Dưới ánh trăng, tử thần vung lên lưỡi hái, chuẩn bị lấy đi sinh mạng của chàng trai.
Chàng trai hỏi: “Làm sao để có thể bất tử?”
Tử thần nói: “Tìm một cô gái, chỉ cần cô ấy nguyện ý từ bỏ sinh mạng của mình, đem linh hồn hiến dâng cho ngươi, ngươi có thể sống tiếp.”
Chàng trai hỏi: “Làm sao mới có thể khiến một cô gái từ bỏ sinh mạng, hiến dâng linh hồn cho tôi?”
Tử thần nói: “Chỉ cần ngươi chiếm được trái tim cô ấy, khiến cô ấy yêu ngươi.”
Chàng trai hỏi: “Làm sao tôi có thể chiếm được trái tim của cô ấy?”
Tử thần mỉm cười, nói: “Rất đơn giản, ngươi hãy dùng trái tim của ngươi đổi lấy trái tim của cô ấy.”
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh giá, biểu cảm phức tạp, giống như một con thú dữ đang ẩn giấu sát khí, vận sức chờ phát ra uy lực giết chết con mồi.
Sáng sớm, ánh nắng chói chang xuyên qua ngọn cây sừng hươu (1.1), chiếu đến cửa sổ phòng ngủ, những tia sáng rọi qua bức màn, hắt lên mặt tôi, đang mơ ngủ tôi liền giật mình tỉnh giấc.
***
(1.1) Một loại cây sống ở gần biển
Vì muốn có chút mát mẻ, nên buổi tối tôi không đóng cửa sổ, gió biển mát lạnh thổi đến bức màn làm nó phất phơ lay động. Mùi quen thuộc của biển theo cơn gió nhẹ bay vào mũi tôi, khiến tôi vừa nhắm mắt lại, vùi đầu vào cái gối, cố gắng ngủ thêm một lát; vừa theo bản năng suy nghĩ: “Ra khỏi giường, lập tức sẽ được ăn món cháo nghêu hải sản của ông nội”. Ý nghĩ vừa lóe lên, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh khác ― Tôi, ba tôi và em trai, ba người chúng tôi mặc bộ đồ đen, đeo khăn tang, đứng ở đầu thuyền, cùng nhau rải tro cốt của ông nội xuống biển. Những đóa hoa màu trắng trôi theo dòng nước phía sau đuôi tàu, dập dềnh cùng từng đợt sóng biển, cuồn cuộn không ngừng, giống như vòng hoa màu trắng đặt trên linh cữu ở nội đường.
Một khắc sau đó, tôi liền tỉnh táo nhận biết được đâu là mơ, đâu là thật, tuy rằng tôi rất hy vọng mình mãi mãi không tỉnh lại trong giấc mơ đẹp có ông nội, nhưng cái gọi là sự thật lại khiến con người ta không thể không mở to mắt đi đối mặt.
Nghĩ đến mẹ kế chưa quen thuộc với nhà bếp, cũng tuyệt đối không hiểu ý cái bồn rửa cũ, hay cái bát cũ của ông nội, tôi lập tức mở mắt, ngồi dậy. Tôi nhìn đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới 6 giờ sáng, trong nhà hoàn toàn tĩnh lặng, hiển nhiên giờ này bà ấy còn đang ngủ say.
Mấy ngày nay, vì lo tang sự của ông nội, tất cả mọi người ai nấy cũng đều mệt mỏi rã rời, ba tôi và mẹ kế là điển hình của dân thành thị, có thói quen ngủ muộn dậy trễ, đoán chừng hôm nay bọn họ không ngủ thẳng giấc đến 9 giờ sáng, chắc chắn sẽ không ngồi dậy.
Tôi rửa mặt xong, chân tay nhẹ nhàng đi xuống lầu, đến nhà bếp, trước hết tôi bắt nồi cháo lên bếp, vì không có tinh thần suy nghĩ đến món ăn cầu kỳ, tôi bỏ vào nồi một ít sò điệp khô, coi như đang nấu món cháo hải sản.
Ra khỏi nhà bếp, tôi đứng trong sân vườn, bất giác đi xung quanh nhìn ngó đám cây cảnh và hoa tươi, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của ông nội. Trước kia, khi vừa rời giường, chuyện đầu tiên ông làm chính là chăm sóc đám hoa cỏ này.
Hàng rào ở bốn phía sân vườn là những khóm hoa Trang nở rộ quanh năm, từng bông hoa nhỏ đỏ hồng chen chúc tụ lại thành chùm, tươi đẹp rung động lòng người, giống như quả tú cầu trong tay tân nương tử; dọc theo bức tường đá là mấy gốc hoa Giấy, những đóa hoa màu hồng phấn sáng lạn như ánh nắng mặt trời, một gốc hoa Giấy được trồng gần bức tường đá loang lổ, hắt bóng râm xuống mặt đất, làm cho khoảng sân buổi sáng sớm thêm phần thoáng đãng; phía dưới cửa sổ phòng khách là đám Hồng Tước San Hô, Cầm Diệp San Hô khoe sắc, giống như những đốm lửa nhỏ lập lòe; ngoài cửa sổ thư phòng là mấy bụi hoa Rồng Nhã Châu, cùng với vài khóm Cửu Lý Hương nở những bông hoa màu trắng ủ rũ, tựa như những mảng tuyết đọng, trông rất đẹp mắt; góc rẽ vào nhà bếp có một gốc Quất ít nhất một trăm tuổi đang kết những quả Quất màu lục trĩu nặng, chúng thẹn thùng ẩn núp sau những chiếc lá cũng màu lục tươi mới.
Những gốc cây khóm hoa này đều là những loại cây cỏ thông thường ở trên đảo, không phải thứ quý giá gì, dường như mỗi nhà đều có một ít, nhưng nhờ ông nội chăm sóc, hoa và cây cảnh luôn có vẻ xanh tốt và tươi đẹp hơn những nhà khác.
Đã nhiều ngày trôi qua, không ai ngó ngàng đến bọn chúng, hoa rơi, lá rụng dày đặc trên mặt đất, nhìn nhà cửa có chút bê bối dơ bẩn. Tôi dụi dụi đôi mắt đang ướt, vội vàng cầm lấy cái chổi, bắt đầu quét tước sân nhà.
Quét sân xong, tôi định ra cổng vườn quét thêm một chút, nên đi ra mở cổng. Đang lúc mở cổng, tôi cảm thấy có một bóng đen lao về phía mình, tôi bị dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau né tránh, không biết bóng đen đó bị cái gì xô đẩy, mà ngã nhào xuống đất.
“Ai ném gì đó…” tôi tập trung nhìn vào bóng đen kia, miệng liền há hốc, thanh âm bị nghẹn ở cổ, cái bóng đen ngã vào trong sân nhà tôi là một người.
Một người ăn mặc rất quái dị, một gã đàn ông đang hôn mê bất tỉnh, mớ tóc hỗn độn che hết nửa khuôn mặt của hắn, làn da của hắn tái nhợt không chút sức sống, giống nhưng mấy kẻ bị thiếu dinh dưỡng. Nửa người trên của hắn mặc bộ đồ thủy thủ màu đen, cái này không lạ, nhưng lạ là hắn chỉ khoác bên ngoài, bên trong không có mặc bất cứ thứ gì, mà bộ đồ thủy thủ dành cho mùa lạnh này có áo lót bên trong; nửa thân dưới của hắn là cái quần soóc có in hình mấy cây dừa mà du khách thường mặc, tôi nhìn xuống chân của hắn, đi chân trần sao !?
Tôi ngơ ngác đứng nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, cẩn thận đụng hắn một cái, “Này!”
Không có phản ứng, nhưng thân thể của hắn vẫn còn mềm mại, bởi vì tôi vừa tiễn đưa ông nội, nên ký ức về cảm giác đối với cơ thể của người còn sống hay đã chết rất rõ ràng, tôi lập tức đoán được người này vẫn còn sống. Nhưng nhiệt độ cơ thể của hắn rất thấp, thấp đến nỗi không giống như bình thường. Tôi không biết hắn đang có bệnh trong người, hay là tôi đã đoán sai, nhưng kỳ thật hắn giống như đã chết vậy.
Tôi hít một hơi, đưa tay đến gần mũi của hắn, cảm giác được hắn vẫn còn hơi thở, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì sự việc có chút quái dị, nên phản ứng của tôi cũng không được bình thường, sau khi xác định trước cửa sân nhà mình không phải là “Hiện trường án mạng”, phản ứng đầu tiên của tôi chẳng phải là tự hỏi nên giải quyết chuyện này thế nào, mà là… ma xui quỷ khiến tôi lại chạy ù ra phía ngoài cổng để nhìn xem có dấu vết của giày hay dép không.
Hắn thật sự là đi chân trần đến đây!
Tôi nhìn đến con đường lát đá ghồ ghề cổ xưa ở ngoài cổng, rồi nhìn qua bàn chân của hắn, những vết bẩn màu đen xen lẫn với màu đỏ sậm của vết máu, nhìn không ra rốt cuộc hắn làm sao mà bị thương, nhưng có thể khẳng định hắn đã trải qua một thời gian đi lại rất vất vả.
Tôi ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, vừa dùng sức lay động hắn. Nơi này không phải là thành phố lớn, nên bất cứ lúc nào tôi cũng không thể gọi được xe cứu thương, huống chi khu này đã cũ nát chật hẹp, cho dù xe cứu thương có thần kỳ chạy tới đây, cũng không thể vào được tận nhà, chỉ còn cách tìm người khác giúp đỡ.
Điện thoại rốt cuộc cũng thông, “Bác sĩ Giang…” Tôi vừa lên tiếng chào hỏi, liền cảm thấy cánh tay của mình bị nắm chặt.
“Không cần gọi bác sĩ!” Gã đàn ông ngất xỉu trong sân nhà tôi sau khi yếu ớt nói xong mấy lời này, liền chậm rãi mở mắt. Tôi kinh ngạc giương mắt nhìn về phía hắn, một cơn gió thổi qua, làm cho mớ tóc hỗn độn ở trước mắt của hắn bay sang một bên, tầm mắt của tôi đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Sao lại có một đôi mắt rung động lòng người đến như vậy? Giữa màu tối đen ánh ra màu chàm, thâm thúy, bình tĩnh, mênh mông, giống như biển cả đêm hè tĩnh lặng, bầu trời đầy sao rực rỡ, cơ hồ toàn bộ ánh sáng của sao trời đều bị thu hút vào đó, toàn bộ bí mật của vũ trụ đều bị giấu kín ở giữa, làm cho người ta nhịn không được cứ mãi ngắm nhìn, tìm tòi nghiên cứu.
Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn chống người ngồi dậy, nói rõ ràng thêm lần nữa: “Không cần gọi bác sĩ.”
Bây giờ nhìn lại, ánh mắt của hắn tuy rằng cũng coi là đẹp, nhưng không còn rung động lòng người như lúc nãy, hẳn là do góc nhìn, cùng với hiệu ứng kỳ diệu của ánh sáng.
Tôi chần chừ không nói lời nào, hắn nói: “Tôi chỉ bị thiếu nước, uống chút nước là được rồi.”
Chắc chắn hắn không phải là dân bản địa, giọng nói rất kỳ lạ, tôi phải cố gắng lắm mới nghe được, nhưng giọng điệu cực kỳ chuẩn mực, khiến cho người ta tin tưởng nể phục. Nhưng quan trọng là hiện giờ tôi đang có rất nhiều chuyện phải làm, không có nhiều thời gian quan tâm thương hại một kẻ xa lạ, nói chung thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
“Bác sĩ Giang, không có gì đâu, chỉ là không cẩn thận bấm nhầm số điện thoại của anh thôi, em còn có việc phải làm, lần sau nói nhé!”
Tôi cúp điện thoại, đỡ hắn đứng lên. Khi hắn vừa đứng lên, trong chớp mắt, tôi mới cảm giác được hắn thật cao lớn, tôi cao 1 mét 73, từ nhỏ đã có tính cách ngang tàng, nên thường hay chơi trò giả vờ làm con trai, nhưng đứng bên cạnh hắn, tôi lại có cảm giác như “Chim nhỏ nép vào người” (1.2)
(1.2) ý nói bản thân nhỏ bé so với người khác.
Tôi dìu hắn đi đến góc sân, ngồi vào cái nghế ông nội hay ngồi, “Chờ tôi một chút.”
Tôi đi vào nhà bếp, rót cho hắn một ly nước ấm, suy nghĩ một lát, lại cho thêm vào vào ly nước hai thìa mật ong. Tôi bưng ly nước mật ong ra cho hắn, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đại khái cảm nhận được có vị khác lạ, nên tỏ ra cảnh giác.
Tôi nói: “Anh ngất xỉu ở trước cửa nhà tôi, nếu không phải có bệnh trong người, thì chắc là bị tuột huyết áp, nên tôi cho thêm chút mật ong.”
Trong lúc tôi đang giải thích, đồng thời hắn cũng đã uống một hơi hết ly nước mật ong, hiển nhiên trước khi tôi nói, hắn thật sự đã nhận ra tôi đã bỏ cái gì vào đó.
“Anh còn muốn uống nữa sao?”
Hắn không nói gì, chỉ là hơi hơi gật đầu.
Tôi lại chạy vào nhà bếp, rót nước cho hắn.
Chạy tới chạy lui, hắn uống liên tiếp sáu ly nước lớn, đến ly thứ bảy, mới thật sự ngừng lại.
Hắn bắt đầu ngồi im lặng suy nghĩ, trên tay cầm ly thủy tinh, ngoại trừ nói câu đầu tiên “Không cần gọi bác sĩ” kia, thì không nói thêm gì nữa, ngay cả mấy chữ “Cảm ơn, cảm ơn” cũng không thèm nói, chẳng biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Một luồng ánh sáng xuyên qua kẻ hở của đám lá cây, đúng lúc chiếu vào ly thủy tinh, làm sáng lên những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn, giống như bàn tay tao nhã của nghệ sĩ dương cầm, so với vết thương u ám dơ bẩn dưới bàn chân của hắn, quả thật đối lập một cách kỳ lạ.
Theo lý trí, tôi biết không nên cho một người xa lạ vào nhà, nhưng bởi vì có một chút mềm lòng và xúc động khó hiểu, nên tôi thật sự không thể nhẫn tâm lập tức đuổi hắn đi.
Tôi đi vào nhà bếp, khuấy khấy cái nồi cháo, liền phát hiện cháo sò điệp đã chín tới.
Tôi múc ra một chén cháo, cho vào cái đĩa một ít rau trộn rong biển và hai nửa trứng vịt muối, đặt tất cả vào khay, bưng ra cho hắn.
Tôi khéo léo nói: “Anh ăn chút gì vào bụng, khi nào khỏe lại thì đi đi!”
Hắn không nói gì, nhìn chằm chằm vào bát cháo ở trước mặt một lúc lâu, mới cầm đũa lên, có lẽ bởi vì mới tỉnh dậy, tay chân của hắn run rẩy, cầm đôi đũa vài lần mới cầm chắc được.
“Tôi còn phải làm việc nhà, anh cứ ăn từ từ, cần gì thì gọi tôi.” Tôi sợ đứng bên cạnh làm cho hắn mất tự nhiên, nên tìm lý do rời khỏi.
Tôi đi vào phòng khách, lục tung tủ giày dép, lấy ra một đôi dép kẹp dành cho nam đã cũ. Không giống như giày, phải cần đi đúng số, khi đi bằng dép kẹp cho dù chân nhỏ hay lớn đều có thể mang được.
Tôi cầm theo đôi dép kẹp đi đến vòi nước ở trong sân vườn, chà rửa chúng thật sạch sẽ, sau đó đặt ở nơi có nhiều ánh nắng để phơi khô.
Đoán chắc phải một lúc nữa hắn mới ăn xong, tôi lấy cái khăn, vừa lau chùi nhà cửa, vừa lâu lâu nhìn hắn.
Trước kia, khi ông nội còn sống, cái bàn và cái ghế bằng mây thường được đặt dưới mái hiên của gian nhà chính, hoặc ở giữa sân vườn, ông sẽ vừa uống trà, vừa thuận tiện ngồi ngắm cảnh nghỉ ngơi, vô cùng hài lòng thích chí. Sau khi ông nằm mãi trên giường không thể ngồi dậy, không còn ai có thú vui nhàn hạ như vậy nữa, nên bàn ghế mây kia bị dời vô một góc tường ở trong sân, tại đó có mấy cây hoa Rồng Nhã Châu và vài khóm Cửu Lý Hương, chúng đều đã sống được mười mấy năm, cây Cửu Lý Hương thì cao hơn đầu người, còn đám Rồng Nhã Châu thì vươn cao xòe rộng những tán lá xanh mướt rậm rạp, vừa khéo che đi thân thể của hắn.
Tôi không nhìn rõ hắn, nhưng cách đám hoa lá sum suê, tôi có thể xác định được hắn vẫn ngồi im lặng ở đó, không có bất kỳ động tác bất thường nào.
Tôi cảm thấy yên tâm được một chút, tuy rằng dân cư trên đảo quê mùa không có kiến thức, nhưng đừng nói là cướp của giết người, ngay cả trộm gà trộm chó cũng rất hiếm khi xảy ra. Ông nội vẫn thường kêu ngạo nói rằng nhà của ông chính là chốn bồng lai tiên cảnh, ông thà rằng sống lẻ loi một mình ở căn nhà cũ kỹ, cũng không chịu ra thành phố sống cùng với ba. Nhưng tôi sống ở thành phố đã lâu, đương nhiên sẽ có chút gì đó ảnh hưởng, nên bản tính đề phòng luôn luôn có thừa chứ không hề thiếu.
Đang suy nghĩ miên man, thì có tiếng của mẹ kế mơ hồ truyền đến, tôi lập tức bỏ cái khăn xuống.
Thẩm Dương Huy kích động chạy ra khỏi phòng ngủ, ầm ĩ nói: “Thẩm La, dậy sớm làm gì thế?”
Thẩm Dương Huy là em trai cùng cha khác mẹ với tôi, tính cách con một điển hình, thật ra nó không có gì xấu, chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng có căn bệnh vô cùng tệ hại, thích đi trêu chọc người khác.
Tôi còn chưa trả lời nó, thì tiếng của ba tôi đã từ nhà vệ sinh ở tầng hai nhẹ nhàng truyền đến, “Thẩm Dương Huy, đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được gọi tên trống không như vậy, phải gọi là chị!”
Thẩm Dương Huy nhăn mặt, không thèm để ý nói: “Thẩm La cũng có gọi mẹ của con là ‘mẹ’ đâu, vậy cần gì phải gọi là chị? Đúng không Thẩm La?”
Mẹ kế của tôi đi ra, mỉm cười chào hỏi tôi, “Thẩm La, chào buổi sáng!”
Tôi cũng cố gắng mỉm cười, “Dì Dương, chào buổi sáng!” Mẹ kế của tôi họ Dương, lúc bà ấy lấy ba tôi, tôi đã được 10 tuổi, một đứa bé trong một gia đình ly hôn ở độ tuổi đó dĩ nhiên đã hiểu biết nhiều thứ, cái gì nên làm, cái gì không nên làm tôi đều rõ ràng. Ngay từ đầu, tôi đã biết bà ta không có ý muốn làm mẹ của tôi, tôi thà rằng bị ba tôi mắng chửi, cũng kiên quyết không kêu bà ta là mẹ, chỉ kêu là “Dì Dương”, bà ta vui vẻ chấp nhận.
Dì Dương vỗ vỗ vào lưng của Thẩm Dương Huy một chút, thúc giục nói: “Đi đánh răng rửa mặt đi.” Lại tiếp tục cao giọng, “Hải Sinh, anh trông chừng thằng con của anh đánh răng đi nhé, nếu không nó lại lười biếng không thèm làm.”
Tôi không khỏi mỉm cười lắc đầu. Nhiều năm như vậy trôi qua, tôi đã là một cô gái 25 tuổi, không còn là một tiểu nha đầu 10 tuổi kia nữa, mẹ kế vẫn giống như xưa, thường ngầm nhắc nhở tôi, lúc bà ta và ba ở với nhau, tôi không phải là người một nhà với bọn họ, mà chỉ là người ngoài. À không, nơi này không phải là căn nhà chỉ có hai phòng ngủ của bà ta và ba tôi ở Thượng Hải, đây là nhà của ông nội, là nơi tôi lớn lên, bà ta mới là người ngoài.
~~~~~~~~
Nhà cửa của dân quê không cầu kỳ tiểu tiết, phòng bếp rộng rãi cũng chính là nhà ăn. Đến khi ba tôi và bọn họ rửa mặt xong xuôi, tôi cũng đã dọn sẵn điểm tâm.
Dì Dương khách sáo nói: “Thật sự làm phiền con rồi, Tiểu La.”
Tôi thản nhiên nói: “Không cần khách sáo, con đã ăn rồi, mọi người cứ dùng tự nhiên.”
Ba tôi đang định nói gì đó, Thẩm Dương Huy đã bưng cái bát lên, ngoác mồm to ra húp cháo, nó chỉ có thể đồng ý hét lớn: “Ăn thôi!”
Bọn họ đang ăn điểm tâm thì có tiếng đập cửa vang lên.
Tôi định chạy ra mở cửa, thì Thẩm Dương Huy giống như một con nợ được xóa nợ, nó nhảy cẫng lên chạy ra ngoài, mở cánh cổng sân vườn. Ba tôi lo lắng, vội vàng bỏ bát cháo xuống, chạy theo sát nó ra phía cổng, “Dương Huy, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, trước khi mở cửa phải hỏi cho rõ ràng, người quen mới được mở…”
Ở ngoài cửa là một người đàn ông quần áo chỉnh tề, đeo kính, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu lam, quần tây màu đen, áo được cho vào quần nhã nhặn tinh tế, hiển nhiên không phải là dân địa phương của đảo này, ba tôi đang dạy bảo Thẩm Dương Huy liền im bặt.
Ông nghi ngờ đánh giá người vừa tới, “Anh tìm ai?”
Đối phương với tính cách chuyên nghiệp mỉm cười, lấy ra danh thiếp, tự giới thiệu: “Tôi là luật sư Chu Bất Văn, được sự ủy thác của Thẩm lão gia, đến đây thực hiện di chúc của ông ấy, ngài là Thẩm tiên sinh phải không? Mấy hôm trước chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại, hẹn hôm nay gặp mặt.”
Ba tôi lập tức nhiệt tình hoan nghênh đối phương vào nhà, “Phải rồi, phải rồi! Không nghĩ anh lại đến sớm như vậy, tôi còn tưởng phải giữa trưa anh mới đến.”
Chu luật sư mỉm cười nói: “Để mọi chuyện thuận lợi theo kế hoạch, tôi đã lên tàu vào giữa trưa hôm qua, nên mới đến đây sớm.”
Mẹ kế của tôi không ăn sáng nữa, cũng sốt ruột muốn đi ra, nhưng bà ta khéo che giấu ý định, liền nói với tôi: “Tiểu La, chúng ta ra nghe một chút đi, dù sao cũng có liên quan đến con.”
Ba tôi khách khí mời Chu luật sư đến ngồi ở phòng khách, mẹ kế ân cần chuẩn bị trà nóng. Trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm gì, nên chỉ có thể im lặng đứng ở gần cửa phòng khách.
Ba tôi và Chu luật sư hỏi han nhau vài câu, sau đó Chu luật sư bỏ tách trà xuống, ba tôi và mẹ kế lập tức hiểu được anh ta muốn đi vào vấn đề chính, nên đều có chút khẩn trương. Mẹ kế tôi kéo Thẩm Dương Huy đến gần, ôm chặt nó, dường như muốn có thêm người dựa vào để được bình tĩnh.
Chu luật sư nói: “Tài sản của Thẩm lão gia rất đơn giản rõ ràng, nên thủ tục thừa kế cũng rất đơn giản rạch ròi. Toàn bộ tài sản của Thẩm lão gia có hai phần, một phần là tài sản cố định, chính là căn nhà này, cùng với nền nhà có tổng trị giá…”
Mẹ kế của tôi nghe luật sư nói mấy lời này, liền giương mắt đánh giá qua căn nhà. Căn nhà này tuy rằng đã cũ, nhưng sắp xếp hợp lý, sân vườn rộng rãi, cây cỏ tươi tốt quanh năm, ngay cả một người thích soi mói như bà ta mà còn cảm thấy thích, nhưng đáng tiếc nó lại không ở gần biển, mà tọa lạc tại một vị trí không thuận tiện giao thông. Tuy rằng mấy năm nay do có nhiều du khách tham quan, thu nhập và tỷ giá nhà đất tăng thêm chút ít, nhưng dù sao đây cũng không phải là đảo Tam Á (1.3), mà chỉ là một hòn đảo nhỏ dành cho du lịch, khách đến tham quan tuyệt đối không muốn định cư lâu dài, nên giá trị chẳng có bao nhiêu.
(1.3) Tam Á: một hòn đảo nổi tiếng về phong cảnh đẹp, nằm ở phía nam đảo Hải Nam, Trung Quốc
Chu luật sư sau khi cẩn thận tỉ mỉ giới thiệu tình trạng của căn nhà một cách rõ ràng, liền bổ sung: “Tuy căn nhà thuộc quyền sở hữu cá nhân, nhưng không phải là loại nhà dành để bán, nhà nước có quy định không được mua bán nhà đất ở đây, cho nên căn nhà này nếu không muốn ở, chỉ có thể cho thuê, không được công khai mua bán.”
Mẹ kế của tôi liền nói: “Mấy căn nhà cũ ở gần biển còn có thể sửa sang lại thành nhà trọ hay khách sạn, căn nhà này ở trên núi, không gần biển, giao thông cũng chẳng tiện lợi, nếu không thể bán, vậy ai thèm thuê đây?”
Chu luật sư cười lịch sự, không trả lời câu hỏi của mẹ kế tôi, mà tiếp tục nói: “Ngoại trừ căn nhà này, phần tài sản của Thẩm lão gia đều là tiền mặt, bởi vì Thẩm lão gia không hiểu cách quản lý tài sản, nên tất cả tiền mặt đều gởi ở ngân hàng theo định kỳ, toàn bộ có khoảng 110 vạn (1.4), gởi ở ngân hàng Xây Dựng và Nông Nghiệp Trung Quốc.”
(1.4) Tương đương 3,74 tỷ VNĐ
Ba tôi và mẹ kế mừng rỡ, nhịn không được liếc mắt nhìn nhau mỉm cười, nhưng lại lập tức khống chế được. Thẩm Dương Huy giấu không được tư tâm, liền cao hứng ầm ĩ lên, “Mẹ, mẹ, mẹ nói đúng, ông nội quả nhiên có giấu tiền! Mẹ đừng quên là đã đồng ý cho con tiền trả tiền nhà, còn dư thì mua xe, để con đi học!”
Mẹ kế xem xét liếc mắt nhìn tôi một cái, liền che giấu: “Đừng có nói bừa, tiền đó không phải để cho con! Tuy rằng con là cháu trai duy nhất của Thẩm gia, ai có thể phản đối ông nội cho con lợi ích ! Nhưng mà, cháu nào cũng là cháu, nếu phân chia không đồng đều, ba của con sẽ không đồng ý.”
Mẹ kế tôi quay người lại, thúc cùi chỏ vào người của ba tôi, ông liền ra vẻ uy nghiêm nói: “Tiếp tục nghe luật sư nói đi, ba sẽ xử lý mọi chuyện công bằng.”
Tôi nhìn chằm chằm mặt đất, không hé răng nói lời nào. Không phải tôi khoan dung độ lượng, cũng không phải nhẫn nhịn chịu đựng, mà giờ phút này, nghĩ đến mọi chuyện đều là do ông nội khi còn sống đã an bài, trong lúc lòng rối như tơ vò, tôi có thể nhìn thấy ông vẫn đang ngồi trên cái ghế trúc, nhấn mạnh từng tiếng, tinh tế phân phó luật sư làm việc. Trong trí nhớ của tôi, ông chưa từng gặp chuyện gì phiền não khó khăn, tất cả mọi chuyện đều được ông sắp xếp rất chu đáo, thậm chí sau khi ông đã mất. Chua xót dâng lên trong lòng, tôi sợ vừa mở miệng, sẽ lại chảy nước mắt, nên chỉ có thể cắn chặt môi, im lặng lắng nghe.
Chu luật sư thấy không có ai phát biểu ý kiến gì, tiếp tục nói: “Căn cứ vào di chúc của Thẩm lão gia, tài sản được chia làm hai phần, một phần là 110 vạn tiền mặt được gửi ở ngân hàng, một phần là căn nhà số 92 tại khu phố cổ, cùng với toàn bộ đồ đạc trong nhà. Hai phần này, một phần cho cháu gái Thẩm La, còn một phần cho cháu trai Thẩm Dương Huy…”
Nghe đến đây, mẹ kế tôi nãy giờ vẫn nín thở im lặng, liền tức giận đập tay lên bàn đánh “bộp” một cái, lớn tiếng nói: “Lão gia thật không công bằng! Đem tiền cho người ngoài, chỉ cho Dương Huy một căn nhà cũ nát không đáng giá bao nhiêu, cho dù có thể nghĩ cách bán đi, cùng lắm chỉ được 200 đến một vạn. Thẩm Hải Sinh, tôi nói cho anh biết, chuyện này anh phải ra mặt giải quyết, dù có kiện ra tòa, cũng phải phân chia tài sản lại lần nữa! Ở đâu có loại đạo lý cháu gái được lấy nhiều hơn cháu trai chứ?”
Chu luật sư nhìn chằm chằm văn kiện, ra vẻ không nghe thấy gì, đợi cho mẹ kế của tôi dịu giọng xuống, anh ta mới chậm rãi nói: “Hai phần tài sản, một phần cho cháu trai, một phần cho cháu gái, Thẩm lão gia không có nói rõ là phân chia cho ai, mà đưa quyền quyết định cho Thẩm La và Thẩm Dương Huy, để hai người tự lựa chọn.”
Mẹ kế của tôi sững sờ một chút, khẩn trương hỏi: “Ai được chọn trước?”
Chu luật sư nói: “Thẩm lão gia không có quy định. Mọi người tự thương lượng đi!” Chu luật sư nói xong, gấp gọn văn kiện lại, bưng tách trà lên, hết sức chuyên tâm uống trà, giống như bản thân thật sự không tồn tại.
Mẹ kế dùng ánh mắt soi mói nhìn tôi chằm chằm, bàn tay càng không ngừng đẩy đẩy ba tôi, ý bảo ông mở miệng.
Ba tôi rốt cuộc cũng không phải hoàn toàn quên tôi là con của mình, ấp a ấp úng nói: “Tiểu La, con nghĩ xem… Nên để ai chọn trước?”
Mẹ kế tôi thầm thì to nhỏ dặn dò vào tai của Thẩm Dương Huy, bệnh nhanh nhảu của nó lại phát huy tác dụng, nó không để ý đến mưu kế “Dựa vào tình thân” của mẹ, ngược lại không chút khách sáo, nói: “Thẩm La, tôi muốn chọn trước!”
Trong lòng tôi đã có quyết định ngay từ đầu, nên bình tĩnh hỏi mẹ kế: “Dì Dương muốn ai được chọn trước?”
Mẹ kế của tôi chỉ có cách nói ra rõ ràng: “Tiểu La, con xem… em trai của con còn nhỏ tuổi, về sau nó còn phải đi học, kiếm việc làm, cưới vợ, chi tiêu rất nhiều tiền, con thì đã tốt nghiệp đại học, mấy năm nay chi phí sinh hoạt và học tập của con đều do ông nội chi trả, em trai của con thì chưa được ông nội cho đồng nào, vậy theo lý, con nên để em trai của con chọn trước.”
Tôi cười khổ, chi phí sinh hoạt và học tập của tôi đều do ông nội chi trả, là tôi muốn như vậy hay sao?
Khi tầm mắt của tôi lướt qua người ba tôi, ông liền lảng tránh, tôi cũng không muốn dây dưa, nên nói với mẹ kế: “Được, vậy cho Dương Huy chọn trước!”
Chu luật sư nãy giờ như không tồn tại liền lập tức bỏ tách trà xuống, ngẩng đầu lên, hỏi Thẩm Dương Huy, “Xin hỏi cậu chọn phần nào?”
Thẩm Dương Huy còn chưa nói, mẹ kế của tôi đã nói: “Tiền mặt, chúng tôi phải đến ngân hàng lấy tiền mặt.”
Thẩm Dương Huy cũng theo mẹ mình, lặp lại lời nói của bà ta y như đúc: “Tiền mặt, chúng tôi phải đến ngân hàng lấy tiền mặt.”
Chu luật sư nhìn về phía tôi, tôi nói: “Tôi muốn lấy căn nhà.”
Chu luật sư lấy từ trong cặp một xấp văn kiện, “Xấp giấy tờ này phiền mọi người xem qua thật kỹ, nếu như không có vấn đề gì, mời ký tên. Các thủ tục có liên quan kế tiếp, trợ lý của tôi sẽ chiếu theo mà xử lý.”
Chờ khi chúng tôi xem xong giấy tờ, ký xong tên, Chu luật sư chỉnh trang lại quần áo, đứng lên, bắt tay với chúng tôi, nói: “Xin gia đình hãy nén bi thương mà thuận theo sắp xếp!”
Sau khi nhìn theo Chu luật sư rời khỏi nhà, ba tôi đóng cánh cổng lại.
Mẹ kế tôi vừa cầm giấy tờ đi lên lầu, vừa lớn tiếng nói: “Em lên thu dọn hành lý, chúng ta phải đi chuyến tàu 12 giờ trưa nay. Nếu mua được vé máy bay vào sáng sớm ngày mai, buổi chiều có thể về đến nhà.”
Thẩm Dương Huy “ồ” lên một tiếng hoan hô, vừa vỗ tay, vừa chạy nhanh lên lầu: “Được về Thượng Hải rồi!”
Ba tôi nhìn thấy vợ và con trai mình đều có thái độ “Một giây không muốn ở lại”, biết rằng phản đối cũng thật không xong, nên chỉ có thể lắp bắp nói với tôi: “Công ty chỉ cho nghỉ khoảng 10 ngày… ba, ba… phải về đi làm.”
Mấy năm nay tôi đã mất hết hy vọng, cho nên không trông mong gì nhiều ở ông ấy. Ba tôi không phải là người xấu, chỉ là có đôi lúc yếu lòng nên hồ đồ, một kẻ lương thiện mà sống không nguyên tắc so với kẻ xấu thì có hơn chứ không kém, nên càng làm cho lòng tôi thêm lạnh lẽo. Tôi bình tĩnh nói: “Vâng, con biết rồi. Cảm ơn ba lần này về kịp thời.”
Tuy rằng trong sáu tháng cuối đời của ông nội, chỉ có một mình tôi ở bên cạnh, nhưng lúc ông nhắm mắt ba đã gấp rút trở về, tận tâm tận lực lo liệu mọi tang sự cho ông.
Ba tôi lo lắng nói: “Cái con bé này, không nói gì với ba, liền chạy về đây chăm sóc ông nội, ngay cả công việc cũng bỏ, bây giờ kiếm việc khó khăn, con còn bỏ nhanh như vậy…”
“Ba, mẹ bảo giúp mẹ thu dọn hành lý.” Thẩm Dương Huy đứng ở đầu cầu thang, ngoác cái mồm to gào lên.
Ba tôi chỉ có thể nói: “Ba phải lên trước đây, dù sao thì con cũng nên tự chăm sóc cho mình, nhanh đi kiếm việc làm khác, nghỉ lâu quá, sẽ không có công ty nào đồng ý tuyển đâu.”
Tôi để cho ba tùy ý đi lên lầu, tự tôi đi về phòng của mình, cầm xấp giấy tờ của luật sư bỏ vào ngăn kéo khóa lại. Đang lúc mơ hồ cảm giác mình đã quên chuyện gì đó, thì giọng nói của mẹ kế sắc bén truyền tới, khiến cho tôi rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, không để ý đến bất cứ chuyện gì nữa.
Tôi chỉ đơn giản đi đến bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh, mặc kệ mọi chuyện đang diễn ra, chờ bọn họ rời khỏi đây rồi tính sau.
Mấy cây Rồng Nhã Châu có dây leo xanh biếc ở ngoài cửa sổ, theo gió lay động những cánh hoa nhỏ phía trên những đóa hoa lớn; có đóa vừa mới nở, vẫn là màu trắng như tuyết, có đóa đã nở rộ, chùm hoa trắng mang theo nhưng cánh hoa màu đỏ nhỏ xíu, trông rất giống với con rồng trắng đang nhã ngọc.
Tôi mỉm cười cầm lấy dây leo, tùy tay đùa nghịch, cả năm nay cây cỏ chưa được chăm chút cắt tỉa, nên dây leo Rồng Nhã Châu đã bò đến tận cửa sổ phòng tôi. Đúng lúc này, đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện mình đã loáng thoáng quên lúc nãy là chuyện gì ― gã đàn ông ngất xỉu trước cửa nhà tôi !
Tôi ảo não dùng sức gõ vào sau ót của mình một cái, vậy mà lại có thể quên trong nhà còn có một gã đàn ông xa lạ!
Tôi mở nhanh cửa sổ, nhoài người ra ngoài, nhìn xuống sân vườn, dưới tầng tầng lớp lớp lá cây, ủ rũ ảm đạm, bóng dáng màu đen kia hiện ra rõ ràng, đang ngồi bất động, giống như đã ngủ.
Tôi định lên tiếng gọi hắn, nhưng lại nghĩ mẹ kế đang ở trong phòng đi tới đi lui thu dọn hành lý, khẳng định sẽ nghe thấy. Tôi thuận tay hái một nắm hoa Rồng Nhã Châu, dùng sức ném về phía hắn.
Đại khái nghe được động tĩnh, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh giá, biểu cảm phức tạp, giống như một con thú dữ đang ẩn giấu sát khí, vận sức chờ phát ra uy lực giết chết con mồi, dọa tôi hoảng hốt một trận. Tuy tôi dùng lực hơi nhiều, nhưng chỉ là vài cánh hoa, không thể nào trở thành vũ khí giết người. Gió nhẹ thoảng qua, đám hoa Rồng Nhã Châu trắng trắng đỏ đỏ phiêu diêu lãng đãng bay qua trước mặt hắn, có chút thơ tình họa ý. Ánh mắt sắc bén của hắn dịu lại, hắn nhíu mày, lẳng lặng nhìn những đóa hoa đang phất phơ bay qua trước mặt, đến khi có một đóa hoa sắp rơi xuống mặt, hắn mới nhẹ nhàng giơ tay, bắt được hoa.
Thời khắc này, hoa bay như tuyết, hắn chỉ đang hứng lấy những cánh hoa rơi, dựa người vào cái ghế mây kê sát tường, qua từng đám dây leo, hơi hơi nghiêng đầu nhìn tôi, ngó qua chính là một gã đàn ông nghèo túng, không có chút khí thế dọa người nào. Tôi bị sợ tới mức hơi sức nghẹn ứ ở ngực rốt cuộc mới dám nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, phải chống tay lên cửa sổ mới có thể đứng vững.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nhất thời hảo tâm giữ lại một con mèo hoang, nhưng tôi lại bị ánh mắt của mèo hoang làm hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã quỵ.
Tôi nghiêm mặt lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ý muốn cho thấy ai mới là chủ ở đây, tiếng của ba tôi từ ngoài cửa truyền đến, “Tiểu La, mọi người đi đây!”
Tôi cố gắng không so đo với một con mèo hoang không có gia giáo, liền vội vàng xoay người lại, mở cửa, chạy ra khỏi phòng.
Bởi vì chân của ông nội bị phong thấp, đi nhiều lên lầu, đầu gối sẽ bị đau, nên đã nhiều năm ông chỉ ở căn phòng nhỏ dưới lầu. Thư phòng mọi người ngồi lúc nãy, cũng là chỗ ông vẫn thường nằm. Lúc tôi đi ngang, vô tình nhìn lướt qua, lập tức phát hiện có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại lần nữa, liền nhận ra tấm gương cổ đặt ở chỗ kia đã không cánh mà bay.
“Dương Huy, nhanh lên một chút! Còn lề mề, sẽ không mua được vé!” Mẹ kế của tôi đã xách va li hành lý ra đến sân vườn.
Tôi đi vài bước qua đó, đứng chặn ở cổng, khiến bọn họ không thể đi ra.
Mẹ kế tôi lập tức hiểu được tôi muốn làm gì, sắc bén hỏi: “Thẩm La, cô muốn làm gì?”
Ba tôi khó hiểu nhìn tôi, “Tiểu La?”
Tôi nói: “Trước khi rời khỏi, trả cái gương của ông nội lại đây.”
Thẩm Dương Huy quay lại nói: “Gương? Gương gì? Chúng tôi lấy làm gì một cái gương cũ nát ? Ngoại trừ san hô với đất cát, Thượng Hải có gì mà không tốt hơn ở đây chứ?”
Tôi cười lạnh nhạt nói: “Đích thực là một cái gương cũ nát, nhưng cho dù nó cũ nát thì cũng là cái gương từ đời nhà Thanh, nếu không dì Dương muốn nó như thế nào mới vừa lòng?”
Đó là sính lễ do mẹ của ông tặng cho bà nội khi hai người kết hôn, nghe nói là do ông nội của ông đặt mua, ngoại trừ một cái gương bằng đồng, còn có một cặp vòng tay bằng bạc, một cây trâm bạc, đáng tiếc khoảng thời gian bị lũ lụt, hai món lễ vật đáng giá kia không biết đã mất ở đâu, chỉ còn lại cái gương đồng này.
Ba tôi nhìn mẹ kế tôi đang nắm chặt cái va ly hành lý, liền hiểu được mọi chuyện, nên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ông nhìn tôi, lại nhìn vợ mình, nhìn tới nhìn lui, hoàn toàn không biết nên nói, nên làm cái gì.
Mẹ kế của tôi nhận thấy không thể giấu được nữa, cũng chẳng cần giấu diếm, vênh váo nói: “Là tôi lấy cái gương cũ nát ấy đấy, thì thế nào? Đó là đồ của Thẩm Gia! Cả căn nhà và đồ đạc đều cho cô, tôi chỉ vì Dương Huy giữ lại chút kỷ niệm, chẳng lẽ không được?”
“Dì đừng quên, luật sư đã nói rõ ràng, tôi thừa kế chính là toàn bộ căn nhà cùng với tất cả đồ đạc bên trong.”
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được tại sao trên di chúc của ông nội lại cường điệu lên những điều này, còn muốn ba tôi và mẹ kế phải ký tên xác nhận đồng ý.
Dì Dương không thèm nói đạo lý, dùng sức đẩy tôi ra, “Đúng đó, tôi giúp cháu trai của Thẩm gia lấy một cái gương của Thẩm gia đó, cô đi kiện tôi đi!”
Tôi nắm cái va li của bà ta, bà ta nắm chặt lấy nó, hai người chúng tôi giằng co qua lại một lúc. Bà ta mang giày cao gót, tôi mang đôi dép kẹp bình thường, nên lực có thế hơn bà ta rất nhiều, cái va li rốt cuộc cũng bị tôi giằng được, bà ta đứng không vững, té ngồi xuống đất.
Mẹ kế của tôi lập tức khóc lóc om sòm nhặng xị cả lên, “Thẩm Hải Sinh, anh xem con gái của anh kìa, dám đánh cả người lớn!”
Ba tôi bị ánh mắt sắc lạnh của tôi quét qua, không dám nói tiếng nào, chỉ có thể cẩn thận đi qua đỡ mẹ kế dậy, “Gương là dành cho con gái dùng, Dương Huy là con trai, không có dùng đến, trả lại cho Tiểu La đi!”
Mẹ kế tức giận, vừa mắng vừa đánh: “Thối lắm! Một căn nhà rách nát, có thứ đáng giá, anh nói tôi trả thì tôi phải trả sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ!”
Tôi mặc kệ bọn họ, lấy cái va ly ném lên đất, ngồi xổm xuống, mở nắp va li ra, bắt đầu tìm kiếm cái gương đồng.
“Bốp” một tiếng, một cái tát mạnh mẽ đánh lên mặt tôi. Tôi bị đánh có chút bất ngờ, liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thẩm Dương Huy. Sức lực của Thẩm Dương Huy, tuy không thể so với mấy đứa con trai trưởng thành, nhưng lực cánh tay giáng xuống cũng không phải nhẹ, tai trái của tôi chỉ toàn nghe được tiếng ong ong, trong lúc nhất thời không thể đứng lên nổi.
Không đợi tôi kịp phản ứng, nó dùng sức đẩy tôi ra, giằng lại cái va li, nhanh chóng kéo khóa kéo, nắm chặt ở trong tay.
Tôi chỉ đề phòng mẹ kế và ba tôi, lại quên mất còn có một Thẩm Dương Huy, bọn họ là một nhà “Ba cái miệng”. Thẩm Dương Huy mười bốn tuổi đã cao 1m 70, lúc nó tươi cười còn có thể nhìn ra vài phần tính cách trẻ con, nhưng đến khi nó trừng mắt lạnh nhạt, thật sự không thua một gã đàn ông, nếu ở thời cổ đại, nó có thể đã được ra trận giết giặc.
Thẩm Dương Huy hung tợn trừng mắt nhìn tôi, nói: “Mày đánh mẹ tao trước, tao mới đánh mày.”
Mẹ kế lập tức đứng lên, vui sướng khi thấy kẻ gặp họa, nói: “Đánh người sẽ bị người đánh lại!” Bà ta lôi cánh tay của con trai hướng ra cửa, “Chúng ta đi!”
Tôi không cam lòng, nên dùng sức giữ chặt cái va li, muốn ngăn bọn họ lại. Mẹ kế tôi không còn khách sáo nữa, bà ta dùng giày cao gót đá vào cánh tay của tôi, tôi đau thấu tim, liền buông lỏng cánh tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi về phía cổng.
Ba tôi khom người đỡ tôi dậy, “Tiểu La, con đừng để bụng, Dương Huy là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Con nhường cái gương cho Dương Huy đi, nó cũng là con cháu của Thẩm gia, dù sao con chỉ là con gái, sớm hay muộn gì cũng là người ngoài.”
Tôi cố gắng nhịn đau, một tiếng cũng không nói ra.
Ba tôi rất hiểu từ nhỏ tôi đã là một đứa cứng rắn, không phải là loại để người ta xem thường, ông vịn vào vai tôi, nghiêm túc nói: “Tiểu La, ba biết con lo lắng cái gì, không phải chỉ có một mình con là họ Thẩm, con yên tâm, cái gương đồng đó ba nhất định sẽ bảo Dương Huy bảo quản thật tốt, tuyệt đối không bán đi!”
Tôi nhìn vào đôi mắt cực kỳ giống với ánh mắt của ông nội kia khoảng vài giây, sau đó chậm rãi nhìn xuống.
Ba tôi như trút được gánh nặng, còn muốn nói thêm vài câu, mẹ kế đã lớn tiếng gọi tới, “Thẩm Hải Sinh, anh mà còn ngồi đó thì ở lại luôn đi!”
Ba tôi trong lúc vội vàng liền nhét vào tay tôi một cuộn gì đó, “Ba đi đây, con có cần gì thì gọi điện thoại cho ba.” Nói xong ông nhanh chóng đuổi theo vợ và đứa con.
Chỉ trong phút chốc, cái sân vừa mới “gà bay chó sủa” đã hoàn toàn im lặng, chỉ còn một mình tôi đứng ở trong sân.
Đợi lỗ tai hết còn tiếng ong ong, tôi cúi xuống nhìn kỹ, trên cánh tay của tôi là một vết thương màu đỏ hồng, nhìn sang thứ đang cầm trong tay, hóa ra là tờ tiền 100 đồng được cuộn lại. Tôi bất đắc dĩ cười rộ lên, nếu cái này là tình thương của cha, thì đúng là loại tình thương rẻ mạt!
Năm nay, tôi đã 25 tuổi, không còn là cô gái 10 tuổi yếu ớt nhút nhát của ngày xưa nữa, tôi có bằng đại học, có một căn nhà lớn của ông nội để lại, không có ba, tôi vẫn có thể sống tốt! Nhưng cho dù lý trí của tôi tự khuyên nhủ mình thế nào, trong lòng vẫn có một thứ đau khổ không thể hiểu rõ, nó tự nhiên ùa đến, thậm chí so với năm đó càng mơ hồ mù mịt.
Có lẽ bởi vì tôi biết, năm đó nếu tôi không có ba mẹ, thì vẫn còn có ông nội, nhưng hiện tại, tôi đã mất ông, ông chính là người thân duy nhất của tôi trên đời này. Từ nay về sau, trên thế giới này, tôi thật sự chỉ còn một mình! Lúc mỏi mệt, không có nơi nương tựa, lúc đau khổ, không có chỗ vơi đi!
Nhìn căn nhà cũ ở trước mắt, tôi mỉm cười đem tiền ở trong tay ném ra ngoài, tờ tiền màu hồng nhạt phiêu lãng trong gió còn chưa kịp rơi xuống, nụ cười của tôi còn chưa kịp tan đi, nước mắt đã vô thức chảy dài.
Năm 7 tuổi ấy, khi ba mẹ ly hôn, tôi đã biết nước mắt là vô dụng, nên chưa bao giờ phí thời gian để khóc, nhưng thời khắc này, nó lại giống như cái vòi nước được mở ra, áp lực và bi thương biến thành dòng lệ tuôn rơi không ngừng.
Thì ra mất đi người thân, chính là, bạn cho rằng có thể lý giải, có thể đón nhận, có thể kiên cường, nhưng vĩnh viễn không thể vượt qua, mỗi một thời khắc, mỗi một nhớ mong, bi thương sẽ từ từ trào dâng trong lòng.
Tôi âm thầm khóc, vài lần dùng sức lau đi nước mắt, muốn mỉm cười. Nếu đã không có ai lau nước mắt cho tôi, không có ai đau lòng vì tôi, thì tôi phải tự đi đối mặt với tất cả. Nhưng mỗi một lần cố gắng mỉm cười thì nụ cười đó nhất định phải bị nước mắt xua tan đi mới thôi.
Tôi khóc đến nỗi đứng không vững, chân mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất, tôi gắt gao cắn chặt răng, gắt gao ôm lấy chính mình, muốn cho mình có chút sức lực chịu đựng và an ủi, nhưng nhìn căn nhà trước mắt, nghĩ đến người chủ thực sự đã không còn ở đó nữa, nước mắt giống như cơn mưa rả rít, cứ rơi mãi rơi mãi.
Tôi vẫn khóc, cứ khóc, giống như phải khóc cho đến hết đời.
Đột nhiên, một đám hoa Rồng Nhã Châu bay đến trước mặt tôi, giống như có một đứa bé cố gắng bật cười thật khôi hài, từ trên không trung lộn nhào vài cái, nhảy bổ vào lòng tôi.
Tôi lập tức ngừng khóc, nhìn chằm chằm, đó là một quả cầu hoa làm từ hoa Rồng Nhã Châu, lá cây làm khung, những đóa hoa trang trí bên ngoài, nhỏ nhắn, cầm rất vừa tay, lại cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.
Tôi quên mất đau buồn, nhịn không được, cầm lên, đang muốn quan sát thật kỹ, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề khác: quả cầu hoa này từ đâu bay tới đây?
Giống như một cái máy, tôi từ từ nghiêng đầu cứng ngắc quay sang nơi khác, nhìn về hướng quả cầu hoa bay tới. Gã đàn ông kia… Hắn đã thấy tất cả… tâm tư giấu kín bấy lâu nay, lúc yếu đuối nhất, đau khổ nhất, lúc mất hình tượng nhất…
Hắn lẳng lặng nhìn tôi, trầm mặc không nói; tôi xấu hổ tức giận, đại não bỗng nhiên như bị xóa sạch, cũng không thể nói được câu nào.
Cách cành lá sum suê, hoa Cửu Lý Hương trắng như tuyết chen chúc nhau, sau khi hai người chúng tôi “nhịn nói đến khó chịu” thì nhìn nhau một lúc lâu. Sau đó, tôi hùng hổ đứng lên, giơ tay, định ném quả cầu hoa lên người hắn, nhưng rốt cuộc không nỡ, nên đành xoay người, cầm quả cầu hoa đi về phòng.
Tôi nhìn vào chính mình “khổ sở không chịu được” ở trong gương, càng cảm thấy xấu hổ tức giận, lại muốn ném quả cầu hoa đi, nhưng vừa mới giơ lên, tôi nhìn nhìn, tinh xảo đẹp mắt như vậy, liền buông xuống. Tôi tự trấn an chính mình, không cần phí sức, đừng sai lầm đi trừng phạt hoa của nhà mình!
Tôi nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, chải lại mái tóc đã sớm bị rối tung. Nhìn vào gương, cảm thấy bản thân đã thật sự thay đổi hình dáng, một lần nữa được làm người. Tôi hùng hổ đi ra khỏi phòng, quyết định xử lý gã đàn ông đã ngất xỉu ở trong sân nhà mình một cách nghiêm túc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT