- nhưng cháu đâu phải con chú- thằng bé bước ra khỏi thang máy.
Hắn đứng hình vì câu nói đó : cháu đau phải con chú. Cháu đau
phải con chú. Và nếu không có ai nhắc thì không biết cậu sẽ
cứ đứng thế cho đến khi nào
- không cần. Mẹ hay dẫn cháu với đây và cháu thường cho đó là vị trí của ba
- chưa xin lỗi. Chú đi lấy đồ cho cháu nhé
- không cần- nhóc gõ ngón tay vào bàn, ánh lên vẻ quyền lụa
chẳng kém hắn là bao. Đối với Lâm Hàn Phong, nơi này như một
chỗ quen thuộc trong lộ trình từ khi chào đời. Ở đây, Lâm Hàn
Phong được đối xử như một mở hoàng và trở thành bảo bối yêu
nghiệt hàng ngày lướt qua để mấy bà cô hám trai ngắm gương mặt nam thần ngay từ nhỏ của bé . Làn da trắng mịn, mái tóc đen
nhánh, dáng vẻ lạnh băng. Ai mà không công nhận vẻ đẹp đó.
Khiến con gái bị hút hồn. Bản thân bé hẳn cũng ý thức được
vẻ handsome của mình nên mỗi lần đi cùng mẹ bé đều tự tin về
vẻ đẹp của mình. Cái biệt hiệu mà nhóc được gọi ở đây là
Hoàng Tử Lạnh Lùng. Dù ở trường hay ở đâu nhóc cũng sáng
chói như mặt trời. Vì vậy đẹp trai quá cũng có tội khiến
nhóc luôn bị mấy bà cô hơn tuổi cưỡng hôn, ôm lấy má rồi hôn
chụt một phát , lại còn bị làm công cụ tự sướng nữa của.
Mỗi lần như thế bé đều vô cùng bực mình muốn tung cước với
họ nhưng mẫu thân đại nhân đã ban chỉ không được lấy mạnh hiếp
yếu, bắt mặt phụ nữ là hèn nhưng bé vẫn ngoan ngoãn tuân thủ
mặc dù bé còn là trẻ con. Những lần cực mình như thế. Bé
đều ôm gối vào phòng mẹ, nằm trong vòng tay mẹ và nghe mẹ kể
chuyện về ba
- Hoàng tử lạnh lùng. Của bảo bảo đây - cô nhân viên nhìn Phong nhưng cũng đa phần là nhìn hắn nhưng rồi cũng
buộc phải rời đi trong luyến tiếc
- cô ta có vẻ thích chú đấy
- sao
Phong không nói gì thêm, trực tiếp đẩy ghế
- cháu . .
Nhưng ruốt cuộc cậu cũng chỉ nhìn những hàng động của thằng bé.
Phong như đã quen, lập tức cởi comple đồng phục để sang ghế bên
cạnh rồi lần lụt tháo hai cúc áo cổ tay xắn ống tay đến
khuỷu, mở một cúc áo sơ mi trên cùng rồi lại ngồi xuống ghế
- không biết. Mẹ chỉ nói ba cháu tên Lâm Hàn chứ không nói tiếp - cháu có ảnh của mẹ chứ - có . Trong điện thoại, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của mẹ- Phong đẩy chiếc điện thoại đến trước mặt hắn
Con tim hắn đang đập điên cuồng. Hoàng Ngọc Băng Nhi. Lâm Hàn Phong.
Tất cả là như thế nào? Cuối cùng đứa bé trước mặt cậu có
phải là đứa con trai của cậu không. Những tấm hình trong điện
thoại tố cáo lên tất cả. Cô rời ý hắn gần 5 năm , bây giờ hắn gặp lại bảo bảo của mình. Năm năm cô không hề thay đổi mà
càng xinh đẹp hơn, bảo bảo trước mặt và hắn như hai giọt nước. Nữ nhân đáng chết này. Bỏ hắn đi rồi tự mình sinh ra bảo bối con. Thiên cười, nụ cười xuất hiện cách đây năm năm. Từ sau
trong đôi mắt còn lại ánh lên tia quyết đoán, Lâm Hàn Phong
nhếch môi tạo nên một nụ cười nửa có nửa không
- con có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không hả. Ruốt cuộc là
mẹ con làm cái gì mà phải để con tự làm như thế. Nếu sợ thì lúc đó đừng có ra đi
- Lâm Hàn Thiên - Phong nói
Hắn
giật mình, hồi nãy cậu trong cơn nóng giận mà quát mắng nhóc
như một người cha và liệu thằng bé có bị sock về mặt tâm lý
hay không. Dù gì nó cũng chỉ là một đứa bé
- Lâm Hàn Thiên . Ba đừng có làm loạn lên như thế
- con
- ba nghĩ sao. Em thuộc về một bầu trời lạnh