Chiếc ghế mới mà Ken đảm nhận thật
không đơn giản chút nào. Có thể so sánh với thuyền trưởng của một con
tàu, ra lệnh chỉ huy cho cả một đoàn tàu lớn rời bến, chèo lái con
thuyền ra khơi, để thu về những mẻ cá giá trị, đôi khi chỉ cần ngắm nhìn đại dương xanh thẳm, chỉ tay ra lệnh cho các thủy thủ phải làm theo
hướng của mình, là đủ nhưng khi gặp sóng to gió lớn, chính vị thủ lĩnh
sẽ là người chịu trách nhiệm, những tảng băng trôi, vịnh đá ngầm luôn
nhăm nhe nuốt chửng con tàu, việc sa thải nhầm bất kì ai, đi lầm bước,
ngay lập tức chiếc ghế sẽ có kẻ thế chỗ.Vì vậy, Ken luôn phải ở trạng
thái tập trung cao độ.
Phong độ vẫn không thay đổi, thậm chí còn ngày càng phô trương hơn, bốn
năm qua chính là đòn bẩy để Ken có thể vươn mình ra xa hơn. Tuy giờ chưa thể đem so sánh với Rồng đen, nhưng trong tương lai gần, chắc chắn vị
thủ lĩnh này sẽ làm sáo trộn cả một nền thương mại của thế giới. Bên
cạnh đó, sâu thẳm trong trái tim con người này, vẫn không nguôi một nỗi
niềm. Hắn ước, thời gian có thể quay lại, chính hắn sẽ là người đem lại
sự sống cho em gái mình, chứ không phải là hung thủ cướp đi tính mạng
đứa trẻ.
Ngày 17 tháng 11,…
Hôm nay là sinh nhật của Moon. Em vừa tròn 11 tuổi. Đã bốn năm nay, lần
nào em cũng tự tổ chức sinh nhật cho mình. Theo như lời cô trông trẻ ở
cô nhi viện năm đó, cô được nhận tờ giấy khai sinh của em, và biết em
sinh ngày 17 tháng 11. Tại sao em lại tổ chức sinh nhật nhỉ? Chỉ là một
vài mẩu bánh nhỏ ở nhà bếp mà mấy người đầu bếp để lại cho, một ly nước
lọc. Chấm hết, nhưng em biết, ở một nơi nào đó trên thế giới này, có một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức cho em bởi người cha và anh ruột. Điều
đó cũng giúp em cầm cự suốt thời gian qua, là một nghị lực đưa em tới
một tương lai tươi đẹp hơn.
Moon dùng hộp quẹt thắp nến, chiếc bánh kem này đáng lẽ ra được dùng cho một vị công nương cao quý nào đó, nhưng người làm đã cố tình mang về
cho em khi mà cô nàng đó không dùng tới.
Moon nhắm mắt và lẩm bẩm một vài thứ gì đó.
“ Anh à!!! Khi mà em 18 tuổi, nhất định em sẽ đi tìm anh”- Câu nói cuối cùng, Moon hét to.
Có những thói quen mà lâu ngày Ken đã đánh mất, rồi hôm nay lại lạc bước vào con đường đó…
“Anh à! Khi mà em 18 tuổi, nhất định em sẽ đi tìm anh!”- Câu nói đó vang lên trong đầu hắn, như một lời nguyền rủa vậy. Hắn vội vã chạy tới nới
phát ra tiếng nói.
Là một nhóc con.
Trông có vẻ khác xưa, hắn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy con nhóc, nó lùn tịt, mái tóc của nó xác xơ và nham nhở.
Giờ thì nó có vẻ cao hơn trước nhiều, mái tóc không còn cháy nắng nữa,
đó là một màu đen tuyền và được buộc gọn gàng sau lưng. Cái núm đồng
tiền hiện rõ hơn trước. Trông con bé không còn bẩn bẩn như trước, tuy
làn da vẫn mai mái và chẳng có gì đặc biệt.
À, nó đang chuẩn bị ăn bánh.
Moon mở to đôi mắt nhìn “sếp”. Lâu quá rồi, nhưng những thứ gì quá ấn
tượng thì bao lâu con người ta cũng vẫn nhận ra. Moon khom người cúi
chào “sếp”.
- Tao mà biết anh mày là ai thì nó cũng giống như cái bánh này!- Ken vừa nói vừa dùng mũi giầy giẫm lên chiếc bánh, be bét.
Luôn là thế, mỗi khi Ken xuất hiện, lại làm cho Moon thực sự rất sợ hãi. Nhưng đây là lần đầu tiên, có người đe dọa đến anh trai em.
- …
Ken ghét nhất cái vẻ tội nghiệp đó của con nhóc, nó cứ im lìm mãi.
- Tao bảo mày ăn!- Mắt hắn long lên lườm con bé.
- …- Moon suy nghĩ một lúc, em không dám nghĩ quá lâu, và em cúi xuống.
Đáng nhẽ Ken phải thích thú trước sự vâng lời của con bé, nhưng hắn chẳng khoái chí chút nào.
Moon làm thật, em quệt lên tay phần bánh bông lan vẫn còn nguyên.
- Ăn phần kem!- Ken “gợi ý” cho con bé ăn cái phần nát nhất.
Tiếp tục, Moon bỏ lại miếng bánh, quệt lấy phần kem sữa.
- …- Ken định lên tiếng, nhưng hắn lại thôi. Không thể hiểu suy nghĩ của con nhỏ này.
Moon há miệng và định cho miếng kem đó vào. Ngay lập tức, Ken dùng mũi
giầy còn lại quẹt vào má con bé. Đẩy đầu nó ra, cái chân thô bạo của hắn ra tay thật đúng lúc. Rồi hắn bỏ đi.
Moon vẫn ngồi yên chỗ đó, nước mắt không hề rơi. Suốt những năm tháng
qua, em đã khóc rất nhiều, giờ có lẽ đã vô cảm trước những cái mũi giầy
hạ thấp danh dự và lòng tự trọng của em. Ngày trước, lũ trẻ con thường
hay dùng chân đạp em, rồi thì Arrow, hắn dùng mũi giầy đạp vào đầu em để gọi em dậy, và giờ vẫn chẳng hơn, cái giày ấy đáng giá hơn một con
người được sao? 100, 200 hay bao nhiêu nghìn dola? Thứ đó đáng giá bằng
phẩm chất của con người sao? Phải rồi, em đâu có đáng giá, em chẳng thể
bằng một con vật cưng, chẳng là gì, có khi nào một hạt cát giá trị hơn
em sao?
Vì anh trai, em sẵn sàng nuốt những mối nhục cơ cực đó, thế mà sao anh lại không tìm ra em?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT