“Ưm! Đau đầu quá!” Hàn Thanh Dao ôm đầu ngồi dậy.
Cô nhắm chặt hai mắt, đưa tay ôm lấy đầu đau như bị một tảng đá lớn đè nặng, nỗ lực hít vào thở ra trên dưới mười lần mới dám mở mắt. Kí ức như một cuốn phim không ngừng tràn vào khiến cô tưởng chừng đầu đã vỡ ra. Hàn Thanh Dao hoang mang nhìn căn phòng xa lạ cùng với những kí ức xuất hiện bất chợt trong đầu.
Không thể nào! Sao cô lại có kí ức của người khác? Hàn Thanh Dao lảo đảo chạy vào phòng tắm. Nhìn vào gương, cô hoàn toàn sửng sốt.
Trong gương này đang phản chiếu một gương mặt xa lạ, tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo mĩ lệ không khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Mũi cao nhỏ xinh, môi hồng mềm mại, hai mắt đen láy mở to trợn tròn lên càng làm nổi bật vẻ linh hoạt ngây ngô của cô gái.
Làn da thiếu nữ này rất trắng, tuy có nét tái nhợt của người bệnh, nhưng không khó để nhận ra, làn da của cô gái vô cùng tốt, trắng nõn, mềm mại. Nếu như không phải trên trán cô gái có một miếng dán hạ sốt thì có lẽ còn đẹp hơn nhiều. Bất quá không sai, mĩ nhân bệnh tật càng khiến người thương tiếc.
A, khoan đã!
Hàn Thanh Dao ngắm nghía cô gái trong gương mười phút đồng hồ chợt nhận thấy có cái gì đó không đúng. Cô gái này xinh đẹp không sai. Nhưng sai chính là ở chỗ Hàn Thanh Dao đang nhìn vào gương, mà trong gương lại không phải là cô. Như vậy, chuyện gì đang xảy ra?
Gương mặt của mộc Hàn Thanh Dao hai mươi hai năm qua, nhan sắc không tính là đẹp, trên gò má còn lưu lại vài vết tàn nhang nhưng vẫn khá thanh tú. Tuy nhiên, trong gương lại là gương mặt mỹ nhân xinh đẹp rạng ngời. Hàn Thanh Dao suy sụp xoa nắn mặt, cô gái trong gương cũng xoa nắn mặt. Bất kể cô làm gì thì cô gái kia cũng làm theo.
Hàn Thanh Dao triệt để hoảng loạn!
Cô không biết mình đã bước ra khỏi nhà vệ sinh rồi lại lên giường bằng cách nào, chỉ cố tập trung tư tưởng nhớ về từng chuyện xảy ra trước khi cô biến mất trong căn phòng của mình.
Đúng rồi!
Kí ức trở lại, Hàn Thanh Dao lệ rơi đầy mặt. Không phải là mắng một chút thôi sao? Đại thần xuyên không, người không khỏi quá hẹp hòi đi!
Cho dù làm nữ chính thánh mẫu cũng được, cô thật sự không muốn làm nữ phụ bị ngược chết đâu mà. Ấy? Linh quang chợt lóe, Hàn Thanh Dao thật muốn ngẩng đầu lên trời cười to một trận. Chỉ cần cô tránh xa nam nữ chính, tránh xa cốt truyện, vậy chẳng phải là sẽ không chết sao? Còn cái việc cha không yêu mẹ kế không thương gì đó, thực xin lỗi! Không có tâm phụng bồi. Cái thân thể này sốt thành như vậy mà không ai tới thăm đủ để biết nữ phụ đáng thương cỡ nào, thảo nào lại khao khát chút ấm áp mà nam chính mang lại. Cô thở dài, nói khẽ:
“Hàn Thanh Dao! Chút chấp niệm về gia đình của cô, tôi sẽ giúp cô hoàn thành.” Làm cho Hàn gia gà bay chó sủa gì đó, vừa nghe đã thấy phấn khích có được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT