- Nếu em xa anh . Anh sẽ rất nhớ em ? Nhớ đến phát điên mất .
Mới có chút xíu mà anh đã không chịu nổi rồi ! Bảo bối thiên
tài , anh nhớ em !
- Em suy nghĩ
thật cao ? Đi thôi - Thiên khoác vai nó rồi lôi đi - Anh đúng là . . . . . Nè . Hai người đang nhìn gì vậy . Ở bên đó có gì sao? - Không . Tất nhiên là có ! - câu trai lời của Vũ
- Phi logic - Thiên nói
- Vốn dĩ đã không logic rồi
- Băng . Bà làm gì mà ngẩn ra thế . Anh chàng đẹp trai nào ở bên đó chăng . Lee Min Ho à
- Không ? Chẹp . . . . Chẹp . . . Nhìn ngon thật - Băng nhìn miệt vườn bên kia - Trời ! - nó hét - Sang đi
- Làm sao ? - Băng - Qua như hôm bữa ?
- Sợ lắm nha . Ngã nữa là ăn giun đấy !
- Anh Vũ ấy để mà làm cảnh àh . Hai người sang trước đi - nó nói rồi xô Băng và Vũ lên cầu . Cô cười
- Em đang bầu mong cho họ té ngã đấy àh . Sao em thân hiểm quá
vậy . Nhìn nụ cười thật gian tà - Thiên chậc lưỡi - Này ! - nó la toáng lên
Thật may vì Vũ và Băng đã đi được hơn phân nửa nếu không có lê cũng té ùm mất
- Em sao vậy . Bị anh đoán trúng tim đen chứ gì ?
- Đen cái đầu anh . Anh làm như ai cũng độc ác như anh vậy đó . Xứ . Có đi không . Không thì thôi nhá
- Chỉ đùa thôi mà . Em đúng là siêu giận dỗi - Thiên cười rồi
bước lên trước . Chìa tay ra - Nắm lấy tay anh . Cẩn thận ngã
Nhi đặt bàn tay mình vào tay Thiên , cậu nắm chặt lấy . Đôi môi nở nụ cười và mái tóc lãng tử đen mượt bay lên trong gió .
Ánh nắng chiều và càng làm cho vẻ đẹp đó thêm phần mĩ lệ mà thôi . Trên cây cầu đùa lắc lẻo , chông chênh như con đường tương
lai phía trước của họ . Vô cùng gồ ghề và khó đoán nhưng
người con trai vẫn nắm chặt tay người con gái cùng nhau đi tới
cuối chân trời dưới ánh nắng tắt dần của hoàng hôn và gió
vẫn thi nhau đùa bay những lọng tóc
* * *
Ngày thứ 4
Một buổi chiều tà thật đẹp
Trên chiếc cầu bình dị
Có bốn người đang ở bên nhau
- Sao cá lâu ăn vậy . Hay tại chúng chê thức ăn không ngon - Băng than thở
- Câu cá mà em làm như chạy maratông vậy - Vũ nói
- Tại sao anh không nói thẳng ra là anh bất tài . Xí . Nhìn Lâm Hàn Thiên và Băng Nhi xem . Họ đầy cá rồi mà trong khi anh chỉ
có mỗi con cua xấu xí đáng ghét này - nhỏ lấy que , bực mình
hành hạ con cua
- Tại bên ấy nhiều cá hơn chứ bộ - Vũ thanh minh
- Từ lúc bắt đầu đến giờ anh đã đổi không biết bao nhiêu nơi . Họ chỉ ngồi mọnt chỗ . Anh lúc nào cũng tìm lí do biện minh
cho bản thân
- Anh . . . A . Cá ăn rồi - Vũ reo lên khe khẽ
- Đâu đâu - Băng nói
- Nhìn nhé . Anh mới giỏi . Hàn Thiên chỉ mới được một góc
móng tay của anh thôi - Vũ hứng khởi giật câu . Do ngã người
phía sau quá đà . Ùm . Tiếng động chói tai vang lên . Nước bắn
tung toé . Băng nhăn mặt . Còn Vũ thì đang bơi - Hoàng Minh Vũ .
Anh câu cá hay cá câu anh vậy trời
- Vợ àh ! Anh không làm được . Thật đấy ! Nếu bây giờ em bảo
anh lấy súng ra và bắn chết chúng thì anh đảm bảo rằng sẽ
làm được . Àh không . Rất tốt . Em bảo anh đánh với một đám
mafia anh hẳn cũng sẵn sàng nhưng cái này anh xin đầu hàng
- Anh . . . Đúng . . . Là . . . - những âm thanh thật khó chịu
vang lên . Nó và Thiên không hẹn mà cùng nhau quay ra phía cửa .
- Ma . . . . . !
- Không ! Là anh / tao đây - bộ dạng thản thương của Minh Vũ và Băng ( mặt đầy nhọ +
tóc hơi rối + áo quần tả tơi ) - Ba người đúng là . . . . - nó
chán nản - Bây giờ ! Thiên ! Anh ra sau vườn hái rau . Còn hai
người ra chuồng gà lấy trứng ! Ok - nó nói rồi trừng mắt đe
dọa
* * *
Sau khi chuẩn bị gần như
xong xuôi tất cả . Vội vàng đi ra phía sau chuồng gà . Ôi chúa
ơi . Trước mắt nó là một bãi chiến trường trứng gà be bét .
Vũ còn đang hứng khởi ném trứng vào trong rổ cho Băng . Nhìn
hai người có vẻ vô cùng thích thú . Mặt nó đen sì ! Tức giận
sống lên !
Hiện tại . Băng và Vũ mỗi người một con dế yêu . Trong phòng
bếp . Thiên ngồi trên ghế bắt chéo chân nhìn cô làm việc
- Vợ ! Lại đây !
- Gì ! - cô gắt lên . Mọi việc đều do cô làm vậy mà còn làm
phiền cô . Song chẳng hiểu tại sao cô vẫn cứ đi đến bên cậu vô
điều kiện
- Em không mệt sao . Làm nhiều như thế ? - Thiên kéo nó ngồi xuống lòng mình !
- Nếu không thì anh làm đi !
- Em đúng là thiên tài ?
- Thiên tài ! Cha anh tên là Tài àh
- Em . . . .
* * *
Tối !
Nhi ngồi trên giường lướt Ipad . Còn Thiên . Cậu đang nhíu mày nhìn cô chằm chằm
- Anh nhìn gì thế ?
- Không !
- Không là sao . Anh dám nói dối sao . Nhìn mặt anh kìa . Anh
muốn mượn Ipad để xem phim nóng àh . Anh cứ nói đi . Không sao
đâu . Nhu cầu của đàn ông mà ! Em rất thông cảm ?
- Sao ? - Thiên nhăn mặt
- Anh Vũ nói hết rồi . Không sao đâu
- Em nghĩ là anh xem mấy cái đó sao ? - Thiên gằn giọng
- Đấy là anh tự khai đấy nhé . Không thể trách ai vu khống
- Anh không thích xem
- Ừk
- Anh thích thực hành , như vậy cảm giác sẽ chân thật hơn ! - câu nói
- Ừk . Thì anh cứ làm đi . Đâu ai . . . Hả ? Anh nói cái gì ? Thật là trơ trẽn
- Trơ trẽn thì cũng là chồng em !
- Anh . . .
Thiên từ từ leo lên giường . Một tay chậm rãi tháo bung những khuy áo
- Này ! Anh không được . Ai cho anh chứ . Như vậy là anh phạm
tội hình sự . Cưỡng bức trẻ vị thành niên . Không được - nó la toáng lên