- Chúng ta làm nhé ! Phải đi xuống đây hả anh Vũ ? - nó hỏi - Tất nhiên rồi ! Gã google nói vậy , anh vừa lên tra !
Người ta nói ăn cỗ đi trước lội nước đi sau nhưng đằng này nó
lại ung dung , hớn hở lội trước . Theo bên cách một bước chân
là Thiên - chỗ dựa vững chắc . Tiếp là Băng và Vũ cũng như
vậy . Nó bước từng bước cẩn thận song chân sau của nó không
tài nào nhấc nổi chân lên được ! Nó kinh hãi xoay người nhìn
hắn , Thiên lại còn khó hiểu hơn vợ mình đang muốn gì rồi còn mở một nụ cười - chuẩn - mĩ - nam
- Á . . . -
nó hét lên níu vào điểm tựa vững chắc khi ngã , điểm tựa
giữa ruộng là không một chút vững chắc là nguyên nhân kéo theo
hai người phía sau cùng tắm bùn đen .
Cả bốn lấm
lem bùn cùng chạy về nhà . Cùng lúc đó , bạn Duy đang hí hửng chạy ra , gặp 4 người nhóc hét lên
- Oái ! Má ơi . Ma . Ma - nhóc chạy toán loạn như gà gặp diều
- Im ! Là tụi anh ! - Vũ nhăn mặt
- Hả ? Tại sao lại lấm lem như vậy chứ ! Ha . . . . Ha - Duy cười sặc sụa
- Ngã - Thiên lạnh lùng
- Em biết ngay mà ! Thấy ghê chết đi được ! Bye . Bye ! - Duy chạy đi
Băng ngồi trên ghế nhìn Vũ . Dường như cậu đang nghĩ về một
nơi xa xôi nào đó . Ánh mắt đượm nỗi lòng , anh cũng không biết đến một cặp mắt đang nhìn mình không rời
- Hoàng Minh Vũ ! Anh có chuyện gì sao ?
- À không - Vũ phủ nhận
- Hoàng Minh Vũ ! Anh có coi em là vợ của anh không ?
- Tất nhiên là có
- Vậy tại sao anh lại không muốn chia sẻ với em !
- Không phải ! Anh . . . Anh chỉ hơi rối lòng thôi
- Nếu như vậy anh phải chia sẻ với em ! Anh thật ích kỷ - Băng
ngồi xuống bên cạnh , siết chặt lấy tay anh - Anh có cảm giác
mất một thứ gì đó ! Anh không thích khi biết gần như Băng Nhi
có lẽ đang yêu Thiên mặc dù anh biết Thiên rất tốt . Cảm giác
như cậu ấy cướp cái gì đó vậy ? Khó chịu lắm
- Đừng nói với em là anh đang ghen với Lâm Hàn Thiên !
- Em nghĩ anh là người như vậy àh ?
- Tất nhìn là không !
- Em nghĩ chồng em nhỏ mọn như vậy sao ?
- Làm sao vợ dám ! Anh phải lạc quan lên . Tin tưởng vào sự
lựa chọn của em gái anh và vào người bạn của anh . Phải vui
vì nó đã tìm được người nó yêu !
Vũ im lặng như chìm vào trong những dòng suy nghĩ mà Băng mang lại
Bên nó và hắn
- Em gì mà cứ nhìn anh vậy ! - Thiên nói khi thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm
- Đấu mắt !
- Em có biết đấu mắt là như thế nào không ? - cậu nghiêng người về phía nó
- Cứ nhìn nhau là được
- Ok ! Anh sẽ là đấu thủ đầu tiên của em
- Bắt đầu
Hắn và nó trừng mắt nhìn nhau . Nhìn ! Nhìn ! Nhìn như muốn
toé lửa . Hai cái đầu chạm nhat , mắt nó long lanh nhìn thẳng
vào mắt hắn nhưng . Trong bộ não khó hiểu / Em có biếu mình
đang bắt tôi giữ bản thân như thế nào không hả ! Chỉ cần em gần thêm ! Tôi nghĩ mình sẽ không giữ nổi nữa / . Song liệu hắn có chịu nổi khi nó thì vẫn cứ tiến lại gần . Đến khi , cái mũi cao , mềm , làn da non nớt như em bé , mịn như kem và trắng như
tuyết chạm vào ! Tất cả mọi giác quan đều bị tê liệt hoàn
toàn . Não chỉ huy theo bản năng phải mạnh . Nó vẫn ngây thơ
đấu mắt với con sói háo sắc vô cùng (tổ quốc ta ơi ) trước
mắt . Một tay vòng ra sau gáy nó , giữa lấy và trao cho nó một nụ hôn nhẹ kiểu cưỡng bức . Mặc dù đây cũng chẳng phải là
lần đầu tiên hay nó cũng đã dần quen với cái kiểu bá đạo
chiếm đoạt này nhưng mỗi lần như vậy nó đều có những cảm
giác như mới lần đầu .
- Hả ! Cái gì đây ! Băng . Em định kinh doanh cửa hàng tạp hóa
hả ! Hay dinh giỗ trẻ con - Vũ nhìn Băng . Đầy ngạc nhiên
- Bữa trưa của chúng ta . Chính tay em chuẩn bị ! Anh mau thưởng thức - Băng mau chóng đẩy Vũ xuống ghế
- Anh sợ ? - Vũ nhăn mặt
- Sợ gì ? - Băng ngây thơ
- Anh sợ sau khi ăn xong anh sẽ bị mở Tào Tháo rượt !
- Không sao ? Nếu mở ta rượt anh . Em sẽ đánh ông ta mà ! Anh
đừng nghĩ là em yếu . Không được đâu ? - Băng giơ ngón tay trỏ
khua khua trước mặt Vũ . Một cử chỉ quen thuộc
-
Anh biết em rất giỏi mà . Chúng ta ra ngoài ăn nha ! Nên thưởng
thức đặc sản ở đây - Anh giữ lấy tay nhỏ . Nở nụ cười quyễn
rũ