" Như vậy
chẳng phải tốt hơn sao. Ít ra là vào buổi trưa anh tiết kiệm
được rất nhiều thời gian đi về để chúng ta ân ái bồi đắp tình cảm đời sống vợ chồng , tiện thể tạo ra một sinh linh bé
bỏng "
Cô trừng mắt với hắn
- Đầu óc anh có vấn đề
chắc. Sinh linh bé bỏng cái quái gì. Nếu em không dùng biện
pháp an toàn thì bây giờ không biết bao nhiêu sinh linh bé nhỏ
của anh đã ra đời
Và sau đó, quyển sách trên tay cô bay
thẳng về hướng hắn . Dám nói ra những lời như thế, hắn đúng
là siêu biến thái
- thì ra là vậy. Thảo nào. Anh không tin mình như vậy mà mãi chưa thấy bảo bối con xuất hiện . Thì ra là do em
- không lẽ em lại phải làm mẹ sớm như vậy. Không bao giờ- cô đi
lại, đập tay chống xuống bàn làm việc, đối diện hắn, vẻ mặt
thách thức nhưng đồng thời cũng tạo ra một dáng vẻ vô cùng
khó cưỡng đối với đám người hành động bằng thân dưới. Hắn
nắm lấy tay cô
- những hàng động nãy giờ của nên suy cho cùng đều muốn yêu cầu anh. Bảo bối. Xin lỗi đã để em đợi lâu
- không . Không bao giờ- cô vùng tay ra nhưng quá khó đối với
người đàn ông đang chuẩn bị phát tiết- anh không được động tới
em. Buông ra
Thiên xoay người bế cô vào lòng mặc cô đang đấm
đá loạn xạ. Gần đến cửa . Bỗng. Rầm. Chân cô vô ý đạp mạnh
vào cánh cửa làm nó đóng sầm lại một cách thô bạo rồi chính thức khóa trái . Quả là uy lực mạnh. Hắn nheo mày tà mị
nhìn cô
- em có ý gì đây. Cũng đúng thôi. Quả là em hiểu
tâm lý. Ở trong phòng ngủ lâu quá cũng chán, chúng ta chính
xác là nên đổi địa điểm để thứ vị hơn và chất lượng hơn.
Hoàng Ngọc Băng Nhi . Anh ngày càng yêu em đến chết mất
- anh ảo tưởng
Một mình cô chân yếu tay mềm ruốt cuộc cũng phải quy phục vô điều
kiện mặc cho người ở phía trên hoành hành. Song cứ tưởng chỉ
vậy là kết thúc nhưng ai dè nửa đêm gần sáng liền bị lôi về
phòng ngủ tiếp tục hoan ái. Lâm Hàn Thiên nếu lúc trước quả
thực được xem là băng thì bây giờ đỉnh cao của nhan thạch trong
núi lửa. Kết quả cuối cùng, một ngày cuối tuần với ý định
tươi đẹp đã nhanh chóng bị đập vỡ bởi sự thật phũng phàng khi cả ngày chỉ bị con rối hành hạ trong phòng ngủ. Lại còn
biện mình một lý do vô cùng không đáng khâm phục
" Anh phải rất mệt và tốn nhiều tinh lực nói thỏa mãn được em . Nhưng không sao . Anh tình nguyện "
Ruốt cục câu này nên em ai phát ngôn thì đúng hơn. Và cũng trong
ngày hôm đó, một loạt đồ được xem là không cần thiết được vứt đi. Khiến chỉ cần gặp cô , mấy người giúp đã tủm tỉm cười.
Hẳn bộ não thiên tài của cô đủ hiểu nhưng khi hỏi tội thì
- thế cũng tốt. Ít ra họ sẽ không làm phiền chúng ta
Quá trắng trợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT