Vào quán trà kiểu Quảng Đông của một khách sạn lớn ở Vấn Sơn, hương trà nồng
đượm vấn vương trong không khí khiến sắc mặt anh dịu hẳn xuống. Khánh Đệ gắp
chiếc bánh chẻo nhân tôm cho vào bát anh, "Đừng uống trà không, ăn chút gì đó
đi".
"Lát nữa có kế hoạch gì không?" Anh hỏi.
Mấy hôm trước còn chưa chắc chắn ngày anh về, không ngờ hôm nay anh lại cùng
cô đi tảo mộ, Khánh Đệ vốn định hẹn em gái đi xem váy cưới, đồng thời đặt lịch
hẹn chụp ảnh cưới, nhưng thấy sắc mặt Khương Thượng Nghiêu ủ rũ, do dự giây lát
bèn nói: "Không có, còn anh?".
Còn khoảng một tháng nữa là đến ngày kết hôn, theo lý mà nói, hai người sẽ
không có thời gian rảnh rỗi. Nhưng, đôi mắt trong ve0 kia như đang nhìn thấu tận
tâm can anh, anh chỉ còn biết lảng đi chỗ khác. "Vậy anh về Nguyên Châu với lão
Lăng, còn chút chuyện phải làm nốt."
Anh không giải thích những việc gần đây khiến mình tất bật ở Nguyên Châu,
cũng chẳng hỏi cô về công tác chuẩn bị cho lễ cưới, cứ như cô sẽ sống cả đời này
với chính mình, chứ hoàn toàn không liên quan đến anh, Khánh Đệ dù rộng lượng
đến đâu cũng vẫn cảm thấy giận. Nhiệt tình giảm sút, nhớ lại tin nhắn Đại Lỗi
len lén gửi tới hai hôm trước "Chị dâu, anh Khương biết chị biết rồi", nghĩ đến
thái độ trầm mặc ít nói gần đây của anh, Khánh Đệ chỉ biết chầm chậm gật
đầu.
Buổi sáng khách sạn cũng không tắt đèn, trong căn phòng sáng rực, hai người
có bộ dạng trầm mặc giống hệt nhau.
Sau khi uống mấy cốc trà nóng, thấy phần bụng dưới nhói đau, Khánh Đệ vào nhà
vệ sinh, vừa nhìn đã biết là đến tháng. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cảm
thấy buồn bã khi nghĩ đến ý nghĩa của cảm giác nhẹ nhõm này. Cô đứng trước gương
véo mặt mình mấy cái thật mạnh cho sắc mặt hồng lên sau đó mới bước ra.
Ra khỏi khách sạn, Khương Thượng Nghiêu nắm tay cô, chau mày hỏi: "Lạnh
thế?", rồi nói tiếp, "Tiểu Đặng đi cùng em mấy ngày nay cũng rất vất vả, sau khi
đưa em về, anh cho anh ta nghỉ phép mấy ngày".
Khánh Đệ hiểu dụng ý của anh, chỉ cười gật đầu. Lên xe, cô đỡ trán nhìn bóng
anh nhỏ dần giữa đám người vây quanh, "Đại Lỗi, đưa tôi...", chợt nhận ra lái xe
là Tiểu Đặng, cô bất giác cười tự giễu.
Những cửa hàng áo cưới có đẳng cấp ở thị trấn Vấn Sơn chỉ có hai, ba nhà,
Khánh Đệ chẳng còn tâm trạng đâu mà lựa chọn, ngồi trên ghế sô pha trầm tư.
Tiếng thảo luận ồn ào của em gái và nhân viên bán hàng vọng lại, cô bỗng thấy
chán nản, hỗn loạn vô cùng.
Đập vào mắt là những chiếc váy cưới trắng tinh, cô tự hỏi, liệu mình có tình
nguyện mặc chiếc váy ấy, cùng nắm tay hẹn thề với người đàn ông ngày càng xa lạ
kia không? Trước khi thật sự nghĩ đến câu trả lời, trái tim cô khẽ run rẩy.
Cô bị ảnh hưởng từ giấc mộng thời thiếu nữ quá lâu, quá lâu rồi, đến nỗi cô
tình nguyện mang nỗi giày vò day dứt trong lòng, không chắc chắn nhưng cũng
chẳng dám phá vỡ sự yên ổn giả tạo này. Nếu đã không có dũng khí vứt bỏ tình yêu
này, thì chỉ còn cách mỉm cười chấp nhận mà thôi, cũng chẳng có dũng khí thách
thức một cuộc hôn nhân với nền tảng không vững bền, dù thuyền có chìm cũng không
sợ.
Cảm giác hạnh phúc từng trải qua như đang giày vò sự kiêu ngạo và ý chí của
cô, cô bỗng chốc trở nên hèn nhát nhường ấy, dũng khí tiêu tan tận phương
nào?
"Tiểu Ái, đừng xem nữa." Cô nghe thấy giọng nói lạnh như băng của mình, "Đừng
xem nữa".
Ái Đệ thò đầu ra trong đống váy cưới, "Sao thế? Chúng ta cứ xem trước đi, em
biết chị muốn đến chọn cùng anh rế, nhưng ai bảo anh ấy bận rộn như thế?".
Đúng vậy, bây giờ anh bận đến mức chẳng còn chỗ dành cho mình trong trái tim
nữa rồi, Khánh Đệ nghĩ.
Mỗi lần đi, anh đi liền mấy ngày, lão Lăng thường về khu mỏ trước anh, Khánh
Đệ cũng không tìm hiểu tình hình của họ. Vẫn là Đại Lỗi gửi tin nhắn đến báo
cáo: "Chị dâu, lần này có thể yên tâm rồi. Anh Khương đã có cổ phần trong dự án
xây dựng nhà máy than, tháng sau sẽ đổi tên thành Công ty Than cốc, sau này tất
cả than của khu mỏ chúng ta đều do công ty này bao thầu. Điều đó có nghĩa là
chúng ta thuộc sự quản lý của tập đoàn lớn trong tỉnh, cho dù có tiến hành chỉnh
đốn tổng thể thì cũng chẳng ai dám động đến chúng ta".
Khánh Đệ đặt di động sang một bên, nhưng lúc sau không kìm được nhắn lại một
tin: "Anh Khương gần đây bận lo việc này sao?".
"Vâng, hôm kia bọn em có về Vấn Sơn một chuyến, đón hai kỹ sư của nhà máy
than, rồi lại vội vội vàng vàng quay về Nguyên Châu cùng ăn bữa cơm với mấy vị
giáo sư của Đại học Công nghiệp, bàn chuyện cải tạo lò luyện. Em nghe chẳng hiểu
gì cả, cao siêu quá."
Khánh Đệ trầm ngâm, ngón tay nghịch nghịch các nút trên điện thoại, sau đó
xóa tin nhắn đi.
Lâu lắm rồi, tối nay cô lại có thể đặt lưng xuống là ngủ ngay như vậy, có
điều đến nửa đêm, Phúc Đầu đập đập vào cửa khiến cô tỉnh giấc. Thính giác của
chú chó này khá nhạy bén, Khánh Đệ lắng nghe mới biết dưới lầu đang có người thì
thầm nói chuyện, ngay sau đó tiếng xe lái đi xa dần.
Phúc Đầu thấy cô đã tỉnh dậy, từ ngoài cửa chạy về phía đầu giường, miệng kêu
ư ử như muốn nói gì đó, Khánh Đệ xoa xoa đầu nó, khẽ hỏi: "Bố con về phải
không?".
Đợi mãi vẫn không thấy người, Khánh Đệ khoác áo xuống giường, đi đôi dép lê
xuống tầng dưới. Văn phòng ờ tầng một tối om không một ánh đèn, trong bóng đêm
tĩnh mịch dường như chỉ độc mình cô.
"Đồ ngốc, nghe nhầm rồi." Cô nói với Phúc Đầu.
Đang định đi lên, trong chớp mắt cô tưởng mình nhìn nhầm, cánh cửa văn phòng
của Khương Thượng Nghiêu khép hờ, qua khe cửa ánh trăng mờ mờ tạo ra một bóng
đen trên nền nhà.
Khánh Đệ bước tới, khẽ đẩy cửa, bên trong tối om chẳng nhìn thấy gì, cô không
yên tâm nên với tay bật điện. Ánh sáng đột ngột chiếm lĩnh cả căn phòng, người
đang ngồi một góc trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô.
"Sao lại ngồi đây?" Cô thả cho Phúc Đầu chạy vào, đóng cửa rồi đi tới chỗ
anh.
Khương Thượng Nghiêu không trả lời, bộ dạng chán nản buồn bã khiến trái tim
cô như bị bóp nghẹt. Cô ngồi xổm xuống ôm chặt lấy mái đầu đang gục lên hai gối
của anh, rồi khẽ ngước mắt quan sát anh. Có lẽ mấy tối rồi anh chưa ngủ, đôi
lông mày nhíu chặt, mắt sâu hoắm, khác xa một trời một vực với hình ảnh anh
trong tin nhắn của Đại Lỗi.
Khương Thượng Nghiêu nhìn cô đăm đăm, như chạm tới sự dịu dàng trong mắt
người yêu, khóe mắt anh bỗng chốc ươn ướt lại như ẩn chứa sự đấu tranh khó nói
thành lời. "Khánh Đệ", khe khẽ gọi tên cô rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.
"Sao thế? Có chuyện gì không ổn à?"
Anh chỉ lắc đầu.
Một cảm giác đau nhói xuyên thẳng vào tim, hình ảnh bơ vơ của anh khiến cô
nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp anh trong trại giam, anh cũng thế, buồn bã cúi
gằm mặt xuống. Song, lần này không có tấm kính ngăn cách vô tình kia, những ngón
tay cô đã có thể luồn vào tóc anh.
Anh nghiêng mặt, khẽ hôn lòng bàn tay đang vuốt mái tóc mình. Có lẽ như thế
vẫn chưa đủ, anh giơ hai tay, bế và ôm cô vào lòng, vùi mặt trên vai cô.
"Công việc không thuận lợi à?" Chưa đợi anh mở lời, Khánh Đệ tiếp tục đoán:
"Áp lực lớn quá phải không?".
Vẫn không nói gì, anh càng ôm cô chặt hơn, như thể muốn khắc cô vào lòng mình
vậy. Khánh Đệ khẽ thở dài, hôn lên đầu anh. Nếu anh không muốn nói, cô cũng
chẳng hỏi nữa, đồng thời cảnh cáo mình sau này nên học cách im lặng.
"Anh đã nói với em chưa, căn hộ mới của chúng ta, anh đã mua từ tám năm trước
rồi?" Khương Thượng Nghiêu như không cần cô trả lời, nếu không tiếp tục tựa hồ
sẽ chẳng có đủ dũng khí để trút bầu tâm sự này, anh thoáng dừng lại rồi nói:
"Tám năm trước, khu căn hộ đó vẫn chưa xây xong lô nhà phúc lợi cuối cùng, vì
muốn cho Nhạn Lam một căn nhà mới, anh đã dốc hết tiền để dành vào mua một cổ
phiếu...".
Cảm thấy người trong lòng đột nhiên cứng lại, sợ cô sẽ vùng ra khỏi vòng tay
mình, hai tay anh liền dùng sức ôm cô chặt hơn, "Từ năm bốn, năm tuổi cô ấy đã
do bà anh nuôi nấng, ngày nào đi học về cũng có một cô bé con gọi anh với giọng
rất đỗi ngọt ngào nũng nịu. Em biết không, thời ấy, trong khu tập thể cũng như ở
trường chẳng có mấy người chịu chơi với anh, bởi vì quan hệ của bố anh...".
Bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc anh chầm chậm trượt xuống cổ, dừng giây lát
rồi lại dịch chuyển lên, Khương Thượng Nghiêu hít sâu mùi hương tỏa ra từ người
cô, như thể đang tiếp thêm sức mạnh cho mình. "Anh yêu cô ấy, nhưng không giống
như yêu em. Anh luôn bị ràng buộc bởi trách nhiệm phải chăm sóc thật tốt cho hai
chị em cô ấy. Vì vậy, sau đó... Khánh Đệ, em có hiểu sự giày vò và cảm giác tội
lỗi trong lòng anh không?"
Khánh Đệ buồn buồn trả lời: "Em hiểu".
"Em không hiểu, người chưa từng trải qua những việc như thế thì không thể
hiểu được. Lúc ở trại tạm giam, đến ngủ anh cũng phải mở một mắt ra đề phòng,
hoặc không dám ngủ." Nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi sợi dây điện siết chặt
quanh cổ mình, máu túa ra và hơi thở như bị cứa đứt, đột nhiên Khương Thượng
Nghiêu toàn thân cứng đờ, các thớ thịt phập phồng, hơi thở gấp gáp: "Mùi vị của
cái chết anh đã từng nếm qua, đầu óc trống rỗng, toàn thân như bay lơ lửng, em
có thể nghe thấy cả tiếng máu chảy trong huyết quản, càng lúc càng chậm, mọi
hoạt động trong ý thức mỗi lúc một trì độn, cứ như thể lập tức chạm vào hư không
nơi mà không khí cũng biến mất. Thời khắc ấy, trong lòng tràn ngập nỗi căm hận
và bất lực, bởi bất lực nên càng thêm hận. Hận bản thân vô dụng, không thể bảo
vệ người thân và người mình yêu. Hận vì cuối cùng phải chết trong tay kẻ thù,
giống như con kiến, con bọ bị người ta trêu đùa. Còn cả khi bị tống vào phòng
biệt giam, không một tiếng người, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng bụi
rơi xuống đất, em chẳng còn cách nào khác là ngồi đếm tiếng đập của trái tim
mình, thịch thịch, nó có quy luật tới mức khiến người ta phát điên. Em chỉ biết
đập cửa, đấm tường, gào thét tới xé giọng, mặc cho máu chảy đầy tay. Bởi vì như
thế em mới có cảm giác rằng mình còn sống, dù người ta có mắng chửi, em cũng vẫn
thấy vui vì biết mình chưa bị thế giới này lãng quên...".
Chưa bao giờ nghe anh kể về quãng thời gian sáu năm đen tối ấy, cô cho rằng
anh đang đợi thời gian sẽ giúp mình xóa nhòa mọi ký ức, mà chẳng hề biết rằng
anh chưa phút nào dám quên. "Anh Khương..."
Giọt nước mắt bất chợt nhỏ xuống đầu anh, anh mặc kệ, cứ thế nói tiếp: "Sau
đó lên núi vào trại giam, chẳng có niềm vui, chẳng có giao tiếp, hằng ngày sau
khi bận rộn mười tiếng đồng hồ chỉ biết ngẩn ngơ, mỗi phút mỗi giây đều bị nhấn
chìm trong hồi ức, thế giới bên ngoài ngày càng cách xa, em chỉ có thể nói
chuyện với chính mình. Anh vẫn thường hỏi tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh
này, cuộc sống hơn hai mươi năm qua bị anh cắt nát vụn, rồi lại đi nhặt từng
mảnh, từng mảnh một. Anh đã hỏi mình như thế trong suốt sáu năm, cho tới ngày
hôm nay anh mới tìm ra đáp án. Toàn bộ tiền gom góp đem mua mã cổ phiếu thối đó
mãi không khởi sắc, đầu năm nay mới thấy có động tĩnh, hôm nay, giá lên kịch
trần. Bảy năm, tưởng đã mất tất cả, khó khăn lắm mới sống được tới ngày hôm nay,
ông trời lại cho anh phần thưởng đó...".
Khánh Đệ không thể kìm nén tiếng khóc thêm nữa, từng tiếng, từng tiếng ngắt
quãng như thúc vào trái tim đầy vết sẹo ấy, anh nói, "Tại sao lại như vậy, có lẽ
vì cuộc đời anh luôn như vậy, đầy trào phúng".
"Không phải", Khánh Đệ ôm chặt lấy đầu anh, ra sức lắc đầu, nước mắt giàn
giụa, "Anh đừng nói thế, không ai sinh ra đã như thế cả, anh nói như vậy, vứt bỏ
bản thân như vậy, em nghe buồn lắm".
Khương Thượng Nghiêu đưa tay lau những giọt lệ lăn trên má cô, bình tĩnh nói:
"Anh cũng không muốn chấp nhận, nhưng sự thực ở ngay trước mắt. Anh muốn cho
Nhạn Lam một mái nhà. kết quả Nhạn Lam không còn nữa, tan biến như một giấc
mộng. Anh muốn sống tử tế yên ổn, kết quả là phải vào Dã Gia Sơn, lãng phí sáu
năm đẹp nhất trong cuộc đời ở đó. Ra tù, vội vàng đi kiếm tiền, lo lắng tới mất
ngủ, khó khăn lắm mới kiếm được tiền, mớ cổ phiếu năm đó tựa như giấy vụn trong
tay, giờ đột nhiên lãi gấp mấy lần. Còn cả em nữa, Khánh Đệ, em đồng hành cùng
anh một quãng đường xa như thế, hoàn toàn không biết rằng cho tới tận bây giờ
trong lòng anh chỉ chứa đầy hình ảnh của em, những tháng ngày khó khăn nhất đã
qua, em lại bắt đầu ghét anh, bởi những việc anh làm khiến em thất vọng...".
"Ai nói vậy? Em đã nói em yêu anh, dù anh có thành người như thế nào, em vẫn
sẽ yêu anh, sao có thể thay đổi được. Ai nói em ghét anh? Em..." Khánh Đệ ôm
chặt cổ anh, tình yêu thương cuồn cuộn trào dâng trong lòng, trái tim cô tựa quả
chuông đồng hồ, treo giữa hạnh phúc và bi ai, lắc qua lắc lại quặn đau, nước mắt
như mưa: "Em đã nói em yêu anh, dù thế nào cũng không thay đổi".
Anh nghi hoặc, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ánh mắt chăm chú như muốn đi thẳng
vào trái tim cô, rất lâu sau, bàn tay ướt sũng vuốt khuôn mặt đẫm lệ của cô,
ngón tay cái khẽ nghịch bờ môi cô, vuốt nhẹ: "Khánh Đệ, em không ghét anh thật
chứ? Cho dù anh làm những việc mà em không thích?".
Cô gật đầu chậm rãi nhưng kiên định: "Cho dù thế nào thì cũng vẫn là anh,
phải không?".
Ánh mắt anh phức tạp, đôi môi mím chặt cố kiềm chế và nhẫn nhịn, trong mắt cô
lúc này, anh bỗng trở nên thật yếu đuối. Khánh Đệ đưa tay lên vuốt ve gò má anh,
đằng sau khuôn mặt cương nghị chính trực ấy không biết đã phải che giấu bao
nhiêu vết sẹo của năm tháng, từng nét từng vệt tạo ra anh ngày hôm nay.
…
"Cô ấy nhất định không muốn thấy anh suy sụp như thế này." Khánh Đệ nhớ lại
nụ cười dịu dàng của Nhạn Lam, khuôn mặt đã bao lần đi vào giấc mơ của cô mùa hè
đó. "Vì vậy, trong bức thư cô ấy gửi cho em trước khi ra đi, câu cuối cùng cô ấy
nói 'Cuộc sống là một lần đi du lịch xa của linh hồn'." Từ khi đọc được câu đó,
cô vẫn thầm cầu nguyện, Nhạn Lam chẳng qua chỉ là đang đi du lịch ở một nơi khác
mà thôi.
Dưới ánh trăng, anh gối đầu lên mái tóc cô, miệng nhếch lên một nụ cười: "Cô
ấy nói thế à?".
Ánh mắt Khánh Đệ nhìn anh khẳng định, khẽ hỏi: "Thư em vẫn còn giữ đấy, em
lấy cho anh xem nhé?".
Khương Thượng Nghiêu nhíu chặt mày, khép đôi mắt lại, vầng trán căng thẳng.
Ngón tay Khánh Đệ miết qua giữa hai hàng lông mày ấy, tưởng chừng như làm vậy sẽ
khiến sự giằng co trong trái tim anh dịu xuống. Anh lắc đầu: "Không đọc nữa, dù
sao cũng qua rồi",
"Anh, anh sợ gì chứ?" Ngón tay Khánh Đệ lướt qua khóe mắt anh, cảm nhận nơi
ấy hơi ướt. Anh sợ cô giận, hay không dám đối mặt với những năm tháng chẳng cách
nào cứu vãn ấy?
"Trước kia, em luôn nghĩ tình yêu có thể khống chế được. Nhưng khi đích thân
trải nghiệm em mới hiểu hai chữ tình yêu, chỉ cần chôn sâu vào tim, nó sẽ hòa
tan cùng máu thịt mình. Năm ấy, quay về Vấn Sơn, gặp Nhạn Lam, cô ấy lấy ra một
tập thư viết cho anh. Em cảm thấy áy náy và ân hận nhất chính là lần đó em đã
ngăn cản cô ấy. Khi đó đối với em mà nói, Nhạn Lam đã rẽ hẳn sang một con đường
khác, vậy thì cô ấy phải tiếp tục đi cho hết con đường đó, kiên định sống tiếp.
Sau này em vô cùng hối hận, những lá thư cô ấy viết cho anh không chỉ muốn cho
anh hy vọng, mà chủ yếu muốn níu giữ cho mình niềm mong nhớ, dù là nhỏ nhoi. Em
tự cho rằng mình thông minh, nhưng em đã giết chết sự cố gắng của cô ấy, em có
lỗi với cô ấy."
Khánh Đệ gục đầu vào ngực anh, nước mắt thấm ướt áo anh. Hình ảnh Nhạn Lam
cúi đầu cụp mắt, những ngón tay khe khẽ vuốt ve xấp thư lúc nào cũng như hiển
hiện trước mắt cô, Khánh Đệ thầm lẩm nhẩm trong lòng, xin lỗi, xin lỗi chị.
"Không ít lần, em tự vấn lương tâm, rốt cuộc là mình tốt bụng hay đê tiện.
Khi ấy, chẳng biết có phải xuất phát từ lòng ghen tỵ và sự phẫn nộ hay không mà
em đã dùng lý lẽ đạo đức để trừng phạt tình yêu không thể khống chế của Nhạn
Lam. Vấn đề đó tới nay vẫn chưa có câu trả lời..."
"Khánh Đệ! Đừng tự trách mình. Em không phải người như thế." Khương Thượng
Nghiêu hôn lên trán cô, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của mình.
Khánh Đệ cố nén tiêng nấc, bờ vai trong tay anh khẽ run lên: "Cảm giác tội
lỗi khiến em muốn nổ tung, tối nào cũng mơ thấy Nhạn Lam, cô ấy ngồi đó cười dịu
dàng nhìn em. Nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn thấy mình nên làm điều gì đó để bù đắp
cho cô ấy. Vì thế mới không kìm được ý nghĩ phải viết thư cho anh, cố gắng nhớ
lại nội dung những bức thư Nhạn Lam viết, bắt chước cách hành văn của cô ấy. Sau
khi sao chép hết nội dung những bức thư đó, em vẫn không kìm nén được nên tiếp
tục viết, viết rồi lại chẳng dám gửi, giấu dưới gối tối nào cũng lấy ra đọc
trước khi ngủ. Sau đó không thể kiềm chế được tình cảm cứ mãi thiêu đốt lòng
mình, em đi gửi hết cho anh. Gửi rồi lại thấy hối hận, cứ như đang giành giật đồ
của người khác. Anh, anh xem, mỗi người đều có rất nhiều khuôn mặt, không chỉ
riêng anh, em cũng thế".
"Khánh Đệ, em không phải người như thế." Khương Thượng Nghiêu nhắc lại lần
nữa, đau lòng nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, cô đã yêu bằng cả trái
tim, đã soi sáng sự tối tăm trong anh. Sự dịu dàng như dòng nước của cô đã tưới
mát cuộc hành trình dài khô cằn của anh.
"Anh, em hiểu sự bất bình và căm hận trong anh, em biết anh không giống như
ngày xưa nữa. Anh có mục đích để theo đuổi. Chỉ cần... chỉ cần trái tim anh vẫn
là trái tim của anh trước kia, em có thể tha thứ tất cả."
Anh vùi mặt vào mái tóc cô, run rẩy.
Khương Thượng Nghiêu nghiêng người, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Khánh
Đệ. Nước mắt đã khô, trong mơ cô vẫn như đang nói gì đó, anh ghé sát lại gần, cô
bèn không nói nữa. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương bên trán người yêu, tay
trượt xuống ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim cô.
Khương Thượng Nghiêu thoáng chút hối hận, nhưng ngay lập tức lại bị thay thế
bởi sự quyết tâm không gì ngăn nổi. Cách thức nghi ngờ, lừa bịp quả thực quá tàn
khốc đối với cô, nhưng nếu không như thế làm sao anh có thể trói buộc trái tim
cô?
Anh chìm vào giấc ngủ, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng kia cuối cùng cũng quay
về vị trí cũ.
Trong cửa hàng áo cưới lớn nhất ở Vấn Sơn, Khương Thượng Nghiêu đi ra với bộ
âu phục màu trắng. Anh vốn không quen mặc đồ sáng màu nên cứ đứng ngắm mãi người
trong gương một lúc lâu, sau đó chuyển hướng nhìn, vẻ mặt ngượng ngùng khiến Hắc
Tử phải bật cười. Hắc Tử xoa cằm đi quanh anh nửa vòng, trêu: "Được đấy, khỉ
cũng không đẹp trai bằng cậu".
"Cậu không đi làm còn ở đây quấy phá gì?"
Hắc Tử nghe vậy, bất giác liếc trộm sang bên cạnh một cái, Khương Thượng
Nghiêu nhìn theo ánh mắt anh ta, Ái Đệ mặc chiếc váy màu vàng, nửa vai tròn mịn
lộ hẳn ra ngoài, đang thu dọn đồ giúp Khánh Đệ. Thấy bộ dạng háo sắc của Hắc Tử,
Khương Thượng Nghiêu chau mày, lên tiếng đuổi: "Mau đi làm đi, xong việc ở đây
mình còn phải về Nguyên Châu, không có thời giờ uống rượu với cậu đâu".
Hắc Tử còn chưa nói gì, Ái Đệ nghe thấy động tĩnh ở bên kia, sa sầm sắc mặt,
miệng la bai bải: "Cả đời mới chụp ảnh cưới một lần, thế mà đổi ngày tới ba lần,
không biết có phải bị yêu tinh nào bắt mất hồn rồi không? Cũng chỉ chị tôi mới
chịu được".
Mặc dù Ái Đệ đã cố gắng hạ thấp giọng, nhưng mọi người xung quanh đều có thể
nghe thấy. Bên này, mẹ Khánh Đệ vội giật giật áo con gái, bên kia Khương Thượng
Nghiêu mặt hơi biến sắc, Hắc Tử nhìn khắp phòng, muốn nói gì đó nhưng rồi kìm
lại.
Không khí đang trở nên gượng gạo thì tấm rèm màu kem thiết kế theo phong cách
châu u của phòng thử đồ từ từ được kéo ra, một đám mây trắng muốt lững lờ lướt
tới. Chỉ liếc mắt nhìn mà trái tim Khương Thượng Nghiêu đã mấy lần lỗi nhịp, máu
như ngừng chảy, sau đó bất chợt ào ạt không thể khống chế.
Khuôn mặt Khánh Đệ được phủ một lớp trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc dài
vấn thấp, hễ cúi đầu, những hạt kim cương nhỏ đính trên búi tóc phía sau lại lấp
lánh như ánh mắt rạng ngời của cô. Áo cưới kiểu quây, thắt đai ở eo, để lộ phần
xương quai xanh mê hoặc. Thấy anh nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, Khánh Đệ
cúi đầu càng thấp hơn, vành tai đỏ ửng.
Phía sau, hai nhân viên cửa hàng trong bộ vest đen đang giúp cô nâng đuôi
váy, đợi cô đi hẳn ra, một người ngồi xổm xuống sửa sang lại cho cô, một người
khéo léo buộc bông hoa bằng ruy băng lên cổ tay cô.
Ái Đệ há miệng, nhìn chị với ánh mắt ngưỡng mộ. Mẹ Khánh Đệ sững người, bất
giác nước mắt lưng tròng. Đại Lỗi và Hắc Tử không hẹn mà cùng nuốt nước miếng,
nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của đối phương, lại không hẹn cùng quay sang
nhìn nhau khinh bỉ.
Khương Thượng Nghiêu mang theo tâm trạng căng thẳng tiến về phía cô, đôi bàn
chân tựa như đang bước trong hư không. Khi anh đưa tay ra, Khánh Đệ như có thần
giao cách cảm chìa bàn tay đeo găng trắng muốt của mình cho anh.
“Xong rồi à?", anh hỏi, giọng nói nghe như không phải của mình nữa.
Cô khẽ gật đầu, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của anh, liền mím môi cười.
Chẳng biết do sự gò bó của bộ đồ cô dâu chú rể hay do quá nhiều ánh mắt quan
sát xung quanh, mà tư thế của hai người không được tự nhiên cho lắm, khiến nhiếp
ảnh gia chau mày nhăn nhó: "Ánh mắt nhìn nhau đắm đuối thể hiện rất tốt, có điều
động tác cứng quá. Hãy tự nhiên như bình thường vẫn làm, nghĩ xem khi hai người
hôn nhau, ôm nhau âu yếm như thế nào thì cứ làm thế ấy".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT