Mùi cồn y tế khiến nó khó chịu. Nó chỉ nhớ ngay sau khi thấy cái điều kinh khủng đó màn đen đã bao phủ tầm nhìn của mình và giờ cũng vậy. Nó đã tỉnh nhưng mi mắt vẫn nặng trịch như trước khi ngất đi, nó tuyệt nhiên không mở mắt. Có tiếng ai đó đang nói chuyện mà nó nhận ra một trong những giọng ấy là của anh. Anh đang nói chuyện với ai thế? Hình như anh đang hét lên nữa thì phải?
-Thật sự hết cách sao?
-Tôi rất tiếc.- Giọng kia đáp lại. Hình như là của một người đàn ông cũng lớn tuổi.- Không kịp đâu, đứa bé mất rồi.
Sau đó thì không một tiếng động nào vang lên nữa.
Đứa bé? Đứa bé nào? Con nó ư? Mất rồi? Đứa bé đã không còn nữa.
Nó cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó âm ấm chảy dài trên mặt mình.
*
Anh ngồi cạnh giường bệnh của nó, tay nắm chặt tay nó.
Tại sao lại như thế?
Sao mọi thứ lại diễn ra thế này?
Sao ông trời bắt nó và anh phải trải qua nhiều chuyện thế chứ?
Nỗi mất mát này…làm sao bù đắp nổi đây?
Anh khóc, giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Anh ngắm kĩ gương mặt nó, gương mặt xanh xao và trông mong manh tới lạ, tựa hồ chỉ cần anh chạm nhẹ vào là có thể vỡ tan ra. Anh không ngừng nói với nó:
-An, anh xin lỗi…anh xin lỗi…hãy tha thứ cho anh…
*
Anh mở cửa phòng nó ra. Cả căn phòng nhuộm một màu nắng ban mai nhàn nhạt mà ấm áp nhưng sao người nằm trên giường kia thì u ám vậy chứ? Nó nằm im, nửa người phía trên tựa vào thành giường, mắt nhìn ra ngoài cửa xa xăm vô định, gương mặt không chút sức sống, chỉ có vẻ chán nản bất cần. Anh lại gần nó, định ôm nó nhưng lại thôi khi thấy nó đang né người ra xa. Anh cười buồn.
-Em vẫn kiên quyết thế sao?
Nó không trả lời, chỉ nhìn anh, ánh mắt như xoáy vào tâm can người khác.
-Đã hơn một tháng rồi, em định sống suốt đời thế này sao?
Anh nhìn nó với ánh mắt đau thương chưa từng có. Suốt từ ngày hôm đó tới nay nó tuyệt đối không bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước, bữa ăn cũng chỉ dùng ở giường và dùng rất ít, nó cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ kia. Nó còn chẳng nói một lời nào cả. Nó giờ như một xác chết biết cử động. Không, là búp bê thì đúng hơn.
Anh siết chặt tay thành nắm đấm. Anh đã làm cái quái gì thế này?
Anh đã khiến cuộc sống Trúc không còn gì tồi tệ hơn nhưng thế nào có đủ để đưa đứa con trở lại, đủ để nó thôi thế này?
Mọi thứ thật khủng khiếp. Giờ đây anh luôn lo sợ sẽ mất nó. Đã nhiều lần anh hay Hoa vào đã thấy nó nằm im, nín thở, may mà kịp phát hiện không thì… thì thế nào anh cũng không dám nghĩ tới nữa.
-Tại sao…- nó nói, giọng nhỏ tựa như gió thoáng qua nhưng đủ khiến anh ngẩng dậy nhìn nó- tôi phải mất đứa bé vì anh chứ?
Anh sững người, im lặng. Anh không thể trả lời câu hỏi này. Nó có cần phải tàn nhẫn nói câu này không? Anh biết là anh sai khi đã bỏ bê nó, đã khiến nó chịu đau khổ và tủi nhục tới nỗi mất con nhưng… Anh cũng không biết nên bao biện thế nào nữa.
-Anh xin lỗi.
Bỗng anh thấy hình ảnh nó mờ nhạt hẳn đi. Anh ảo giác? Không, anh thật sự cảm thấy thế, thấy rằng nó sắp tan biến. Anh vội ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt vào lòng mình. Hơi ấm này là thật. Anh thở phào nẹh nhõm. Nó còn đây, nó không hề biến mất. Anh giữ yên vậy, chờ đợi sự phản đối nhưng không. Anh gần như rùng mình khi hai tay nó vòng ra sau lưng, ôm lấy anh chặt như anh ôm nó. Toàn thân nó đang run rẩy. Nó khóc. Lần đầu tiên sau ngày bi ai đó.
-Trả con cho em! Trả con cho em!- Nó gào khóc thê lương, cấu chặt mười ngón tay vào lưng anh.
Lưng anh đau nhưng lòng anh còn đau hơn. Anh thì thào vào tai nó:
-Anh xin lỗi.
Nó khóc lóc như vậy một lúc lâu rồi mới thiếp đi, vẫn ôm anh như thế. Anh không thể nào gỡ tay nó ra, cũng không nghĩ sẽ rời đi nên ôm nó dịu dàng và nằm xuống cạnh nó, ngủ. Đêm này có vẻ sẽ là một đêm thanh bình nhất anh từng có, đêm mà nó sẽ ngủ ngon.
*
Nửa đêm.
Anh cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, lành lạnh và trống trải. Mở mắt ra nhìn anh mới nhận ra nó đã không còn nằm trong vòng tay anh nữa. Giật mình hốt hoảng, anh mở cửa phòng, vội tìm nó thì thấy nó ngồi trên chiếc ghế sofa dài nhỏ kê ngoài hành lang, im lặng nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa kính khổng lồ. Nó mặc chiếc áo len màu rượu hôm ấy, quàng hờ lên vai chiếc khăn lạu màu kem, nhìn anh với ánh mắt là lạ. Anh chạy lại nhìn nó, hai tay giơ lên định ôm nó nhưng lại thôi. Anh sợ nó sẽ khước từ anh.
-Em có thể tựa vào vai anh một chút được không?
Anh không dám tin vào tai mình nữa. Nó nói gì thế này? Anh không thể ngờ nổi.
-Không được sao?- Nó đưa mắt ái ngại nhìn anh.
-Không, chỉ là anh đã nghĩ em sẽ không bao giờ nói thế.
Nó cười, nụ cười nhẹ nhàng và yếu ớt.
Anh ngồi xuống cạnh nó, dịu dàng dùng tay đẩy nẹh đầu nó tựa vào vai anh. Hơi ấm từ nó thật dễ chịu.
-Anh có nghĩ đó là nó không? Linh hồn của nó ấy?- Nó nói, mắt nhìn lên trời.
Anh nhìn theo nó.
Bầu trời đêm đầy sao, lấp lánh. Duy chỉ có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng ,màu cam nhạt ở phía Bắc bầu trời. Anh hiểu ý nó muốn nói gì và anh cũng biết đó không phải một vì soa àm là một vệ tinh nhưng anh không nói ra, chỉ im lặng.
-Kiên à, khi em ngủ, đưa em về phòng nhé.
-Ừ.- Anh cười.
*
Anh mở mắt, nhìn lên chiếc đèn chum kia. Anh nghĩ tới tối qua, cười với chính mình rồi quay snag nhìn nó nằm bên cạnh.
-An!- Anh gần như hét lên.
Nó nằm đó, im lặng, mắt nhắm nghiền, da nhợt nhạt. Cánh tay nó đưa về phái cạnh giường, máu đỏ từ cổ tay rỉ ra, tay còn lại cầm con dao gọt trái cây không biết nó lấy ở đâu ra.
ANh cuống cuồng xé một mảnh áo mình băng lại vết thương, vừa hét lớn:
-Quản gia Lâm! Gọi cấp cứu! Mau!
Anh quay lại nhìn nó, vỗ vỗ vào gương mặt nó, nói:
-An, tỉnh lại! Cố lên em! Em không được chết! Em không được chết !- Anh gần như gào lên.
Sao lại vậy? Sao nó lại tự tử? Tối hôm qua mọi thứ dường như đã tốt lên mà?
-Đừng bỏ anh!- Anh thét lên đau đớn như con thú hoang bị thương.
*
Một tuần sau.
Sân bay.
Anh đứng cạnh chiếc Limuos, châm một điều thuốc lên nhưng chưa kịp đặt nó lên môi mình thì một giọng nói khiến anh dừng lại:
-To6it hật sự bất ngờ khi anh cho gọi tôi về thế này đấy.
Anh quay lại nhìn hắn, ánh mắt chỉ có vẻ khinh thương nhưng vẫn có gì đó như cầu khẩn. , lo lắng lắm.
-Nếu không phải vì cô ấy tôi cũng không làm vậy. Vào xe đi!
Cả anh và hắn bước vào xe, tuyệt nhiên không nhìn nhau lấy một cái.
Hắn nhìn ngắm bầu trời qua cửa sổ. Bao lâu rồi hắn không nhìn thấy bầu trời nơi đây nhỉ? Chỉ mới mấy tháng nhưng sao như thể đã bao nhiêu năm rồi. Lòng hắn có chút xốn xang kì lạ. Thế nhưng loa lắng thì cũng không kém. Vì lí do gì mà anh lại có thể gọi hắn từ Mĩ xa xôi về, lại còn liên quan tới nó nữa chứ? Việc gì mà anh không làm được mà hắn làm được.
-Rốt cuộc anh định im lặng tới bao giờ hả Kiên?- Anh vẫn im lặng nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ phái anh.- Hay tôi sẽ nhảy xuống xe và ra lại sân bay, tôi vẫn còn vé khứ hồi đấy.
-An, cô ấy cần anh.- Anh nói.
-Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?-Hắn hỏi ngay dù cho hắn biết nó chính là người đã làm tim hắn đau đớn biết bao. Và rằng lẽ ra hắn phải trả thù nhưng không, hắn dần chấp nhận việc không có nó để sống một cuộc sống mới, để cả nó và hắn hạnh phúc hơn thay vì níu kéo. Và hắn cũng không muốn giống anh, để thù hận cứ xóa nhòa đi sự tốt đẹp trong tình yêu kia. Hắn đã lựa chọn con đường tốt đẹp hơn nhưng giờ hắn tự hỏi, liệu có phải hắn đã chọn lầm đường rồi không khi àm giờ nó đã gặp chuyện.
-Cô ấy lấy tôi.
-Điều đó đương nhiên là tôi biết.- Hắn thậm chí vẫn còn giữ chiếc thiệp cưới ấy. Chiếc thiệp nằm ngay ngắn dưới tập hồ sơ cũ trong ngăn cuối của tủ tư liệu của hắn. hắn để đó, biết sự hiện diện của nó và tự nhắc mình hắn và nó đã không thể nữa rồi. Thi thoảng nhóc vẫn lục tài liệu để giúp hắn và thấy nhưng đều giấu biệt và không biết rằng hắn biết được điều đó. Nhóc có lẽ tinh tế và tâm lí hơn nhiều so với vẻ ngoài của mình.- CÒn gì nữa không? Đừng nói anh gọi tôi về để chứng kiến khung cảnh gia đình anh hạnh phúc với anh, cô ấy và…một đứa con.- Rõ ràng hắn cực kì khó khăn để có thể thốt lên ba chữ cuối.
-Cô ấy có thai.- Tim hắn đau thốn. Dường như hắn còn run rẩy nữa, tay hắn siết chặt thành nắm đấm.- Nhưng đã mất.
-Cái gì? Chuyện quái gì xảy ra vậy?- Hắn hỏi dồn dập. hắn biết nó sẽ sock, sẽ đau đớn thế nào khi biết điều này.- Vậy nên anh gọi tôi về…- hắn ướm hỏi.
-Là tôi đã sai. Cô ấy suy sụp lắm rồi, chỉ anh mới giúp được cô ấy. Cô ấy đã…tự tử rất nhiều lần.- Anh cảm thấy cổ họng mình đắng nghét. Có gì đó chẹn họng anh lại.
-Nếu giúp anh thì tôi được gì?- Hắn hỏi một cách lạnh lùng.
Anh nhìn hắn và hắn cũng nhìn lại anh. Anh nói một cách khó nhằn:
-Cô ấy.- Không phải anh mệt mỏi vì nó mà vì anh không chịu nổi nếu nó tự hủy hoại mình hơn thế nữa. Anh có thể không có nó nhưng cái viễn cảnh nó chết đi. Anh không dám nghĩ tới nữa. Với anh, một người tự vẫn ngay trước mắt anh là quá đủ rồi. Anh không muốn nó sẽ giống như ẹm anh. Người phụ nữ đáng thương đó…
-Nếu anh không giúp, cô ấy sẽ chết mất.- Người anh run lên bần bật. ANh hoàn toàn mất bình tĩnh. Đưa tay lên che nửa trên gương mặt mình, anh đã khóc.
Hắn nhìn anh, định nói gì đó nhưng thôi. Liệu chăng đây là cơ hội cho hắn có lại nó?
*
Anh mở cửa phòng nó, nói khẽ:
-Vào đi.
Hắn, sau khi tắm táp, nhìn anh rồi nhìn khoảng không phía sau cánh cửa kia, bước hẳn vào. Anh bước vào ngay theo sau.
Nó ngồi trên chiếc ghế bành kê sát cửa sổ, mặc bộ váy dài gần tới chân màu hồng nhạt, áo lên cổ lộ rộng màu đỏ chói. Cô gái đó trông tái nhợt, mong manh và yếu ớt tới kì lạ. Nước da trắng tái kia khiến nó như hòa tan bản thân vào với nắng. hắn nhìn vào mắt nó. Vẻ tinh anh đã không còn, chỉ còn sự trống rỗng vô hồn giá băng.
Hắn tiến tới trước mặt nó, quỳ xuống trước nó, nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn kia, nhìn với ánh mắt tha thiết.
-An…
Nó mỉm cười, nụ cười có chút sức sống trong đó. Tim anh bỗng đau thắt như ai bóp nghẹn. Nó chưa bao giờ cười như thế với anh cả. tại sao? Anh thật sự không là gì với nó thật ư?
-BẢo, anh tới thăm em à?
-Phải.- Hắn hôn lên tay nó, cười.- Em khỏe chứ?
-Em khỏe.
-Anh không nghĩ thế đâu.- Hắn nheo mày nhìn nó.
Nó cười khì.
Hắn liếc nhìn về phái cửa, anh đã không còn đứng đó nữa.
*
Anh tháo cravat ra, cuộn lại rồi nhét vội vào trong túi quần. Anh đi, mắt nhìn về phía trước nhưng sao chỉ giống đang nhìn vào cõi vô định xa xăm.
Tại sao nụ cười đó không dành cho anh?
Mọi thứ đã quá trễ để làm lại từ đầu sao?
Anh thật sự không còn cơ hội nữa sao?
Anh sẽ phải buông nó ra, sẽ phải mở cửa lồng sắt để con chim vành khuyên bé bỏng ấy bay về với phương trờiriêng của nó sao?
Anh đứng yên, tắm mình dưới ánh năng hoàng hôn màu cam chói mắt, nhưng buồn.
*
Hắn ngồi với nó tới tận tối. Nó luôn hỏi nhiều điều về cuộc sống bên Mĩ của hắn. Hắn trả lời với vẻ mặt tươi cười.
-Anh sống một mình bên đó ổn không?
-Cũng không hẳn là một mình.- hắn nhún vai.
-Là sao?
-Hầu như ngày nào Lan cũng tới.
-Lan? Cô bé làm gì ở đó?- Nó hơi ngạc nhiên.
-ANh cũng không rõ nữa, đùng một cái chuyển sang đó học. Sắp hè nên chắc cô ta cũng sắp về đây chơi nè.
-Cô ấy tốt với anh quá nhỉ?- Nó cười nhạt.
-Ừm.- Hắn đáp, hiểu rõ điều àm nó nghĩ tới lúc này.- Nhưng đó không phải là tình yêu, hay nếu nói theo phương diện nào đó, anh chỉ là ấn tượng với con bé ấy . Còn với ấy, Lan chỉ là một người bạn hợp cạ.
Nó vẫn giữ nguyên nụ cười.
-Em biết mà.
-An này…- Giọng hắn chùng xuống.
-Em có muốn đi với anh không, đi một nơi thật xa, chỉ có hai đứa thôi.
*
Anh đứng ngay bên ngoài, khựng người. Anh vừa đi về nhà là tới ngay phòng nó, anh chỉ muốn biết nó có khá hơn chưa. Thế nhưng vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, chỉ mới kịp mở hé ra thì anh đã nghe thấy lời nói đó của hắn.
Nó sẽ trả lời sao đây?
Nó sẽ bỏ rơi ấy đúng không?
Im lặng.
Mãi lúc sau, nó mới lên tiếng, vẫn với chất giọng yếu ớt đó:
-Bảo, anh là người mà em thích, rất thích…
Cả thế giới torng anh như sụp đổ. Phải rồi, nó sao ở bên anh được chứ. Nó đã chờ ai đó nói câu này, đã mong họ đưa nó đi từ lâu lắm rồi. Lí nào một thiên thần như nó lại muốn ở chung với ác quỷ như anh. Nó đi, nó sẽ đi, sẽ rời bỏ anh, mãi mãi.
Anh cất bước.
Anh không muốn nghe bất kì lời yêu thương nào của họ nữa. Quá đủ rồi!
*
Thế nhưng anh đã không ở lại để nghe trọn vẹn lời nó nói:
-…nhưng người em yêu mãi mãi chỉ có anh ấy…
Đừng bỏ em!
-Sau bao nhiêu chuyện hắn ta làm với cô nhi viện, với em, em vẫn yêu hắn sao?- BẢo nói với giọng khẩn hoảng.
-Anh à, những ngày qua em đã nghĩ rồi. Em tin rằng trong thâm tâm Kiên vẫn yêu em.
-Yêu em? Bằng những điều sai trái hắn làm sao?
-Em không biết rõ lí do sao anh ấy lại làm thế…với cô nhi viện của chúng ta, với mái nhà êm ấm ấy nhưng…trong tình yêu, đâu ai có lỗi hả anh. Chúng ta nói việc anh ấy làm là sai thực ra là vì chúng ta nhìn từ khía cạnh của chúng ta, chỉ là chúng ta phán xét anh ấy. Chúng ta chưa bao giờ nhìn từ khía cạnh của anh ấy cả.
Hắn mở to mắt ra mà nhìn nó. Đây không còn là nó mà hắn từng biết. Nỗi đau mất con dường như khiến nó thay đổi nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, trưởng thành hơn so với lúc trước. Hắn bỗng thấy lòng nhẹ tênh. Nó đã không còn yếu đuối để rồi cần hắn nhiều như lúc trước nữa rồi.
-Có vẻ như lần về nước này của anh ngắn ngủi thật đấy.- Hắn cười trừ.
-Gì chứ?- Nó hỏi.
-Chỉ là anh định mai về thăm bố mẹ rồi tối mai lên máy bay.
-Gấp vậy sao?
-Ừ, có người chờ anh bên đó.- hắn cười.
Nó nhìn hắn một lúc rồi nói, miệng mỉm cười:
-Em chúc anh hạnh phúc.
-Cảm ơn em.
Hắn rướn người lên, hôn nhẹ vào trán nó. Nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp và đầy dịu dàng khiến nó cười tươi, gò má ửng hồng. hắn đã có thể bỏ nó lại phái sau mà đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, tìm người con gái hoàn hảo với anh. Nhưng rồi nó cũng hiểu, hắn sẽ không bỏ nó lại mà hắn, và cả cô và gã nữa, họ sẽ chờ nó ở nơi gọi là vùng đất của hạnh phúc. Vấn đề là nó liệu có thể mở lòng và nắm lấy anh không. Thực ra nó cũng không biết nữa, có lẽ phải chờ rất lâu để làm được thế mất thôi.
*
Anh nằm ngủ trên giường mình, vẫn khoác quần tây và áo sơ mi không cài cúc. Hôm nay anh mệt mỏi vì công việc và cũng suy nghĩ về nó quá nhiều rồi. Thậm chí ngay cả khi ngủ, trông anh vẫn có gì đó đầy suy tư.
Cửa phòng anh mở nhẹ, đứng bên ngoài là nó. Nó nhìn anh nằm đó, thấy anh không cử động gì mới rón rén bước vào. Nó tiến lại gần giường anh, nhìn gương mặt anh lcu1 ngủ. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt nẹh gương mặt ấy, lòng nó có một cảm giác gì đó rất lạ: man mác buồn nhu7gn có gì đó đầy khát khao. Nó mấp máy:
-Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không anh?
Nó cúi xuống, hôn vào môi anh.
*
Anh mở mắt. Đồng hồ mới chỉ 7 giờ nhưng đã lâu lắm rồi anh không ngủ giấc ngủ thoải mái thế, dù rằng anh không hiểu rõ lí do. Bỗng anh cảm thấy tay mình có gì đè lên khi trở mình vội quay sang xem. Anh mở to mắt. Nó nằm trên tay anh, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đều.
Nó như cảm nhận được ánh nhìn của anh nên cũng trở mình, ngáp dài mấy cái rồi mở mắt.
Sao nó lại ở đây chứ? Lẽ nào tối qua nó qua phòng anh rồi ngủ quên sao? Nó hốt hoảng, vội vàng bật dậy nhưng vòng tay anh vòng qua hông nó nhanh chóng giúp nó yên vị trên giường lần nữa.
-Tại sao em lại ở đây?
Nó đỏ mặt, im lặng.
Anh nhìn kĩ, soi xét gương mặt nó rồi cười nhạt. Lí nào nó tìm tới vì anh chứ? Không phải nó đã bảo nó thích hắn sao? Còn anh, anh chẳng là gì với nó cả. Mà nếu có thì anh cũng chỉ như một ác ma. Được rồi, đã là ác ma thì cứ là ác ma thôi. Anh cười ngạo nghễ nhưng cũng có gì chua xót rồi cúi xuống nó.
Khi anh hôn nó, ôm nó, anh không nhận được sự chống cự rõ ràng. Nó cố đẩy anh ra nhưng bàn tay lại siết chặt lấy anh như muốn giữ lại. Anh không quan tâm, không muốn biết tới cảm nghĩ của nó mà chỉ biết ôm nó và có nó. Ừ thì anh là ác ma mà.
*
Nó cuộn tròn mình trong chắn, nằm im. Anh ngồi bên cạnh, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm bất tận. Anh ôm nó nhưng tâm trí anh đang nghĩ về việc khác. Anh đã quyết định.
Anh chạm nhẹ vào nó, nói:
-Gần tối rồi rồi, dậy đi.
Nó cử động định đẩy tay anh ra, vẫn kiên quyết nằm trong chăn. Anh cúi xuống gần nó, nói nhỏ:
-Em không dậy, tôi sẽ ôm em một lần nữa đấy.- Anh cảm thấy rõ làn da dưới lớp chăn mỏng kia như đang nóng lên.- Hay em muốn vào phòng tắm tự tắm rửa- Anh nhếch mép cười- hoặc tôi phải bế em vào.
Nó giở chăn ra, mặt đã đỏ bừng từ nãy tới giờ. Rụt rè đưa tay ra để lấy váy đang nằm gần đó, nó bất ngờ bị anh cuộn lại trong chăn, bế lên. Anh đặt nó torng bồn tắm lớn, xả nước ấm ra rồi đứng thẳng dậy, nói:
-Em tự tắm đi, tôi sẽ đưa em tới chỗ này.
-Đi đâu?
-Đi rồi sẽ biết.
Rồi anh đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm lại. Tựa người vào cửa phòng tắm, anh dễ dàng nghe tiếng xả nước trong đó. Ánh mắt anh trở nên buồn tới lạ, cái xúc cảm chưa từng xuất hiện nơi đôi mắt kiêu hãnh ấy.
*
Anh đi xuống dùng phòng tắm ở tầng ba rồi lên phòng nó bộ đồ khá đơn giản là áo len cổ lọ và quần jean dài bó hơi sát. Đặt trước cửa phòng tắm của mình, anh gõ cửa rồi đi xuống nhà.
Trời đã tối. Hôm nay anh chọn cho mình gu ăn mặc khá lạ, áo sơ mi cách điệu và quần jean. Điều khác nhất là trông anh buồn, buồn tới lạ kì. Không đi xe Limous, anh tự lái chiếc Volvo để đưa nó ra ngoài. Trên suốt chặng đường, nó nhắm mắt ngủ vì mệt nhoài.
-An…- Giọng anh trầm đục.
Nó mở mắt.
-Xuống xe đi.
Nó làm theo lời anh. Đứng cạnh cửa xe, nó nhìn căn nàh trước mặt mình. Nhà cũ của nó và hắn.
-Kiên, tại sao?- Nó quay lại nhìn anh đang ngồi im lặng trong xe.
Anh quay sang nhìn nó thật lâu, thật trìu mến nhưng cũng đau đớn tới muốn khóc.
-Từ nay…em được…tự do.- Hai chữ cuối cùng thốt lên sao thật khó khăn, thật đau xót.
Một cách dứt khoác, anh nhấn ga, phóng xe đi vào bóng tối kia, bỏ lại nó một mình.
*
Anh một tay cầm vô lăng, một tay để lên thành cửa kính xe. Anh nhìn ra ngoài.
Thật sự anh không muốn làm thế nhưng anh không muốn giam *** nó nữa. Nó khổ quá nhiều rồi, và chỉ vì anh. Đã đến lúc anh buông nó ra, để nó tới với hắn, người nó thật sự cần và nên ở bên.
Anh đã tự nhủ lòng mình phải kiềm nén nỗi đau, phải vì nó, vì hạnh phúc người anh yêu nhất trên đời này. Thế nhưng…sao nước mắt anh vẫn cứ rơi?
Anh dừng xe lại, gục mặt xuống vô lăng mà khóc.
Tạm biệt nó.
Chào mừng ngày đánh mất lẽ sống đời anh.
*
Nó đứng lặng trên đường.
Sao anh lại làm thế?
Anh bỏ mặc nó lại đây sao?
Sao khi nó muốn bên anh thì anh lại đẩy nó ra?
Anh không còn cần nó nữa ư?
Nó úp mặt vào hai tay mà khóc.
-Không, Kiên, xin đừng bỏ lại em một mình ở nơi này! Không! Không!
*
Bình tâm lại, anh nhấc máy gọi cho hắn, giọng vô cảm:
-Anh đang chờ anh trước nhà đấy, ra ngoài với cô ấy đi.
-Anh nói gì thế Kiên?- Ở đầu dây bên kia, hắn hỏi với giọng ngạc nhiên.- Anh bỏ cô ấy lại một mình trên đường giữa trời tối ư?
-Ở trước nàh anh đấy.
-Đồ điên!- Hắn hét.- Tôi đang ở trên máy bay đấy.
-Cái gì?
-Anh phải thấy đèn trong nhà không sáng chứ? Anh ngu ngốc vậy sao Kiên?- Anh lặng người.- Anh bảo yêu cô ấy àm không chú ý tới cảm xúc của cô ấy ư?
Anh im lặng một chốc rồi nói:
-Vì tôi yêu cô ấy nên tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh, người cô ấy cần.
-Người cô ấy cần là anh, không phải tôi.
-Anh là người cô ấy thích.- Anh gần như hét lên vào điện thoại.
Đầu dây bên kia im vài giây rồi như cười phá lên:
-ANh nghe lén tôi và cô ấy nói chuyện sao? Anh nghe vế đầu mà không nghe vế cuối ư? Cô ấy nói người cô ấy yêu duy nhất là anh!
Anh sững người.
-Quay lại đón cô ấy đi.
Anh cúp máy, đột ngột quay đầu xe.
*
Nó đứng yên như vậy. Nước mắt tuôn không ngừng trên má nó.
Anh vứt bỏ nó rồi ư? Nó không muốn!
-Làm ơn, quay lại đi Kiên! Em không muốn!- Nó vòng tay ôm lấy chính mình, khóc, nói nhỏ.- Đừng bỏ, đừng bỏ lại em một mình mà…
“Két”
Nó ngẩng mặt lên. Là xe của anh.
Từ phái bên kai xe, anh tiến tới chỗ nó.
Nó cười nhẹ, định nói gì đó nhưng anh đã ôm lấy nó, thật chặt, thật ấm, thật dịu dàng.
Một cách e dè nhưng rồi nó cũng ôm lấy anh, siết thật chặt. Nó không muốn khoảng khắc này kết thúc.
-Anh xin lỗi.
Nó sụt sịt.
-Hãy ở lại bên anh, xin em. Anh yêu em.
Nó đứng phỗng nhưng rồi một niềm hạnh phúc khôn xiết dâng lên trong lòng nó. Nó cười dù vẫn đang khóc.
-Em yêu anh.
*
Nó ngồi cạnh anh, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay không cầm vô lăng của anh. Chuông điện thoại vang lên. Nó nhìn màn hình đang hiện lên chữ Bảo. Nhấn nút gọi, nó áp điện thoại vào tai, chưa kịp nói gì thì giọng hắn dịu dàng đã vang lên:
-Mọi chuyện ổn chứ?
Nó thoáng cười:
-Vâng.
-Em hạnh phúc không?
Nó ngập ngừng rồi nói:
-Thế còn anh? Anh giờ đây có hạnh phúc không?
-Ừ thì…có lẽ là có. Em hạnh phúc thì anh sẽ hạnh phúc thôi.
-Em mong anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, không bó buộc hạnh phúc của anh với em nữa. Đã tới lúc anh sống cho chính mình rồi.
-Chắc vậy.- Có tiếng hắn cười.
-Em…em chúc anh…sẽ tìm được một ai đó xứng với anh hơn em, một người không khiến anh đau buồn.- Nó nhận ra mình đã khóc.
-Em không khiến anh đau buồn, chỉ là hơi thấy vọng thôi nhưng thật sự, ở bên em, anh đã hạnh phúc. Cảm ơn em vì điều đó.
-Em cũng cảm ơn anh, vì tất cả.
-Tạm biệt.- Hắn rồi với giọng trầm trầm khàn khàn khác lạ. Hình như còn có tiếng nấc.
-Hẹn gặp lại.- Nó nói, nhẹ như gió thoảng rồi cúp máy.
-Là Bảo sao?- Anh lên tiếng.
Nó nhìn anh, tay vẫn nắm chặt, nói:
-Phải. Anh ấy thật sự, thật sự rất cao thượng.
Anh không đáp lại nó, chỉ nhìn chăm chắm vào con đường phái trước nhưng nó biết, anh cũng nghĩ như thế. Chắc chắn.
*
Hắn ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài bầu trời tối đen. Nhét chiếc điện thoại vào ngăn sâu nhất trong chiếc vali, hắn trầm ngâm.
Nó đã đủ dũng khí để thoát khỏi hắn, để tự mình đi trên con đường riêng mà nó chọn, thế là quá đủ. Nhưng hắn đã khóc, thật sự hắn đã rơi nước mắt. Hắn cười, nụ cười buồn nhưng có gì thanh thản, hắn nói thầm:
-Lần này là chia tay thật rồi, An ạ.
Hắn biết còn nhiều chuyện không hay trong quá khứ mà nếu không giải tỏa hết đucợ thì còn rất lâu nó mới có thể thật sự yên ổn, thanh thản ở bên nó nhưng nó đã yêu anh rất lâu, rất nhiều, đủ để nó có thể vượt qua tất cả, chỉ có điều là hai người họ có thể bên nhau mà tiếp sức cho nahu hay không thôi. Nhưng hắn tin, nó sẽ làm được.
-Anh có muốn dùng gì không ạ? Chúng tôi có…- Một có tiếp viên hành không đẩy xe chưa mấy loại đồ ăn nẹh và nước uống tới chỗ hắn.
-Cho tôi ly rượu vang được không, tôi có chuyện đáng uống mừng.
-Vâng, được thôi.
Sau đó vài phút,c ô tiếp viên đưa cho hắn ly rượu.
-Cảm ơn, hki cần gì nữa tôi sẽ gọi.
Hắn nhìn thứ chất lỏng có cồn màu đỏ song sánh trong ly đế cao rồi uống một ngụm.
Uống mừng ngày hắn trở thành một nhân vật phụ nhưng là một nhân vật đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong câu chuyện tình yêu ngang trái này.
Một vai phụ có lẽ nên kết thúc ở đây được rồi, còn hai vai chính? Cứ để nó và anh tiếp tục câu chuyện này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT