Trên con đường trải đầy lá vàng hai cái bóng in dài trên đường, nắng hoàng hôn vàng như mật ngọt xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt xinh xắn , đôi môi chúm chím khẽ cười...
Em vẫn còn là một cô bé... còn nét xuân xanh chưa trải vị đời...
Nghĩ đến đây... Nhân sót xa vô cùng...
-Thằng bé mấy tuổi rồi?
-2 tuổi... nhưng nó già dặn lắm ,y như ông cụ non ấy. Từ ngày có nó ,em sống cũng đỡ buồn
-Vất vả nhỉ? Thế ba thằng bé không đến tìm nó à?
-Đừng nhắc đến thằng đó. Em mà biết nó là đứa nào em giết
Nó bặm môi dơ nắm đấm về phía Nhân trực đánh
-Anh đâu phải hắn . Này nhé đừng có mà manh động. Nhân vội lùi lại
-Xí... biết rồi
-Dì ơiiiiiiii......
Một thằng bé khoác chiếc balo siêu nhân gao chạy như bay đến ôm chầm lấy nó...
-Gấu
-Hôm nay dì Hi đến muộn nhé, Gấu đứng đợi hơi bị lâu đấy
Thằng bé phồng má nhìn yêu lắm...
-Dì xin lỗi... I'm sorry my baby
-Con muốn ăn pizza... pizza...
Thằng bé lắc lư tay nó nũng nịu
Nó phì cười
-pizza hải sản nhé?
-Ui trùi ui Gấu yêu dì Hi quá cơ...
Thằng bé cười toe toét
Nhân xoa đầu nhóc tì nhà nó hỏi
-Thằng bé đây à?
-Dạ... à vâng...nó gật đầu
Gấu tròn xoe mắt nhìn Nhân rồi hỏi Hi
-Ai vậy Dì?
-Hàng xóm mới. Gấu có thích anh này không?
-Có ạ, chú này đẹp trai dì Hi nhỉ?
-Ừ. Nó đáp , Nhân ho khan một tiếng ngoảnh mặt đì che dấu sự ngại ngùng