Hai ngày nhoáng cái trôi qua, trong hai ngày này, tâm trạng Tử Vũ vừa tò mò vừa khổ tâm.
Ngày thứ ba, nàng cùng Liệt Hỏa đi đến cái nơi gọi là đế đô học viện.
Thân thể đã khỏe lại, Tử Vũ mới chú ý nhìn rõ Vọng Thành, phồn hoa đô hội
pha lẫn chút thần kỳ, với kiến trúc La Mã cổ đại độc đáo, nóc nhà hình
tam giác, được ánh mặt trời chiếu sáng tỏa ra các loại màu sắc xinh đẹp
lung linh, phong cách có vẻ giống với thời cận cổ đại Ai cập, có đủ các
loại thương phẩm, đao kiếm, đạn pháo, cổ bình …
Yêu tinh cấp thấp là những yêu tinh không thể biến hình, được dùng để làm công cụ
đi lại trên đường, nàng trừ yêu mã đã gặp qua còn có yêu lừa, yêu thỏ
cao bằng nửa người, yêu gà xinh đẹp, cuối cùng nàng còn nhìn thấy một
con heo màu trắng đang chở yêu tinh trên lưng, nàng rúng động, đứng nhìn hoài quên cả bước đi.
-“Ngu ngốc, thật mất mặt”. Liệt Hỏa
đã đến cửa đế đô học viện mà chẳng thấy bóng dáng Tử Vũ đâu, bèn quay
lại đi tìm, nhìn thấy bộ dáng ngốc ngếch của nàng, đang cùng với con heo giằng co, nàng đứng hình trước mặt cản đường không cho nó đi qua. Liệt
Hỏa nhìn thấy liền bực bội, bước qua, nắm áo Tử Vũ rít lên, bay nhanh
hướng đế đô học viện chạy đi, thật mất mặt hắn.
Liệt Hỏa
trên đường gầm gừ, Tử Vũ hồi phục lại tinh thần, không thắc mắc chuyện
heo cũng có thể dùng làm phương tiện giao thông nữa, phát hiện trước mặt đã là đại môn có ghi bốn chữ đế đô học viện.
-“Ngươi nghe
kỹ cho ta, gây ra chuyện gì thì tự mình lo lấy, đừng có tìm ta”. Liệt
Hỏa giận dữ bỏ đi, để lại Tử Vũ một mình đứng ở cửa. Tử Vũ không để ý
hắn, nàng nhìn nửa ngày 4 chữ đế đô học viện, hít sâu một hơi, nặng nề
bước vào trong, nàng bây giờ không còn đường để quay lại.
Đế đô học viện, không thể dùng một từ lớn mà là lớn không thể hình dung
được, mặc dù nàng chưa từng đi qua cửa phật, nhưng nghĩ nơi đó so với
nơi này thật là tiểu so với đại, ai có thể đến được một học viện lớn như ở Bắc Kinh, ở Mỹ, ở Anh, phỏng chừng chỉ có Bill Gates mới có thể đi
được.
Ngoài lớn dọa người ra, bên trong cái gì cũng có, bầu
trời, mặt đất, nước trong, mây trắng, cái gì ngươi có thì ở đây có,
ngươi không có phỏng chừng ở đây cũng có, còn có khổng tước cùng hoàng
ly, bạch ngư cùng hồng lý, Tử Vũ rốt cuộc cũng hiểu được, thế giới to
lớn không thiếu điều kỳ lạ.
Đang còn ngẩn ngơ, nàng tìm được lớp học dành cho lang yêu mới, nào xã hội, nào học thuật, chưa kịp lên
tiếng hỏi han đã bắt đầu vào lớp.
-“Lạc Tử Vũ, lang yêu”.
Lão sư phụ trách lớp học sinh mới mắt nghiêm khắc nhìn Tử Vũ một cái,
nét mặt hiện lên một tia thần sắc coi thường, căn cốt vô cùng yếu nhược, lang yêu trời sinh tính hung tàn cùng mạnh mẽ, yếu như vậy nhìn là biết người này đi cửa sau, lập tức không thèm nói lý. Tử Vũ sờ sờ mũi, đi
vào đứng ở cuối cùng.
-“Hôm nay, là buổi học đầu tiền của
các ngươi, đế đô học viện chỉ dạy người tinh anh, ở chỗ này bất kể các
ngươi có là thiếu gia hay tiểu thư, là vương tử hay công chúa đều đem
tính tình thu hết lại cho ta, hết thảy đều phải dùng thực lực để nói
chuyện, nếu ai không chịu nổi thì mau mau cút sớm, đế đô học viện không
cần người yếu, yêu giới cũng không cần.”
Mấy con lang yêu vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định, không nói tiếng nào, tiếp thu những
lời giáo huấn kia, tất nhiên, trừ Tử Vũ.
Lão sư hài lòng
nhìn một lượt lang yêu năm nay, gật đầu “Tốt, khóa mới,lúc đánh nhau bảy phần dựa vào thực lực, ba phần dựa vào khí thế, khí thế phải vượt đối
phương, khí thế nếu yếu hơn đối phương như vậy khi đánh nhau sẽ yếu hơn
một phần, thua trước khí thế, điểm ấy tuyệt đối không được xảy ra ở đế
đô học viện, bây giờ đi theo ta, cho ta thấy một chút sự lĩnh ngộ của
các ngươi”.
Đứng trên thảm cỏ, lão sư tiện tay mở danh sách, kêu lên: “Số 1, Lạc Tử vũ…”. Đang đứng ở cuối cùng, vừa nghe nàng cư
nhiên lại xếp số 1, rên lên một tiếng, rề rà đi lên, vận khí thật thối
mà, nàng muốn nhìn một chút như thế nào là đối chiến cũng không được.
Cùng với số 2 đứng đối diện trên cỏ, cách nhau năm thước, lão sư lạnh lùng nói:” thời gian ba khắc, bắt đầu”
Tiếng nói vừa dứt, Tử Vũ đột nhiên chạy lại giá để binh khí, làm toàn bộ lang yêu kinh ngạc.
-“Ta nói là khí thế”. Lão sư thấy động tác của Tử Vũ, trong mắt phát hỏa, trầm giọng quát.
-‘Ta biết”. Tử Vũ rất nhanh cầm lấy một đại đao như đao của Quan Công, bước
hai bước trở về, cầm chặt quan đao dựng trên đất, một tay chống nạnh,
ngửa mặt lên trời cười to ha ha ha.
Trên sân không một tiếng động, toàn bộ lang yêu đều im bặt trân trối nhìn Tử Vũ, bây giờ ở đây
cho dù tiếng kim rơi chắc cũng sẽ nghe thấy.
Tử Vũ cười xong ba tiếng, đảo mắt nhìn thấy đối diện là một lang yêu rất bưu hãn, khí
chất nam tính, đang khó hiểu nhìn nàng, nàng không khỏi âm thầm tự vấn,
vô dụng sao? Hai năm nay không có tiền, không có xem tv, nhưng nàng nhớ
rõ khi bé xem sách Tam quốc diễn nghĩa, nơi nào lão Quan Công xuất hiện, chỉ cần cầm đao ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, quân địch đều sợ
hãi thối lui, kinh hồn bạt vía, hôm nay nàng làm theo như thế nào lại
không có hiệu quả.
Nàng rất nhanh nhìn qua đám yêu quái,
thấy tất cả đều cường trán, khí chất hung ác, nàng thấy hành động kia
không có hiệu quả gì liền nghĩ ra kế khác, vứt đại đao quan công đi nàng chạy nhanh đến giựt quyển sổ điểm danh của lão sư, tư thái vô cùng nhàn nhã, thảnh thơi, nàng hôm nay mặc bộ trang phục áo ngắn quần dài màu
trắng, trông cũng có chút phong độ, chút khí thế.
Nhìn lang
yêu đối diện, Tử Vũ lạnh lùng mỉm cười, khí chất ôn nhu nho nhã, thần
sắc sâu không lường được, nghe nói đâu năm đó Gia Cát Lượng một trận
dụng kế thất bại, thần thái rất tự nhiên, không thể đoán dò, kế sách đó
vậy mà có thể đánh lui quân địch. Quan Vũ không làm được, ta liền đổi
Gia Cát Lượng, văn hóa Trung Hoa ngàn năm, sợ một tiểu lang yêu như
ngươi sao, cho ngươi được lãnh ngộ cái gì gọi là khí thế.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người, Tử Vũ nhìn đối phương cười đến là sáng
lạn, ai còn dám cùng Gia Cát Lượng so khí thế a, ta chỉ học ba phần thôi cũng khiến tay chân ngươi run rẩy.
-“Còn 1 khắc”. Lão sư khó chịu đoạt lai sổ điểm trên tay nàng.
Tiểu lang yêu nọ đứng đối diện Tử Vũ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nghe lời nhắc nhở của lão sư, liền nghiêm sắc mặt, ngửa mặt lên trời rống
to, chỉ nghe một tiếng sói tru hung tàn, kinh thiên động địa phát ra,
đây chính là bản tính của loài sói. Tử Vũ nghe thấy vô cùng kinh hãi,
nghe như tiếng sấm rền bên tai làm nàng rét lạnh, không ý thức lui lại
phía sau.
-“Cái này mới gọi là khí thế”. Lão sư chỉ vào lang yêu vừa mới rống to, hài lòng gật đầu, chỉ điểm cho những lang yêu phía sau, nàng thấy vậy liền trở nên bối rối.
-“Nhìn cũng không
tệ, đáng tiếc lại là đứa ngu ngốc”. Cúi đầu trở về đội ngũ, nghe thấy
những lời nghị luận của quần chúng, nàng càng cúi đầu sâu hơn, mất mặt,
thật mất mặt, người mà bảo so khí thế với động vật, bản chất thật khác
nhau mà.
-“Ngươi đứng góc tường cho ta”. Lão sư không lưu
tình nói một câu làm cho buổi đi học đầu tiên của Tử Vũ là rất vinh
quang được đứng ở góc tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT