Năm tôi 10 tuổi, tôi đã sớm hiểu được đạo lý của cái gọi là “số phận,” nhưng tôi chưa bao giờ ngừng chống cự. Tôi không chịu thua, không cam chịu, tôi luôn tin tưởng sự cố gắng sẽ đem lại kết quả tốt đẹp. Nhưng đáng tiếc là, mãi sau này, khi rất nhiều rất nhiều năm đã trôi qua, tôi vẫn cứ không hiểu được, chống lại “số phận” vốn là một điều vô cùng khó khăn.
Giống như tôi chưa từng nghĩ có ngày tôi sẽ gặp phải nam sinh tên là “Thuốc Độc” kia. Hắn tựa như luôn rình rập ở nơi đó, chờ đợi để đến một hôm hắn có thể dùng tốc độ nhanh như chớp đâm bổ vào đời tôi, tựa như một con muỗi, lúc tôi còn chưa kịp cảm thấy ngứa, đã bị nó hút mất máu, đến lúc tôi muốn đối kháng nó, nó đã dứt ra từ thân thể tôi, chỉ để lại đớn đau sâu nặng, khiến cho tôi thật không biết phải làm sao cho vừa.
Hôm ấy là cuối tuần. Nắng mùa thu như lòng đỏ trứng gà, óng ả chiếu trên người tôi, tâm tình của tôi tốt đẹp lạ thường. Nhan Dự Dư y lời hứa, đưa tôi đến một khu chợ mua sắm lớn tên là “Hoa Tinh” để mua giày cho A Nam.
“Ecco $2000, tớ mua được với giá $300!” Nhan Dự Dự nói với vẻ đắc ý, “Mua xong rồi tớ sẽ dắt cậu tới khu thương mại lớn so sánh với Ecco hàng gốc, bảo đảm nhìn không ra bất cứ khác biệt nào.”
Tôi không hiểu cái gì gọi là Ecco, cũng không hiểu rốt cuộc $2000 và $300 cái nào đáng tin cậy hơn. Chỉ cần giày đẹp, A Nam mang vừa chân, đều OK hết.
Ra khỏi cửa trường không bao xa là tuyến xe buýt số 29, lúc chúng tôi rảo bước tới trạm xe buýt, Nhan Dự Dự bất chợt kéo lấy cánh tay tôi khẽ reo lên: “Kìa, Thuốc Độc! Thuốc Độc!”
Tôi mờ mịt nhìn cô ấy.
Tay cô ấy vịn vào trạm xe ngó một hồi, ghé vào tai tôi, nói một cách thần bí: “Nhìn cái cậu nam sinh phía trước mặt, ờ, cậu xem cậu ta đẹp trai không, cậu nhìn mũ của cậu ta, là VD đấy, cậu nhìn đồng hồ đeo tay của cậu ta, của Cartiers, cậu nhìn giày cậu ta, của Gucci, quần của cậu ta là CK. Ôi trời ạ, toàn đồ chất lượng! Cậu ta học ở trường kỹ thuật gần đây, trong trường chúng mình có rất nhiều nữ sinh chết mê chết mệt với cậu ta, lẽ nào cậu không biết sao?”
Tôi đương nhiên không biết.
Không thể không thừa nhận, trừ học hành, những thứ tôi biết quả thật rất hạn hẹp, tới đây học đã gần hai tháng trời, giờ mới là lần đầu tiên tôi ra phố đấy.
Ánh mắt của Nhan Dự Dự tràn ngập sự sùng bái đối với những gì cậu con trai kia mặc trên người, cô ấy kéo tôi, rảo tiến lên phía trước, còn không ngừng lải nhải: “Đi, chúng ta nghiên cứu một chút!” Xe buýt vẫn chưa tới, chúng tôi đứng sánh vai cậu nam sinh mang tên “Thuốc Độc” kia. Cậu ta hình như nghiêng đầu nhìn chúng tôi một cái, nhưng mà cậu ta đội mũ, tôi hoàn toàn không thấy rõ mặt của cậu ta. Nhan Dự Dự đứng bên trái tôi, cô ấy cứ ghé mặt tới gần hầu mong nhìn thấy rõ giày của cậu ta. Tôi đổi chỗ đứng với Nhan Dự Dự một cách không tự giác, nhưng không biết vì sao, cậu ta lại đi theo tôi qua bên kia. Có thể là do ảo giác, tôi thậm chí còn nghe được tiếng cậu ra cười rất khẽ.
Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ xem có cần đổi chỗ thêm lần nữa không, xe đã tới. Tôi như gỡ được một gánh nặng giành lên xe trước tiên, trên xe đã không còn chỗ ngồi, đợi lúc tôi đứng ổn rồi, phát hiện hắn thế mà lại đứng ngay sau lưng tôi.
Hơn nữa, hắn còn mỉm cười với tôi một cái. Lưu manh. Trong tâm trí tôi nhảy ra một chữ này, làm bản thân mình cũng hết hồn.
Lần này tôi thấy rõ khuôn mặt kia của hắn dưới chiếc mũ. Nói thật ra, không thể không thừa nhận, trước giờ tôi chưa từng thấy nam sinh nào trông giống vậy, nói sao nhỉ, không chỉ dễ nhìn, cũng không chỉ là đẹp trai, từ ngữ nào cũng không thể hình dung nổi, tóm lại, rất rất rất đặc biệt. Hắn dường như cũng biết tôi đang nhìn hắn, còn sáp mặt lại gần kề tôi.
“Trời ạ, thật là đẹp chết mẹ luôn!” Nhan Dự Dự thì thầm bên tai tôi một cách si mê.
Tôi cảm giác ngay được hắn sấn lên nửa bước phía sau lưng, áp đến gần tôi hơn. Hắn huýt sáo, không biết đang huýt sáo bài hát nào, giai điệu quái đản bay bổng, khiến người ta không không hiểu gì cả. Cử động của hắn làm tôi bị kinh hoảng ít nhiều, tôi tức tốc xoay người đi, còn hắn thì dựa vai vào cây cột trong xe buýt, khoanh tay, dùng một giọng điệu rất bình tĩnh nói với tôi: “Bạn à, khoá kéo của cặp bạn bị mở rồi kìa.”
Quả nhiên.
Tôi có thể đảm bảo, trước khi ra khỏi cửa, nó tuyệt đối đã được kéo khoá!
“Cảm ơn.” Tôi miễn cưỡng nói với hắn. Trong bụng đầy nghi hoặc: cũng có lẽ là chính hắn kéo mở ra không chừng.
“Ối chao, nhìn xem coi có mất gì không?” Nhan Dự Dự la lên, thu hút vô số ánh mắt chú ý nhìn tới trên xe. Tôi ra ý cho cô ta nói khẽ thôi, rồi kéo khoá cặp xong xuôi, đeo lên lại.
Cũng may, tiền của tôi nằm trong túi quần trước của tôi. Tôi lén sờ sờ, vẫn còn.
“Ô, đồng hồ đeo tay của cậu có phải là của Vu An Đoá tặng không?” Tôi nghe Nhan Dự Dự hỏi hắn.
Nhưng tôi không nghe được câu trả lời của hắn.
“Nhất định là vậy.” Nhan Dự Dự không nhận được hứng thú gì từ hắn, chỉ đành ghé tai tôi nói, “Tớ nhận ra chiếc đồng hồ nhái đó, Vu An Đoá đeo tớ cả tháng trời, sau cùng tớ bán lại cho cô ta với giá gốc, lỗ chết bỏ.”
Tôi biết Vu An Đoá, cô ta là người đẹp nổi tiếng ở lớp kế bên, nghe nói giờ tan học có rất nhiều nam sinh nhoài người trên lan can bất động, chính là để được nhìn thấy cô ta một chút. Tôi cũng cảm thấy cô ta quả thực rất xinh đẹp, lại không ngờ được, cô ta lại dây dưa cùng với một tên du côn như vầy.
Đến trạm xe, Nhan Dự Dự kéo tôi xuống xe. Trước mặt tôi chính là khu thương mại “Hoa Tinh.” Đây là một nơi chỉ cao ba tầng lầu, diện tích lại rất lớn. So với gọi nó là khu thương mại, tôi thà gọi nó là cái chợ trời thì đúng hơn. Trước chợ treo một tấm quảng cáo rất lớn “Mốt mới nhất, thời thượng nhất, giá rẻ nhất.” Trước chợ, đầu người lúc nhúc, có rất nhiều trai gái ăn mặc quần áo rất kỳ lạ đi tới đi lui. Tôi theo Nhan Dự Dự bước vào trong chợ. Vừa vào cửa, liền nghe thấy âm nhạc đinh tai nhức óc, nghe kỹ một chút, thế mà lại là tiếng của một người đàn ông không ngừng hôn chùn chụt, làm tôi nghe muốn buồn nôn. Nhưng Nhan Dự Dự lại khác, cô ta vừa vào một cái liền giống như cá gặp nước, kéo tay tôi, quen đường đi nước bước xuyên qua các gian hàng, lâu lâu lại còn gật đầu chào hỏi những ông bà chủ.
Xem ra những thứ cô ấy bán ở trường chắc phần lớn đều là từ nơi này mà ra.
Hai chúng tôi lên tới lầu hai, Nhan Dự Dự dắt tôi tới một quầy hàng. Giày chỗ đó giá mắc chết bỏ, thật không biết người ta làm sao lại có thể để giá như thế lên đám giày đó được.
Nhan Dự Dự hỏi tôi: “Ba cậu số mấy?”
“43” Tôi nói. Điều này tôi đã biết từ lâu.
“OK.” Cô ấy nhanh nhẹn vỗ tay, lưng quay về phía tôi, chỉ giá giày cao ngất ngưởng, oai vệ nói với người chủ: “Lấy xuống giúp em đôi đó, đôi đó, với lại đôi đó, cám ơn.”
Người chủ lấy một cái sào giống như sào phơi quần áo, câu những đôi giày cô ấy vừa nói xuống.
Nhan Dự Dự xếp những đôi giày thành một hàng dài dưới đất, vừa xếp vừa nói: “Mua giày phải nhìn xem chân to hay nhỏ, nhãn hiệu thích hợp với chân nhỏ thì người chân to nhất định không nên mua, nhãn hiệu thích hợp với chân to mà người chân nhỏ mang thì khẳng định là không đẹp.” Cô ấy nói rất chuyên nghiệp giống như đang biểu diễn một màn lẹo lưỡi.
Tôi nhìn dưới chân mình, phát hiện bản thân đã bắt đầu hơi khâm phục cô ấy, mắt nhìn đồ của cô ấy rất không tục, chọn đồ đều rất trang nhã. Nhất là lúc cô ấy cò cưa trả giá với chủ quầy, quả thực vô cùng lão luyện đến độ khiến cho người ta trợn mắt há mồm. Tôi và cô ấy cùng một lứa tuổi, nhưng so ra, tôi vẫn còn là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chưa trải đời.
“Cậu tự chọn đi.” Nhan Dự Dự nói với tôi.
Tôi vừa tính ngồi xổm xuống, bất thình lình bị ai đó tông vào người một cú thật mạnh, đến cả cặp của tôi cũng giống như bị người kéo xuống. Kéo đến độ tôi suýt ngã.
Tôi xoay mình, ôm lấy cánh tay bị va đến độ đang ê ẩm, nhìn dõi theo bóng người đang bỏ chạy —- trời, là hắn. Chiếc mũ đó, đôi giày thể thao màu xanh lá đó, tôi nhớ vô cùng rõ ràng.
“Là Thuốc Độc, thì ra cậu ta cũng tới đây.” Nhan Dự Dự nhìn dõi
theo một hồi, ghé kề tôi hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi xoa xoa cánh tay, đeo cặp lại lên lưng, nói với Nhan Dự Dự: “Tớ thích đôi màu đen.”
Chính ngay lúc này, trước mặt chúng tôi lại bay ra vài nam sinh đang chạy ào qua. Bọn họ chạy rất lẹ, nhanh chóng đã đuổi theo kịp “Thuốc Độc,” từ xa lắc xa lơ nhìn tới, hình như tôi trông thấy bọn họ đang soát người hắn, hắn chỉ lười biếng đứng yên, giơ hai cánh tay lên trong không trung, không có bất kỳ ý định chống cự nào.
“Tớ đi xem chuyện gì đã xảy ra.” Nhan Dự Dự buông đôi giày trong tay xuống.
“Đừng đi!” Tôi níu cô ấy lại.
“Ồ, được thôi.” Cô ấy lắc đầu, “Bọn mình mua xong đôi này rồi đi mau, tối nay bà già tớ còn muốn tới trường thăm tớ, thấy tớ không có đó, tớ sẽ bị phiền lắm.”
Rất nhanh, tôi mua xong giày, ôm lấy hộp giày, cùng đi ra tới trạm xe buýt với Dự Dự, chuẩn bị ngồi xe về trường.
210 đồng bạc. Nếu như A Nam biết, không biết có cằn nhằn tôi hay không.
Nhưng tôi thật lòng rất hy vọng có một ngày, tôi dùng tiền của chính bản thân mình mua giày cho ông, nếu như ngày đó mau mau tới thì hay biết mấy.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Nhan Dự Dự hỏi tôi.
“Đâu có.” Tôi đáp.
Đúng lúc này xe tới. Chúng tôi theo giòng người chen lấn leo lên xe buýt. Một giây trước khi xe sắp sửa chuyển bánh, tôi lại trông thấy bóng dáng ấy —- từ chỗ còn cách xe buýt gần 3 mét, hắn tung mình từ dưới đất, giống như một con chuột túi mà nhảy lên xe buýt, đồng tiền trong tay giống như viên đạn, bắn vào trong hộp thu tiền.
Tôi lập tức vô duyên vô cớ cảm thấy căng thẳng, ngón tay xách túi ni lông bất chợt vô cùng đau nhức. Chẳng lẽ là giày quá nặng ư?
Tôi tìm kiếm Nhan Dự Dự —- Cô ấy đã tìm được một chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau, ngoắc tay gọi tôi lại. Tôi ráng sức len lỏi xuyên qua đám người, len mãi cho đến khi tới được bên cô ấy.
Đoạn đường này, hắn không bám theo.
Cảm ơn trời phật.
“Ái chà, hôm nay thật là có duyên với cậu ta, nếu mà để cho đám nữ sinh theo đuổi cậu ta biết được, bảo đảm sẽ ganh tỵ đến chết mất.” Nhan Dự Dự nói, “Nghe bảo để trông thấy mặt của cậu ta thì phải đứng trước cổng trường kỹ thuật đợi cả tuần đấy.”
Khoa trương đến vậy sao?
Tới trường, Nhan Dự dự kéo tôi xuống xe buýt, liền phát hiện hắn chưa đi đâu cả, mà đang đứng ngay đó, giống như là cố ý đợi chúng tôi vậy. Tôi cúi đầu định lướt ngang qua hắn, hắn lại biếng nhác vươn một cánh tay ra với tôi.
“Bạn học, đợi chút.” Hắn nói.
Sao nữa vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu tình hình.
Hắn thì thuận tay với một cái, ôm ngay lấy cánh tay của tôi. Lúc này chỗ chúng tôi đứng cách trường không xa, hành động của hắn nhìn rất giống như đang đón ôm lấy tôi. Điều này làm cho tôi cảm thấy xấu hổ một cách nghiêm trọng, tôi như bị giật điện, hung hăng đẩy cánh tay của hắn ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Mặt của tôi không khỏi đỏ lên, tôi thậm chí còn có thể nhạy bén cảm nhận được loại màu sắc đỏ gay này. Tôi nhất định là do bị qua xấu hổ, một khắc đó, tôi xấu hổ đến độ muốn lột quách da mặt của mình ra cho xong.
Thế nào lại có thể lôi lôi kéo kéo nhau với một nam sinh chứ? Trong cuộc đời của Mã Trác, từ xưa cho tới mấy phút trước, đây chính là một việc không được phép xảy ra. Tuyệt đối không được.
“Cậu tránh tôi xa một chút!” Tôi gào lên với hắn.
“Có chuyện gì sao?” Nhan Dự Dự chắc là tò mò muốn chết, bước đến gần một bước hỏi.
Hắn không hề nổi giận, mà giơ một ngón tay lên, ngoắc ngoắc tôi, cười bảo: “Đưa đồ của tôi lại cho tôi.” Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đến gần tôi. Toàn bộ dây thần kinh trên người tôi đều căng cứng, chỉ có thể lấy tay giữ chặt lấy cặp ở sau lưng, nhưng còn chưa kịp níu cho chắc cặp, hắn đã đứng ở sau lưng tôi. Tôi định xoay người, hắn liền dùng tay đè bả vai tôi xuống. Tôi chợt cảm thấy màu đỏ trên mặt mình phai hết trong tíc tắc, chỉ còn lại lạnh lẽo.
“Đừng động đậy.” Hắn bảo
Nhan Dự Dự theo dõi từng cử chỉ của hắn, thở cũng không dám thở mạnh.
Động tác của hắn rất nhanh nhẹn, đảo mắt đã lấy được từ trong cặp tôi ra một món đồ bọc trong giấy trắng, hài lòng hôn nó một cái, rồi lại dùng tay trái tung nó lên giữa không trung, xoay người một cú rồi đón lấy nó bằng tay phải, cười ha ha bỏ đi xa.
“Cám ơn nhá!” Hắn đã đi được rõ xa thì dừng bước, xoay người đối diện với chúng tôi, hơi hơi nhấc nhẹ mũ lên một cái rồi đội về lại, nghiêng nghiêng người, gửi lại ba chữ này.
Nhan Dự Dự lo lắng chụp lấy tôi, hỏi tôi: “Cậu ta bỏ thứ ấy vào lúc nào vậy?”
Tôi do dự, chậm chạp lắc đầu.
“Trời ạ.” Khuôn mặt nhỏ của cô ấy tái nhợt nói, “Tớ đoán thứ đó nhất định là bột, nếu mà hôm nay bị cảnh sát tóm được, Mã Trác, dám chừng chúng ta đều bị ngồi tù hết.”
Lời của cô ấy vừa ra khỏi miệng, đến lượt tôi tái mặt.
“Bột?”
Là cái thứ trong phim trên truyền hình sao?
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Bỗng dưng, trong đầu tôi chợt trỗi lên cảnh trên xe buýt, đồng tiền hắn bắn ra sáng lóng lánh. Đường parabol hoàn mỹ ấy. Hệ số của nó rốt cuộc là bao nhiêu nhỉ?
Tôi biết phải làm thế nào mới đoán được bí ẩn ở trong đó?
Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn
người dịch: idlehouse
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT