Hiên Viên Hoằng nhìn Sở Anh Bố, cười khổ nói: “Ta thực sự không hiểu, rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin lớn như thế?”

Sở Anh Bố cười nhạt, hừ lạnh một cái nói: “Lão ăn mày, chỉ cần ngươi không làm khó ta, sau này đợi ta đại công cáo thành, nói không chừng còn cho ngươi chút chức tước, ngươi không muốn làm quan, thì ta cho ngươi chút vàng bạc, để cho ngươi an hưởng tuổi già, ngươi thấy thế nào?”

Hiên Viên Hoằng không khỏi cười khổ, cười hồi lâu không nói lên lời.

Sở Anh Bố lạnh lùng nói: “Buồn cười lắm à?”

Hiên Viên Hoằng cưới khổ: “Ta thấy ngươi hoàn toàn điên rồi.”

Sở Anh Bố trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoằng, cười lạnh nói: “Chim yến sao hiểu được chí chim hồng!”

Hiên Viên Hoằng thở dài: “Hải tử! Lầm đường hãy quay lại đi!”

Sở Anh Bố ngửa mặt cười lạnh một trận, khe khẽ lắc đầu, y đã khinh thường chẳng thèm cùng Hiên Viên Hoằng nói tiếp nữa, nói: “Ngươi còn gì để nói nữa không? Nếu như không, thì ta còn có chuyện phải làm.”

Hiên Viên Hoằng lắc đầu cười khổ: “Ngươi cho rằng hôm nay còn có thể đi khỏi căn nhà này?”

Sở Anh Bố biến sắc nói: “Ngươi... ngươi nói sẽ không cản ta mà?”

Hiên Viên Hoằng nói: “Ta đương nhiên sẽ không cản ngươi?”

Sở Anh Bố cười lạnh: “Chẳng lẽ là Phương Thất? Y càng không dám, nếu như y dám nhúc nhích, ta sẽ cho y hối hận cà một đời!”

Hiên Viên Hoằng nói: “Ồ? Vì sao vậy?”

Sở Anh Bố cười lạnh.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Chẳng lẽ vì Trường Giang Tứ Giao?”

Sở Anh Bố sững người, nói: “Ngươi… làm sao ngươi biết?”

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Ngươi cho rằng chút mánh lới của ngươi, mà lão ăn mày lại không phòng bị”

Sở Anh Bố nhíu mày, y đã ý thức được sự tình có chút không ổn rồi.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Lão ăn mày nói rõ cho ngươi biết, Trường Giang Tứ Giao ngươi phái tới Thần Long sơn trang, hiện giờ sớm đã biến thành bốn con thuồng luồng chết rồi.”

Sở Anh Bố giật mình: “Làm sao ngươi biết được?”

Hiên Viên Hoằng lạnh nhạt nói: “Ngươi không chú ý gần đây không thấy La Nhất Đao nữa sao?”

Sở Anh Bố nhíu mày nói: “Bằng vào y ư?”

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: “Sợ rằng ngươi không biết, La Nhất Đao mặc dù mất đi một tay, nhưng y lại là một thiên tài luyện võ, hơn nữa lại chịu khổ luyện, Phương Ngọc Thành lúc ở đây đã chỉ điểm đao pháp cho y.” Ông ta nhìn Sở Anh Bố chầm chậm nói: “Ta có thể đảm bảo hiện giờ đao pháp tay trái của La Nhất Đao đã nhanh không phân cao thấp với kiếm pháp của ngươi, ngươi có tin không?”

Lòng Sở Anh Bố đột nhiên trầm xuống.

Hiên Viên Hoằng nếu như nói võ công của ai cao bao nhiêu, y nhất định sẽ tin.

Sở Anh Bố trầm mặc hồi lâu, nói: “Sao ngươi biết ta sẽ phải người tới Thần Long Sơn Trang?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Ta không biết, ta chỉ đoán ngươi có thể làm thế, cho nên lão ăn mày mới để La Nhất Đao trà trộn vào đội lạc đà, theo bọn họ xuất thành sau đó mau chóng chạy tới Thần Long Sơn Trang, sáng nay lão ăn mày nhận được bồ câu đưa thư, La Nhất Đao quả nhiên không phụ sự ủy thác, đao chém Trường Giang Tứ Giao.” Ông ta cười nói: “Đây cũng là cơ hội để y báo đáp Phương Ngọc Thành.”

Phương Thất cảm kích nhìn Hiên Viên Hoằng, y không ngờ rằng Hiên Viên Hoằng lại có thể suy nghĩ chu đáo như thế. Nếu như không phải để La Nhất Đao tới, sợ rằng già trẻ của Thần Long Sơn Trang… hậu quả không dám nghĩ tới nữa.

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Cho nên ngươi cũng không cần lấy nó uy hiếp Phương Thất, đương nhiên lão ăn mày đã nói rồi, Phương Thất cũng tuyệt đối sẽ không cản ngươi.”

Sở Anh Bố thở phào, y yên tâm trở lại, đột nhiên lại nhíu mày, Nếu không ai ngăn cản mình, thì vì sao Hiên Viên Hoằng lại nói mình không đi khỏi chỗ này được?

Sở Anh Bố nói: “Vậy còn ai có thể ngăn cản ta?”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười không nói.

Đột nhiên sau lưng có một giọng nói: “Ta!”

Người lên tiếng không ngờ lại là Bạch Thắng Thiên từ lúc vào phòng ngay một lời cũng không nói.

Không ai ngờ rằng, y lại có thể đột ngột phát ra một từ làm tất cả mọi người phải kinh ngạc như thế, nếu như không phải là y lên tiếng, người ta còn thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của hắn.

Nhưng câu này đúng là do y nói ra, âm thanh tuy không lớn, nhưng mỗi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng Hiên Viên Hoằng lại vẫn mỉm cười, tựa hồ không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Sở Anh Bố giật mình xoay người lại, kinh ngạc nhìn Bạch Thắng Thiên, nhìn y từ trên xuống dưới mấy lượt, không khỏi cười khùng khục: “Ngươi... người… ngươi điên à?” Y nói liền ba chữ ngươi, y thực sự cho rằng người này điên rồi.

Bạch Thắng Thiên mỉm cười nói: “Ta không điên, nhưng ngươi đúng là điên rồi!”

Sở Anh Bố đã nhìn ra, Bạch Thắng Thiên tuyệt đối không đùa với mình, y nhíu mày nói: “Vì sao?”

Bạch Thắng Thiên đưa tay vào trong lòng, chậm rãi móc ra một thứ, nói: “Bởi vì cái này!”

Sở Anh Bố tức thì ngẩn ra, trong tay Bạch Thắng Thiên cầm, không ngờ là một tấm kim bài lớn chừng bàn tay, điêu khắc tinh xảo, ở giữa khắc một chữ ‘bộ’.

Ánh mặt trời từ ngoài phòng chiếu vào, kim bài lấp lánh ánh vàng, Sở Anh Bố toàn thân không ngừng run rẩy.

Y không sợ Bạch Thắng Thiên, cũng không phải sợ kim bài trong tay Bạch Thắng Thiên, y đột nhiên nghĩ tới hai mươi vạn đại quân mình khổ tâm gây dựng, khó khắn làm mới mượn được, nghĩ tới Gia Dục Quân đêm nay sắp chiếm lấy.

Lòng Sở Anh Bố tức thì trầm xuống, một luồng hơi lạnh từ trong lòng bốc lên, chớp mắt lan tỏa khắp người.

Đau đớn không gì hơn cõi lòng chết, câu nói này có ý là bi ai lớn nhất của một con người, chính là toàn bộ hi vọng của mình đã bị dập tắt.

Đây không chỉ là bi ai, thậm chí là tuyệt vọng. Từ nụ cười thong dong vững vàng trên khuôn mặt của Bạch Thắng Thiên, Sở Anh Bố tựa hồ đã nhìn ra điều gì đó.

Khối kim bài này đại biểu cho cái gì, Sở Anh Bố không phải là không biết, nhưng hiện giờ mới biết có phải là đã hơi muộn rồi không?

Sở Anh Bố cắn răng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạch Thắng Thiên mỉm cười, bỏ kim bài vào trong lòng, cố làm ra vẻ kinh hãi nói: “Ta là Bạch Thắng Thiên đây, sao ngươi không nhận ra ta nữa?”

Sở Anh Bố nghiến răng ken két, thở hồn hển nói: “Làm sao ngươi có khối kim bài này?”

Bạch Thắng Thiên mỉm cười: “Ngươi muốn biết à?”

Sở Anh Bố tức giận quát: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạch Thắng Thiên cười nhạt nói: “Ta chính là Bạch Thắng Thiên, Bạch trong hắc bạch, Thắng trong thắng lợi, Thiên trong thiên địa. Bất quá ta còn có một cái tên và thân phận khác mà người ngoài không biết, ngươi hiểu chưa?”

Sở Anh Bố nghiến răng nói: “Một cái tên khác của ngươi là gì?”

Bạch Thắng Thiên cười cười, nhìn Sở Anh Bố, thở dài nói: “Một cái tên khác của ta là Triệu Vũ Anh.”

Sở Anh Bố cười khổ, giống như đang cười nhạo bản thân, nói: “Thì ra ngươi chính là hình bộ tổng đốc Triệu Vũ Anh?”

Bạch Thắng Thiên gật đầu nói : “Cuối cùng ngươi cũng nói đúng rồi.”

Sở Anh Bố đột nhiên cười lạnh: “Được! Ta mặc kệ người là ai! Ta khuyên ngươi hiện giờ thừa cơ đầu hàng sớm ta vẫn sẽ đối đãi với ngươi như trước, sau này chiếm được giang sơn, sẽ không thiếu quan cao hậu lộc cho ngươi, so với làm chó săn cho hình bộ còn lớn hơn.”

Bạch Thắng Thiên thở dài, cười khổ nói: “Ta thực sự không hiểu được, hiện giờ sao ngươi còn có thể nằm mơ như vậy?”

Sở Anh Bố siết chặt nắm đấm, toàn thân không kìm được lại bắt đầu run rảy, y đã có thể xác định, toàn bộ đã xong cả rồi.

Bạch Thắng Thiên lạnh nhạt nói: “Ba mươi tên gọi là cao thủ ngươi phái tới Gia Dục Quan đã gặp phải loạn tiễn ở hẻm núi Bạch Đà toàn bộ trận vong rồi, ta đảm bảo tuyệt không có kẻ nào sống sót.”

Sở Anh Bố siết chặt song quyền toàn thân run lên, nhìn Bạch Thắng Thiên, không nói nổi một câu.

Bạch Thắng Thiên mỉm cười nói: “Phải rồi, quên nói với người, một vạn đại quân lén lút lẻn vào phía tây bắc Gia Dục Quan hạ trại ngoài ba mươi dặm, đã bị Lý tướng quân điều đồng năm vạn quân vây lấy trùng trùng, đánh không còn manh giáp .” Y nhìn Sở Anh Bố đầy thâm sâu, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên hàn quang như lưỡi đao, lạnh lùng nói từng chữ: “Kẻ phạm vào biên cương của ta, giết!”

Sở Anh Bố thiếu chút nữa ngẹt thờ, cơ hồ không đứng vững nữa, cắn chặt lấy răng, siết chặt trường kiếm, lạnh lùng nhìn Bạch Thắng Thiên nói: “Khi đó ngươi gia nhập Mãnh Hổ Thần Ưng đường của ta chính là vì điều này?”

Bạch Thắng Thiên gật đầu nói: “Đúng thế, triều đình có được mật báo, biết các ngươi có ý đồ mưu phản, cho nên ta liền tới.”

Sở Anh Bố cười lạnh nói: “Được! Được lắm! Có phải hiện giờ ngươi đã chuẩn bị bắt ta?”

Bạch Thắng Thiên lắc đầu nói: “Ta không bắt ngươi.”

Sở Anh Bố sửng sốt, trong mắt lại thoáng qua một tia hi vọng.

Bạch Thắng Thiên bình thản nói: “Bất quá khi chúng ta vừa mới tới nơi này, thì ta đã điều động hai nghìn nhân mã, hiện giờ sợ là sào huyệt của ngươi đã bị chiếm rồi.”

Sở Anh Bố lại ngẩn ra.

Đột nhiên truyền tới mấy tiếng nổ nối liền nhau, trong chớp mắt trời đất rung chuyển, căn phòng bị chấn động khe khẽ lắc lư, nóc phòng không ngừng có bụi đất rơi xuống, mọi người kinh hãi, Hiên Viên Hoằng vẫn mỉm cười ngồi ở trên giường, không chút kinh hoàng nào.

Bạch Thắng Thiên mỉm cười nói: “Không cần phải lo lắng, đây chỉ là ta tập trung chút thuốc nổ, phá hủy sào huyệt của ngươi mà thôi.”

Sở Anh Bố từ từ cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, thoáng chốc, y lại từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ dội nhìn Bạch Thắng Thiên, nắm chặt trường kiếm trong tay, y đã chuẩn bị liều mạng với Bạch Thắng Thiên!

Bạch Thắng Thiên bình thản nói: “Có phải hiện giờ ngươi chuẩn bị liều mạng với ta không?”

Sở Anh Bố cắn chặt răng, không nói một lời, y đang nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, y biết rằng Bạch Thắng Thiên – Triệu Vũ Anh có thể làm tới hình bộ tổng đốc, một thân võ công tuyệt đối không yếu, nhất là thanh loan đao ở bên hông kia, xuất ra nhanh như ánh chớp, không hề chậm hơn kiếm của mình.

Cao thủ quyết đấu, nhất định phải bình ổn tâm tình, nhẹ nhàng tự nhiên, mới phát huy được một cách bình thường uy lực của võ công. Mà hiện giờ tâm tình của bản thân đã rối loạn, sợ rằng xuất kiếm sẽ bị một đao trí mạng.

Bạch Thắng Thiên mỉm cười nói: “ Ngươi không cần khẩn trương như thế, ta đã nói rồi, ta không bắt ngươi.”

Sở Anh Bố lại ngẩn ra.

Chẳng lẽ Bạch Thắng Thiên lại có thể thả mình? Tội phản nghịch sao Bạch Thắng Thiên dám thả?

Bạch Thắng Thiên lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần hoài nghi, hiện giờ ngươi đã có thể đi được rồi.”

Sở Anh Bố sửng sốt, y không khỏi hoài nghi mình có nghe nhầm hay không, lại ra sức lắc đầu, nhíu mày nhìn Bạch Thắng Thiên.

Bạch Thắng Thiên nói: “Ta nói ngươi có thể đi rồi, đi ngay bây giờ!”

Sở Anh Bố lần này xác định mình không nghe nhầm, y cắn răng, rảo bước đi ra ngoài.

Bạch Thắng Thiên quả nhiên không cản y, cũng không ai cản y.

Sở Anh Bố rảo bước đi ra ngoài, trong lòng y lại nổi lên chút niềm vui và hi vọng, chỉ cần y không chết, thì y nhất định sẽ đông sơn tái khởi!

Sở Anh Bố đi khỏi cửa phòng, đi khỏi mái hiên, đột nhiên cảm thấy sau lưng một cơn ớn lạnh thấu xương ập tới, lòng y đột nhiên trầm xuống, trầm tới cùng cực! Tức thì toàn thân lạnh như băng, lạnh tới mức không thể lạnh hơn.

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đứng ở dưới mái hiên, chính đang nhìn y, đứng bên cạnh còn có Thiết Giáp Kim Cương Triệu Mãnh.

Sở Anh Bố đột nhiên hiểu ra, Hiên Viên Hoằng và Bạch Thắng Thiên vì sao thả mình đi dễ dàng như vậy.

Nếu Hiên Viên Hoằng đã không bị thương thì làm sao Bắc Hải Thần Quân bị thương được? Thì ra tất cả bất quá chỉ làm một vở kịch diễn cho mình xem?

Quan phủ có quy củ của quan phủ, giang hồ có quy củ của giang hồ.

Xuyên Vẫn Thần Tiễn Bạch Thắng thiên – Triệu Anh Vũ lăn lộn trên giang hồ, y đương nhiên hiểu quy củ của giang hồ.

Có Bắc Hải Thần Quân ở đây, ông ta tất nhiên sẽ quản giáo đồ đệ của mình, nếu như ông ta không chịu quản giáo, là tổng bộ hình bộ, Triệu Anh Vũ đương nhiên có chuẩn bị khác, chỉ có điều y không nói ra mà thôi.

Không nói ra không có nghĩa là không có, không nói ra và nói ra khác nhau giữa chúng chỉ có nói và không nói mà thôi.

Sở Anh Bố hoang mang ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, chỉ thấy trên nóc nhà, trên mép tường, bốn phía đều đầy chặt cung tiễn thủ, tên đều đã lên cung, tòa đình viện nho nhỏ này đã bị vây tới nước cũng không chảy lọt, Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn y, không nói một lời.

Sở Anh Bố thê lương nhìn Bắc Hải Thần Quân, quỳ xụp xuống, nghẹn ngào nói: “Sư phụ! Cứu con với!”

Bắc Hải Thần Quân trầm mặc hồi lâu, từ từ nói: “Vừa rồi lời ngươi nói ở trong phòng, đều là thật chứ?”

Sở Anh Bố giật mình, nói: “Người… người vẫn luôn ở bên ngoài?”

Bắc Hải Thần Quân gật đầu, trên mặt không chút biểu tình nào.

Sở Anh Bố đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Y biết khi sư diệt tổ sẽ có hậu quả gì, một tay sắp xếp kế hoạch phần mộ, thiếu chút nữa làm Bắc Hải Thần Quân chết ở bên trong đó. Y biết, mình không còn đường để đi.

Sở Anh Bố chầm chầm rút kiếm ra, cầm kiếm ngang người, kề lên cổ mình, cắn chặt răng, hai tay dùng sức cứa một cái, máu tươi tức thì trào ra, yết hầu đã bị cắt đứt, hắn lặng lẽ ngã xuống.

Kiếm của y xưa nay rất nhanh, khi giết người nhanh, giết mình cũng nhanh như vậy.

Không làm được anh hùng thì phải làm kiêu hùng, nhưng bất kể làm loại nào, đều phải có quyết tâm và dũng khí đối diện với cái chết bất kỳ lúc nào.

Sở Anh Bố có loại quyết tâm này, cũng có loại dũng khí này, cho nên y đã chết.

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Anh Bố trong vũng máu, trong mắt thoáng qua chút đau khổ khó nhận ra.

Đây chính là đồ đệ mình một tay nuôi lớn, hiện giờ đã hồn về tây thiên, Sở Ngọc Mai cũng chết rồi, tất cả đồ đệ của ông ta, không ngờ chẳng còn ai sống nữa, điều này rốt cuộc là vì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play