Trong không gian màu đen tĩnh lặng nhưng méo mó, cậu đứng đó vô thức lại không chân thật, xung quanh cậu là hắc ám bao phủ, là mê man, là nơi tận cùng không lối thoát.

Đây là đâu… vì sao cậu ở đây…

Khi cậu còn đang lạc lối giữa bóng tối vô cùng tận, một điểm sáng lóe lên phía xa, cậu nhìn thấy trong điểm sáng ấy xuất hiện một bóng người quen thuộc..

Là anh, là người cậu yêu nhất… anh ở đó… đang đứng đó đợi cậu…

Sev… đợi em với, đừng đi, em xin anh..

Cậu chạy theo bóng dáng anh, chạy thật lâu thật lâu, chạy đến lúc cả đôi chân mõi nhừ, đến sức cùng lực kiệt, mà anh vẫn trước mặt, cách nhau thật gần nhưng dường như không thể chạm tới. Đó có phải là khoảng cách xa nhất của một người không, nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.

Cậu nức nở. Vì sao đến cuối cùng vẫn không thể chạm vào anh.

Lúc này ánh sáng kia lại lần nữa khuếch đại, nó to lớn bao trùm lấy cơ thể cậu, lại ấm áp vô cùng như vòng tay của anh, vòng tay của anh.. giật mình cậu giương mắt nhìn. Là anh, là gương mặt thân quen ấy, là đôi mắt hắc diệu thạch bình lặng ấy, là cái người luôn hiện hữu trong giấc mơ của cậu. Là giáo sư, không phải Severus… là giáo sư đã chết vì cậu ở tiền kiếp…

“Giáo, giáo sư…”

Giáo sư buông cậu ra mím môi, gương mặt lạnh lùng nhìn cậu… chỉ là không để cậu nói gì hình ảnh đã biến đổi, lần nữa trước mặt cậu là một người khác… là anh, Sev của cậu.

Người này so với người kia trẻ hơn, không có lạnh lùng quyết tuyệt, không có những lời nói cay độc, không có những oán hận cùng hối hận, chỉ có anh như một người bạn bên cạnh cậu.

“Sev…”

Anh mĩm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng như thế, cậu mỉm cười nụ cười hạnh phúc thật sự từ trong tim, cậu đã hiểu rõ, từ trước đến nay cậu luôn nhìn anh để nhớ đến người kia, người giáo sư đã chết vì cậu, người hi sinh cuộc đời để bù đắp cho cậu, cậu luôn nhớ luôn mơ hồ tình cảm cho giáo sư… nhưng giờ cậu đã hiểu đối với giáo sư, đó là cảm kích, là hối hận, cậu luôn đem nó giữa thương tiếc và tình yêu… hai trăm năm cuối cùng cậu cũng hiểu. Nhưng với người trước mặt, anh không phải Severus Snape ở quá khứ kia, không phải giáo sư độc dược, anh chỉ là anh, là Severus Snape Prince, và cậu yêu anh, dù tình cảm anh có dành cho Lily thì sao, được bên anh đã là thứ tốt nhất. Cậu không phải là Potter vì theo đuổi tình yêu mà bất chấp tất cả, cậu chỉ là Harry vì người mình yêu có thể làm mọi thứ, chỉ cần người đó hạnh phúc, vậy là quá đủ rồi…

“Sev…” – Cậu ôm lấy anh, cảm giác được ấm áp…Cậu thốt ra lời tự dưới đáy lòng. – “Em yêu anh.” – Phải, em yêu anh, yêu rất nhiều ,rất nhiều.

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu hôn lấy cánh môi màu hồng nhạt như cánh hoa đang e ấp kia, cậu giật mình cảm nhận xúc cảm lành lạnh trên môi, ngạc nhiên nhìn anh, nhưng không để cậu ngạc nhiên quá lâu, nụ hôn phớt kia trở nên sâu lắng vô cùng.

“Sev…”

Lời chưa kịp thốt ra đầy đủ, anh đã thuận theo đó mà đưa lưỡi mình vào trong, bắt đầu xâm lược từng nấc từng tất trong khoang miệng, khiến nụ phớt kia trở nên sâu hơn, ngọt ngào hơn…

Ưm…

Anh ôm lấy eo cậu, lưỡi đưa vào trong miệng cậu cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh , gương mặt cậu cứ thế ửng hồng, nhưng cậu không ghét mà thêm yêu thích nó, cậu ôm lấy cồ anh để nụ hôn kia cứ thế sâu thêm, đến khi cả hai dường như không thể thở nổi anh mới buông cậu ra,gương mặt cậu vì khó thở và ngại ngùng mà trở nên đỏ bừng…

Anh lại lần nữa ôm lấy hôn cậu, nụ hôn từng chút chuyển đến má, cổ, xương quai xanh tinh xảo, cậu nghe tiếng anh cởi lấy áo cậu, hôn vào cổ cậu, cả tiếng mút chùn chụt cũng nghe thấy rõ ràng… tay anh chạm vào ngực cậu, đôi bàn tay không tính là mịn màng của anh chạm nhẹ vào hai khỏa đậu nhỏ khiến cậu bất giác rùng mình.

Ân…

Tiếng rên rỉ mị hoặc vì động chạm càng phá lệ rõ ràng trong không gian tĩnh mịch… Anh cúi đầu bắt đầu ngặm cắn hai điểm nhỏ, mút nhẹ, lại dùng răng nanh chà đạp một bên ngực khiến nó trở nên đỏ bừng, nhưng tay còn lại vẫn không quên an ủi bên ngực còn lại. Khoái cảm mãnh liệt khiến cậu rùng mình, tiếng rên rỉ bắt đầu trở thành nức nở nhưng mèo kêu.

Sev…Sev…

Nhưng anh bỗng dưng dừng lại, Harry bất ngờ mở mắt… Sau đó đôi tử sắc mở to trở nên đậm màu vì kinh hoảng, Severus trước mặt cậu, trên cổ bắn ra máu tươi, không ngừng chảy, máu đỏ thấm ướt cả bộ áo chùng màu đen. Gương mặt anh vì mất máu mà trở nên tái nhợt như tờ giấy..

Sev.. Không… không.

Cậu phóng tới, ôm lấy thân hình sắp đổ của anh…

Cậu bật khóc, nước mắt thấm đẫm cả gương mặt tuyệt mỹ, anh đưa tay chạm vào mặt cậu, mỉm cười nhợt nhạt – “Harry, Look at me…”

Sev.. không… đừng bỏ em…

Nổi đau như xé tan trái tim cậu, như đốt cháy linh hồn cậu, Sev là lẽ sống là tình yêu của cậu, là tất cả của cuộc đời cậu, làm ơn… làm ơn đừng mang Sev đi, đừng mang ánh sáng của cuộc đời cậu đi, được không… Làm ơn…



“Harry…Harry…”

Severus lo lắng gọi tên Harry, mong có thể đánh thức cậu, khi đang nấu độc dược, anh nghe thấy tiếng Harry hét lớn, khi bước đến xem xét đã thấy Harry dù đang ngủ nhưng nước mắt vẫn chảy, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ, lo lăng bất an khiến anh lay Harry dậy, nhưng vô ích…

Đến lúc anh định đánh vào má Harry thì cậu mở mắt ra bật dậy… Sau đó lại ngơ ngác dường như không nhớ gì.

“Harry, cậu làm sao vậy…mơ thấy ác mộng sao?” – Severus lo lắng hỏi, đưa tay lau nước mắt trên khóe mi Harry.

“Sev…” – Harry nhìn thấy Severus thì nhào đến ôm chầm lấy anh…Cậu không nhớ giấc mơ của mình, chỉ là muốn ôm Sev mà thôi…

“Chuyện gì vậy, mơ thấy ác mộng sao..” – Severus cảm nhận được Harry run rẩy, anh đau lòng vỗ vỗ lưng cậu, như muốn trấn an vật nhỏ trong lòng.

Harry ngước nhìn Severus rồi mờ mịt lắc đầu… – “Mình không nhớ..”

“Được rồi, không nhớ thì thôi, không sao đâu…” – Severus vuốt tóc Harry, sau đó bước phòng tắm lấy ra một chiếc khăn thấm nước lau mặt cho Harry.

Đêm đó vì lo lắng mà Severus đã bảo Harry ngủ với mình, nhìn Harry vùi đầu vào ngực mình ngủ say, Severus thở dài…

Giấc mơ không lành như điềm báo tiên tri cho tương lai sóng gió, nhưng đáng tiếc thay… Harry lại không nhớ khiến cho lúc máu tanh xảy ra đã khiến cậu hối hận đến cỡ nào…. Nhưng đó vốn là về sau…



Cùng lúc đó một người khác vì ác mộng quấy nhiễu mà tỉnh lại còn có Draco, Lucius nhìn người trong lòng khóc đến sưng mắt thì đau lòng, nhưng khi hỏi Draco cũng không nhớ rõ giấc mơ của mình là gì. Khi Draco lần nữa say giấc nồng Lucius lo lắng mà thức trắng đêm…



Tại một nơi khác ở Hogwarts, dưới ánh trăng, một thiếu niên tóc vàng đang đứng, gương mặt thiếu niên vô hồn không sức sống, đôi mắt màu xanh không chút tiêu cự. Một người đàn ông tóc vàng bước ra từ chỗ tối ôm lấy thiếu niên kia, hắn ta mặc một thân áo chùng đen hòa vào màn đêm,trong miệng hắn ta có hai răng nanh lộ ra, răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào da thịt trắng nõn của thiếu niên, đến khi gương mặt thiếu niên đã nhợt nhạt tái xám, hắn ta mới nguyện ý buông thiếu niên ra, vết thương trên cổ cậu ta biến mất giống như những thứ vừa nãy chỉ là ảo giác, thiếu niên như con rối nghe lệnh bước ra ngoài không hề sợ hãi hay có bất cứ cảm xúc nào. Dưới ánh trăng người đàn ông tóc vàng liếm môi trên mặt là nụ cười tà mị như vị công tước bóng đêm tìm kiếm con mồi.

“Harry… ra em tên là Harry… tôi sẽ bắt lấy em… chú mèo nhỏ à.”

Mọi thứ trong đêm nay giống như điềm báo trước cơn bão, mà những người đón nhận cơn bão đó có lẽ cả đời cũng không quên được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play