Thanh y nhân lạnh lùng nói: “Đế vương vốn không phân biệt, chúng ta vì sao không thể mưu cầu?”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Các ngươi nói rất đúng, nhưng ngươi cũng phải ước chừng xem bản thân có bao nhiêu cân lượng!”
Thanh y nhân cười lạnh một tràng, nhìn chằm chằm Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta vốn cho rằng ngươi là một nhân tài, không ngờ là kẻ ít học, xem ra ta nhìn nhầm rồi.”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Ta chẳng đọc được mấy quyển sách, nếu không ngại ngươi nói nghe thử xem.”
Thanh y nhân hít sâu một hơi, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra một vẻ khác thường, cứ như niềm vui khi nhìn thấy mặt trời mọc lên vậy, mỉm cười nói: “Ngày xưa Hán cao tổ Lưu Bang nổi lên trong ngõ hẻm, Hàn Thục đế Lưu Bị bện giày kiếm sống, Tống thái tổ Triệu Khuông Dẫn tay cầm Bàn Long côn hành tầu giang hồ, Minh thái tổ Chu Nguyên Chương xuất thân hòa thượng, phát tích từ Minh giáo, mấy vị này đều là những nhân vật không ai sánh bằng. Nhưng vị nào có điều kiện hơn chúng ta hiện giờ.
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày, hơi gật gù, lẩm bẩm nói: “Hình như có chút đạo lý… nhưng mà chỉ bằng vào mấy người các ngươi…” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Thanh y nhân cười lạnh mấy tiếng, thong thả nói: “Làm sao ngươi biết chúng ta chỉ có mấy người?”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Ta chỉ biết các ngươi hiện giờ an phận một góc, còn chỉ có thể làm những chuyện lén lút không thể nói ra ngoài, chỉ như thế mà thôi.”
Thanh y nhân lạnh lùng nói: “Không ngại nói cho ngươi biết, trừ Thần Long sơn trang ra thì võ lâm tứ đại thế gia đều đã nằm ở trong tay ta. Ngày lấy được Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Không Động, Hoàng Sơn chỉ là sớm muộn, thống nhất giang hồ cũng chỉ trong sớm tối thôi.”
Nam Cung Khiếu Không cười cười: “Chẳng lẽ trong mấy phải Thiếu Lâm, Không Động, Võ Đang cũng đã có người của ngươi?”
Thanh y nhân chỉ cười không đáp.
Nam Cung Khiếu Không than: “Ngươi nói những điều này thì ta cũng tin, có điều Cái Bang chính là bang lớn nhất thiên hạ, Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng tuy không để ý tới chuyện đời, nhưng bang chủ hiện nhiệm Bắc Hải Vũ cũng là cao thủ hiếm có, há có thể để các ngươi làm bừa?”
Thanh y nhân khẽ mỉm cười: “Điều này thì ngươi không cần hỏi nữa, nếu như ngươi chịu gia nhập mãnh hồ thần ưng đường, ngày sau nhất thống giang hồ, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Nam Cung Khiếu Không gật gù lầm bẩm: “Mãnh hồ thần ưng đường… cái tên này đúng là không tệ.”
Thanh y nhân hỏi: “Ngươi có đồng ý hay không?”
Nam Cung Khiếu Không trầm tư nói: “Đây đúng là chuyện làm người ta động lòng… nhưng ta còn một chuyện không hiểu lắm.”
Thanh y nhân hỏi: “Chuyện gì?”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ngươi hẳn là phải biết, nếu muốn làm đại sự kiểu này, tự nhiên không thể thiếu quân đội được, ngươi chừng như cũng không ngốc tới mức để mấy người giang hồ đi cứng chọi cứng với trăm vạn hùng binh của triều đình chứ?”
Thanh y nhân cười nói: “Đương nhiên là không, bất quá ta có thể để ngươi làm soái, suất lĩnh một nhánh quân đội đi đấu với bọn chúng.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ồ, điều này được đấy, có điều quân đội ở đâu mà ra?”
Thanh y nhân cười cười nói: “Ngươi có biết đây là nơi nào không?”
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày, cười khổ nói: “Nơi đây bất quá chỉ là một trấn nhỏ ở biên thùy mà thôi.”
Thanh y nhân gật đầu, nhìn Nam Cung Khiếu Không nói: “Trả lời đúng rồi, vậy ngươi nghĩ thế nào về biên thùy?”
Nam Cung Khiếu Không thầm hít một hơi khí lạnh, hắn đột nhiên hiểu ra, biên thùy chính là của thập lục quốc Tây Vực, nếu Sở Anh Bố liên hợp được binh lực của mười sáu nước Tây Vực, muốn thành công cũng chẳng phải là không có khả năng.
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, rồi lại lắc đầu, cười khổi nói: “Ta vẫn còn một điều không hiểu.”
Thanh y nhân: “Ngươi nói xem.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ta nghe nói ngươi tích trữ không ít bạc ở nơi này, bất quá nếu muốn phát động một đơn vị quân đội khổng lồ như thế, sợ rằng cũng chỉ là muối bỏ biển, huống chi nếu không có lợi ích, ngươi làm sao nói Tây Vực thập lục quốc xuất binh được?”
Thanh y nhân gật đầu, mỉm cười nói: “Không sai, nếu như chỉ bằng chút bạc còm đó, thì ta ngay cả nghĩ cũng không dám.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Chẳng lẽ ngươi còn có chỗ bạc khác?”
Thanh y nhân mỉm cười: “Ngươi có biết nơi này là đâu không?”
Nam Cung Khiếu Không cười đáp: “Vấn đề này hình như vừa rồi ngươi đã hỏi một lần rồi.”
Thanh y nhân mỉm cười: “Đúng rồi, có điều vừa rồi ngươi không trả lời chính xác hoàn toàn.”
Nam Cung Khiếu Không nhíu mày nói: “Là sao?”
Thanh y nhân nói: “Nơi này không chỉ là tiểu trấn ở biên thùy, mà còn là con đường ắt phải qua thông thương giữa thương nhân các nước Tây Vực và Trung Nguyên.”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Điều này thì có liên quan gì?”
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Ngươi đã từng nghe nói tới, cách không xa con đường cổ xưa này, trước đây có một quốc gia cực kỳ phồn vinh thịnh vương, gọi là nước Lâu Lan?”
Nam Cung Khiếu Không đáp: “Đã nghe tới rồi.”
Thanh y nhân nói tiếp: “Nước Lâu Lan sau này đột nhiên biến mất một cách thần bí, ngươi có biết là vì sao không?”
Nam Cung Khiếu Không cau mày: “Không biết.”
Thanh y nhân cười nói: “Kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ bất quá là bởi vì một trận bão cát cực kỳ lớn, cả cổ quốc Lâu Lan trong một đêm đã bị chôn lấp dưới cát vàng mênh mông. Cùng bị chôn vùi đương nhiên còn có tài bảo đếm không xuể.” Y cười cười, thong thả nói: “Điều ta nói là tất cả bảo tàng của cổ quốc Lâu Lan giàu có nhất Tây Vực khi đó đều bị chôn vùi dưới cát vàng. Hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Nam Cung Khiếu Không giật mình, lắc đầu nói: “Ta không tin là có cơn bão lớn như vậy!”
Thanh y nhân nói: “Ngươi không tin là có cơn bão lớn như vậy, hay là không tin ta đã tìm được bảo tàng?”
Nam Cung Khiếu Không ngẩn người, hồi lâu mới chậm chậm gật đầu nói: “Hiện giờ cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao ngươi muốn ở cái nơi rách nát này.”
Thanh y nhân gật đầu, mỉm cười nói: “Ngươi đúng là không phải kẻ ngốc.”
Nam Cung Khiếu Không thở hắt ra một hơi, từ tốn nói: “Nhưng ta vẫn khuyên ngươi cứ thành thực làm một tài chủ mà thôi, thù nên báo đã báo rồi, dã tâm của một con người nếu như bành trướng, kết quả sẽ rất thảm. Hơn nữa chuyện này mà làm không tốt là phải bị tru di cửu tộc đó, có khi còn phải tru di thập tộc.”
Thanh y nhân đột nhiên cười phá lên, rất lâu sau mới ngừng cười, thở dài nói: “Hiện giờ ta vốn chính là cô gia quả nhân, lấy đầu ra thập tộc mà diệt.”
Nam Cung Khiếu Không ngẩn người, cười khổ nói: “Hình như đúng là như thế thật.”
Thanh y nhân hừ lạnh: “Hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Nam Cung Khiếu Không than: “Cũng hiểu được ít nhiều rồi.”
Thanh y nhân hỏi: “Ngươi có đồng ý hay không?”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Ta biết nhiều bí mật như vậy, nếu như không đồng ý, hôm nay không chết không được rồi, có phải thế không?”
Thanh y nhân lạnh lùng: “Nói đúng đó.”
Nam Cung Khiếu Không thở ra một hơi dài, ngẩng đầu trầm mặc một lúc, chầm chậm nói: “Ta nghe nói năm xưa Tào Tháo kiêu hùng một thời cũng cởi trói cho Trương Liêu, nên Trương Liêu mới đi theo ông ta, có chuyện này không?”
Thanh y nhân nhìn Đạm Thai Thiên Khánh, Đạm Thai Thiên Khánh chỉ cười không nói.
Nam Cung Khiếu Không nói: “Cho dù là Trương Phi, cũng tự mình đi bái phỏng Nghiêm Nhan, Nghiêm Nhan mới thực lòng hàng phục. Ngươi trói ta như thế này, cho dù hiện giờ ta đồng ý, thì đêm đến ngươi có ngủ được không?”
Thanh y nhân cười lạnh nói: “Ta thả ngươi ra, thì ngươi có gia nhập mãnh hổ thần ưng đường của ta không?”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười: “Nói không chừng, nhưng phải xem ngươi có thành ý không đã.”
Thanh y nhân nói: “Thế nào mới coi là có thành ý?”
Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Nếu ta là ngươi, ít nhất ngươi cũng phải thả ta ra trước, giải huyệt đạo cho ta, mời ta ngồi xuống thoải mái, sau đó mang một chén trà thơm lên, sau đó chúng ta hãy thương lượng cũng không muộn.”
Thanh y nhân cười lạnh: “Nếu ta không thả thì sao?”
Nam Cung Khiếu Không lạnh nhạt nói: “Đại trượng phu có thể giết không thể chịu nhục, nếu ngươi không đồng ý, thì cứ đốt than ở trong cột đồng lên là xong.”
Đạm Thai Thiên Khánh đột nhiên cười lạnh nói: “Vậy thì đốt than lên, ta xem xem rốt cuộc ngươi có chịu hay không!”
Nam Cung Khiếu Không thở dài nói: “Tốt lắm! Đạm Thai huynh, hôm nay bắt đầu từ câu nói này, giao tình mấy đời hai nhà chúng ta coi như xong. Sau này nếu như còn có thể gặp mặt, chúng ta nếu không phải là người xa lại thì là kẻ thù.”
Đạm Thai Thiên Khánh cười lạnh: “Điều này thì ta không quan tâm, chúng ta cũng không thể gặp lại nhau nữa, vì lát sau đây ngươi sẽ biến thành tro tàn.”
Nam Cung Khiếu Không trầm mặc, rồi chầm chậm gật đầu.
Thanh y nhân đột nhiên cười cười, móc từ trong lòng ra một cái bình nhỏ màu lục, đưa tay bóp hai bên hàm Nam Cung Khiếu Không, rút nắm bình ra, đem vật trong bình dốc hết vào miệng hắn, rồi nhè nhẹ nâng chằm hắn lên, Nam Cung Khiếu Không cảm thấy như có một còn sâu ngọ ngoạy từ yết hầu của mình chui vào, sắc mặt hắn tái đi, trên trán rịn ra mồ hôi lấm tấm.
Thanh y nhân vận chỉ như gió, giải khai huyệt đạo của Nam Cung Khiếu Không như ánh chớp, mìm cười nói: “Thả hắn ra!”
Bốn tên hắc y che mặt khoanh tay đứng nghiêm lập tức mở vòng sắt trói Nam Cung Khiếu Không. Thanh y nhân chỉ một chiếc ghế, nói: “Mời ngồi.”
Nam Cung Khiếu Không khẽ thở dài một tiếng, xoa cổ tay bị tê, chậm rãi đi tới trước chiếc ghế, ngây ngốc ngồi xuống.
Thanh y nhân khoát tay, bốn tên hắc y nhân lặng lẽ rút đi.
Thanh y nhân và Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười ngồi xuống, thanh y nhân nói: “Hiện giờ ta đã thả ngươi ra rồi, cũng giải huyệt đạo cho ngươi rồi.”
Nam Cung Khiếu Không lầm bẩm nói: “Nhưng vừa rồi ta không đói.”
Thanh y nhân nói: “Ta biết ngươi không đói, ta cho ngươi ăn cũng chẳng phải là thức ăn, bất quá nó lại trân quý hơn bất kỳ loại thức ăn nào, thật đó, ta tuyệt không lừa ngươi đâu!”
Nam Cung Khiếu Không nói: “Ồ? Ta đúng là may mắn, chẳng lẽ là thuốc trường sinh bất lão ?”
Thanh y nhân cười ha hả: “Không ngờ Nam Cung huynh còn hài hước như thế, bất quá trên đời này hình như cũng chẳng có thuốc trường sinh bất lão gì.”
Nam Cung Khiếu Không than thở: “Vậy chẳng lẽ là cổ độc của Miêu Cương?”
Thanh y nhân gật đầu nói: “Nam Cung huynh quả nhiên là có kiến thức! Bất quá đây không phải là cổ độc bình thường, chiêu đãi người như Nam Cung huynh, đương nhiên phải dùng loại tốt nhất.”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Có thể tốt tới mức nào?” Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "
Thanh y nhân thản nhiên nói: “Đao kiếm, độc dược đều phân chia tốt xấu, cổ đương nhiên cũng như thế, ví như nói Ngô Công cổ của Miêu Cương Bách Độc Lão Nhân, thiên hạ tuyệt không có thứ gì tốt hơn nữa.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu, lẩm bẩm nói: “Ta hiểu rồi.”
Thanh y nhân mỉm cười: “Bất quá ở chỗ ta có giải dược, Nam Cung huynh yên lòng được rồi.”
Nam Cung Khiếu Không gật đầu nói: “Ta rất yên tâm.”
Thanh y nhân mỉm cười nói: “Nam Cung huynh hiện giờ đã đồng ý gia nhập mãnh hổ thần ưng đường rồi chứ?”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ nói: “Ngươi cho ta loại cổ độc tốt như thế, ta còn không đồng ý nữa, há chẳng phải là thằng ngốc!”
Thanh y nhân cười lớn: “Tốt tốt tốt! Nam Cung huynh quả nhiên là người thông minh, hiện giờ chúng ta uống một chén, mang rượu lên!”
Một tên hắc y che mặt đột nhiên từ một cánh cửa ngầm đi ra, hai tay bưng một cái khay sơn son thiếp vàng, bên trên đặt một bầu rượu, ba chén rượu bằng bạc, trong chén đã rót đầy rượu.
Nam Cung Khiếu Không cười nói: “Xem ra tất cả đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Thanh y nhân cười nói: “Chúng ta biết Nam Cung huynh nhất định sẽ đồng ý mà, mời!”
Nam Cung Khiếu Không cười khổ đứng dậy, đưa tay cầm lấy một chén rượu, thanh y nhân và Đạm Thai Thiên Khánh mỉm cười, một người tự lấy một chén, ba người khẽ chạm cốc, Nam Cung Khiếu Không ngửa cổ, dốc cả chén rượu xuống. Thanh y nhân và Đạm Thai Thiên Khánh nhìn nhau cười, nâng chén rượu lên, ngửa cổ đang muốn uống xuống thì một đạo nhận quang đột nhiên lóe lên, chén rượu trong tay Nam Cung Khiếu Không nhanh như chớp đánh về huyệt cự khuyết trước ngực Đạm Thai Thiên Khánh, tay trái hóa chưởng thành kiếm, đâm thẳng vào yết hầu thanh y nhân, chén bạc và tay trái gần như đồng thời xuất thủ, nhanh như điện chớp, khoảng cách gần như thế thanh y nhân và Đạm Thai Thiên Khánh không thể né tránh được!
Ngay lúc Nam Cung Khiếu Không xuất thủ, cái khay sơn son thiếp vàng trong tay tên hắc ý che mặt bên cạnh đột nhiên vung ra, thình lình đánh vào mặt Đạm Thái Thiên Khánh, sau khi chiếc khay ném ra, tên hắc y mặt hai tay ném ra, vô số mảnh ám khí tươi màu rực rỡ hình cánh hoa đào nhẹ nhàng vô thanh vô tức đánh về phía Đạm Thai Thiên Khánh và thanh y nhân, toàn thân hai người đã bị ám khí màu phấn hồng bao phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT