Kiếp trước bên người tràn ngập dối trá và phản bội, bởi vì đối phó những người đó làm cho nàng mất đi rất nhiều thứ tốt đẹp, bao gồm một tấm lòng son… Vì thế kiếp này nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được người phản bội, đặc biệt người bên cạnh mình, cho dù bất kì lý do gì…
Hoàng Tố Yên chậm rãi mở mắt, biểu hiện giống như chưa xảy ra việc gì, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã như thường, thế nhưng đáy mắt kia ẩn sâu băng lãnh lại làm cho người ta lạnh run.
Huyền Ngôn cung…
“Bệ hạ chắc chưa dùng bữa tối? Cùng thần thiếp dùng bữa được không?” Mặc dù bệ hạ cười, nhưng Ngạo Ngôn lại có thể cảm thấy được sự ẩn nhẫn tức giận, cho nên nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí.
Nhìn Ngạo Ngôn trong mắt lo lắng, Hoàng Tố Yên giật giật khóe miệng: “Làm sao vậy, sợ trẫm?”
“Bệ hạ chỉ giáo cho?” Kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp, Ngạo Ngôn không ngờ nữ hoàng sẽ nói như vậy. Sợ? Có lẽ ở Ngạo Thiên, hắn nhìn thấy dáng vẻ này của mẫu hoàng, hắn mới thực sự sợ hãi, thế nhưng đối với bệ hạ, trong lòng không có một chút cảm giác sợ hãi.
“Thần thiếp tuyệt đối sẽ không có cảm giác sợ hãi đối với người!”
Nhìn Ngạo Ngôn ôn nhu mà lại kiên định nói câu này, trong lòng Hoàng Tố Yên có chút đóng băng đàn dần trở nên ấm áp.
Đi qua kéo tay Ngạo Ngôn, “Ngôn nhi, cám ơn ngươi!”
Trong lòng Ngạo Ngôn mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn thuận theo chậm rãi tựa vào trong lòng Hoàng Tố Yên, tùy ý tim mình trầm luân…
Đêm tối là lá chắn che giấu tất cả tốt nhất, vô luận là đối với người hành sự, hay là người quan sát.
Trong hoàng cung, tới gần Tuyên Đức môn, không chớp mắt…
“Chủ tử!” Một bóng đen quỳ trên mặt đất, mặt hướng phía bóng người lam sắc cung kính hành lễ.
“Đứng lên đi! Sự việc như thế nào rồi?” Tiếng nói nhàn nhạt nhu hòa lại làm cho thân thể hắc y nhân chấn động.
“Bởi vì gần đây có người quấy rối chúng ta, vì thế…”
“Vì thế Kiềm Thành công không được?” Xoay người lại, ánh trăng tạo bóng mờ trên mặt người nọ, làm cho hắc y nhân thấy không rõ vẻ mặt của hắn lắm.
“Thuộc hạ đáng chết, không thể đánh hạ Kiềm Thành, thỉnh chủ tử trách phạt!” Thân thể hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất, hắc y nhân biết quy củ rất nghiêm, mình đến đây phục mệnh nhưng cũng đã quyết tâm nhận cái chết.
“Đáng chết? Nếu như chết có thể giải quyết vấn đề, ta thật muốn…” Cười khổ lắc lắc đầu, người áo lam kia đi lên một bước, cả khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng sáng sủa, khuôn mặt thanh tú tuyệt mỹ lại làm cho người đau lòng khổ sở. Trúc nhi yếu ớt nhìn phương hướng ngự thư phòng. Nương đến không biết là phúc hay là họa, mấy ngày trước trong thư phòng nói chuyện, nữ hoàng bệ hạ cũng không tiết lộ một câu, ngay cả Nhiên phi hỏi cũng nói năng thận trọng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mấy ngày nay hắn rõ ràng cảm thấy bất an, còn có ánh mắt bệ hạ nhìn hắn hình như thay đổi, nhưng lại không thể nói ra là thay đổi cái gì? Những ngày như vậy thật làm hắn rất khổ sở. Mười ba năm, hắn biết bệ hạ cũng đã mười ba năm, nếu như người vô tâm sũng sẽ nảy sinh một ít tình cảm, huống chi… Bệ hạ ưu tú như vậy, hắn chỉ là một nam tử hầu hạ nàng, không tự chủ bị nàng hấp dẫn!
“Chủ tử…” Bởi vì thời gian gặp mặt thực sự không nhiều, hắn không thể không cắt ngang sự trầm tư của chủ tử.
“Cái gì?” từ trong sự hối hận giật mình tỉnh lại, Trúc nhi lập tức khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn.
“Thuộc hạ muốn hỏi chủ tử, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Cúi đầu nghĩ nghĩ, “Phàn trưởng lão còn chưa thu phục được Ma cung sao?”
“Chủ tử… Ma cung đã bị nữ hoàng Hoàng Nguyệt phái người đi chế phục, sợ rằng cuối cùng sẽ bị Tác Hồn chiếm lấy…”
Cau mày, con ngươi thần sắc phức tạp thật sâu, “Ngươi đi trước đi! Ta suy nghĩ một chút, ngày mai giờ này ngươi hãy đến.”
“Dạ.” Xoay người nhẹ nhàng nhảy, nhảy ra tường cung, rất nhanh biến mất giữa ánh trắng.
“Haizz!” Khẽ thở dài một hơi, trên đời này có thể có bao nhiêu việc theo ý người? Mình cũng không thể chống đỡ được số phận. Cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh quanh, Trúc nhi chậm rãi đi về hướng tẩm cung của mình.
Mãi cho đến khi Trúc nhi đi ra rất xa, từ chỗ hắn đứng xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng kia hừ lạnh một tiếng, liền bay về hướng ngự thư phòng.
Dần dần tới gần ngự thư phòng, bóng dáng kia nhẹ nhàng di chuyển, tránh được một cây ngân châm như sợi tóc, hét lên: “Tiểu thư là ta! Là ta! Ngươi định độc chết ta sao?”
“Vào đi!” Tiếng nói lãnh đạm, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng “Tru lên” của Hạ Vân.
Vào ngự thư phòng, giống như Hạ Vân vào nhà của mình, tùy tiện nằm trên nhuyễn tháp, còn cầm lấy điểm tâm trên bàn, vừa bỏ vào trong miệng ăn, vừa lẩm bẩm: “Ừ, thật không hổ là điểm tâm trong hoàng cung! Không giống bên ngoài.”
“Nói đi! Bọn họ đã nói những gì?” Hoàng Tố Yên đứng đưa lưng về phía Hạ Vân, cũng không biết đang nhìn cái gì, chỉ là cúi đầu, tiếng nói lãnh đạm đến cực điểm.
“Ta nói tiểu thư, nói như thế nào ta cũng ngồi chồm hổm trong cái góc đó như đồ ngốc hai canh giờ, người không thể cho ta lấp đầy bụng rồi trả lời sao?” Bất mãn hét lên, Hạ Vân vẫn không buông tha hưởng thụ điểm tâm.
“A, muốn ta cho ngươi thời gian chậm rãi ăn điểm tâm sao?” Mùi vị uy hiếp mười phần, làm cho Hạ Vân không khỏi không lau mồ hôi lạnh.
“Tiểu thư, ta đây không phải là đùa giỡn sao?”
“Nói.”
“Dạ, dạ, dạ, này, ta nghe thấy bọn họ nói cái gì Ma cung đã không có biện pháp chiếm được, muốn Dương Trúc nghĩ biện pháp, a, hắc y nhân ‘Cuối đầu’ gọi Dương Trúc là… Chủ tử! Còn có nói sự việc ở Băng Ảnh có người đang quấy nhiễu, bọn họ không thể hành động gì đó.”
“Cứ như vậy?” Kinh ngạc liếc mắt nhìn Hạ Vân một cái, Hoàng Tố Yên vẫn cho rằng Trúc nhi có liên quan đến Âm giáo, dù sao cũng là thiếu chủ, nhưng hiện tại xem ra, hình như Trúc nhi không giống có được thực quyền..
“Đúng vậy, chỉ như vậy a! Tiểu thư, chúng ta có muốn hành động hay không?” Hưng phấn ngồi dậy, Hạ Vân vẻ mặt chờ mong nhìn Hoàng Tố Yên.
“Ngươi cao hứng như vậy?” Xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Vân, trên mặt Hoàng Tố Yên không có chút nào vui vẻ khi sắp bắt được chủ mưu.
“Ách ——” Hạ Vân sửng sốt một chút, mới nghĩ đến Dương Trúc là tiểu thị theo tiểu thư khi còn rất nhỏ. Nàng thật đúng là ngốc, nói như thế nào thì mối quan hệ này cũng không dễ quên?
“Hành động đi!”
Giống như than nhẹ một câu, làm cho Hạ Vân vẫn như trước đang chửi mình ngốc,sửng sốt một chút, nhưng lập tức kịp phản ứng, vội gật gật đầu.”Được, tiểu thư, ta đi trước!”
“Ừ.” Xoay người nhìn ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng tiếp quản Tác Hồn đến nay có hành động quy mô lớn như vây, mà mục tiêu chính là Âm giáo, qua nhiều lần điều tra, nàng đối với việc làm của Âm giáo có hiểu biết nhất định, mặc dù không biết tổng bộ các nàng ở đâu, nhưng thiếu chủ các nàng không phải ở trong tay nàng sao? Nhớ tới Trúc nhi, Hoàng Tố Yên cũng cảm giác trong lòng một trận đau nhói, yêu hắn sao? Không có. Thế nhưng tình cảm của nàng đối với hắn so với Lăng Y Hiên – Người cùng nàng đồng sàn cộng chẩm – lại càng sâu đậm hơn, dù sao ở bên người nàng lâu như vậy, nàng cũng không tin Trúc nhi linh lung thông thấu lòng người như vậy sẽ không biết nàng, mà hắn vẫn lựa chọn đối nghịch cùng nàng, đó chính là phản bội thực sự!
Tay nhẹ vỗ về nguyên giới, cho hắn nhẫn bạch ngọc là mình muốn bảo vệ hắn. Thế nhưng không ngờ có một ngày, hắn sẽ lấy nhẫn bạch ngọc để đối phó với nàng! Đầu ngón tay dần dần xuất một đạo ánh sáng màu lam, toàn bộ nguyên giới bị bao vây bên trong ánh sáng màu lam,giống như rơi vào sương mù. Liền dùng linh lực ngăn cách sự liên hệ của nhẫn bạch ngọc, đem nguyên giới đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn xuống, “Người đâu?”
“Bệ hạ có gì phân phó?” Một tiểu thị nghe thấy nữ hoàng gọi, rất nhanh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
“Bãi giá Ngọc Trúc điện.”
Ngọc Trúc điện…
“Nữ hoàng bệ hạ giá đáo “
“Thần thiếp (nô tỳ) tham kiến bệ hạ” Ngọc nhi cùng Trúc nhi mang theo các vị thị người vội đi ra nghênh giá.
“Hãy bình thân!” Nhàn nhạt đi qua bên cạnh bọn họ, Hoàng Tố Yên vào cửa điện.
Ngọc nhi và Trúc nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đối phương đều là kinh ngạc. Nhưng vẫn không dám ngăn lại, đứng lên theo vào điện, chỉ có con ngươi của Trúc nhi lộ ra một tia bất an.
“Bệ hạ, ngài đây là…” Ngọc nhi lanh mồm lanh miệng, vừa vào cửa đã đem nghi hoặc hỏi ra.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Hoàng Tố Yên kéo tay Ngọc nhi, “Trẫm đến không vui sao?”
“Nào có! Bệ hạ có thể đến nhìn thần thiếp, là chuyện thần thiếp vui vẻ nhất!” Đến gần một chút, đem người tựa vào trong lòng Hoàng Tố Yên, Ngọc nhi thì thầm nói.
“A, trẫm có cảm giác Trúc nhi không vui lắm đâu?” Nhíu mày, Hoàng Tố Yên chỉ là dáng vẻ truê chọc nguòi, con ngươi phức tạp lại sâu hơn một chút.
Có lẽ là có chút chột dạ, Trúc nhi nghe thấy Hoàng Tố Yên nói, nhất thời lại chưa kịp phản ứng, chỉ lăng lăng nhìn chằm chằm nàng, miệng run run, lại không nói được một chữ.
Nhưng Ngọc nhi vội liếc nhìn Trúc nhi một cái, quay đầu cười cười với Hoàng Tố Yên: “Bệ hạ hiểu lầm Trúc ca ca, mong ngóng bệ hạ tới nhất chính là Trúc ca ca, hắn là sao có thể không vui được?!”
“Phải không? Nói như vậy là Ngọc nhi không hoan nghênh trẫm?” Tròng mắt vừa chuyển, Hoàng Tố Yên mỉm cười truê đùa với Ngọc nhi.
“Bệ hạ lại trêu chọc thần thiếp!” Mắt xinh đẹp liếc Hoàng Tố Yên một cái, Ngọc nhi đầu càng vùi vào trong lòng Hoàng Tố Yên, con ngươi hắc bạch phân minh hiện lên một tia lo lắng.
Trong mắt có một tia ôn nhu, Hoàng Tố Yên vỗ vỗ lưng Ngọc nhi, nâng mắt thấy Trúc nhi đang đứng cứng ngắc, âm thầm thở dài, “Trúc nhi, qua đây!”
“Ngọc nhi, muốn biết sao?” Tiếng nói ôn hòa bất thuừng, hình như biểu thị bão tố đã tới, cánh tay Hoàng Tố Yên ôm Ngọc nhi, “Trẫm vẫn không nghĩ ra một việc! Hi vọng Ngọc nhi vì trẫm giải thích sự hoang mang này.”
“Bệ hạ, ngài đang nói cái gì? Thần thiếp không biết việc gì?” Ngọc nhi thoáng hoang mang lắc đầu, nước mắt xấp rơi xuống, dáng vẻ nhu nhược, nếu nữ tử bình thường sẽ lập tức ôm hắn vào trong ngực, cẩn thận che chở! Chỉ tiếc Hoàng Tố Yên cũng không phải là nữ tử bình thường, nàng chỉ là cười lạnh lui về phía sau môt bước. Từ phía sau nàng thật nhanh xuất hiện một lam ảnh, chờ mọi người thấy rõ, thì bảo kiếm của người nọ đã gác trên cổ Ngọc Nhi, mà nhìn tay Ngọc nhi, hiển nhiên là đang chuẩn bị công kích, lại bị lam ảnh đi trước một bước.
“Bệ hạ…” Vẫn là biểu tình điềm đạm đáng yêu, sắc mặt Ngọc nhi càng ngày càng tái nhợt, thân thể lung lay như sắp ngã, lập tức trên cổ xuất hiện một vết máu.
Lãnh đạm liếc mắt nhìn Ngọc nhi, Hoàng Tố Yên đưa mắt đến trên người Trúc nhi, “Trúc nhi, ngươi còn muốn nói gì sao?”
Chậm rãi ngẩng đầu, yếu ớt liếc nhìn Hoàng Tố Yên một cái, lại cuối thấp đầu xuống, tiếng nói rầu rĩ truyền ra: “Thần thiếp… Dương Trúc không có lời nào để nói.”
Con ngươi bắt đầu chồng chất tức giận, Hoàng Tố Yên đẩy thị vệ đang ngăn chặn bên cạnh Trúc nhi ra, nắm lấy cánh tay của hắn lạnh lùng nói: “Ngươi có biết hành vi của ngươi trong ánh mắt của Âm giáo căn bản là không tính là gì hay không?”
“Biết.” Vẫn không chịu ngẩng đầu, tiếng nói Trúc nhi mang theo một chút cay đắng không hề che giấu.
“Biết ngươi còn…”
“Bệ hạ” đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt Trúc nhi nước dân lên một tầng, nhưng vẫn như trước không rơi xuống lại, “Ta dù sao cũng là đời sau của hoàng thất Huyền Âm quốc.” Một câu nói kia đã quyết định toàn bộ.
Tròng mắt hơi nheo lại, Hoàng Tố Yên chậm rãi buông cánh tay Trúc nhi ra, ngữ khí băng lãnh, “Việc này thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Đương nhiên quan trọng!” Lúc này Ngọc nhi đã không còn dáng vẻ đáng thương, vẻ mặt không biểu tình gì. Trúc nhi thân thể run lên, cúi đầu không nói nữa.
“A!” Chuyển hướng nhìn chằm chằm Ngọc nhi, Hoàng Tố Yên nhìn biểu tình xa lạ trên mặt Ngọc nhi, trong lòng đau nhói một chút, trên mặt băng lãnh càng dày hơn.
“Bệ hạ, nếu như là ngài, ngài sẽ buông tha quốc thù gia hận sao?” Trong mắt Ngọc nhi toát ra thần sắc phức tạp, đầu vội nhìn về hướng khác.
“Đúng.” Ngữ khí hình như có chút mờ ảo làm cho Ngọc nhi và Trúc nhi đồng thời nhìn về phía nàng. Trên mặt giống như mang theo hồi ức, Hoàng Tố Yên lẳng lặng nhìn tay mình chằm chằm. Thực sự sẽ để xuống! Nàng hiểu chính mình, không muốn làm chuyện vô vị. Nhìn Ngọc nhi và Trúc nhi đang song song ngồi ngây ngốc dưới đất, lửa giận của Hoàng Tố Yên dần dần phai nhạt, “Một trăm năm, chỉ là vinh hoa đã biến mất, các ngươi cứ cố chấp như vậy sao? Các ngươi nói, từ khi Hoàng Nguyệt quốc chiếm Huyền Âm quốc xong, cuộc sống của bách tính như thế nào? Mà lúc Huyền Âm quốc chưa bị chiếm thì cuộc sống của bách tính lại là như thế nào?“
Sắc mặt xanh chuyển sang trắng, Ngọc nhi giương mắt nhìn Trúc nhi, mà Trúc nhi thì dáng vẻ trầm tư.
“Chúng ta…” Lúc Ngọc nhi muốn mở miệng nói cái gì, một tiếng nói vô cùng bá đạo từ ngoài điện truyền vào: “Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng, đi ra cho ta!“
Nhìn thấy hai vị nam tử trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, Hoàng Tố Yên cười lạnh một tiếng, phi thân ra Ngọc Trúc điện, “Các ngươi canh chừng bọn họ thật kỹ cho trẫm—— “
Vừa mới đi ra, có cảm giác trước mặt có cái thì đó bắn qua hướng nàng, hơi nghiêng đầu, “Đinh” một tiếng, bức tường phía sau Hoàng Tố Yên, một phen đao lắc lắc kịch liệt rung động.
“Mới vừa ra liền đánh lén.” Nhíu mày, Hoàng Tố Yên có chút dễ dàng nhìn nữ tử cường tráng tức đỏ mặt phía đối diện.
“Đối với cẩu hoàng đế như ngươi thì có gì để nói?” Hổn hển quát, nữ tử cường tráng yên lặng đứng đàng kia, hoàn toàn không để ý tới các thị vệ xung quanh cảnh giác nhìn nàng.
“Cô cô…” Tiếng nói có chút suy yếu từ phái sau truyền đến, Hoàng Tố Yên không cần quay đầu cũng có thể biết được tình huống ở phía sau.
“Hạ Vân, ngươi bây giờ càng ngày càng vô dụng, thế nhưng lại để cho người ta lẻn vào hoàng cung!”
Điểm huyệt đạo trên hai người Ngọc nhi, đẩy bọn họ ra để xem trò vui Hạ Vân không sao cả nhún nhún vai, “Tiểu thư, ngươi không phải đóng kịch, không phải là ngươi kêu ta dẫn, nàng đến sao? Còn có! Hai thị quân của ngươi tự nhiên cũng có võ công, hơn nữa cũng không tệ, nếu không phải là ta, tiểu thư ngươi có thể bị đánh lén a!”
“Vậy thì thế nào?” Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng con ngươi ánh sáng lạnh lại càng ngày càng lớn.
Ngọc nhi và Trúc nhi hai người khó chịu cúi đầu.
“Xem ra ta thật đúng là coi thường các ngươi!” Vẫn không quay đầu lại, thế nhưng Hoàng Tố Yên tay cũng đã nắm thật chặt.
“Ngươi chính là trưởng lão duy nhất của Âm giáo—— Huyền Thiến!” Đem lực chú ý một lần nữa đặt trên người cô gái trước mắt.
“Hừ! Ngươi không phải đã sớm biết sao?” Hung hăng trừng Hoàng Tố Yên, liếc nhìn hai người phía sau một cái, Huyền Thiến lẩm nhẩm, trong nháy mắt tấn công.
“Các ngươi ai cũng không được nhúng tay vào!” Hoàng Tố Yên ra lệnh, làm cho Hạ Vân đang muốn rục rịch lập tức xụ xuống, chỉ phải yên lặng nhìn hai bóng dáng giao chiến trên không trung.
Bắt đầu không dùng Tu chân công pháp để đối phó Huyền Thiến, theo như báo cáo của Tác Hồn đưa lên, Huyền Thiến này hiện nay trong võ lâm là cao thủ võ công khó có, làm cho Hoàng Tố Yên hưng phấn muốn thử xem võ công của mình rốt cuộc đã cao bao nhiêu, bình thường cùng Lãnh Nhan tỷ thí căn bản phát huy không được thực lực chân chính, mà cùng Huyền Thiến đánh sẽ không có nhiều lo lắng như vậy.
Không trung bóng dáng di chuyển càng nhanh, Huyền Thiến quả thực không có cách nào nhìn ra võ công của Hoàng Tố Yên rốt cuộc ra sao, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đánh, nhưng vẫn không phản ứng kịp, một lát sau đã bị đánh đến chật vật không chịu nổi.
Bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, Huyền Thiến che ngực, “phụt” phun ra một ngụm máu lớn.
“A! Tiểu thư thực sự là rất lợi hại, không ngờ võ công của tiểu thư đã đến cảnh giới này! Xem ra sau này ta phải nỗ lực luyện công hơn! Kém quá xa nha!” Ở một bên cảm khái nói. Lúc nàng bắt đầu đánh nhau với Huyền Thiến, thật sự rất mệt! Nếu không phải tiểu thư truyền cho nàng một ít linh khí, nàng nhất định không thể an toàn dẫn dắt Huyền Thiến vào trong hoàng cung đâu! Võ công của Huyền Thiến, nàng biết, tiểu thư tự nhiên còn mạnh hơn so với nàng, quả thực… Quả thực không phải người rồi!
“Huyền Thiến, ngươi cho rằng chỉ bằng vào một Âm giáo mà có thể phá hủy Hoàng Nguyệt quốc ta sao?” Chẳng đáng liếc nhìn Huyền Thiến đang há mồm thở dốc, trong lòng Hoàng Tố Yên đối với loại người có tâm tư không tốt, không có lý do đàng hoàng rất khó chịu. Giống như cổ đại kiếp trước luôn miệng nói muốn phản Thanh phục Minh, người nào là chân chính phẫn nộ khi quốc gia bị hủy diệt, mà muốn lật đổ người ngoài thống trị?! Bọn chúng đều là muốn vinh hoa phú quý, cũng không nhìn hiện thực xã hội, chỉ vì mình! Cho dù là người có tâm, vậy thì thế nào? Sự thực đã như vậy, đổi một quân chủ, chỉ cần quân chủ kia có lợi đối với dân, có phải là hắn hay không cũng không có quan hệ gì với họ? Nhìn trước mắt người, Hoàng Tố Yên cảm thấy nàng so với thời kì nghĩa sĩ phản thanh của Khang Hi trong lịch sử Trung Quốc càng buồn cười, lại muốn khôi phục một quốc gia mà một trăm năm trước đã không tồn tại, không, phải nói hoàng thất. Cái này chẳng lẽ không phải là vì vinh hoa phú quý sao?
“Có ý nghĩa sao? Muốn khôi phục lại hoàng thất một một trăm năm trước! Ngươi cho là lấy cờ hiệu như vậy, bách tính sẽ ủng hộ sao? Trẫm đã điều tra, kinh thành Huyền Âm quốc một trăm năm trước cũng không có bao nhiêu người đi theo các ngươi!”
Khiếp sợ nhìn Hoàng Tố Yên, thân thể Huyền Thiến khẽ run, “Ngươi đã sớm biết.”
“Sớm? Không còn sớm. Chỉ là nữ hoàng Ngạo Thiên quốc trúng độc thực sự làm cho trẫm tò mò mà thôi.” Con ngươi trào phúng rõ ràng như vậy, nếu không phải là muốn giải cổ độc trên người Trúc nhi và Ngọc nhi, nàng cũng không cần thiết cùng Huyền Thiến dài dòng như thế. “Vì thế, ngươi biết không? Kỳ thực ngươi đã sớm biết đại thế đã mất, ngươi cho là các ngươi thực sự ẩn giấu rất tốt sao? Các ngươi muốn liên lạc người giúp đỡ đã nằm trong phạm vi khống chế của trẫm.” Đi đến trước mặt Huyền Thiến, nàng biết hiện tại Huyền Thiến đã không thể động, nàng vừa mới đánh gãy gân tay và chân gân của nàng, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không chạy trốn được.
“Ha ha, phải không?” Đột nhiên ngầm bi thương liếc nhìn Hoàng Tố Yên một cái.
Hạ Vân cách đó không xa thấy, lo lắng hô một tiếng “Cẩn thận“.
Nhưng bởi vì khoẳng cách quá gần, Hoàng Tố Yên cũng không tránh kịp máu độc công kích của Huyền Thiến.
“Phốc” một tiếng, Hoàng Tố Yên vô ý dùng tay cản, nhất thời tay dính đầy huyết tinh (máu tươi).
“Ha ha ha ha… Ta cho dù không sống nổi, ta cũng muốn nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc ngươi chôn cùng.”
“Chôn cùng?” Chẳng đáng nhìn Huyền Thiến đang rơi vào “Ảo tưởng” của mình, từ hông giữa kéo xuống một cái khăn tay, chậm rãi lau vết máu, “Máu của ngươi thật sự làm dơ tay trẫm.”
“Ngươi… Ngươi… Sao có thể? Máu đen của ta chứa hơn mười loại kịch độc, một khi dính vào da, không tới một phút đồng hồ nhất định sẽ chết…” Khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, Huyền Thiến thế nào cũng không nghĩ ra Hoàng Tố Yên cũng không phải người thường, mà là một người tu chân, tụ tập thiên địa linh khí trong thân thể như thế nào lại bị chi độc phàm tục gây ra thương tổn?
“Trẫm tại sao không trúng độc phải không? Bởi vì trẫm mới là thiên mệnh của quốc gia này, tại sao lại chết dưới tay ngươi được!” Lời nói tự tin, dáng vẻ khí phách thuyết phục mọi người xung quanh, Hạ Vân hai mắt như sao nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên.
Sửng sốt một chút, thân thể đau đớn càng ngày càng kịch liệt, lục phủ ngũ tạng lục phủ giống như gom lại thành một đống, đột nhiên Huyền Thiến nhìn Hoàng Tố Yên bật cười, “Ha ha ha, ngươi không chết phải không? Vậy ta để những người khác chôn cùng là được rồi, dù sao phục quốc không thành công, bọn họ cũng phải lấy cái chết tạ tội!” Nói xong hung hăng cắn xuống.
Hoàng Tố Yên vừa mới nghe nàng nói những lời này thì cảm thấy không được bình thường, vội bay qua, muốn giam cầm Huyền Thiến, nhưng vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn Huyền Thiến cắn lưỡi tự sát trước mặt nàng.
Ngẩn ngơ, chỉ nghe phía sau Hạ Vân một tiếng thét kinh hãi, Hoàng Tố Yên vội xoay người sang chỗ khác, thật nhanh nhảy đến hai bên người Ngọc, Trúc, “Ngọc nhi, Trúc nhi —— “
Hấp hối, thân thủ Hoàng Tố Yên bắt được hai người, Trúc nhi khó khăn nói ra: “Cô cô cho chúng ta ăn là ‘Cộng sinh cổ’, mẫu cổ kí chủ một khi vong, tử cổ kí chủ liền chết, mà… Ta và đệ đệ…” Tròng mắt vừa chuyển, ôn nhu nhìn Ngọc nhi, “Trên người ta và đệ đệ… Đều loại có tử cổ ‘Cộng sinh cổ’, mẫu cổ ở trên người cô cô…”
“Vì thế, các ngươi mới có thể nghe lời của nàng như vậy, cho dù không muốn làm, cũng phải làm phải không? Bởi vì các ngươi đều không muốn để cho người khác chết.” Thế nhưng nàng lại đồng thời lợi dụng hai người các ngươi! Hoàng Tố Yên chặt cầm lấy tay Trúc nhi.
“Không quan hệ, hiện tại… Cái gì đều không quan hệ.” Cùng ca ca nhìn nhau cười, Ngọc nhi quay đầu lại nhìn nữ tử bọn họ cùng yêu trước mắt, yếu ớt nói: “Mười bảy năm trước, cô cô đem chúng ta đưa cho phụ thân Dương, Lý, đem mẹ ruột chúng ta giết chết, chính mình một người độc lĩnh Âm giáo. Vốn Âm giáo chỉ muốn sinh tồn mà thôi, thế nhưng cô cô không cam lòng nghèo khó, muốn phục quốc, phản bội mẹ của chúng ta, nàng một mình làm việc này. Bệ hạ… Ngọc nhi van cầu ngài, thả những người khác của Âm giáo được không?” Đáng thương nhìn Hoàng Tố Yên, mặc dù biết chính mình phản bội nàng, có thể trong lòng nàng rất hận mình, nhưng vẫn không thể mặc kệ nhiều người của Âm giáo như vậy, dù sao hắn ( nàng ) cũng là tộc nhân của hắn!
“Bệ hạ, cầu xin ngài!” Trúc nhi tốn sức quơ quơ tay với Hoàng Tố Yên, hi vọng nhìn nàng.
Trong lộ ra cảm xúc phức tạp, Hoàng Tố Yên cũng không biết nên nói thế nào, trong lòng hẳn là hận bọn hắn đã lừa gạt nàng. Phản bội nàng, thế nhưng trước khi hắn chết, thỉnh cầu như vậy, chính mình lại không nhẫn tâm cự tuyệt…
“Hảo. Ta đáp ứng.”
“Tạ, tạ bệ hạ…” Đồng thời đáp tạ một tiếng, đầu hai người dần dần đi xuống, thế nhưng bên môi lại còn lưu lại ý cười…
Lẳng lặng ôm ấp hai người một lúc lâu, Hoàng Tố Yên mới lên tiếng: “Người đâu! Truyền lệnh xuống, trong cung có thích khách, Trúc thị quân và Ngọc thị quân vì bảo vệ trẫm, cả hai đều bị đâm chết, bảy ngày sau lấy chi lễ phi tử hậu táng.” (dựa theo nghi thức chôn cất của phi tử)
“… Dạ.”
“Tiểu thư…” Do dự nhìn Hoàng Tố Yên không có biểu hiện gì, Hạ Vân có chút không biết nên nói cái gì.
Nhìn nàng một cái, Hoàng Tố Yên lắc lắc đầu, “Không cần lo lắng, ta còn không yếu ớt như vậy!”
Nhìn thị vệ đem hai người thi thể nâng đi, sắp đặt tốt, Hoàng Tố Yên mới trở về tẩm cung của mình. Đóng cửa phòng, Hoàng Tố Yên dựa lưng vào ghế, đầu ngửa, trầm mặc cực kỳ lâu, đầu khẻ chuyển 1 vòng.
Ngự thư phòng…
“… Chuyện xảy ra chính là như vậy!”
Hoàng Tố Yên nhàn nhạt kể lại xảy ra ngày hôm qua, yên lặng nhìn Dương Tiểu Triệt vẫn đang ngẩn ngơ từ khi nàng bắt đầu kể.
Hiện tại, trong lòng Dương Tiểu Triệt có thể hình dùng là ba đào cuộn trào mãnh liệt. Nghĩ lại nhi tử dưỡng dục mười mấy năm lại là người khác, đau hơn là phu lang mười mấy tự nhiên thân thiết là có mục đích… Cái này nàng làm sao mà chịu nổi!
“Dương đại nhân, trẫm hi vọng ngươi có thể vĩnh viễn giữ bí mật này, trẫm có thể tin ngươi không?” Con ngươi phóng ra ánh sáng uy hiếp, Hoàng Tố Yên nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Tiểu Triệt.
“Bệ hạ xin yên tâm đi! Vi thần nhất định sẽ giữ kín bí mật này.” Mặc dù có chút thất hồn lạc phách, nhưng việc nên làm cũng phải làm.
“Được. Trẫm tin Dương ái khanh!“
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT