Edit: Aquarius

Beta: Sally

Ở ngự thư phòng hết một buổi tối, nhưng không làm gì cả, đại đa số thời gian là ngồi. Chủ mưu vụ ám sát vẫn chưa tra rõ, nàng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được là ai! Trong đầu hiện lên vài người, nhưng nhanh chóng bị bác bỏ.

Đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, trước đi chính sự điện thảo luận cái đã…

“Hoàng tỷ?” Khi sắp đến cửa chính sự điện, nhìn thấy Hoàng Lan Chanh đang đứng dưới một thân cây, đưa lưng về phía nàng, Hoàng Tố Yên nghi hoặc đi tới.

Xoay người lại, trong con ngươi có loại cảm xúc phức tạp, Hoàng Lan Chanh chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Tố Yên, “Bệ hạ có nghĩ ra chủ mưu hành động ám sát lần này là ai hay không?”

“Có.” Cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng Lan Chanh, hoài nghi trong lòng đối với Hoàng Lan Chanh nháy mắt tiêu tan. Biết trong lòng hoàng tỷ chắc hẳn còn lén gạt nàng chuyện gì, hoặc cũng có thể nói là lo lắng, Hoàng Tố Yên không hỏi nàng bất cứ câu gì, nhân tâm thật rất phức tạp, nàng cũng không hi vọng xa vời dựa vào sự tín nhiệm mấy ngày nay là có thể tiêu trừ sự do dự trong lòng hoàng tỷ.

“Như vậy, có nghĩ ra được cái gì không?”

“Không có.” Thẳng thắn trả lời, Hoàng Tố Yên xoay người đi hướng chính sự điện, để cho người phía sau tự mình suy đoán đi!

Có một số việc không phải giải thích là có thể hiểu rõ ràng.

Nhìn theo phương hướng Hoàng Tố Yên ly khai, Hoàng Lan Chanh trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, mình không phải là người đáng hoài nghi nhất sao? Phản ứng này của bệ hạ là…

Chính sự điện…

“Bệ hạ, chuyện ngày hôm qua…” Tể tướng có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Vi thần đến nay chưa tra ra chủ mưu.”

“Nga ——” lẩn sâu như vậy, có lẽ…chính là người trong cung. Nguyên lai việc đoàn kịch kia xảy ra vấn đề cực kì trùng hợp mưu đồ? Nếu là thế, vậy thì chỉ có người trong cung mới biết được việc này, cũng có thể thừa cơ mà vào…

“Còn đoàn kịch kia xảy ra chuyện gì?”

“Là trúng độc tập thể.” Nghĩ tới chuyện đoàn kịch kia, tể tướng khổ não nhăn mày lại. Trúng độc! Hiển nhiên là phía sau màn có người hạ độc, mà người hạ độc có thể chính là chủ mưu của vụ ám sát lần này, thế nhưng khi bà điều tra, lại không ai có thể biết nguyên nhân, điều này làm cho bà căn bản không biết bắt đầu điều tra từ đâu a!

“Trúng độc tập thể?!” Hoàng Tố Yên nhăn mày lại, “Chuyện này, tể tướng ngươi toàn quyền phụ trách đi! Trẫm thật muốn nhìn một chút chủ mưa phía sau màn này có thù oán gì với trẫm!”

Lúc này một người thị vệ đi đến, quỳ xuống hành lễ nói: “Khởi bẩm bệ hạ, sứ thần Băng Ảnh cầu kiến.”

Cười lạnh một tiếng, Hoàng Tố Yên phất tay nói: “Dẫn họ đến ngự hoa viên chờ đi! Hôm nay lâm triều liền đến đây! Tể tướng cùng trẫm đi tiếp vị sứ thần này thôi!”

“Vi thần tuân chỉ.”

Ngự hoa viên…

“Sứ thần Băng Ảnh khấu kiến nữ hoàng bệ hạ.”

“Sứ thần đại nhân xin đứng lên.” Ưu nhã ngồi xuống, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt gật đầu nhìn Ngôn Hinh đối diện.

“Chẳng hay Ngôn đại nhân cầu kiến trẫm là có chuyện gì a?”

“Ngoại thần lần này tới là vì hướng quý quốc xin một thứ, đồng thời cũng muốn cùng quý quốc thành lập quan hệ hữu hảo.”

Xem nhẹ câu nói kế tiếp của Ngôn Hinh, Hoàng Tố Yên chỉ là cảm thấy hứng thú với sự khẩn trương trong mắt Ngôn Hinh, “Nga, một món đồ sao? Là cái gì?”

“Chính là đặc sản thương nhan của quý quốc.” Lại cúi đầu, Ngôn Hinh vẫn cảm thấy luôn có một áp lực vô hình khi nàng ta đứng trước mặt Hoàng Tố Yên, làm cho nàng vô pháp nói ra suy nghĩ trong lòng.

Thương nhan? Thương nhan này là mỹ dung dưỡng nhan cao cấp, hơn nữa hiệu quả xóa sẹo chữa thương hiệu quả cực kì tốt, không biết vì sao, mà chúng chỉ sinh trưởng trên Thương Sơn, vật lấy hi vì quý (hiếm có, ít ỏi sẽ trở thành vật trân quý), dần dần thương nhan cũng bị Hoàng Nguyệt quốc nghiêm cấm cá nhân buôn bán ra nước ngoài, giống như Ngạo Thiên tuyết sa, thuộc về sản phẩm quốc gia chiếm độc quyền.

“Có thể.” Chỉ là kỷ chi thương nhan mà thôi, cũng không có gì to tát.

Không ngờ Hoàng Tố Yên lại đáp ứng nhanh như vậy, Ngôn Hinh sửng sốt một chút, mới lên tiếng: “Ngoại thần đại diện bổn quốc đa tạ nữ hoàng bệ hạ.” Dứt lời bái một cái, ngẩng đầu lên, có chút do dự liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải!

Tể tướng nhìn tình hình này, sao còn không đoán ra Ngôn Hinh do dự cái gì! Mang theo một mạt ý cười khách khí, đi tới trước mặt Ngôn Hinh, “Ngôn đại nhân lần này đến đây chắc hẳn cũng đã khá mệt nhọc rồi, không bằng về sớm nghỉ ngơi một chút, về Thương Nhan, thì quốc gia của ta tự nhiên sẽ chuẩn bị thật tốt.” Trong khi nói chuyện, cẩn thận liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, thấy nàng gật đầu, mới ở trong lòng thở dài một hơi. (Aqua: liếc kiểu này lé đó chị gái à.)

“Chờ một chút, ngoại thần…” Ngôn Hinh có chút không cam lòng muốn nói gì đó…

“Khởi bẩm bệ hạ, Ảnh phi cầu kiến.”

Không khỏi nắm chặt chén ngọc trong tay, Hoàng Tố Yên mặt không thay đổi liếc Ngôn Hinh vẻ mặt cao hứng một cái, lạnh lùng phất tay nói: “Truyền!” Băng Mặc, đừng để trẫm thất vọng! Nữ hoàng quyền uy của một quốc gia không phải là người mà các ngươi có thể khiêu chiến!

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Dáng người ưu nhã hợp với biểu tình lãnh đạm, không thể không nói một băng mỹ nhân như Băng Mặc cực hấp dẫn người, đặc biệt loại cao ngạo này, có cảm giác khơi lên dục vọng chinh phục trong con người, mắt liếc trong con ngươi Ngôn Hinh mang theo một tia si mê, Hoàng Tố Yên cười lạnh nâng nâng tay, “Đứng lên đi!“

Giương mắt thấy khóe miệng nữ hoàng lộ vẻ một tia cười lạnh, Băng Mặc trong lòng đau xót, nhưng lập tức khống chế tốt tâm tình của mình, nhàn nhạt trở về một câu: “Tạ bệ hạ.” Liền thối lui qua một bên.

“Ngồi đi!” Phất tay bảo mọi người đều ngồi xuống, Hoàng Tố Yên tinh tế phẩm trà, trầm mặc không nói.

“Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Băng Ảnh bên kia có phái sứ thần đến, cho nên muốn tới xem, thuận tiện nhờ sứ thần giúp thần thiếp giao thư cho mẫu hoàng, thỉnh bệ hạ ân chuẩn!” Không có ngồi xuống, Băng Mặc cúi đầu đứng ở trước mặt Hoàng Tố Yên, nhẹ nhàng nói, trong lời nói đạm nhiên tựa hồ lời này không phải là thỉnh cầu, mà chỉ là nói một vài chuyện râu ria.

“Được, ngươi có thể mang nàng ta đi lấy thư.” Nhìn cũng không nhìn Băng Mặc một cái, biểu tình trên mặt Hoàng Tố Yên vẫn không có thay đổi gì.

Thân thể khẽ run lên, Băng Mặc cúi đầu càng thấp, “Thần thiếp đa tạ bệ hạ.” Nói xong, chậm rãi đi tới trước mặt Ngôn Hinh, “Thỉnh Ngôn đại nhân cùng bản cung đi một chuyến!”

“Vâng. Nữ hoàng bệ hạ, ngoại thần xin cáo lui.” Cung kính thi lễ một cái, Ngôn Hinh mang theo ý cười đi theo sau Băng Mặc.

“Bệ hạ, ngài đây là…” Tể tướng có chút lo lắng nhìn Hoàng Tố Yên.

Nhẹ lay động chén ngọc, Hoàng Tố Yên híp mắt nhìn về phía Băng Mặc bọn họ ly khai, như đang ngẫm nghĩ cái gì, một lúc lâu mới quay đầu lại nhìn tể tướng, “Tể tướng đang lo lắng cái gì?”

“Ngôn đại nhân này…” Không biết phải nói như thế nào mới thích hợp, tể tướng đại nhân lần đầu tiên cảm thấy được ngôn từ chính mình quá thiếu thốn.

Cảm nhận được tể tướng quẫn bách, Hoàng Tố Yên nhẹ cười ra tiếng, nghiêng người dựa vào trên ghế mềm, “Tể tướng không cần phải lo lắng, không có việc gì đâu!”

Hồi tưởng lại việc vừa rồi nhìn thấy thần tình Băng Mặc, là muốn tự mình kết thúc sao? Như vậy là tốt nhất…

“Được rồi, tể tướng đại nhân, tựa hồ ngươi không có nhiều thời gian đi quản việc khác.” Thoáng nhìn tể tướng còn muốn nói gì, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nhắc nhở.

“Vậy vi thần xin cáo lui.” Vừa nghĩ tới vụ án ám sát nàng liền đau đầu, đúng vậy, nàng hiện tại không có thời gian quản việc này, mặc kệ kết quả thế nào miễn không ảnh hưởng đến quốc gia thì tốt rồi!

“Ừ. Đi đi!”

Mắt thấy thân ảnh tể tướng đã đi xa khuất, Hoàng Tố Yên đột nhiên buông chén ngọc, một cái lắc mình liền biến mất, lúc xuất hiện, địa điểm chuyển thành trong viện Nguyên Ảnh cung.

Tùy tiện tìm cây đại thụ liền nhảy lên, nhàn tản tựa ở giữa cành cây, tròng mắt trong trẻo thường thường nhìn một chút phía hai người khắc khẩu cách đó không xa. Ha ha, lần đầu tiên nhìn thấy Băng Mặc như thế…có bộ dạng tức giận! Không cần dụng tâm cũng có thể nghe thấy nội dung bọn họ nói chuyện…

“… Ta mặc kệ mẫu hoàng muốn cái gì, bây giờ ta là phi tử của nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc, cũng sẽ không làm những chuyện bất lợi với Hoàng Nguyệt quốc!” Băng Mặc lui về phía sau một bước, chán ghét nhìn về phía Ngôn Hinh vẻ mặt âm trầm.

“Nam nhân các người quả nhiên khuỷu tay đều đưa ra ngoài, Băng Ảnh dưỡng dục điện hạ trưởng thành, điện hạ thậm chí ngay cả vì quốc gia làm một chút việc cũng không đáp ứng.” Ngôn Hinh trầm giọng, hung hăng nhìn chằm chằm Băng Mặc.

“Ha ha ha, dưỡng dục? Mẫu hoàng đối ta thế nào ngươi không biết ư, chỉ cần là người trong hoàng cung Băng Ảnh đều biết, hoàng tử có bao nhiêu không được sủng, lần này nếu không phải tìm không được hoàng tử thích hợp để cầu thân, các ngươi sẽ tống ta đến sao? Ha ha ha!” Tức giận bỏ qua Ngôn Hinh muốn tới đây nắm lấy tay hắn, Băng Mặc lui về phía sau mấy bước, thực sự không muốn đứng cạnh người dối trá như vậy, lúc trước hắn thật có mắt như mù, mới có thể bị bề ngoài của nàng ta mê hoặc. Ngón tay trong lúc vô tình đụng phải bạch nhẫn ngọc, Băng Mặc thân thể run lên, trong lòng đột nhiên nghĩ tới. Dù cho hắn thực sự đáp ứng giúp mẫu hoàng trộm lấy binh doanh phân bố đồ của Hoàng Nguyệt quốc, thế nhưng hắn có cơ hội kia sao? Bệ hạ nàng đã không tin hắn, như thế nào có thể cho hắn tiếp cận vật quan trọng đến bực đó? Chán nản cúi đầu, Băng Mặc cũng không nhìn thấy trong mắt Ngôn Hinh chợt lóe lên hàn quang.

Ngôn Hinh thấy Băng Mặc không phòng bị mình, đột nhiên vung lên tay đem một thứ đen đen gì đó ném về phía hắn…

Một trận lam quang chói mắt hiện lên, cái thứ đen đen gì đó vô lực rơi xuống đất.

Băng Mặc bị dọa đến hồi thần, nhìn thấy thứ còn đang co quắp trên mặt đất, khiếp hắn sợ trừng lớn đôi mắt đẹp, “Cổ trùng…”

Bỗng nhiên một trận gió mát kéo tới, Băng Mặc còn chưa kịp phản ứng liền bị ôm vào trong lòng một người, hoảng sợ vừa định giãy giụa, liền nghe thấy một thanh âm làm hắn trong nháy mắt rơi lệ lành lạnh…

“Đừng sợ!” Nhẹ nhàng ôm Băng Mặc vào trong lòng, Hoàng Tố Yên vỗ vỗ lưng hắn an ủi nói.

“Ô ô…” Tâm lập tức buông xuống, sợ hãi qua đi còn lại an tâm làm cho Băng Mặc không thể giả vờ kiên cường được nữa, sự lạnh lùng trên mặt hắn biến mất, còn lại chỉ có yếu đuối…

Nhẹ vỗ về Băng Mặc đang vùi đầu vào trong lòng mình khóc rống, Hoàng Tố Yên thở dài, liền đem ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Ngôn Hinh đang đứng ngốc ở đằng kia, “Ngôn đại nhân, hoàng cung của trẫm không phải là nơi mà ngươi có thể làm càn!”

Chân như nhũn ra, Ngôn Hinh “Ùm” một tiếng quỳ xuống đất, nàng ta vẫn không hiểu được nữ hoàng làm thế nào mà xuất hiệt trước mắt, còn có đạo lam quang kia nữa. Nhưng không có thời gian cho nàng ta nghĩ rõ ràng, câu nói của nữ hoàng làm cho nàng ta toàn thân rùng mình một cái.“Bệ hạ thứ tội, bệ hạ tha mạng a!” Không ngừng dập đầu, bản tính sợ chết của Ngôn Hinh lộ rõ.

Chẳng buồn liếc nhìn người trên đất một cái, “Người đâu! Giam ả vào thiên lao.”

“Vâng.” Thị vệ đi vào không nói hai lời đem Ngôn Hinh kéo đi.

“Bệ hạ tha mạng a …Ta là sứ thần a…” sợ hãi kêu to.

Băng Mặc khóc một hồi, nghe thấy tiếng kêu của Ngôn Hinh, ngẩng đầu lo lắng nhìn Hoàng Tố Yên, “Này…”

Cúi đầu khẽ hôn lên đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Băng Mặc, “Không cần lo lắng, trẫm sẽ xử lý tốt.”

“Dạ.” Ngượng ngùng một lần nữa vùi đầu vào trong lòng Hoàng Tố Yên, Băng Mặc cảm thấy thật an tâm, sau này có phải không bao giờ chỉ một người đối mặt nữa hay không? Hắn không biết, nhưng hiện tại hắn đã cảm thấy thỏa mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play