- Tốt lắm!- Arrow quả không nhìn nhầm người. Hắn khá hài lòng với thành
quả của nhân viên, tài khoản của Devils.4 đã tăng lên tương đối sau mấy
phi vụ của Wine. Phải công nhận ông Bull rất giỏi, sau khi từ bỏ người
vợ, ông ta đã cáo lui Devils và quyết tâm huấn luyện hai cậu con trai
trở thành một trong những gangster tài giỏi, nhưng vì Devils không chấp
nhận, nên ông đã bao lần hi sinh mọi giá để đẩy hai đứa con từ hạ cấp
lên tới vị trí cao- Xứng đáng với cánh tay phải của ta!- Arrow hài lòng, dẫu có hơi “tâng bốc” nhưng hắn cho Wine một cơ hội thăng tiến.
- Cảm ơn Sếp!- Wine đã thành công, công sức bao nhiêu năm trời theo
Devils.4 quả không uổng, không cần phải leo lên Devils.5, chỉ cần tận
tụy với Báo là rất tốt rồi.
Từ tòa nhà Devils, Wine trở về nhà, mấy hôm nay chắc hẳn Moon không còn
chờ ở nhà nữa. Vừa đi, hắn đang nghĩ về quan hệ của hai người Sếp với em gái mình. Lạ thật, rõ ràng có gì đó mà Moon chưa kể với cậu. Mà tại sao em gái cậu lại được “cưng” trong vòng tay của cả hai người Sếp, ánh mắt hôm ấy của hai người dành cho Moon không hề đơn giản, có phần giống với ánh mắt hắn nhìn em. Rồi hắn lại nghĩ, cha đã so sánh mẫu AND của em
với cha, không có điểm gì chung cả, vậy thì trong gia đình, sẽ chỉ có
mình Mes là cùng huyết thống với em, ngay cả cậu cũng không, vậy, cậu
cũng được quyền yêu em thứ tình yêu của nam nữ,...
*
* *Ken hẹn gặp Twin- ông chủ của một tập đoàn vàng bạc đá
quý, một trong những bạn làm ăn cuả Devils. Ông đã hứa làm cho Ken một
chiếc dây chuyền độc nhất vô nhị, 100% từ vàng nguyên chất rất quý, mặt
dây là hình chữ “K” bằng thạch anh, bên ngoài phủ bởi lớp pha lê kim
cương tinh túy. Ánh sáng từ mặt ngọc rất độc đáo, như những chiếc khác,
chỉ lấp lánh xa hoa, thì riêng chiếc này, phát ra thứ ánh sáng trắng
thuần khiết theo đúng khuôn hình chữ “K” dù ở xa vẫn nhìn thấy thế. Ngọc thạch anh được thiết kế phù hợp với nhiệt độ cơ thể Ken, có nghĩa là cô gái nào may mắn được đeo nó, chiếc dây sẽ thật lấp lánh, nhưng khi có
hắn ở gần, thì chiếc dây chuyền sẽ càng ánh lên tuyệt vời, mà nếu ở cùng một người con trai khác, màu của nó sẽ xỉn tối đen. Hắn hài lòng về
chiếc dây được chế tác tỉ mỉ dưới tay người thợ hoàn kim đã hơn 60 năm
tuổi nghề này. Twin tặng hắn nhưng nhất định Ken không lấy, hắn dùng
tiền để mua vì muốn sòng phẳng, Ken chỉ dùng tài sản của mình để tặng
người con gái hắn yêu.
Ken trở về văn phòng, ngồi rất lâu trong đó. Chiếc dây mỏng manh được
hắn đưa qua đưa lại, một màu vàng óng ánh khi ở trong tay mình, Ken tò
mò không biết khi đặt lên chiếc cổ thanh mảnh của một cô gái sẽ thế nào, và khi hắn ở bên cô gái đó màu sắc của nó sẽ tuyệt vời cỡ nào nữa...
Chiếc dây còn đi kèm với một sản phẩm khác, đó là chiếc lắc tay gầm gố
của hắn. Một viên kim cương nhỏ được gắn vào mặt trước của chiếc lắc, nó thông báo trạng thái màu sắc của viên thạch anh trong chiếc dây chuyền
nữ kia, dù khi hai loại trang sức này không ở gần nhau. Do đó hắn có thể kiểm soát cô gái đó có đang ở bên người đàn ông nào khác. Vì thế vẫn
tôn trọng quyền riêng tư do không gài thiết bị định vị vào sản phẩm này. Ken trầm ngâm không biết tặng cho người con gái đó bằng cách nào...
Từ cửa phòng, một cô gái chân dài chủ động bước vào, cô ta ăn mặc lịch
sự nhưng lại rất gợi cảm, nhẹ nhàng đặt đôi tay nõn nà lên tấm vai của
Ken. Hắn vẫn lạnh lùng, không tỏ thái độ gì, không đứng dậy cũng không
đẩy cô ra. Chiếc dây khá đẹp khiến cô nàng đưa đôi tay thanh mảnh chạm
vào, thân nhiệt của phái nữ khiến mặt ngọc chuyển màu trắng, kèm theo
hơi ấm của hắn, tỏa ra một thứ ánh sáng tuyệt vời. Thế là đủ, hắn giành
lại, cho vào hộp và đứng lên, bước đi.
*
* *10h45, Moon giờ mới tỉnh dậy. Từ khi ở đây, chưa bao giờ
em dậy quá 6h làm bữa sáng cho Sếp dù Sếp có ăn hay không hay 9h Sếp mới dùng bữa. Thế mà hôm nay em ngủ ngon quá mức, có vẻ chiếc giường đã
không báo thức, rõ ràng hôm qua em đã để chế độ rung rồi mà. Moon không
nhớ rõ lắm đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy phần rìa giường và lớp
chăn bên trái bị là phẳng, chẳng lẽ Ken đã nằm bên cạnh em suốt? Mà
chẳng có thời gian suy nghĩ, Moon vội vàng dọn ga giường và chuẩn bị bữa trưa. Em đã bỏ đi một tuần mà không hề xin phép, vì thế hôm nay phải tỏ ra thật chỉnh chu từ đầu đến cuối để Sếp không tức giận. Vừa nấu, em
tranh thủ dọn nhà, mong rằng khi Sếp về là kịp.
Chưa thực hiện xong món rau, Ken đã về tới, em còn không thể bỏ cái chảo lại nên đành tiếp tục công việc mà không ra chào Sếp, thoáng có chút lo sợ. Ken nhận ra em đang bận nên không trách, nhìn em đầu tóc còn rối
bời, buộc nham nhở thế kia là đủ để biết dậy quá muộn rồi, dù sao thì
bình đẳng, hắn không bắt bẻ gì.
- Anh về rồi ạ!- Moon lúc này mới tắt bếp và lễ phép nhận lấy áo và cà vạt từ Ken để đem treo.
- Ờ!- Rõ ràng hắn không thích những câu nói xã giao trống rỗng của em
nhưng vẫn trả lời. Nói thực hắn không yêu cầu em phải lễ phép quá như
thế, lúc nào cũng cúi đầu chào và nói gì cũng vâng dạ, chỉ giành cho
những nhân viên cấp thấp, không có chút tự tin nào, hắn đã cho em ngang
hàng rồi mà em đâu đã nhận.
Ken đi quanh phòng, hắn dừng lại trước cửa gian bếp- Ăn mì!- rồi ra
lệnh. Nhìn em nấu ăn vất vả cũng thương em lắm chứ, nên đành giảm khẩu
vị của bản thân. Sau đó hắn nằm luôn xuống ghế sofa.
Moon thở nhẹ nhõm khi thấy Sếp không nhận xét gì về nhà cửa cũng như bữa cơm, trái lại Sếp chỉ ăn mì, quá dễ dàng để thực hiện. Em ngoái lại
nhìn Sếp, dạo này Sếp thay đổi nhiều lắm. Sau khi đặt đĩa mì lên bàn,
Moon ngoái lại lần hai, không lẽ Sếp đang ngủ, em không dám đánh thức,
chỉ ngồi chờ đợi. Tự dưng em mỉm cười, nếu em không nhầm thì hôm qua
trong lúc ngủ, em đã chảy nước miếng vào ngực Sếp, buồn cười thật, em
phá lên cười, rồi bịp ngay miệng lại. Khi ngủ em có thói quen há mồm mà, hi hi, Sếp sạch sẽ vậy không biết sẽ phản ứng gì, chắc Sếp quăng em ra
nên không có gì phải sợ Sếp sẽ làm gì...
Đúng là suy nghĩ thật trẻ con, nhưng sao em lại có thể cười được nhỉ,
đáng lẽ phải lo lắng khi để cho Sếp nằm cạnh chứ, ... hay vì em đã đặt
lòng tin ở Sếp, không nghĩ nữa, tự dưng mặt em đỏ lựng... cái từ “vợ”
còn quá mới mẻ trong tư duy con nít của em.
Tiếng cười nho nhỏ đã làm Ken rời mắt khỏi “món quà”, không biết em đang cười vì điều gì, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra được cách để đem bất ngờ tới cho em, liệu em có hạnh phúc vì món quà này chứ, hay là em có mỉm cười
khi được nhận, sao mà rắc rối thế không biết,... Ken đứng dậy và đi vào
bàn ăn. Nhìn hai đĩa mì, hai cốc nước lọc và mấy thứ linh tinh xung
quanh thật chẳng lãng mạn chút nào, không thi vị nhưng... tại em không
biết nấu ăn đấy mà, Ken tiếp tục “phục tùng”. Hắn ngồi vào, nhìn em. Em
chỉ cắm mặt xuống, chắc có lẽ em ngại vì chuyện hôm qua,...
Mới bắt đầu bữa ăn, mà hắn đã ăn gần xong, bình thường hắn rất điềm tĩnh nhưng sao hôm nay thật lạ, Moon e ngại vì mình nấu quá dở chăng? Thêm
ít phút nữa, hắn dừng bữa. Có thể để dịp khác để tặng, nhưng hắn không
thích, người con gái trước mặt hắn đây không muốn những thứ quá phô
trương, không cần phải một bàn rượu lung linh ánh nến, trong một nhà
hàng chỉ có hai người, em đâu có mơ tưởng những điều cổ tích hão huyền,
mà có lẽ thực tế những những thứ giản dị lại dễ được em tiếp nhận. Đó là sự khác biệt giữa những người phụ nữ hắn từng gặp. Họ đẹp, họ sang
trọng, họ đẳng cấp, yêu cầu đòi hỏi về cuộc sống rất cao, luôn tỏ ra
thanh tao, nhã nhặn mà lại cố tình phô trương trước hắn, còn Moon, theo
trường phải hiện thực, luôn ý thức về vị trí, khả năng của mình. Hắn
chưa từng thấy em thể hiện bất cứ điều gì dù có thể em làm được, đôi lúc điều đó khiến hắn khó chịu, nhưng ngẫm lại, hoàn toàn chấp nhận được,
vì hắn thuộc tuýp người cầu toàn, chẳng ai có thể so bì.
Moon vẫn chưa dám ngẩng mặt lên, em không biết phải đối mặt với ánh mắt
của Sếp như thế nào, hôm qua ánh mắt này đã nhìn em âu yếm, khiến đôi
lúc em bị xao động, còn cả nụ cười tỏa nắng mà chưa tùng thấy của Sếp
nữa, em không dám đưa mắt lên... sợ lại bắt gặp ánh mắt ấy lần nữa. Ken
đang rửa tay, theo thói quen mỗi khi kết thúc bữa ăn, hắn lau khô tay
cẩn thận rồi bước lại gần em. Rút sợi dây từ túi ra, mọi hành động diễn
ra sau lưng Moon, Ken vòng tay qua và chiếc dây ngự trị trên cổ của
người được tặng. Theo yêu cầu đặc biệt, chủ nhân sợi dây chuyền phải là
người có thân nhiệt hơi thấp so với người bình thường, mà cô gái vừa nãy chạm nhẹ đã khiến mặt dây tỏa sáng, thì khi ở đúng chủ nhân của nó, hẳn sẽ trên cả tuyệt vời. Moon giật mình, em chỉ biết có một vật gì hơi
lạnh vừa mới được đặt lên cổ mình, em cúi đầu, nhưng không cúi hẳn xuống để nhìn được mặt đá. Ken vừa khóa sợi dây lại, hắn bỏ tay ngay lập tức
và tư lự bước ra ghế, không hề ngoảnh lại. Nhìn vào chiếc lắc của mình,
bộ sản phẩm đôi, óng lên một màu trắng ngọc ngà quý phái, quả thực tài
nghệ lão Twin đáng nể, ông ta đích thân làm từ lúc bắt đầu cho tới khi
kết thúc, và bản thiết kế sau khi sản phẩm hoàn thiện phải hủy ngay. Ông đã chú trọng tới thân nhiệt của người con gái Ken đề cập nên dù hắn có
cầm vào thì màu sắc cũng không đẹp như khi người ấy chạm nhẹ. Ken hài
lòng.
Moon kết thúc bữa ăn, em vẫn chưa “ngó ngàng” tới món quà, dọn bàn và rửa bát, có một chút ngượng ngùng trong suy nghĩ...
Ken xoay người cho đỡ mỏi, hắn đứng lên và tự mình rót rượu uống, thực
chất là muốn xem Moon có vui hay không, nhưng thậm chí em còn không vuốt tóc ra khỏi sợi dây, mái tóc buộc lửng nhưng bị giữ lại tại gáy vì
chiếc dây kéo áp vào. Không ngờ, dù đã bỏ ra gần 8 triệu Bảng cũng không là gì đối với em, quan trọng nhất, em chẳng thể nào biết được hắn đã
phải đắn đo suy nghĩ bao nhiêu lần về món quà này,... Thêm một lần thất
vọng, sao trước mặt người con gái ấy, hắn chẳng có sự tự tin hậu thuẫn.
Sau khi dọn xong, Moon lúc này bước vào nhà tắm, em rửa tay và nhìn vào
sợi dây chuyền. Em nhẹ nhàng nâng sợi dây lên, mân mê mặt chữ “K” long
lanh, em nhận thấy chữ “K” là tập hợp của vô số viên kim cương, đẹp lắm, em không thể rời mắt được. Tim em cũng không thể kiểm soát nổi, đập
lên từng nhịp đập thổn thức, không, chỉ là em chưa quen được nhận quà,
chưa quen nhận được tình yêu thương,... Sếp thực sự muốn em là “Vợ”?
Em cố thoát mình khỏi suy nghĩ, để chữ “K” kiêu hãnh tỏa sáng, còn phải
lấy trang phục cho Sếp nữa chứ. Vào phòng trang phục và lấy ra bộ quần
áo đã được nhà thiết kế chuẩn bị sẵn, em đem ra treo trên giá ngay ngắn. Sáng nay Sếp mặc áo màu xanh thẫm và quần Kaki, còn giờ sẽ là áo sơ mi
trắng kẻ xanh lam, quần âu.
Đúng là Ken có việc chuẩn bị đi, cần phải thay trang phục, nhưng hắn lại bị thất vọng bởi em, chưa bao giờ em tự ý chọn cho hắn một bộ cánh nào
cả, dù tất cả trang phục của em ngần đây đều là hắn đích thân lựa. Vì
sao ư? Người làm họ tưởng em là một cô gái “sexy” nên toàn chọn lựa
những bộ quần áo khêu gợi, trong khi sự thật hoàn toàn khác, thế là hắn
“tình nguyện” làm nhà thời trang cho em, với hy vọng em cũng sẽ đáp lại
“lòng tốt” của hắn. Nhưng chán quá, em có biết chỉ cần là em chọn thì dù có không hợp, thậm chí tới mức thảm họa thời trang, hắn cũng sẽ mặc. Vì hắn muốn “vợ” hắn phải làm tất cả mọi thứ.
- Ta không thích bộ đó, chọn cho ta bộ khác!- Đành phải răn đe vậy.
Moon cất bộ đồ đó đi, lôi ra một bộ của một nhà thiết kế khác, là áo sơ
mi kẻ ca rô chìm và quần đứng. Em chỉ lấy theo thứ tự vì theo em tất cả
những bộ đồ này đều là tâm huyết của bao người, nên đều cần phải trân
trọng.
- Sao ngày nào cũng giặt quần áo mà sao không đem ra đây?- Hắn thấy mình thật để ý vặt, nhưng phải nói thẳng ra thì may ra “cô vợ” này mới làm
được.
- Em nghĩ anh chỉ mặc áo mới ạ!- Luôn có từ “ạ” đi kèm trong câu nói của Moon.
- Chúng thì cũ sao?- Ken sắp điên lên vì em rồi đấy.
- Dạ không, nhưng những bộ này đều được chuẩn bị sẵn cả rồi ạ!
- Giặt rồi vất đấy sao?- Sao em không hiểu gì cả!
- Em nghĩ... anh sẽ mặc tới nhưng chưa thấy họ ngừng cung cấp trang phục.
- Không biết tự điều chỉnh sao?- Tưởng một tuần cho em đi “tập huấn” nhà anh trai, sẽ khá khẩm hơn, ai ngờ... thế này thì còn lâu mới làm mẹ trẻ con được. Hắn thở dài ngao ngán.
- Em sẽ sửa ạ!
- Giờ thì chọn lấy một bộ mang ra đây, ta không thích mặc giống những
lần trước nên tự mà lựa đi!- Phải nói rõ với em, không thì em sẽ lấy y
nguyên bộ đã thiết kế sẵn mặc rồi, như thế không còn gì để nói nữa. Ken
bắt đầu bốc hỏa.
Răm rắp làm theo, Moon lên phòng và loay hoay, khá lâu sau mới thấy em
bước ra. Em sợ không vừa ý Sếp nên cứ chọn đi chọn lại. Một chiếc áo sơ
mi đen cổ điển và quần kaki đen.
Theo trí nhớ của Ken, hắn đã mặc chiếc áo này cũng với một chiếc quần
kaki đen khác và chiếc quần kaki đen kia cũng từng kết hợp với áo đen
bóng, chỉ là hơi khác nhau về đường may và kiểu dáng. Thật nực cười, hắn đang cố kìm nén cơn tức giận.
- Tốn thời gian chỉ để chơi trò ghép hình thôi hả?!- Ken chau mày, nhưng nhìn thấy chữ “K”- một phần tài sản của mình hiện hữu trên cơ thể em,
hắn nguôi ngay. Nhìn em run rẩy, lo lắng thế kia ai mà giận nổi. Ken lại gần và lấy bộ trang phục đó, “phục tùng” vì bộ áo này hợp với cuộc họp
làm ăn chiều nay. Một ánh sáng lan tỏa thanh tú trên ngực em, chữ “K”
chuyển một thứ màu trắng dung hòa y như chiếc lắc trên tay hắn. Đột
nhiên hắn mỉm cười với em.
Hắn thích thú vì ánh sáng từ chữ “K” được tạo ra chỉ bởi riêng hắn và
em. Một nụ cười có phần trẻ thơ, hắn liệu có “lấn sân” làm việc cho
thiên thần không vậy, mà sao nụ cười hút hồn tới vậy. Em lặng người một
hồi lâu.
- Tối nay ta về muộn!- Ken trình bày với em, hắn lại làm những việc mà xưa nay chưa từng, rồi vào phòng thay đồ và đi làm.
Nếu là mọi khi, mặc kệ em có đợi cơm hay không, hắn có hôm về muộn mà
chưa ăn gì, có hôm lại về với cái dạ dày no căng. Nhưng từ giờ phải khác chứ, vì em là “vợ chưa cưới” của hắn cơ mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT