- cậu về đi . Tối nay tôi sẽ ở lại - Vũ ngước mặt lên nhìn
Thiên - không ? - cậu về . Nên là như vậy , trông cậu quá mệt
mỏi - Băng nhìn Thiên , cô nói - tôi đầu hàng - Vũ nói Cứ như
thế , những ngày sau đó cậu luôn ở bên cô và gần như được xem
là sống hẳn trong bệnh viện Cuối năm , trường học không có bất cứ thứ gì để phải lo . Tất cả cũng chỉ đợi chờ kết thúc
khóa học đại học năm nhất .
Nhanh thật đấy , hắn ở bên cô hai
năm nhưng ruốt cuộc thời gian chỉ tính được là trong một năm .
Cuối 18 tuổi sắp đầu 19 cô chuyển về đây . Vậy mà chuẩn bị là sinh nhật 20 tuổi của cô . Vũ quần quật với công việc ở chi
nhánh tổng JW ở đây , Thiên càng bận gấp vạn lần , cậu suốt
ngày ôm laptop làm việc .
Trong khi Thiên gần như phát điên lên
thì cô vẫn im lặng như đang thử thách lòng kiên nhẫn của cậu .
Liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với mọi việc cạch Cánh của phòng bệnh bật mở . Một thân hình nhỏ khẽ lách vào rồi tiến nhanh về phía giường bệnh - xin chào . Bây giờ cô biết ai thua
rồi chứ . Sao cô im lặng vậy . Chẳng phải lúc trước cô còn kiêu ngạo đứng trước mặt tôi và khẳng định mình chiến thắng mà .
Hoàng Ngọc Băng Nhi cuối cùng thì kết quả là thế này Không
gian im lặng - ít ra cô cũng nên vùng dậy . Tôi thắng như vậy
thật sự làm tôi không vui . Cô thật ngây thơ . Cô nghĩ chỉ những
thứ tôi bày ra trong phòng ngủ của cô đã vội vã ép cho Hàn
Thiên tội ngoại tình . Tôi không hiểu bộ não thiên tài của cô ở đâu rồi . Tôi khuyên cô dù cô đã muộn .
Lâm Hàn Thiên anh ấy dù
tôi ép vào đến đường cùng thì cũng vô nghĩa mà thôi nhưng tôi
vẫn thắng khi vẽ ra một cái bẫy hoàn hảo đúng không Bỗng Cửa
lại mở , hắn bước vào , ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên - cậu . . . - Hàn Thiên . Mình đến thăm bạn ấy nhưng có lẽ mình phải về rồi . Hẹn hôm khác - không có gì Nhỏ bước ra ngoài . Cười
trong hạnh phúc .
Bên trong , Thiên tiến lại phía giường , ngồi
xuống bên cạnh cô - anh không hiểu sao em lại nghĩ cô ấy là
người như vậy ? Cậu đặt nhẹ lên vầng trán một nụ hôn nhẹ . Bên giường , chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình do tai nạn vô
tình lọt dưới gối ***- Lâm Hàn Thiên ! Xin lỗi vì mấy hôm nay
tôi không đến được . Công việc công ty có quá nhiều việc bận -
Vũ bước vào - không sao - hắn rời khỏi màn hình laptop - cậu
không quá sức đấy chứ . Trông cậu có vẻ ốm đi nhiều - Băng hỏi , nhỏ tiến lại bên giường - xứng đáng - hắn nhắm mắt lại ,
ngả người về phía sau - sao chiếc điện thoại này lại ở đây -
nhỏ nhăn mày Bàn tay thon nhẹ ấn mở - chưa tắt sao . Ủa . Ai
lại mở chế độ ghi âm à .
Còn có cả bản đang ghi Vũ và hắn
đồng thời khó hiểu nhìn về phía Băng " xin chào . Bây giờ cô
biết ai thắng ai thua rồi chứ . . . . - không có gì " Ánh mắt hắn hằn lên những tia giận dữ . Vũ nhanh chóng đến
bên nhỏ , giật lấy chiếc điện thoại . Một file tiếp lại được
mở
Tốt thôi . Cô chỉ là kẻ đi sau thu dọn tất cả "
" đóng cửa lại . . . . . .
Dục vọng là thứ mà đàn ông cần nhất . Và sẽ sớm thôi , cô sẽ biết "
Đến đây , gần như tất cả đã sáng rõ . Thật không ngờ cạm bẫy của Thiên Di hoàn hảo nhưng việc cô lợi dụng sự hoàn hảo đó lại
càng khiến người ta nể phục .
Cô đã thu âm toàn bộ cuộc nói chuyện với nhỏ ở sân thượng và
hồi sáng lại vô tình ghi âm lại nhưng một sự thật không thể
thay đổi là cô đã mất niềm tin ở hắn - khốn nạn - Vũ chửi
thề - tao sẽ không để cho cô ta sống - Minh Vũ .
Bình tĩnh lại - Băng lên tiếng dù rằng hiện tại nhỏ chỉ muốn chạy đến và xé xác cô ta Trước cửa phòng , một cô gái đứng như trời trồng ,
bàn tay cầm ổ khóa run lên , gương mặt như không còn giọt máu .
Nhỏ vội vã đi ra , tay run run cầm không chắc chiếc điện thoại
trong tay - anh đang ở đâu . Tất cả chấm hết rồi . Hàn Thiên đã
biết tất cả - . . . - cái gì . Anh định đổi hết tội lỗi cho
tôi . Nếu tôi có chuyện gì thì anh cũng đừng hòng thoát Nói
rồi cô ta lại lướt nhanh màn hình - đặt tôi vé máy bay về Hàn
Quốc ngay bây giờ ***- shit .
Cô ta về rồi - Vũ vò đầu - chui
ngay vào trong cánh AG . Thật an toàn - kế hoạch hoàn hảo không
lỗ hổng - Băng lấy hộp kem dưỡng nhẹ xoa lên làn da trắng hơi
khô của cô - tại sao lại như vậy - hắn nhăn mày -cậu ruốt cuộc
vẫn không hiểu . Thiên tài trước tình cảm thì vẫn bế tắc - Vũ nhìn Thiên - muộn rồi hai người về đi - vẫn ở lại - hai người
nhìn hắn - 3 ngày rồi - ừ - bó tay - Vũ đi ra ngoài ----- em
chịu tổn thương nhiều lắm phải không ? Tại sao em không nói cho
anh biết tất cả . Em ghét anh mất rồi à .
Xin em hãy tỉnh lại . Một lần thôi , cho dù em giết anh . Ba ngày rồi , anh sẽ không
sống nổi nữa . Ba ngày như ba thế kỉ vậy . Sao em cứ ngủ mãi
thế Nói rồi hắn giơ hai sợi dây chuyền lên trước khuôn mặt đang ngủ yên của cô - anh trở về tìm em rồi . Nếu em không tỉnh anh
sẽ lại bỏ đi đấy . Em có biết là hơn 10 năm qua anh đã phải
nhớ em nhiều đến thế nào không . Anh không nghĩ là em lại ngốc
nghếch đến thế bảo bối thiên tài . Hắn ngưng lại đôi chút ,
khẽ nhìn về đống công việc trên bàn rồi khẽ thở dài nhìn cô - phải làm sao đây bảo bối , anh phải làm xong đống công việc kia trước cuộc họp ngày mai .
Anh muốn ôm em ngủ nhưng anh sợ sẽ
quấy rầy em , anh muốn gần em nhưng sợ em sẽ chạy khỏi anh . Anh sẽ tin vào em , tin vào thời gian hơn 10 năm anh chờ và yêu em Nói rồi hắn cúi đầu như một lời chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ và cũng như một hành động thân mật trước khi đi ngủ của
cô và hắn trước đây .
Dù cô đang hôn mê bất tỉnh nhưng hắn vẫn
muốn cho cô cảm nhận hắn đang ở bên cô từng giờ , từng phút ,
từng giây , không một khi nào biến mất khỏi cô .
Hắn muốn khi
cô mở mắt người đầu tiên cô thấy sẽ là hắn mà không phải là
người khác và muốn ánh nhìn đầu tiên sau giấc ngủ dài sẽ
dành cho hắn . Dù cô hận hắn nhưng hắn vẫn muốn ở bên cô , nếu cô xua đuổi hắn , hắn sẽ đứng phía sau nhìn cô , không cần cô
biết hắn làm gì cho cô chỉ cần cô vui .
Bởi
Yêu là cảm giác được trở về với chính mình khi ở bên người mình yêu