểm điểm đi!
Tôi dứt khoát tắt luôn máy. Sau đó chạy ra ngoài tìm hắn.
Hắn lại bắt đầu uống rượu, cầm chai tu thẳng.
Tôi xông tới, muốn giựt lấy chai rượu từ tay hắn. Nhưng cũng chỉ là công cốc, một chai rượu lớn như thế, mà hắn đã nốc cạn. Sau đó, hắn chỉ ngồi yên ở đó, tay cầm vỏ chai, cuối cùng cũng có một phút yên tĩnh.
Tôi dùng móng tay cào mạnh lên mu bàn tay của hắn —- đây là trò tôi hay làm mỗi khi tôi không còn biết dùng cách nào khác. Hắn biếng lười nhìn mu bàn tay đỏ tấy lên, “Sao, cái tên theo em vào xe ba em ngồi, coi bộ như là dạng con rể tiêu chuẩn phải không?” Hắn làm bộ như hoàn toàn không hề nghe được câu nào tôi nói.
“Đã nói là tiện đường rồi mà!” Tôi ra sức cãi lại.
Nào ngờ tiếng của tôi vừa ra khỏi miệng, hắn chợt bật lên khỏi ghế như bị điện giật, quăng thẳng vỏ chai ở trong tay một phát, chai rượu đập trúng cửa sổ, mặt kính lập tức vỡ nát, tựa như bùng nổ vậy, những mảnh thuỷ tin bắn còn cao hơn cả đầu người. Tôi sợ chết điếng.
Hắn điên rồi.
Hắn chưa từng bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, giống như một giây sau đó có thể lập tức đem tôi nuốt sống, hắn đến gần tôi, xách tôi lên, lôi ra ngoài sân, như đang xách một bao rác. Tôi giãy giụa, nhưng cơ bản là vô hiệu. Một khắc đó, tôi phát giác, thì ra con gái đi đánh nhau với con trai, vốn là một chuyện không có khả năng.
Huống chi còn gặp phải Thuốc Độc.
So với lần trước, tôi càng không chiếm được ưu thế. Tôi còn không có lấy một chút can đảm để bảo vệ bản thân, cứ thế mà bị hắn đá lăn ra đất.
Tôi còn chưa kịp bò dậy, hắn lại đạp tôi một cước. Tôi lăn như một quả banh, đụng trúng góc tường, lưng đau buốt không chịu được.
“Nó có gì hay ho?” hắn xách tôi lên, dộng mạnh xuống đất, gào rống, “Em nói đi, nó có gì tốt? Chỉ có nó mới xứng với em thôi phải không?” Hắn đã điên rồi, trong mắt không còn sót lại chút lý trí nào, mắt đỏ muốnnhỏ ra máu. Tôi muốn giải thích, nhưng hắn hoàn toàn không cần tôi giải thích, sáng cho tôi một cái bạt tai, tựa như một con dao phang vào mặt tôi, nửa khuôn mặt tôi đau đến chết lặng, mắt không mở ra được, cơ mặt co rút một cách mất khống chế, thế nhưng hắn vẫn không dừng tay, lại lấy tay kia xách cổ áo tôi lên, tát má bên kia của tôi. Tôi lấy tay bưng lấy khuôn mặt đã nhoe nhoét máu mũi.
Tôi đã bị triệt để ngây dại. Tôi hoàn toàn không ngờ được, hắn lại có thể đánh tôi. Hắn như một con báo săn mồi, một loài dã thú khát máu, hắn đã không còn là hắn. Đúng vậy, hắn là Thuốc Độc. Tôi đã quên mất hắn là Thuốc Độc, tôi đã quên hết thảy, ngay đến khóc cũng không khóc được. Lúc chân hắn lại nhấc lên chực bung một cú đạp, tôi chỉ biết nhào tới chụp lấy, ra sức đè chân hắn xuống, nói: “Đừng đánh nữa, đừng đánh em nữa…..”
Hắn không nghe thấy, hắn hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Hắn hất chân, cú hất khiến tôi lăn ra xa. Tôi lại lăn tròn trên mặt đất, người dính toàn những thứ gì đó dơ hầy. Trong đầu tôi đã không còn ý nghĩ nào khác ngoài chữ: chạy. Tôi bò dậy, xông về phía cánh cổng. Hắn đã phát giác ra, lập tức vươn tay cản, ôm lấy eo tôi, vừa ôm được lại quật ngay xuống đất.
Tôi bị đau kêu không ra tiếng, khóc cũng không được, toàn thân chỉ run lên bần bật, những cú đấm đá túi bụi như mưa lại rơi lên tôi, tôi khiếp sợ nhìn vẻ mặt méo mó của hắn, mắt mũi hắn càng lúc càng trở nên mơ hồ. Sau đó, hắn móc từ túi sau ra một con dao sáng chói. Hắn chĩa mũi dao vào cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tao không có được, đứa khác đừng hòng. Mã Tiểu Trác, em có văn hoá như vậy, giải thích cho tôi nghe xem cái gì gọi là đồng quy vu tận.”
Tôi không thể thốt ra được tiếng nào.
“Con mẹ nói em giải thích cho tôi!” Hắn rống lên, mũi dao đã hoàn toàn dí vào cổ tôi, tôi cảm nhận được một cảm giác đau nhói. Tôi dường như trông thấy có hai bóng người ngoài cổng, một trong hai bọn họ đã bổ nhào lên hắn, sau đó tôi nghe một tiếng “thịch,” hắn đổ xuống ngay trước mắt tôi, con dao văng qua bên.
Tôi ôm cổ ráng nhịn đau đớn bò dậy, nhìn ra đó là Vương Du Duyệt và Vu An Đoá.
Trong tay Vương Du Duyệt là một cục gạch, trong mắt loé lên ánh nhìn hung dữ, có thể giết người.
Tôi trông thấy hắn loạng choạng bò dậy, đứng lên, máu trên đầu hắn đang chảy từng giọt, rất nhanh, hơn nửa khuôn mặt đã tựa như đang tắm trong máu, trông hắn như một kẻ khát máu, mất hết lý trí, chỉ biết giết. Hắn bước một bước về phía Vương Du Duyệt, tôi không quan tâm đến những đau đớn của mình nữa, vội bổ nhào lên hắn, la lên với Vương Du Duyệt: “Chạy mau!”
Dứt lời, tôi buông tay ra. Hắn tựa như một nhánh cao lương bị lưỡi liềm chém đứt, đổ xuống trong vũng máu.
Vương Du Duyệt khóc, mắng hắn: “Hắn dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì mà đánh các cậu? Các cậu vì sao lại đi thích loại người này? Hắn chỉ xứng đáng bị lấy gạch đập chết……” Nói xong cô ta xông lên, tiếp tục đá hắn đang nằm ở dưới đất.
Mà hắn, thì đã bất động.
Chết rồi sao?
Tôi cảm thấy mình đã mất hết ý thức.
So với chúng tôi, người duy nhất bình tĩnh hiện giờ chỉ có Vu An Đoá. Cô ấy đến bên hắn, vươn tay dò tìm hơi thở nơi mũi hắn, sau đó bình tĩnh nói: “Các cậu mau mau đi đi, để tớ lo ở đây cho, tớ là bịnh nhân, người ta không làm gì tớ được.”
“Mã Trác, cậu đừng hiểu lầm.” Vương Du Duyệt nói, “An Đoá ngày mai đi Nam Kinh rồi, cậu ấy chỉ muốn tới đòi lại một số đồ của cậu ấy thôi!”
“Các cậu mau đi đi!” Vu An Đoá la lên với bọn tôi.
Tôi không thể nào bỏ đi được, bất kể là như thế nào. Tôi thẫn thờ ngồi xổm xuống lấy tay nâng hai chân hắn lên. Nặng chình chịch, cơ bản là tôi không sao xê dịch nổi, tôi chỉ biết rằng hắn không thể chết hắn không thể chết hắn không thể chết. Tôi gần như là gào khóc, ngồi xổm xuống, chật vật tìm cách lôi hắn dậy. Chính lúc chúng tôi đang nhao nhao hỗn loạn, tôi lại nghe thấy giọng nói của cô gái tên là Tinh Tinh kia. “Còn không mau khiêng hắn lên xe!”
May là có Vương Du Duyệt, chỉ thấy cô ta xông tới, khuân Thuốc Độc lên, loạng choạng chạy ra ngoài.
Vu An Đoá vươn tay ôm lấy tôi, dịu dàng nói: “Mã Trác, chúng ta cuối cùng có thể rời xa hắn rồi, tốt quá, đúng không nào?”
________________________________________
chương này TĐ bị mất điểm thành số âm luôn rồi.
hôm nay sẽ ra 2 chương, kết thúc quyển 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT