Gần trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên tòa thạch tháp nhỏ màu trắng, đất trời vạn vật đều trở nên thật yên tĩnh, an bình. .

Đằng xa, những đồi cát mênh mông nhấp nhô liên miên, mây trắng như bông nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, bầu trời xanh thẳm, xanh như dùng nước rửa qua vậy.

Một con kền kền chậm rãi lượn vòng trên cao, đột nhiên phát ra tiếng rúc dài, chớp mắt biến mất không còn tăm tích.

Tháp Liễu Trần.

Ba chữ vô cùng rõ ràng, khắc trên tòa thạch tháp nho nhỏ trắng muốt như trát phấn, tựa hồ nó đã đứng vững ở đây nghìn năm, sớm đã dung hòa với cát vàng xung quanh làm một. Vùng đất khô cằn dưới tháp rõ ràng làm nổi bật sự cô đơn của nó.

Phương Thất ngây ngốc nhìn tòa tháp này, nhìn ba chữ này, vẻ mặt trong thoáng chốc đã biến đổi trăm lượt, nắm chặt lấy vỏ đao đen xì, tay phải siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên, y đột nhiên run lên từng đợt, sắc mặt cũng trở nên cứng đờ.

Phương Thất quay ngoắt người lại, tia sáng trong mắt tựa hồ còn sắc hơn cả lưỡi đao, xa phu và Du Mộng Điệp giật bắn mình, toàn thân phát run. Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp chằm chằm, nói từng chữ một: “Muội nói đại ca của ta đi Thiên Trúc rồi đúng không?”

Du Mộng Điệp ngẩn ra, cắn chặt lấy môi, nhìn Phương Thất một cái, rồi chầm chậm cúi đầu xuống.

Nàng không biết phải nói gì, nên nói gì, tất cả đã ở trước mắt, cái chết của Liễu Trần, lúc này còn ai có thể che dấu được.

Không cần phải nói thêm gì nữa, Phương Thất đã hiểu rồi, cũng đột nhiên hiểu ra vì sao vừa rồi Du Mộng Điệp bỗng tỏ ra khác lạ như vậy. Y chậm chậm xoay người, vành mắt ướt át, trơ như khúc gỗ, từng bước đi tới tòa thạch tháp, bước chân như nặng ngàn cân, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Tháp Liễu Trần, tháp Liễu Trần…” Phương Thất nhẹ nhàng vuôt ve khối đá khắc ba chữ này, phảng phất như đang nắm đôi tay ấm áp của đại ca, thật lâu không chịu buông, y đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu một tiếng bi thương, nước mặt không ngừng tuôn như mưa.

Trưởng huynh như phụ, trước mắt y lại hiện lên cảnh khi bi bô học nói, chập chững tập đi, đôi tay lớn của Phương Ngọc Sơn dẫn y, đôi tay đó không chỉ ấm áp, hơn nữa còn thật an toàn đáng tin cậy.

Đại ca trầm ổn, không hề giống tứ ca tài năng bộc lộ, ấn tượng y cấp cho Phương Thất lúc nhỏ, là cảm giác dựa dẫm giống như phụ thân vậy. Phương Thất có thể làm nũng trong lòng đại ca, cũng có thể cưỡi lên cổ đại ca, khi đó Phương Ngọc Sơn luôn yên tĩnh mỉm cười.

‘Nhất tử xuất gia cửu tổ thăng thiên’, đại ca vì cái nhà này, vì Thần Long sơn trang, đã hi sinh chẳng lẽ còn ít sao? Bản thân mặc dù trong lòng hiểu được, nhưng khi đối diện với đại ca, há chẳng phải cũng mỉa mai châm chọc? Làm đại ca của mình, y vẫn im lặng chấp nhận như trước kia.

Nhưng tòa tháp trước mắt này, tòa thạch tháp nho nhỏ này, chẳng lẽ chính là nơi về cuối cùng của đại ca.

Sau khi đại ca xuất gia, Phương Thất không còn gặp y nữa. Cho tới lần trước tại tòa thành nhỏ ở biên thùy này, sau khi Phương Thất châm chọc mỉa mai, Liễu Trần buồn bã rời đi.

Ly biệt nhất thời, chẳng lẽ thực sự có khả năng là vĩnh biệt.

Phương Thất nhẹ nhàng vuốt ve phiến đá khắc ba chữ ‘tháp Liễu Trần’ này hổi lâu, giống như đang vuốt lên đôi tay gầy gò ấm áp của đại ca. Nước mắt y không kìm được nhỏ xuống như mữa, làm ướt cả tấm áo, ướt cả vùng đất khô cằn phía dưới.

Đại ca mặc dù đã xuất gia, tu hành nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ hết được, nếu y thực sự có thể hoàn toàn buông bỏ được, sao có thể từ xa xôi ngàn dặm tới đây? Rồi bỏ mạng ở nơi này?

Phương Thất chớp mắt ruột gan đứt đoạn, tim như đao cắt, y đột nhiên hận không thể xé xác bản thân! Tất cả những điều này rốt cuộc vì đâu mà ra?”

Du Mộng Điệp chầm chậm đi tới, lặng lẽ đứng đằng sau Phương Thất, vành mắt của nàng đột nhiên nhiên cũng trở nên ướt át.

Nước mắt, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Phương Thất cảm thấy mọi thứ trước mặt mơ hồ, y đột nhiên đấm một phát lên tảng đá, quay người lại gầm lên: “Đại ca vì sao mà chết! Muội nói đi! Muội nói cho ta!”

Du Mộng Điệp run rẩy, nước mắt đột nhiên chảy xuống, cắn chặt lấy môi, nàng cố kìm nước mặt, nghẹn ngào nói: “Thất ca, huynh nghe muội nói đã. Đại sư..”

Phương Thất cười lạnh cắt ngang: “Muội sẽ không nói với ta rằng tòa tháp này chỉ là trò đùa, đại ca ta đã đi ThiênTrúc bái phật cầu kinh rồi chứ!”

Du Mộng Điệp òa một tiếng bật khóc, nức nở nói: “Thất ca, huynh nghe muội nói đã, khi đó huynh mang trọng thương trên mình, cửu công lo cho thương thế của huynh, nên không cho nói với huynh.”

Phương Thất tức thì mắt trợn trừng, giận dữ quát: “Mọi người biết cả rồi, chỉ dấu mỗi mình ta! Rốt cuộc là đại ca của ta hay đại ca của muội! Muội nói đi!”

Du Mộng Điệp nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: “Chính bởi vì là đại ca của huynh, cho nên mới giấu huynh! Đó là sợ thương thế của huynh phát tác, mọi người không phải đều vì muốn tốt cho huynh sao?”

Phương Thất trừng mắt nhìn Du Mộng Điệp, thở ra một hơi, cắn răng nói: “Được! Muội nói làm sao đại ca lại chết?”

Du Mộng Điệp lau nước mắt kể: “Đêm hôm đó cứu huynh về khách sạn rồi, cửu công bảo đại sư nghỉ lại khách sạn, nhưng đại sư nói mình là người xuất gia, phải tìm một gian chùa miếu an thân, nơi đây chỉ có tòa miếu đất này, lúc hoàng hôn đại sư một mình tới đó nghỉ ngơi.”

Phương Thất đột nhiên thấy trái tim đau đớn, đại ca muốn tìm chùa miếu an thân, có phải là do mình mỉa mai chế nhạo y không? Cho nên y mới một mình tới nơi này nghỉ ngơi?

Du Mộng Điệp nghẹn lời: “Không ngờ rằng sáng sớm ngày hôm sau có người đưa tới … đưa tới …” Nàng đột nhiên khóc như mưa, lời nghẹn lại không nói nổi nữa.

Phương Thất cắn răng nói: “Đưa tới cái gì?”

Du Mộng Điệp cắn răng kể: “Đưa tới một cái hộp, bên trong đựng đầu của đại sư.”

Phương Thất mắt trợn trừng nhìn Du Mộng Điệp, vành mắt như sắp toạc ra, hồi lâu sau mới thình lình gào lên một tiếng, phịch một tiếng, ngã thẳng xuống dưới tháp.

Du Mộng Điệp cả kinh, vội vàng đưa tay thăm dò hơi thở của y, Phương Thất đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không còn hơi thở. Du Mộng Điệp tức thì hoa dung thất sắc, vội vàng bóp nhân trung của y, thật lâu Phương Thất mới lờ mờ tỉnh lại, hai mắt trơ ra nhìn mây trôi trên tời, không nói một lời.

Du Mộng Điệp thẫn thờ ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Phương Thất, trong lòng nàng cũng đau xót, bởi vì nàng biết, nỗi đau trong lòng Phương Thất lúc này sâu nhường nào.

Phương Thất ngây dại nhìn bầu trời, trên mặt không có chút biểu cảm nào, hồi lâu sau mới hướng lên trời thẫn thờ hỏi: “Sau này thế nào?”

Du Mộng Điệp cắn môi kể: “Sau này mọi người liền chạy tới đây, miếu sơn thần đã bị đốt ra tro, ở bên trong phát hiện ra mấy cỗ thi thể, mọi người tìm thấy viên xá lợi lưu lại sau khi đại sư bị thiêu, cửu công liền sai người xây một tòa phật tháp ở đây, đem hài cốt mai táng ở bên trong.”

Phuơng Thất trầm mặc hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu cỗ thi thể?”

Du Mộng Điệp nói: “Chín cỗ.”

Phương Thất hỏi: “Nơi này vì sao lại bốc lửa?”

Du Mộng Điệp đáp: “Cửu công đoán là có người phóng hỏa, muốn hủy thi diệt tích.”

Phương Thất hỏi: “Vì sao phải hủy thi diệt tích?”

“….”

Phương Thất cười lạnh: “Đại ca ta võ công tuyệt không dưới tứ ca, sau khi đại ca xuất gia, lòng không còn tạp niệm, võ công sớm đã vào hóa cảnh, há người bình thường có thể giết được?”

“…”

Phương Thất quát lớn: “Rốt cuộc là kẻ nào giết đại ca ta?”

Du Mộng Điệp khẽ thờ dài, nói: “Chính bởi vì không biết, cứu công mới đoán là do người đại sư cực kỳ thân thuộc hoặc không hề đề phòng hạ thủ, cho nên mới phải hủy thi diệt tích.”

Phương Thất cười lạnh: “Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm!”

Du Mộng Điệp than thầm, đột nhiên nhíu mày lại, giật mình nói: “Thất ca, tay… tay của huynh?”

Phương Thất nằm trên mặt đất, chầm chậm quay đầu lại, đột nhiên phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã đen xì, y thử nâng cánh tay lên, đột nhiên tay đã tê dại không có chút càm giác nào.

Du Mộng Điệp nhìn tay Phương Thất, đột nhiên hít một hơi lạnh: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ...”

Trong lòng Phương Thất đầy bi thương, đáp: “Đúng thế, trên tường đá nhất định đã bị hạ độc.”

Du Mộng Điệp cắn chặt hàm răng trắng: “Đám người này thực quá ác độc! Muội nhất định phải đem bọn chúng thiên đao vạn quả!”

Phương Thất cười ha ha mấy tiếng, sắc mặt rõ ràng so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng y bỗng cực kỳ bi ai, đầu từ từ ngẹo ra rồi ngất đi.

Du Mộng Điệp toàn thân toát mồ hôi lạnh, cắn chặt lấy răng, đưa tay ôm lấy Phương Thất, vội vàng đi lên xe ngựa.

Xa phu Trương Tam tỏ ra vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ, vội vàng đưa tay kéo cửa khoang xe ra. Du Mộng Điệp cắn răng đặt Phương Thất vào trong xe, bản thân đang muốn cúi đầu lên xe, khóe miệng Trương Tam phía sau đột nhiên thoáng qua một nụ cười quỷ dị, roi ngựa trong tay điểm ra không một tiếng động, trúng ngay huyệt thần đạo, mệnh môn sau lưng Du Mộng Điệp. Đưa tay khẽ đầy, Du Mộng Điệp không kịp kêu một tiếng, đã ngã dúi vào trong xe. Trương Tam mỉm cười đóng cửa xe lại, nhìn khắp bốn phía, ngồi lên càng xe, giật dây cương, khẽ quát một tiếng, con ngựa già kéo cỗ xe lớn men theo khu tường thành sập xệ tan hoang chạy về hướng tây.

Đường đi rung lắc vô cùng, nhưng xe ngựa càng đi càng nhanh, trong miệng Trương Tam khe khẽ ngâm nga, thoải mái cứ như tắm trong gió xuân tiết thanh minh.

Y đúng là cực kỳ thoải mái, bất kể là ai có thể một lượt bắt cả Du Mộng Điệp và Phương Thất, đều là một chuyện không hề đơn giản đủ cho người ta vui mừng.

Trên con đường ngoài khu thành đất đột nhiên xuất hiện hai người ăn mày một già một trẻ, cứ như là đột nhiên từ dưới đất chui lên vậy, trong tay mỗi người cầm một cái bát vỡ, tay chống một cây gậy gỗ, vô cùng tội ghiệp đi tới trước xe ngựa.

Khuôn mặt sần sùi đen nhẻm của Trương Tam biến đổi, nhưng vẫn ngâm nga khúc hát, bộ dạng thành thực hiền hòa, muốn đi vòng qua bên.

Đường chỉ rộng đủ một xe, hai người ăn mày lại cứ run run rẩy rẩy đi ở chính giữa đường, giống như đã đói mấy ngày không có cơm ăn vậy, nhìn xe ngựa đi tới, hai người đột nhiên lánh qua hai bên đường, ngẩng đầu hết sức tội nghiệp nhìn Trương Tam trên xe ngựa.

Trương Tam nhíu mày, roi ngựa giơ lên, khẽ quất vào không trung, con ngựa già kéo xe đột nhiên chạy như phát cuồng, trong chớp mắt nhấn chìm hai người ăn máy trong bụi đất bên đường.

Xe ngựa trong chớp mắt đã chạy qua, Trương Tam khẽ thở phảo một tiếng, trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc y, y không ngừng ngâm nga khúc hát. Ngay đúng lúc này, y đột nhiên cảm thấy có người nhè nhẹ gõ hai cái lên đỉnh đầu mình.

Trương Tam nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, tên tiểu khất cái vừa rồi đứng ở bên đường đang đứng trên đỉnh khoang xe cười hì hì, một tay vẫn cần cái bát vỡ, một tay dùng gậy gỗ khua lên trên đâu mình. Trương Tam giật bắt mình, dáng vẻ vốn ngây ngô thật thà đột nhiên biến đổi, người lướt tới phía trước như chớp, trong lúc cấp bách phất tay lại, bảy chiếc thấu cốt đinh như tia chớp bắt vào tiểu khất cái trên nóc khoang xe.

Xe ngựa chạy như bay, mặt đường mấp mô lỗ chỗ, tên tiểu khất cái lại đứng vững như trên đất bằng vậy. Bảy chiếc thấu cốt đinh lóe hàn quang màu lam như tia chớp bắn tới trên người hắn, tiểu khất cái đột nhiên vung cái bát vỡ ở tay trái lên, sau một hồi loang choang, chiếc thấu cốt đinh nhanh như chớp kia không ngờ lại bị y thu vào bên trong cái bát vỡ.

Xa phu như mũi tên lướt qua đầu ngựa, vừa mới tung người bốc lên, tiểu khất cái đã giơ cái bát vỡ trong tay, thấu cốt đinh trong cái bát bắn xẹt về phía xa phu, Trương Tam phịch một tiếng ngã nhào lên mặt đất, xe ngựa đã như một trận gió chạy qua trên người y.

Tiểu khất cái tung người rơi xuống chỗ đánh xe, khẽ thở phào một tiếng, con ngựa già đã chạy tới thở hồng hộc, mũi không ngừng phát ra tiếng phì phò.

Trương Tam sắc mặt xám xanh, khóe miệng chảy ra một vệt máu tanh hôi, con ngươi đã tản đi.

Tiểu khất cái mỉm cười hỏi: “Trình trưởng lão, y là ai thế?”

Lão ăn mày cười đáp: “Trên giang hồ có một tên độc hành đạo giỏi dùng thấu cốt đinh, họ Trương tên Ảnh, người ta gọi là Hắc Phong Đạo, đêm thường ghé thăm nhà giàu, cướp đi vô số hoàng kim châu báu, vị này hẳn là Hắc Phong Đạo Trương Ảnh rồi.”

Tiểu khất cái cười hì hì: “Hắc Phong Đạo Trương Ảnh à, ta tưởng rằng hắn chỉ có bóng, không ngờ cũng có hình!”

Lão khiếu hóa mỉm cười nói: “Vào trong tay Thường Ưng Thường trưởng lão thì cái bóng có nhỏ hơn cũng bị ông ấy tìm ra người.” . .

Tiểu khất cái cười hì hì: “Trình Truy Nguyệt Trình trưởng lão há chẳng phải cũng có thể bắt được trên trộm nhép này?”

Hai người nhìn nhau cười lớn, Trình trưởng lão nghiêm mặt nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh về khách sạn thôi, cứu người quan trọng không thể chậm chế.”

Thường Ưng gật đầu đồng ý, nhảy lên xe ngựa, quay đầu xe lại, khẽ quất roi, xe ngựa chạy nhanh vào trong thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play