Sự thật thì đâu phải thế, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Từ “Báo” ở đây đâu để ám chỉ Arrow.
Moon vừa mới miên man, em nằm mơ thấy những con báo, chúng đang bám riết lấy em.
Rồi bỗng nhiên có bàn tay ai chạm nhẹ vào, khiến em chợt tỉnh.
Sếp đang nhìn em, ánh mắt sếp rất đáng sợ.
Rồi sếp bỏ đi.
...
Ken đóng rầm cánh cửa, khiến em giật mình.
Mà thực sự em cũng chẳng hiểu sao Sếp lại ngồi trên giường em và nhìn bằng cái ánh mắt đáng sợ đó.
Rồi Moon chợt nhớ, mật danh của Sếp nhỏ là Báo, em đã chót lỡ gọi thẳng danh từ đó một cách “vô lễ”, ...
Ken phóng xe lao thẳng ra khỏi khu biệt thự. Hắn đang điên tiết. Nếu giờ bất kì ai mà động vào hắn sẽ không thoát khỏi cơn thịnh nộ.
Dù thế nào chăng nữa, thì so với Arrow, hắn đối đãi tốt với em hơn
nhiều, chỉ trừ cái lần hắn đổ cả túi máu vào người em. Lần đó không hiểu hắn nghĩ gì nữa, chắc tại vì...khi ấy, hắn chưa có tình cảm với em!
Vậy, khi nào thì đã có?- Hắn chợt phanh xe gấp lại.- Và hiện giờ thì sao?- Ken vẫn cầm chặt lấy cái vô lăng, bất động.
Em khác hắn hoàn toàn, về tất cả.
Thứ nhất là địa vị, em chỉ như một cô hầu gái, còn hắn, hắn là ai chứ,
là cái người mà tất cả phải cúi sợ, thậm chí chính phủ các nước còn treo giải thưởng nếu như ai giết được hắn.
Thứ hai là về tính cách, cứ cho là em hiền khô và toàn bị hắn “bắt
nạt”,vì thực tế, ai cũng có thể làm điều đó, còn hắn chính xác là độc ác và tàn bạo, chỉ có hắn bắt người ta, chứ không bao giờ có điều ngược
lại.
Xét về ngoại hình, hắn đẹp, một vẻ đẹp rất nam tính và cuốn hút. Còn em, chỉ như một cô gái bình thường không hơn kém, em cũng có được chiều cao của nhưng cô gái bên cạnh hắn, tuy nhiên so với họ em còn thua xa.
Nhưng... hình như... chưa bao giờ em thấy hắn đẹp!
Hắn có rất nhiều phụ nữ vây quanh... cái này khiến hắn phải suy
nghĩ...em cũng chẳng thiếu. Thậm chí, chỉ cần đem Arrow so sánh với tất
tần tật những cô nàng bên cạnh hắn đó thôi, thì rõ ràng là em hơn!?!
Mà tại sao hắn lại nghĩ tới Arrow ở đây chứ? Em và Arrow chẳng phải lâu
lắm rồi không gặp sao!? Biết là ậy, nhưng hắn thấy em trai hắn dạo này
cũng lạ lắm. Ngay cái lúc hắn bảo cậu em kiểm tra tin nhắn thoại hôm
trước, Arrow đã lao thẳng lên xe và đi với tốc độ rất cao, kết quả là,
lũ Green bị dọn sạch. Chẳng cớ gì vì một nhân viên của Devils phải làm
thế!?
Nhưng nếu cậu em không làm, thì hắn cũng san phẳng cái chỗ đó rồi...
Lạ thật, hay vì Arrow cũng đã để em “lọt” mình vào tim mất rồi!
...
Arrow trầm ngâm, hắn vẫn đang ở bữa tiệc. Khác với lúc đầu, hắn giờ chỉ
im lìm nhìn hồ nước phẳng lặng, phản chiếu lại ánh trăng mơ hồ.
Hắn chỉ được nhìn trăng “gián tiếp” qua lăng lính của những giọt nước lạnh lẽo kia...
Ngày ấy, cách đây hơn 17 năm, hắn ra dấu để tên sát thủ giết một phụ nữ. Hắn rất căm ghét lũ gián điệp, nên chẳng hối hận một chút nào. Người ta nói, con bé người phụ nữ ấy bế trên tay không phải là con của nhân viên Devils, mà rõ ràng chồng người phụ nữ đó rất trung thành với Devils.3,
vậy thì cũng giống mẹ hắn. Hắn khinh thường.
Mẹ hắn với mẹ của Ken là hai chị em ruột, cùng sinh ra và lớn lên trong
một gia đình quý tộc. Mẹ Ken là chị, bà đã gặp cha của anh ta trước, vì
môn đăng hộ đối nên hai người đã đi tới hôn nhân. Tuy vậy, mẹ hắn mới là người được Rồng Đen yêu. Hắn không thể hiểu nổi họ, vậy thì sao phải
làm khổ mẹ Ken và cha của hắn làm gì, tại sao hai người đó không tiến
tới mà để xảy ra hai cuộc hôn nhân không hề hạnh phúc này... Cha hắn yêu vợ, mẹ Ken cũng yêu chồng. Chỉ tiếc là nửa còn lại không như ý.
Nhìn thấy bé con được người phụ nữ ấy ôm siết, hắn khó chịu vô cùng.
Giống như người chị cùng mẹ khác cha của hắn vậy, người ấy được chăm sóc nâng niu từng chút một, trong khi hắn không hề nhận được. Vậy là hắn
muốn giữ lại con bé, để trừng phạt tất cả.
Con bé đó là Moon, hắn đối xử thật tàn bạo với nó. Ở con bé có một sức
mạnh mà hắn muốn chiếm hữu, đó là sức mạnh của tình thương. Hắn càng
đánh đau, con bé nó khóc dữ, nhưng sao lại luôn kêu lên cái từ “Anh
trai” làm hắn ghét. Nó thì có gia đình chắc, cũng chỉ là một trái tim mồ côi đơn độc, thế mà lại dám gào to trước mặt hắn, như thể anh của nó là “hiệp sĩ” vậy.
Arrow ghen với anh con bé! Thế nên mới càng hành hạ nó, để rồi nó không
được phép kêu cái từ “Anh” lên nữa, nhưng chẳng được, mà càng làm thế,
chỉ càng khiến nó gào lên mạnh hơn.
Rồi thì dần dần, hắn đã có thói quen theo dõi nó. Hắn nhìn nó ăn khổ sở, ngủ trật trội, nhưng mà nó chịu đựng giỏi lắm, lại còn cười trên những
đau khổ đó nữa. Nụ cười của trẻ thơ không chút hận thù, tinh khiết như
những giọt sương mai.Chính vì lo rằng cái thói quen ấy làm hắn lạc bước, nên hắn đã “cho” Ken.
Giờ thì hắn hối hận, nhiều lắm, thực sự lúc ấy hắn nghĩ, chỉ mấy ngày là nó chết dưới gọng súng của Ken thôi, vì cũng như hắn, anh trai rất độc
ác mà, nhưng cũng vì giống như hắn ấy, mà Ken cũng đã để cho con bé được sống.
Một lần hối hận nữa, đó là hắn đã cử Moon đi tới Green, hắn ban đầu dự
định sẽ cử mật vụ theo sát để em thành công. Hắn muốn, em không phải
nhúng tay vào tội ác, nhưng nếu em không lập công trạng gì cho Devils,
thì theo luật, em đâu thể trở thành người-con- gái- của- hắn.
Hắn đã ích kỉ chăng? Ừ, chính vì chỉ suy nghĩ cho riêng mình mà em đã
phải khổ sở như thế. Cách tốt nhất lúc này là để em ở chỗ Perry, chắc em hắn nói vậy thôi chứ không định thực hiện ước mong “được chết” của
nhân viên mình.
Bầu trời đã nhuộm một sắc vàng
ươm, những tia nắng trải dài xuống khung cửa, đôi chim vành khuyên hót
líu lo đón chào một mùa hè mới lại về.
Moon trầm ngâm, em vẫn đang rất buồn, mà có lẽ sẽ mãi buồn...
Căn nhà này rộng thật, nhưng em cô đơn quá, không một ai chuyện trò,
ngày qua ngày chỉ mình em ngắm bình minh và tới chiều tà cũng một mình
thưởng thức cảnh hoàng hôn... Em chẳng biết Sếp để em ở đây làm gì nữa?
Em vẫn thắc mắc tại sao lại cứu em, thậm chí còn đỡ lấy mũi dao từ chính tay em,... hay, để em chết như vậy dễ dàng quá, muốn em sống trong sự
mòn mỏi của cô độc...
Giờ em cũng đã không còn tìm tới cái chết để giải thoát, không, em chưa
nhận thức ra điều gì, chỉ là em sợ nếu chết ở đây, sẽ mãi mãi là cái
bóng mà lầm lì ở khu nhà rộng lớn, mà chẳng ai còn ngó ngàng đến.
Em nâng bàn tay đỡ lấy chút nắng, dìu dịu như làn suối trong lành, mà cũng ấm áp như ngọn lửa hồng,... em nhớ Anh!
Thật buồn cười, em tự cười chính mình, đã biết anh đâu nhận mình mà sao
em vẫn cứ hy vọng, anh ghét em lắm mà, em đâu là gì của anh chứ...
nhưng... anh là nguồn sống của em. Tình máu mủ chảy trong từng đơn vị tế bào nhỏ bé, sâu thẳm trong con tim...
- Két!- Moon quay người lại, có tiếng động cửa. Em đứng dậy và đi tới.
- ...- Ken bước vào, mấy hôm rồi hắn không về. Mà đây cũng đâu phải là
nơi hắn ở thường xuyên, chỉ là một nơi nào đó trong cái nhà to lớn của
Devils, đi hay ở cũng chẳng việc gì. Nhưng có một người đã làm cho căn
phòng trở nên ý nghĩa, đúng với cái từ “nhà”. Ken muốn về thăm em, hắn
lo vì sợ em nghĩ quẩn.
- Dạ! Sếp!- Moon cúi chào, mấy hôm nay em vẫn lau dọn nhà cửa cẩn thận, mong là Sếp hài lòng.
- ...- Ken không nói gì, hắn tháo chiếc ca vạt cùng với chiếc áo khoác
ném vào phía em. Trời bắt đầu nóng rồi nên hắn không muốn dùng áo Vest
nữa.
- Dạ!- Mooon đón lấy cái áo, dù Sếp cố tình ném vào mặt em, lần này còn
ném mạnh hơn những lần trước nữa, chắc vẫn đang tức. Mùi nước hoa trong
từng sợi vải bung tỏa thứ hương thơm cao sang mà dịu mát. Em nghĩ, chắc
chẳng bao giờ Sếp ngó đến những chiếc áo em giặt vì em có dùng nước xả
bao giờ. Tuy vậy, thấy Sếp đi từ nhà tắm bước ra, em vẫn tiếp tục lấy áo của Sếp đem đi giặt. Anh của em cũng dáng người tựa như Sếp, em muốn
“thực tập” để sau này may có cơ hội.
Ken không nhìn em, hắn tiến đến ghế bành ngay trước phòng khách. Hắn nằm dài ở đó.
Nghỉ một lúc, hắn ngồi dậy và lấy máy xách tay ra làm việc. Thực chất
thì làm gì có việc gì quan trọng, mới lại mấy lão già đã làm hết thay
hắn rồi, hắn chỉ đang nhìn cái máy tính!
Moon đã giặt xong chiếc áo sơ mi hắn vừa thay ra, nói là giặt nhưng em
chỉ xuề xòa vò cổ áo, hai bên cánh tay và cổ tay, những chỗ mà có thể ra nhiều mồ hôi được nhất. Áo của Sếp rất sạch, chắc một ngày Sếp phải
thay mấy cái, đây là cái màu đen, còn Sếp giờ đang mặc cái màu trắng,
chắc đến tối là Sếp thay cái màu xanh lam. Moon đoán vậy.
Biết tính Sếp, em vào trong bếp rót ly rượu vang đem ra. Hồi nhỏ, Sếp thường uống café đen, còn giờ khẩu vị đã thay đổi.
Ly rượu màu đỏ cam vừa được đặt xuống bàn.
- Mời Sếp!- Moon tôn kính, em khép lép không muốn làm sếp mất tập trung trong công việc.
- Cà phê nóng!- Ken đáp lửng, hắn không thích uống rượu khi ở bên em, hắn sợ mất ...tự chủ!
- Dạ!- Moon lại đem cất ly rượu, em ngửi thử vị của nó, nhưng không dám
nhấm, em có biết uống rượu bao giờ. Rồi đi lấy phin để pha cà phê cho
Sếp.
- ...- Ken đang suy nghĩ... về em. Từ lúc về tới giờ, mỗi khi thấy em
mấp máy môi định nói gì, hắn lại chỉ nghĩ tới mỗi từ “Báo!”. Hắn ghét
nghe thấy tên của một ai khác từ em. Mà ngay cả cái từ “Sếp” hắn cũng
không muốn em dùng. “Sếp” là từ chỉ mỗi hắn thôi à, cũng là của Arrow
nữa đấy chứ, dẫu em có gọi hắn bằng “Anh”, Ken cũng không thích, giống
với anh trai em quá, mà đúng hơn, nếu em gọi thế, hắn sẽ ngại!
- Của Sếp đây ạ!- Em luôn lễ phép. Sếp lớn hơn em những bảy tuổi.
- ...- Ken vẫn chưa tìm ra từ nào ưng ý. Hắn lướt nhìn em. Dạo này trông em lại gầy đi rồi, chắc là lại ăn uống linh tinh đây mà, thôi thì ngày
nào hắn “cũng phải” ở đây vậy! Có Sếp thì em mới nghiêm túc nấu ăn.
Moon lại lui vào bếp dọn dẹp.
“Có cái quái gì ở trong đấy mà làm lâu thế không biết?”- Ken suy nghĩ,
hắn muốn em được nghỉ ngơi, mới có mấy tuần thì làm sao mà vết thương ở
bả vai và cổ tay bình phục hoàn toàn được, mà chưa nói đến vết thương tự xử ở vùng bụng. Ôi! Tự nhiên nghĩ đến đây, hắn thương em vô cùng.
- ...- Sau khi định nói lên lời, hắn lại thôi, mặc kệ em!
Hôm ấy, rõ ràng em đã gọi lên thành tiếng trong giấc mơ, “Báo!”, đâu
phải cứ ngủ say và mơ về “Báo” thì mới hét lên to đến thế, chắc có lẽ,
suy nghĩ của hắn, Arrow là quan trọng với em.
Arrow, Ken không chắc lắm đã bao giờ thấy hắn dịu dàng với Moon chưa, nhưng Ken thì đã từng.
Ken đã dạy em học máy tính, nhờ thế mà em mới khá tay nghề lên nhiều
nhiều như vầy, hay là giờ hắn kiểm tra trình độ của em nhỉ, chợt hắn
vui, nhưng lại thôi...
Ken đã xem kĩ mấy lần đoạn video ở hành lang, cái lần em gặp Mes đó. Hắn không hiểu vì sao Mes lại không nhận em. Nhưng cũng nhờ thế, mà giờ, em vẫn đang ở bên hắn đây.
Lạnh lùng!- Hắn đã tìm ra lời giải thích, Arrow coi em chẳng ra gì, mà
em còn gọi tên hắn. Mes cũng đã dùng khuôn mặt lạnh thấu xương để xua
đuổi em, áy vậy mà em vẫn mong chờ...
Còn hắn, hắn chỉ lạnh với em khi còn nhỏ thôi, ừ, có lẽ giờ nên quay lại khoảng thời gian đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT