Ngày qua ngày, thời gian trôi đi trong tĩnh lặng. Ken đều đặn về nhà mỗi tối, chỉ cần bước vào cửa, dường như mọi gánh nặng công việc, tước quyền tan biến. Tuyệt nhiên họ- Ken và Moon- không nói chuyện với nhau và ánh mắt cũng chẳng bao giờ chạm tới. Rào cản về giai cấp tạo dựng một bức tường dày đặc ngăn cách hai con người, bên cạnh đó là tính cách trái ngược càng tăng thêm bề dày cho bức tường ấy. Moon luôn nghĩ mình chỉ là một người dọn dẹp, giúp việc cho Sếp, không hơn kém.

Ở tuổi của em, như bao bạn cùng trang lứa, em muốn được sải bước trên con đường của tự do, muốn có những chiều thơ thẩn đạp xe rong ruổi một mình qua những con phố cổ, hay tung tăng bên những trang sách,... Những gì mà em có trong suốt 17 năm qua, không là gì, ngay cả sự tự do cũng không nốt. Em khao khát được sống cho chính mình dù là một lần. Ở căn nhà của Sếp, có gì hơn ngoài những bức tường kính, quanh quẩn những công việc quá đỗi quen thuộc, ... Cái vòng quay của một ngày, cứ tiếp diễn mà giam cầm em trong nỗi cô đơn khôn nguôi...

Ken vừa về tới, lại vẫn là công việc cúi chào Sếp và treo áo lên mắc, như thể nhắm mắt vào cũng làm đúng được, Moon khẽ thở dài ngao ngán.

Tới bữa cơm, Ken nhận ra người ngồi gần kề có điều muốn nói, hẳn em không dám nói lên lời, nên hắn chủ động hỏi:

- Sao?- Không nhìn em, nhưng hắn chờ đợi một điều gì đó.

- Tôi... ngày mai tôi có thể ra ngoài được không?- Moon liều lĩnh, giọng nói của em cứng nhắc và có phần quyết tâm.

Ken suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Đó là quyền tự do- một lúc nữa, hắn tiếp tục- Việc gì?- Rõ ràng câu nói thứ nhất cho em sự thoải mái, ấy vậy hắn không kiềm được tò mò trong câu hỏi liền kề.

- Tôi muốn đăng kí làm điệp viên thông tin cho Devils- Lời thỉnh cầu e dè từ phía em.

- Không muốn làm cho Angels ư?- Hắn không thích Moon làm việc cho Devils một chút nào. Moon đã dùng đại từ “Tôi” thay vì “Em” như ngày trước, hắn hiểu, vì em đang đề cập tới công việc.

- Dạ, bên Angel không gọi nữa ạ!

- Với trình độ của cô mà đòi làm cho Devils?- Ken dứt giọng.

Moon lặng im, mới vài giây trước, Ken đã cho em chút hy vọng, nhưng chỉ với một câu hỏi tu từ đầy miệt thị, hy vọng đó bị dập tắt. Đó đây trong tâm trí em, vòng vòng cái hình ảnh “bữa cơm” thừa của con Frang. Bát cơm hiện tại của em, duy chỉ còn chút ít, nhưng sao em khó nuốt quá. Từng hạt cơm trắng trẻo như nhảy múa, đè nén cảm xúc trong em, em nghẹn ngào, nhưng không dám khóc, không dám thể hiện nỗi đau qua đôi mắt, em tỏ ra hẫng hụt đôi chút, rồi tiếp tục vào bát cơm của mình. Em chỉ ăn cơm không, vì em sợ những thứ màu mè trên bàn ăn, những hạt cơm trắng tinh đã chà đạp nên phẩm giá của em, thì những sắc màu xanh xanh đỏ đỏ kia còn khiến bữa cơm của em càng tanh tưởi hơn. Em sao vậy, đã qua rất nhiều năm rồi, mà vẫn không nguôi hình dung về cái quá khứ nhục nhã đó!

Em lẳng lặng dọn bát sau khi Sếp dừng bữa, lủi thủi tấm thân hao gầy trước chồng bát đĩa đầy dầu mỡ. Ngay cả những việc trong căn phòng này em còn làm không xong, thế thì Sếp nới như vậy cũng phải. Tối hôm ấy, em chỉ lao đầu vào dọn dẹp, như mọi ngày, em vẫn hay ngồi học lập trình một mình hoặc xem ti vi trong khi Sếp làm việc, thế mà giờ mồ hôi đã nhễ nhại, vẫn cứ lao động, giặt quần áo, đánh rửa phòng tắm, ... Cho tới khi đồng hồ điểm 23h, em lên giường và ngủ li bì.

Về phần Ken, hắn đã nằm trên giường từ lâu lắm rồi, khi thấy em vào phòng với bộ dạng bơ phờ mệt lử, hắn đau biết nhường nào. Cả đêm đó hắn không ngủ được, hắn đã quá nặng lời. Biết làm sao được, khi buông câu nói đó, hắn hoàn toàn không hề suy nghĩ, ... hắn đâu muốn em nhúng tay vào tội ác, bất kể việc đó là gì, nhưng chỉ cần liên quan tới Devils, là hắn không hề muốn. Angel là lớp vỏ bọc cho Devils, vẫn thường hay trá hình để qua mặt cảnh sát quốc tế, tuy vậy, Angel hoạt động theo khuynh hướng hướng thiện. Hắn muốn em làm ở đó, vì không ai khác ngoài em, xứng đáng với cái từ “Thiên thần”.

So với nhân viên của Devils, Moon còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm và kĩ năng, mà dẫu có học cả đời, chưa chắc đã đảm nhiệm được. Nhưng những kiến thức Moon học được từ hắn, thì đâu phải hacker cao cấp nào cũng được trang bị, Ken đã dạy em một cách bài bản, đâu ra đấy, một phần vì hắn muốn phòng vệ cho em khi gặp phải trường hợp xấu nhất, hai là để trở thành một người nào đó “đặc biệt”, hẳn em phải thông thạo việc gì đó, mà công việc hack mạng hoàn toàn phù hợp với một cô gái. Nhưng hắn không cam để đôi tay thiên thần kia sa bước...

Hay vì em đã quá ngột ngạt với cái không gian này, chán ngấy khi suốt ngày nhìn thấy hắn, ngày ngày cũng chỉ những hành động, việc làm dọn dẹp, nấu ăn... Hắn buồn khi nghĩ về điều đó, sao ngày nào cũng nhìn thấy em, hắn luôn cảm thấy hạnh phúc, chứ đâu chán nản tới thế,... Chẳng lẽ trong đôi mắt em, hắn không đẹp sao?

Bữa sáng, món trứng ốp la Moon đem ra vẫn duy trì theo cách thức trần nước nóng và đập vỏ, Ken bất giác chợt nhận thấy: “Có ai dạy em nấu ăn đâu mà em làm được?”- Duy chỉ có một lần, Ken làm cho em, hắn đã thao tác quá nhanh, đâu để em kịp thấu, hắn còn đòi hỏi em phải nấu ăn nhũng món sơn hào hải vị, phức tạp mà những đầu bếp thường làm dù em chỉ được nhìn sản phẩm sau khi đã hoàn tác. Ngay đến những vị bếp trưởng cũng đều phải được hướng dẫn, học hỏi, thực tập vô số lần để cho ra những món ngon,... còn em, ai cho em học cơ chứ.

- Ở bên Angels đang thiếu người!- Ken lên tiếng với chất giọng trầm ấm, hắn mở ra một cơ hội cho em.

Moon vẫn lặng im ngồi vào ghế của mình, cắm mặt xuống.

- Phụ trách thông tin, sáng mai Angels tuyển nhân sự- Ken không đợi chờ phản ứng của em. Hắn kết thúc bữa sáng và ra khỏi nhà. Ken ra lệnh ngay cho bên quản lí của Angels.

Moon không đến.

Ken đã trực tiếp tham gia vào cuộc tuyển chọn nhân sự của Angels với vai trò giám khảo, chưa bao giờ hắn quan tâm tới Angels đặc biệt tới vậy. Nhưng hắn chờ mãi, đâu có thấy em.

Moon tiếp tục làm những công việc quen thuộc.

Tới tối muộn, Ken về nhà, trong lòng không tránh khỏi tức tối, khi em đã thờ ơ cái hy vọng mà hắn gieo cấy. Vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy em. Em đang đứng bên chậu cây xương rồng nhỏ xíu.

Những cái gai nhỏ trên cây không vướng bận khi đôi tay em lướt qua, em chăm chú nhìn cái cây mà chẳng để ý tới Ken. Em nở một nụ cười thánh thiện với bé xương rồng, mà cũng đâu phải là bé, cây xương rồng này em đã trồng từ rất lâu khi còn ở căn phòng phía cuối dãy kia. Hôm trước Sếp mở cửa phòng đó, nên em mang sang đây để chăm sóc. Dù mấy năm qua đi, không hề bón tưới một giọt nước nào, cây vẫn phủ lên mình một sắc xanh khỏe khoắn, tràn đầy nhựa sống.

Vừa nhận thấy hắn, nụ cười trên khóe môi em vụt tắt. Em đặt chậu cây xuống rồi đi pha café.

- Không đi tuyển việc?- Ken không giấu sự tò mò trước em.

- Không ạ!- Moon lễ phép.

Ken nhìn em để chờ đợi lí do.

- Em muốn làm cho Devils!- Moon thay đổi xưng hô với hắn, có thể do giọng nói gần gũi của Sếp.

- Loại như cô mà làm được sao?- Ken nói xong câu đó, biết mình không nên nhưng sao bộ não và lời nói không ăn nhập lúc này.

Moon rót café từ bình vào tách, vô tình em đã để giọt nước từ khóe mi rơi xuống.

Ken ngồi xa chỗ em, nhưng hắn biết, hắn cũng cảm nhận được. Bình thường Ken vẫn hay dùng lời nói khó nghe nhưng em đâu có khóc, sao lần này, bờ mi lại nhỏ lệ. Hắn chạm vào lòng tự tôn của em rồi sao, hay em không thể chịu nổi nữa. Ôi, hắn đâu có muốn làm em đau.

Và thêm một lần nữa, em lầm lì lủi thủi quanh quẩn với công việc nội trợ,... tội nghiệp em vô cùng.

Ngày chủ nhật, Ken không đi làm, hắn ngồi trầm ngâm bên ly café nóng em vừa pha. Tại sao em lại mang cho hắn những cảm xúc ấm áp, trong khi hắn đem trả cho em toàn những băng tảng lạnh giá, vùi dập ngọn lửa trong đôi mắt em.

Moon đang là áo của hắn, em cố gắng là thật phẳng vì không muốn bị chê trách. Trông em mệt mỏi, có lẽ vì cả đêm thức trắng. Những lời nói của Sếp còn đau hơn cả khi Sếp đánh đập em. Sếp có nhiều cách làm em đau quá, ngày nhỏ thì dùng roi vọt quật thẳng vào nỗi đau thể xác, giờ lớn rồi thì quật vào tinh thần. Em chỉ là như thế! Em hèn kém, em ngu dốt, em vô giá trị,... sao Sếp lại còn để em ở đây, sao lại cứu cái mạng sống “rẻ tiền” này, em không đáng một thứ gì, không bằng một con chó trong cả cái chuồng của Sếp, không bằng một hạt cát để xây dựng lên ngôi nhà này, em là gì đây?

- Tôi sẽ bố trí cho cô làm bên nghiệp vụ của Angels- Ken đã suy nghĩ kĩ trước khi lên tiếng. Từ “tôi” và “cô” ở đây có nghĩa ngang hàng.

- Vâng- Moon lí nhí, em không nghe rõ Sếp nói, giọng của em như sắp vỡ òa, nghẹn ngào.

Ken quan sát trạng thái biểu cảm của em, vẫn là nỗi buồn thiên thu.

- Không hài lòng?

- Dạ không!- Moon nói nhỏ như thể âm thanh chỉ được phát ra bằng đường mũi.

- Thôi được! Sáng thứ 4, 8h Devils xét tuyển.

Ken nhận lại một từ “Vâng”, câu nói quá quen thuộc mà hắn nghe được từ Moon không biết bao nhiêu lần. Em biết nói gì hơn nữa.

Tới thứ 4, Ken ra lệnh tuyển nhân viên cho Devils, dù mới tuyển hồi đầu tháng. Quản lý bên đó không hiểu lí do, họ phục tùng vì hắn là đấng tối cao. Hiếm hoi lắm mới có lần hắn trực tiếp tuyển chọn, lần này, hắn không ra mặt.

Hắn đã nói rõ thời gian và địa điểm cho em, nhưng sao chờ hoài mà người con gái ấy vẫn không tới. Hắn vì ai mà mất công sức thế này, đâu phải nói chọn nhân viên là đơn giản, chỉ cần ra lệnh là được thôi chắc, còn phải chuẩn bị huy động hệ cơ sở dữ liệu để thẩm tra kĩ năng của nhân viên, đâu có dễ dàng gì. Hắn nhận được gì đây về người con gái đó?

Ken vẫn chờ cho tới muộn, hắn vẫn hy vọng em đến, dù mong manh. Chưa bao giờ hắn cho phép ai để hắn chờ đợi, khái niệm ấy không có trong khối óc. Phá đi quy tắc của bản thân, hắn cho em cái quyền đó.

Ken trở về nhà. Em đang ngồi trước màn hình ti vi, không chắc là em có đang xem.

- Cô định ăn bám mãi sao?- Giọng chì chiết của hắn khiến Moon giật mình, em vội tắt ti vi và toan định lấy chiếc áo hắn vừa ném xuống sàn mang đi giặt.

Ken không thể hiểu nổi mình, hành động của hắn thật quá đáng, hắn ...có lỗi với em.

- Devils vẫn còn một chỗ trống duy nhất- Hắn dịu giọng, trong câu nói thể hiện đôi chút quan tâm dù giấu kĩ.

- Họ không nhận em đâu- Moon cúi gằm mặt. Em đã chờ đợi đến ngày thứ 4 hôm nay, để được tiếp tục làm việc cho Devils, rồi em nhận ra vì một lí do khiến em hụt hẫng,...

- Những thứ tôi dạy cô không phải ai cũng làm được!- Dù nhưng bài học của Ken đã lâu, nhưng hắn tin chừng đó dư sức thắng được nhiều người trong phần quản lí mạng.

- Nhưng...- Moon cười ngượng ngạo- mẹ em...- ngập ngừng một lúc, em mới dám nói ra- ... là gián điệp!

- Vậy còn cô?- Ken quan tâm tới câu hỏi này hơn cả, Mes cũng là con của người gián điệp đó, anh vẫn được làm cho Devils đấy thôi.

- Em... mẹ dặn em phải trả ơn cho Devils.

Ken không tin câu trả lời đó, nhưng hắn tin em. Mẹ của em đã chết khi em còn rất nhỏ, sao có thể dặn dò gì được, có khả năng, em muốn noi gương người anh trai. Nhưng em đâu có biết, cả anh trai và cha em cũng không thể biết, Mes được nhận vào Devils.5 là vì em. Anh dù có tài giỏi tới cỡ nào đi chăng nữa, gán mác con của gián điệp thì làm sao có chuyện được nhận vào Devils.4, huống chi Devils.5. Vì em đó em à, em có biết không?

- Thôi được, mai cô được nhận vào Devils, giữ nhiệm vụ truyền dẫn thông tin.

- Không, em không thể. Họ sẽ không chấp nhận em đâu.

- Ta cho phép- Hắn muốn cho em biết, hắn có quyền quyết định mọi thứ, chỉ cần em muốn.

- Em vô cùng cảm ơn, nhưng em không đủ tư cách.

- Lời ta nói không có trọng lượng sao?- Hắn không nghĩ là Moon không biết vị trí tối cao của hắn ở Devils.

- Cha em vì mẹ mà bị vùi dập, em không muốn hệ lụy tới ai cả- Moon chân thật.

Em đang nói về quan hệ giữa hai người sao, Ken đã cố tình hiểu ý nghĩa câu nói theo cách của hắn. “Cha và mẹ”, hắn đang nghĩ tới cái gì đó xa xôi.

- Cô là gì của tôi?- Ken nhìn thẳng vào mắt Moon, hai cánh tay tì sát vào thành ghế của Moon, tra hỏi.

- MỘT THỨ ĐỒ CHƠI RẺ TIỀN- Hắn ghé sát tai em. Theo quan niệm của hắn, những cô gái chân dài là loại đồ chơi cao cấp, còn Moon chỉ là một con búp bê xấu xí thỏa mãn thú vui độc ác của hắn, nhưng quan niệm đó đã trôi vào dĩ vãng - HAY CÔ MUỐN LÀM VỢ TÔI?

Ken không làm chủ được câu nói của chính mình nữa.

- HAY CÔ MUỐN LÀM VỢ TÔI?

- Không- Moon trả lời một cách tự nhiên, không một chút dối trá, không ham muốn. Tất cả đều thể hiện qua con mắt rất thực. Ken không thích điều đó, hắn đã nghĩ, em sẽ trả lời là “không”, nhưng hẳn phải ấp úng, khó nói, trái lại em thẳng thắn luôn. Lại một lần nữa, hắn ... “thua” em.

Tim hắn đập dồn dập, cái cảm giác được gần bên người yêu thương làm từng huyết mạch lúc căng dồn, lúc thả lỏng tới khó chịu. Ken vẫn đang nhìn em, nhưng ánh mắt em luôn nhìn xuống, bỗng từ từ Moon hướng mắt lên, cái cách em bẽn lẽn, sợ sệt, làm các dây thần kinh hắn đông cứng và tê liệt.

- Tôi ...phát điên vì cô mất- Ken lẳng lặng ra ngoài ban công.

...

*

* *

Tới đây là sinh nhật lần thứ 25 của Mes, Perry muốn tổ chức một bữa tiệc lớn và muốn công khai quan hệ tình cảm với anh, hai người đã yêu nhau được ba năm. Mes để mặc bạn gái mình, anh không mặn mà về chuyện tình cảm, và cũng không thích bày vẽ, phô trương. Perry đã gửi thiếp tới mọi người, đương nhiên Ken nằm trong danh sách khách tới dự.

Moon đã vô tình biết được tấm thiệp khi Ken sơ ý để quên trong túi áo mà em mang đi giặt. Hy vọng sẽ có một tấm thiệp cho mình, em đã chờ đợi mãi rồi kết quả là em không hề nhận được bất kì lời mời nào dù gửi qua hộp thư điện tử cũng không. Moon không được mời dự sinh nhật anh trai.

Buổi sáng ngày hôm ấy, Ken thức dậy khá muộn. Moon đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Em dự định sẽ làm một chiếc bánh và tự tổ chức sinh nhật cho anh trai.

- Chuẩn bị đi- Ken ngồi xuống ghế bành và nói vọng vào gian bếp.

- Dạ, chuẩn bị gì ạ?- Moon cũng đang nghĩ tới điều mà Ken nói.

- Dự tiệc!- Ken chỉ nói đủ nghĩa.

- Em đâu có được mời- Moon nhạt giọng.

Ken khá bất ngờ vì điều đó, thứ nhất hắn vẫn không hiểu tại sao Mes không nhận em, hay vì Mes sợ làm thế sẽ không thể tiến thân, và thứ hai, xét về quan hệ thì Perry cũng không xa lạ Moon, dẫu cô chưa biết quan hệ ruột thịt của người yêu mình với Moon thì cũng nên mời Moon chứ.

- 10h sáng- hắn thông báo.

- Không được mời em không đi đâu- Moon tiếp tục công việc như không có chuyện gì.

- Đi theo ta.

- Em cảm ơn, nhưng hôm nay em có kế hoạch riêng rồi.

- Ăn không ngồi rồi như cô mà cũng có việc ư?

Moon không trả lời câu hỏi đó, mà đấy không phải câu hỏi.

- Sinh nhật anh cô mà không tới?- Ken vẫn điềm đạm, dù trong lòng hắn thương em vô cùng. Hắn muốn cho em đi, thời gian qua Moon đã rất khổ tâm, đây là cơ hội giúp em vơi bớt phần nào.

- Anh... biết rồi sao?- Em không còn gọi hắn là Sếp nữa, gần đây, em nhận thấy, Sếp rất lạ và chính em cũng rất lạ.

- Làm ơn, xin anh đừng nói đừng nói cho ai biết- Ánh mắt Moon thành khẩn cầu xin Ken.

- Vì sao?- Thừa biết lí do, nhưng Ken vẫn muốn hỏi.

- Nếu ông chủ lớn hoặc một ai đó biết được, họ sẽ ... sẽ hỏng hết mọi cố gắng của anh ấy, vì ...em và mẹ...

- Vậy ta biết thì sao?- Trong mắt Moon, Ken chỉ là một tên đại ca chứ không phải đấng tối cao, hắn nhận ra điều đó. Dễ hiểu vì chẳng ai ngờ được Đại Bàng Trắng còn quá trẻ và làm việc tại đây thay vì ở Anh, Pháp, Ý,... Nhưng hắn cũng thấy em thật ngốc, suốt này gọi hắn là “Sếp”, và ở trong căn nhà này, có một hệ thống máy móc hiện đại mà không nghi ngờ.

- Em tin anh sẽ không nói- Moon chân thật.

- Nói và làm là hai việc khác nhau!

- Không thế mà!

- Ừm!- Hắn không thích để cho đối phương sự an tâm, nhưng riêng đối với Moon thì khác. Hắn đồng ý như vậy để em bớt đi một nỗi lo sợ.

- Cô sẽ đi với tư cách bạn gái tôi!- Hắn đã suy nghĩ kĩ khi nói ra câu đó. Hắn nâng dĩa dùng bữa, chờ đợi phản ứng của Moon.

- Anh không cần phải làm vậy đâu, rồi cũng mất hết tất cả những cố gắng của anh trong thời gian qua. Nhưng em cảm ơn anh nhiều lắm!- Moon cũng quan tâm tới hắn đó chứ.

Có biết bao nhiêu cô gái muốn được đi bên cạnh hắn mà riêng Moon được trực tiếp hắn ngỏ lời, em lại không nắm lấy cơ may.

- Còn có người dìm được ta xuống sao?!

Moon không hiểu ý đồ của câu nói, em rất ít khi tiếp xúc với người của Devils nên không hiểu rõ lắm, một phần là do thân phận của Sếp rất ít người biết.

- Cô không định đi sao?- Ken không thích thấy em cầm cái máy hút bụi cả ngày.

- Không, em nên ở nhà!- Moon nhìn Ken, giọng nhẹ nhàng.

- Ở mãi mà không chán?- Chỉ cần em gật đầu, lập tức hắn sẽ cho em đi ngay.

- Không chán, thoải mái mà- Moon không nói thực lòng mình, em cười ngượng ngạo, nhưng em rất cảm ơn hắn.

- Rồi sẽ phải hối hận, tôi cho một cơ hội cuối!- Chưa bao giờ hắn phải “nài nỉ” ai đó như thế này.

- Không, em không đi, đến đấy em chẳng biết phải làm gì- Chính xác Moon đâu có tư cách khách mời để đến. Em không hề nghĩ tới khía niệm “bạn gái” của Sếp, đâu biết rằng, chỉ cần thế em sẽ có tất cả.

- Một lần nữa, cô có đi không?- Ken kiên nhẫn, cho Moon thêm một cơ hội hay là tự tăng cho mình một tia hy vọng?

- Không đi mà!- Nước mắt Moon bắt đầu tràn xuống, hắn không “dám” ép nữa. Ken trầm ngâm ngồi xuống salon, hắn đợi em bằng hành động chứ không còn là lời nói, 9h, 10h, 11h, Moon không đổi ý định.

Ken ra khỏi nhà, nếu không phải vì nể cô em họ, hắn đã không đến.

Đợi Ken đi, Moon lôi bột làm bánh ra tự làm một chiếc bánh sinh nhật anh trai. Em nhủ lòng phải cười mà những giọt nước mắt cứ vô tình rơi,...

Một ai đó lặng thầm quan sát em, rất lâu,... là Ken!

Ken muốn được ở bên em lúc đó, được cùng làm bánh, làm bờ vai cho em. Nhưng hiện tại là gì? Hắn chỉ dám nhìn em qua lớp kính dày. Hắn hay mắng khi em vào bếp lắm, làm sao mà em cho hắn làm cùng?

Moon loay hoay một mình, em không biết làm, chỉ theo cảm tính, nhào bột bằng đôi bàn tay mảnh dẻ xương xương, dẫu không thể nhào hết được và không hề có kinh nghiệm em vẫn hăng say làm. Chắc chiếc bánh này sẽ rất mặn, vì nước mắt em chảy nhiều quá, em không kìm được. Anh trai đã quá vô tình và lạnh lùng! Còn em thì ngu ngốc tôn thờ anh, sống vì anh, làm tất cả cũng vì anh. Nhưng nếu,... có một ai đó nghĩ về em, yêu thương em, em sẽ quên anh đi thật đấy!

Cuối cùng chiếc bánh cũng được hoàn thành trong sự tủi thân cùng quẫn. Nó không đẹp, xấu xí, lớp kem phủ chẳng nghệ thuật chút nào, em làm bánh trong khi tâm trạng rối bời đau nhói, nhưng em biết không, dù có thế nào, thì Ken rất muốn được thử, hắn muốn ngồi bên cạnh em, an ủi, ôm lấy người con gái bé nhỏ để làm chỗ dựa ấp áp. Hắn muốn được cắt bánh và ăn cùng em, dù biết chiếc bánh dành cho người khác. Nhưng không thể,...

Ken lẳng lặng bỏ đi, đến buổi tiệc.

Ken thậm chí không mở lời chào cô em gái và chủ nhân bữa tiệc, hắn lẳng lặng tìm một góc khuất, im lìm. Ken nhìn vào chiếc bánh gato lung linh đặt ở trung tâm buổi tiệc. Giống như Mes và em, hắn so sánh, em là chiếc bánh mà em tự làm, vì điều kiện và người tạo ra, nó không tròn trịa, hương vị mặn chát của những giọt nước mắt. Em đã lớn bằng những giọt nước đó. Còn Mes, anh ở cái vị trí cao sang gấp em bội phần, một mình hiên ngang giữa bàn tiệc, chiếc bánh tượng trưng cho em, được làm bằng cùng thứ bột mì, nhưng dưới tay nghề của người đầu bếp, như anh sống dưới mái nhà Devils, gọt dũa tỉ mỉ và lạnh lùng,... Khác nhau hoàn toàn. Sao lại không nhận em gái mình chứ? Ken thấy đau thay cho em, hắn không hiểu Mes, cả em gái anh cũng không hiểu anh, nên chẳng ai biết, tất cả đều chỉ nghĩ anh ích kỉ! Ừ, để như thế, để anh mang tiếng tuyệt tình bạc nghĩa, hơn là để em thất vọng vì anh...

Moon cũng đâu hiểu lòng Ken, hắn muốn em đến đây với tư cách “bạn gái”, hắn muốn cho cả hai anh em họ một cơ hội. Em sẽ được lũ người Devils chấp thuận vì hắn chọn em, chúng sẽ phải kính nhường em. Em sẽ có quyền, và khi ấy, phải chăng Mes sẽ nhận em... Rốt cục, hắn thương em biết nhường nào...

Rất nhiều cô gái với thân hình quyến rũ trong trang phục gợi cảm qua lại trước mặt hắn, họ hy vọng sẽ được hắn một lần để ý tới, nhưng không chút mảy may, với hắn lúc này, người con gái ở nhà đã ôm chọn hết suy nghĩ của hắn mất rồi. Ken chợt nghĩ đến từ “NHÀ” trong câu nói của Moon- “Em nên ở nhà!”- lúc này như có ngọn lửa bùng lên hy vọng, em đã gọi nơi đó là “nhà!”.

...

Moon cố gắng ăn hết cái bánh vừa làm, khó nuốt, rất dở, cứng quá mà không rõ vị của nó, vừa mặn chát, vừa ngọt lịm. Thế nhưng em không bỏ xót một miếng nào, em ăn hết. Đã quá quen với cái cảm giác cô đơn này rồi, em chợt nghĩ đến rượu (!)

Ken đi vắng, em chưa từng được uống rượu, trong nhà lại có rất nhiều ...

Như người ta nói uống rượu để quên sầu, để tâm tư phút chốc được thảnh thơi, lang thang trên vườn địa đàng, tại sao lại không thử một chút men kích thích để tránh xa địa ngục trần gian? Nghĩ vậy, Moon xuống hầm và lôi chai rượu lên. Em “tu” luôn ừng ực cho khuây khỏa. Cứ thế, rượu làm em mất kiểm soát, em uống mà không biết mình đã uống bao nhiêu, cồn trong rượu như đốt cháy tim gan, khiến con mắt em hoa lên và ngủ gục ngay trên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play