“Ừ, cho nàng đi vào đi.” Hoàng Tố Yên xoa xoa đầu, ngày hôm
qua nàng một mực nghiên cứu ngọc giản, không ngờ người tu ma kia kì quái như vậy, chỗ ở của mình thật rất sạch sẽ, cơ quan trận pháp một chút
cũng không có, mà ngọc giản nho nhỏ của hắn thật ra cũng thiết lập vài
trận pháp, làm hại nàng ngày hôm qua nghiên cứu ngọc giản nhất thời
thiếu chút nữa bị thương. Về sau nàng phải thật cẩn thẩn nghiên cứu ngọc giản kia một chút, trận pháp thần kỳ, làm cho Hoàng Tố Yên muốn ngừng
cũng không được, mãi cho đến khi thái nữ gần đến, mới đè nén xuống dục
vọng nghiên cứu. Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải
nghiên cứu kĩ càng.
“Tham kiến nữ hoàng bệ hạ.” Ngạo Thải Vân thân là thái nữ nhưng so với Hoàng Tố Yên phẩm cấp vẫn thấp hơn một bậc, vì thế gặp mặt vẫn phải hành lễ.
“Ừ, điện hạ không cần đa lễ, mời ngồi.”
Ngạo Thải Vân ngồi xuống, nhìn Hoàng Tố Yên nhàn nhã uống trà, nàng thực sự nghĩ không ra một người mới nhìn ưu nhã như vậy cũng sẽ có lúc lạnh
lùng như thế! Hơn nữa…
Nếu như nàng ta là kẻ địch, nàng thực sự hoài nghi, mình có thể đấu thắng
nàng không, ở trong lòng cười khổ một tiếng, thế nhưng nàng nhìn nàng ấy điều kiện đưa ra lần này chứng tỏ tâm trí cực cao. Quyết không thể cùng vị nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc này là địch, đây là kết luận trong lòng
Ngạo Thải Vân.
“Điều kiện bệ hạ đưa ra, ngày hôm qua bản cung đã cùng mẫu hoàng
thương lượng một chút, ngoại trừ chuyện ở Hắc Sơn, thật sự hai bên đều
có lợi, vì thế hôm nay mẫu hoàng cũng sẽ nói đến chuyện này, hai ngày
sau chính thức đem công văn tuyên bố, bệ hạ, ngài xem làm như thế có
được không?”
Nhàn nhạt gật gật đầu, nhưng trong lòng Hoàng Tố Yên đang suy nghĩ một
chuyện khác. Hắc Sơn … Kỳ thực nàng cũng không xác định được nơi đó có
phải là nơi mình muốn hay không, thế nhưng tổng hợp lại tất cả tin tức
của Tác Hồn cung cấp xem ra, Hắc Sơn có khả năng rất lớn sẽ thành “Kỳ
ngộ” của nàng. Mặc dù hi vọng có chút xa vời, nhưng trong lòng Hoàng Tố
Yên vẫn như trước không chịu buông tha ý nghĩ trở về thế giới hiện đại.
Nhà là thứ nàng muốn, không phải là quốc gia, không có nhiều người cần
nàng lo lắng như vậy, không cần chịu nhiều trách nhiệm, không cần bức
bách mình không làm không được việc gì, nàng chỉ muốn có một hạnh phúc
đơn giản mà thôi. Nàng chưa từng có ý nghĩ quá sâu, mình làm nhiều việc
như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Niềm tin duy nhất của nàng có lẽ một ngày nào đó có thể trở về. Thật ra lần này tất cả mọi việc nàng đã có kế hoạch từ trước, từ Hoàng Nguyệt
quốc đến Ngạo Thiên quốc, nàng muốn quang minh chính đại “dùng” Hắc sơn, nhất định phải để nó thuộc về mình, cho nên nàng đã đồng ý lời mời của
Ngạo Thải Vân, đây là một cơ hội, cơ hội tìm một đường về…
“Về phần Hắc sơn…” Liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Hoàng Tố Yên,
Ngạo Thải Vân cảm giác rất kì lạ, Hắc Sơn này khoáng sản gì cũng không
có, mặc dù chủng loại động thực vật có rất nhiều, thế nhưng chỉ thấy có
người đi vào, mà không thấy có người đi ra, lâu dần, chỗ ấy cũng là biến thành cấm địa, không người nào dám ở. Nhưng hiện tại, vị nữ hoàng lại
muốn có, điều này không khỏi làm nàng có chút tò mò, “Bản cung một chút việc ấy cũng có thể tự mình làm chủ.” Nói rồi từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, đưa cho Hoàng Tố Yên, “Đây là khế đất của nơi đó cùng với một ít văn kiện quan trọng của quan phủ, sau này tất cả Hắc sơn đều là của bệ hạ.”
Nhận lấy túi tiền, mở, lấy văn kiện bên trong ra nhìn kĩ một lần, Hoàng Tố Yên lúc này mới cười lên, “Điện hạ khách sáo, còn tự thân đưa đến.”
Khẽ cười, Ngạo Thải Vân chân thành nhìn về phía Hoàng Tố Yên, “Kỳ thực lần này tới chủ yếu vẫn là đa tạ bệ hạ cho dược a! Nếu không mẫu hoàng nàng…” Ngừng lại, cũng không nói câu nói kế tiếp, dù sao trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
“Không cần cảm tạ.” Vẫn là tiếng nói nhàn nhạt không nhanh không chậm.
Nhìn Hoàng Tố Yên giống như không muốn nói nhiều, Ngạo Thải Vân biết đều đứng lên, chắp tay nói cáo từ, xoay người dẫn tùy tùng đi ra.
Hoàng Tố Yên lẳng lặng nhìn chằm chằm văn thư trong tay, tâm tư xoay
chuyển, nàng đã không kịp đợi, Hắc sơn này nhất định phải đi ngay. Hoàng Nguyệt quốc đã có tể tướng và hoàng tỷ chắc là không có việc gì, vấn đề chính là các phi tử kia…
“Người đâu, gọi các công tử tới đây một chút.”
Không tới một khắc đồng hồ (15p), bọn người Nam Cung Hạo Nhiên đều tập trung ở phòng khách…
Quét một vòng toàn phòng, Hoàng Tố Yên nhìn về phía Hạ Vân đang ngồi nhàn nhàn ở một bên. “Vân nhi, ngươi kêu thêm vài người hộ tống các công tử an toàn về Hoàng Nguyệt quốc.”
Hạ Vân không dám tin dùng tay đào ngoáy lỗ tai, “Tiểu thư, ý của người nói là muốn ta dẫn thuộc hạ hộ tống các công tử đi về?”
“Ừ.” Không có quá nhiều biểu tình, Hoàng Tố Yên nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Vì sao? Yên, tại sao muốn để cho Hạ Vân hộ tống chúng ta trở về? Vậy còn ngươi?” Nam Cung Hạo Nhiên đầu tiên đặt câu hỏi, trong mắt mang theo thương
tâm. Những người khác cũng là vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Trúc nhi trong
mắt hiện lên một tia quang mang phức tạp.
“Ta còn có việc muốn làm, dẫn theo các ngươi cũng bất tiện, vì thế các ngươi đi về trước đi!” Hoàng Tố Yên trong lòng hiểu rõ, mục đích thực sự cũng không cần phải
nói cho bọn hắn biết, ở trong lòng của nàng, đối với phi tử bọn họ chỉ
là đau lòng, muốn yêu, nào có dễ dàng như vậy, nàng không tin nhất kiến
chung tình. Lần này chuyện cần làm là bí mật lớn nhất của nàng, nàng
không muốn giải thích rõ với bọn hắn.
“Thế nhưng…” Lăng Y Hiên còn muốn nói gì, lại bị Ngạo Ngôn kéo
lại. Ngạo Ngôn liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoàng Tố Yên, bất đắc dĩ lắc
lắc đầu với Lăng Y Hiên. Lăng Y Hiên mân mê môi đỏ mọng, không nói gì
nữa, chỉ ngồi ở một bên sinh hờn dỗi.
Những người khác sắc mặt đều không tốt, mỗi người đều không nói lời nào, cũng xem như là chấp nhận.
Hạ Vân thấy thế, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng đặc biệt ủy khuất, tiểu thư có chuyện gì tại sao lại không nói với
nàng? Mỗi lần đều an bài cho nàng một ít nhiệm vụ không đến nơi đến
chốn. Trừng mắt liếc Uyển Tùy một cái, để nàng theo “Ngoạn”, chính mình
lại đi làm một chút chuyện nhàm chán, thật không công bằng!
Liếc nhìn Hạ Vân có chút tức giận, không cần suy nghĩ nhiều, Hoàng Tố
Yên cũng có thể biết trong lòng cô gái nhỏ này đang suy nghĩ gì. “Tốt lắm cứ quyết định như vậy, Hạ Vân các ngươi chờ một chút đi dọn dẹp một chút rồi lên đường!”
“Dạ.” Tiếng nói Hạ Vân không tình nguyện.
Các mỹ nam cũng tiến lên hành lễ, trầm mặc lui ra ngoài.
“Ta vẫn cho là tiểu thư đối với Nam Cung công tử là đặc biệt.” Vẫn không nói chuyện Uyển Tùy đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Hoàng Tố Yên ý vị thâm trường nhìn về hướng mọi người rời đi, quay đầu buồn cười nhìn Uyển Tùy, “Ta vẫn cho là ngươi không nhiều chuyện.”
Uyển Tùy mặt trắng nõn xuất hiện một chút đỏ ửng, nhưng lập tức biến mất, khôi phục biểu tình lạnh nhạt, “Tiểu thư muốn ta đi theo sao?”
Cúi đầu tự hỏi một chút, Uyển Tùy đi vẫn có thể giúp đỡ, về phương diện
linh dược này nàng thật không hiểu gì, hơn nữa có nàng ở đó chắc có thể
giảm đi một chút phiền toái, “Ngươi cùng đi chứ?”
Trong mắt sáng ngời, Uyển Tùy cúi đầu đáp một tiếng “Dạ.”
“Ừ, ngươi cũng đi thu thập một chút đi! Chúng ta chờ bọn hắn đi, sau đó cũng đi.”
“Xin cáo lui.”
Mặc dù tất cả từng bước đều dựa theo kế hoạch, nhưng trong lòng Hoàng Tố Yên luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, hành trình đi Hắc Sơn giống như sẽ
không thuận lợi như vậy…
Cửa sau Lâm Vân khách sạn…
Không muốn để cho mọi người chú ý, nên chọn cửa sau để lên xe ngựa.
Nhìn bọn họ từng người một đi lên xe ngựa, Hoàng Tố Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, một người dễ làm bận rộn.
Nghiêng đầu nói với Uyển Tùy phía sau một tiếng “Chúng ta cũng đi thôi!” Liền dẫn đầu nhảy lên ngựa.
Uyển Tùy cũng lập tức nhảy lên ngựa. Hai người cũng nghênh ngang mà đi…
Lúc này ra khỏi cửa thành xe ngựa của Nam Cung Hạo Nhiên cũng không yên
tĩnh, đặc biệt Lăng Y Hiên, tựa hồ còn đang tức giận, cái miệng vẫn bất
mãn la hét.
Nam Cung Hạo Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Ngạo Ngôn đang suy tư nói: “Ngôn ca ca, ngươi có cảm thấy chuyện lần này từ khi bắt đầu đều là kế hoạch của thê chủ hay không?”
“Ừ.” Ngạo Ngôn thấp giọng trả lời, hắn đang suy nghĩ, lần này
bệ hạ từ đầu đến cuối đối với mọi chuyện xảy ra đều không tỏ vẻ gì kinh
ngạc, điều này cũng có chút bất thường.
“Còn có…” Dừng lại một chút, biết tất cả mọi người tầm mắt đều tập trung ở trên người của mình, Nam Cung Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Sợ rằng việc lần này dẫn chúng ta cùng đi, Yên cũng không muốn người khác nói mà thôi.”
“Ách, vì sao nói như vậy?” Lăng Y Hiên nghi ngờ nhìn Nam Cung Hạo Nhiên. Mà những người khác đều trầm tư.
Đợi một lúc, ngoại trừ Lăng Y Hiên, những người khác đều lộ sắc mặt biết rõ ràng, Nam Cung Hạo Nhiên mới nói tiếp: “Ta biết Yên, nàng chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắt mọi thứ, lần
này… Như vậy chỉ cần dẫn theo Ngôn ca ca là được rồi, nhưng vì muốn giảm đi một chút phiền toái, mới đều đưa chúng ta cùng đi!” Khi nói
chuyện toát ra nhàn nhạt cay đắng, giống như lây cho những người khác
trong xe, trong nhất thời mọi người đều trầm mặc.
Ngạo Ngôn đột nhiên nhớ đến hậu viện ở Lâm Vân khách sạn, hắn đến trước
hoàng tỷ, bệ hạ ôm hắn, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, khi đó có phải bệ
hạ muốn cho hoàng tỷ an tâm, mới để cho nàng thấy cảnh kia? Càng nghĩ
càng cảm thấy có thể, trong lòng cay đắng càng sâu!
…
Hoàng Tố Yên trên đường chạy đến Hắc sơn, cũng không biết đám phi tử kia lại rơi vào cơn sóng nhỏ, vẫn một lòng muốn chạy tới Hắc sơn, xốc nơi
đó lên, tìm kiếm “Kỳ ngộ” của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT