-Em ra xe trước đi.- Anh ôn tồn nói khi thấy nó vẫn giữ nguyên thái độ kì lạ từ trưa, cứ như thể nó đã gặp ma vậy. Nó không nghe lời anh, hai tay vẫn ôm chặt tới nỗi tay áo sơ mi của anh nhăn nhúm lại.- Đừng cãi lời tôi, cô bé à.- Anh xoa đầu nó một tẹo rồi đẩy nó vào trong xe.

-Anh đi đâu vậy?- Nó chụp ngay lấy tay anh khi thấy anh không định vào xe.

-Tôi có chút việc.- Anh nhẹ gỡ từng ngón tay nó ra, cầm chặt chúng một chút rồi thả ra.

Khi thấy anh đã đi khuất, nó mới quay lại ngồi bình thường.

Hôm nay anh cử xử hơi khác lạ, dịu dàng hơn, quan tâm hơn với nó.

"Cốc...cốc..." Có tiếng gõ cửa ô tô.

Nó với tay hạ cửa kính xuống.

Là gã, nụ cười vẫn nở trên môi.

Gương mặt nó hoàn toàn biến sắc, vội vàng cho kéo cửa kính lên nhưng không kịp, gã đã nắm chặt lấy bàn tay nó.

-Buông ra.- Nó nói, cố giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn của gã.- Chú Lương, giúp cháu.- Nó cầu cứu chú tài xế.

-Phiền cậu buông tay ra.- Tài xế Lương đã quay lại nhìn từ lúc nãy nhưng gã vẫn không nghe, tay như nắm chặt hơn.

-Buông ra.- Nó lặp lại lần nữa.- Anh điên à?

-Phải, tôi đang điên lên vì em đây.- Gã cười.

-Cậu bỏ tay ra ngay, tôi không muốn phải dùng vũ lực đâu.- Tài xế Lương nói.

-Không phải chuyện của ông.- Gã đáp trả lời đe dọa bằng thái độ vô tâm.

-Được rồi.- Nó thở dài.- Anh buông tôi ra đi, tôi nói anh nghe cái này.- Nó nói, giọng bí ẩn.

-Được thôi.- Gã cười tít mắt, thả tay nó ra. Nó ngồi sát lại cửa xe, đôi môi nở nụ cười giá băng nhưng phải thừa nhận là vẫn rất đẹp. Nụ cười đó bỗng khiến gã xao xuyến, tim đập một cái "thịch".- Em muốn nói gì?- Gã cúi đầu xuống sao cho gương mặt hai đứa gần bằng nhau, cố giữ bình tĩnh trước nụ cười kia.

Nó không ngần ngại, vung tay tát thẳng vào mặt gã, rồi ngay lập tức nhấn nút kéo cửa kính lên.

*

Gã đứng hình.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

-Ha ha ha ha...- Gã cười, cười sằng sặc. Lần đầu tiên có đứa con gái làm thế với gã. Tát gã đấy nhá? Ban đầu gã chỉ tính giỡn thôi, ai ngờ đâu lại thú vị thế này chứ. Không ngờ cái cô bé nhỏ bé này mà cũng mạnh mẽ ra phết.

Gã gõ vào cửa kính mấy lần, thu hút sự chú ý của nó. Gửi cho nó nụ hôn gió, gã bỏ đi mất.

-Chú Lương này.

-Vâng, thưa cô.

-Chú đừng nói với anh ấy nhé.

-Tôi nghĩ là nên nói cho cậu chủ biết thì tốt hơn.

-Cháu xin chú đấy, nếu cần cháu sẽ tự nói nhưng tạm thời chú đừng nói về việc này với anh ấy nhé.

Tài xế Lương suy nghĩ một chút rồi nói:

-Được rồi, tôi hiểu, thưa cô.

-Cảm ơn chú.

*

-Chuyện gì thế này? Cậu chủ thiếu gia lại hạ cố đi tìm tôi sao?- Hắn nói mỉa mai.

-Trưa nay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?

-Sao lại hỏi tôi?

-Trưa nay, tôi đã thấy cậu ở bãi cỏ. Cho tôi biết đi, đã có chuyện gì hả?

-Tự đi mà hỏi cô ấy.

-Vì tôi biết cô ấy không muốn nhớ lại nên mới không hỏi.

-Sao tử tế thế?- Hắn đứng tựa vào tường, khoanh hai tay lại một cách thoải mái.- Tôi nghĩ anh có nhiều cách để buộc cô ấy nói cơ mà, như cách anh bắt cô ấy tránh né tôi đấy.

-Đó là hai chuyện khác nhau.

-Nhưng lòng ích kỉ của anh thì chỉ một thôi.- Hắn nói.

-Nếu cậu không muốn nói tôi cũng chẳng ép. Vậy đi.- Anh nhún vai.

-Tôi khuyên anh một câu nhé.

-Gì?

-An rất thu hút người khác đấy, dù cô ấy có lạnh lùng hay tiếp xúc với bất kì ai thì thật sự, cô ấy rất quyến rũ.

-Điều đó không cần cậu nói tôi cũng biết.

*

-Em mặc bộ váy tôi đã sai người mang tới phòng đi.- Anh ngồi im lặng cho tới khi xe chuyển bánh vào sân biệt thự rộng rãi.

-Có chuyện gì sao?

-Tối nay em sẽ đi dự tiệc với tôi.

-Tiệc?

-Phải, tiệc mừng công ty Thiên Nhã.

-Thiên Nhã?

-Một công ty quản lí nổi tiếng trong giới showbiz, sắp tới công ty tôi sẽ hợp tác với họ, tôi cần em đi theo.

-Tại sao?

-Trang trí.- Anh trả lời gọn lọn.

-Vâng.- Nó gật.

*

Nó nhìn vào gương, không dám tin đây là nó sau 3 tiếng lại thay đổi đến thế. Mái tóc đen được uốn xoăn bồng bềnh, tô điểm gương mặt với đôi môi màu đào, váy màu trắng dài quá đầu gối bồng bềnh, trang sức đính kim cương lấp lánh.

-Được lắm.- Anh nói.

Nó nhìn anh. Hôm nay anh mặc bộ vét màu trắng tinh khôi. Trông anh thật lịch lãm.

-Đi nào.- Anh cầm tay nó kéo đi nhưng đôi giày cao gót khiến nó thấy vướng.- Được rồi.- Anh thở dài rồi bế nó lên.

-Ơ, em tự đi được mà.

-Yên nào, tôi không muốn bị trễ giờ, em hiểu không?

-Vâng.

*

Địa điểm tổ chức là một khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Chiến Thần, tập đoàn của gia đình anh. Nó như thể nàng Lọ Lem bước tới tòa lâu đài xa hoa, hoàn toàn lạ lẫm. Nó biết gia thế nhà anh giàu có, quyền lực cỡ nào nhưng vẫn ngạc nhiên khi anh nói đây chỉ là một khách sạn rất nhỏ thôi.

Hội trường tổ chức đông nghịt người, toàn những người tai to mặt lớn trong chính trị, kinh doanh, còn có cả các ngôi sao nổi tiếng nữa.

Nó nhẹ nắm lấy vạt áo anh, run rẩy. Nó vốn không quen ở chốn đông người mà lại toàn là người lạ mặt với nó.

-Không sao, không ai dám đụng vào đồ của tôi đâu.

Nó gật đầu mấy cái rồi buông tay ra, lẽo đẽo bước đi bên cạnh anh. Bất ngờ, anh vòng tay sang hông nó, ôm sát nó vào người, nói:

-Tốt nhất đừng nói chuyện với cả, nghe không?

-Em biết rồi.

-Tốt.

-Xin chào thiếu gia Kiên.- Một người đàn ông tầm ba mươi, mặc bộ vét đen bóng loáng, tay cầm ly rượu tiến tới.- Anh thấy buổi tiệc thế nào?

-Tuyệt vời.- Anh nói lấy lệ chứ trong lòng thì không hề, anh cũng giống nó, ghét nơi ồn ào đông người.

-Còn quý cô đây là...- Người đàn ông nhìn sang nó khiến nó rúc vào người anh như thể gà con yếu ớt mong chờ sự che chở của người mẹ.

-Cô ấy là người của tôi, An.- Anh quay sang nó.- An, đây là tổng giám đốc Bằng của công ty thiên Nhã.

Nó gật đầu e dè.

-Xin lỗi, cô ấy rất nhút nhát.- Anh cười.

-Không sao, quả là một quý cô xin đẹp. Thật tiếc khi công ty tôi không có một ngôi sao nào được như quý cô đây.- Anh ta đưa bàn tay tới gần gương mặt nó như thể biểu dương.- Liệu có thể nào...

Anh ôm chặt lấy nó, cười xã giao nói:

-Không, xin lỗi, rất tiếc là không được.

-Vâng, dĩ nhiên rồi, sao lại để một tiểu thư cao quý như thế này tùy tiện tiến vào một thế giới đầy cạnh tranh như showbiz được.

-Cao quý sao?- Nó nói thầm, tự mỉm cười cay đắng. Nếu ngày đó không có anh thì nó giờ chắc hẳn vẫn chỉ là một đưa mồ côi ở cô nhi viện mà thôi.

-Em ra kia đi.- Anh nói với nó, tay chỉ về phía bàn tiệc đứng. Rồi anh nói nhỏ.- Đừng có biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

*

Nó cầm trên tay ly cocktail trái cây, đứng im một chỗ mà nhâm nhi. Giữ đúng lời hứa với anh, nó luôn cố đứng ở vị trí sao mỗi khi anh liếc mắt sang đều thấy nó, điều này cũng giúp nó tránh bị làm phiền hơn.

-Xin lỗi quý cô.- Một giọng nói gọi nó vang lên. Một chàng trai tầm hai mấy, ăn mặc khá trịnh trọng.- Liệu tôi có thể mạn phép hỏi...- Nhưng anh ta im bặt ngay lập tức.- Không...không có gì đâu...tạm biệt cô.- Anh ta độc thoại một hồi rồi chuồn thẳng, để lại nó đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Là do anh đang phía sau nó ư? Nó quay lại nhìn. Choáng cả tầm nhìn phía sau nó là một người lạ đứng ngay sau lưng nó mà nó không nhận ra.

-Chào cố nhân.

Giọng nói này khiến nó sững người. Là gã?!

-Là anh? Sao anh lại...

-Tôi là ca sĩ của công ty Thiên Nhã mà.

Nó đặt cái ly xuống, lùi lại một bước dè chừng. Thấy hành động đó của nó, gã thấy tức cười. Cứ như một con mèo con yếu ớt bị dồn vào đường cùng vậy. Dễ thương thật!

-Tôi nghĩ buổi tiệc sẽ chán lắm, đang định về đây nhưng gặp em thế này thì tôi đổi ý rồi.- Gã ôm chầm lấy nó.

-Buông tôi ra, buông tôi ra!- Nó đập mạnh vào người gã. Trời ạ, anh sẽ thấy mất. Kia rồi, cái ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn sự tức giận đang chờ chực bùng nổ đó. Anh đang tiến tới gần.- Buông ra mau!- Nó hét lên khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.

-Cảm phiền anh buông cô ấy ra được không?- Anh lên tiếng. Gã quay lại nhìn anh, rồi lại nhìn nó, gã buông ra.

-Ồ, nếu tôi không lầm anh là thiếu gia tập đoàn Chiến Thần có tiếng phải không nhỉ?

-Còn anh là Trần Bá Đình, ngôi sao nổi nhất hiện nay.

-Vinh hạnh cho tôi khi được anh biết tới.

Hai người này đang ra vẻ nói chuyện đầy vẻ thiện ý nhưng thật ra bên trong lại ghét nhau khủng khiếp, cứ như đang giễu cợt nhau vậy.

-Hình như người của tôi đang làm phiền anh.- Anh nhấn mạnh ba chữ "người của tôi".

-Không hẳn, chỉ là có quen biết với nhau thôi. Quen biết rất tốt nhỉ?- Gã nháy mắt với nó.

-Thế anh không phiền nếu tôi đưa cô ấy tránh xa anh ngay bây giờ chứ?

-Không sao.- Rõ ràng họ đang thử sức kiên nhẫn của nhau mà.

-Lại đây, An.

Nó chạy lại ngay bên anh.

-Thật may là không có nhà báo nào ở đây.- Anh nói như đe dọa.

-Phải, thật may.- Gã đồng tình, môi nở nụ cười đểu cáng khó ưa.

*

Hắn quẳng chìa khóa xe cho tiếp tân rồi bước vào trong hội trường. Chỉ là một buổi tiệc giao lưu nhỏ giữa những kẻ có quyền thế, đâu buộc phải có mặt, vậy mà cha hắn cứ bắt hắn đến cho bằng được trong khi ông ngồi nhà coi phim với mẹ. Hay chưa?

Chẳng hiểu sao không khí bữa tiệc có phần hơi ngột ngạt, hơi u ám nặng nề lạ thường. Hắn nhìn ra trung tâm của cái vùng không khí ấy. Là ba người nhưng sao quen quen.

-Hả?- Hắn buột miệng kêu lên khi thấy ba kẻ đó không ai khác ngoài nó, anh và gã?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play