Nhân gian khói lửa ai người gánh?

Khổ tận cam lai đến bao giờ?

- Quan gia, xin ngài nương tay, cả nhà bảy miệng ăn của chúng tôi chỉ trông vào chỗ lương thực này, ngài lấy đi chúng tôi biết ăn bằng gì đây?

Tiếng gào khóc thê lương vang vọng con phố hiu quạnh, mùi khói lửa gay gay len lỏi khắp không gian, xung quanh chỉ còn lại một màu tăm tối, tang thương….

********

Ngự Thư Phòng Phiên Quốc,

- Rầm!

Cánh cửa Ngự Thư Phòng bị một lực mạnh đạp mở, phía sau cánh cửa, Phiên Hoàng mặt mũi tái mét, thở hồng hộc xông vào.

- Lý Dự, ông dám, sao ông dám làm vậy? Ông muốn Phiên Quốc rơi xuống địa ngục sao?

Phiên Hoàng vừa xông vào không để ý lễ tiết gào lên, mắt hắn hằn lên từng đường máu đỏ sọng, gân xanh trên trán không ngừng giật giật chứng tỏ hắn đang tức giận đến mức sắp không kiềm chế được.

Nam nhân trung niên đang ngồi xử lý tấu chương sau thư án trong Ngự Thư Phòng thấy Phiên Hoàng tức giận xông vào cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái. Trong khi vẫn cúi đầu xem tấu chương ông ta nhàn nhạt mở miệng:

- Bản Vương tất nhiên là không để Phiên Quốc rơi vào ngõ cụt, chỉ cần cầm cự qua cơn hoạn nạn này, đợi đến khi Bắc Tuyết đánh thắng Tây Long thì chúng ta rồng rắn sẽ cùng lên trời.

- Ông…ông…ông…

Phiên Hoàng nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, cả người hắn cương cứng như đang nỗ lực kìm chế xông lên đấm thẳng vào mặt người ngồi sau thư án kia.

- Đợi đến lúc đó thì người dân Phiên Quốc cũng chết hết rồi, ông ra ngoài kia mà nhìn xem, xem người dân Phiên Quốc có cầm cự nổi đến lúc rồng rắn lên trời không?

- Phật!

Nhiếp Chính Vương nghe xong chợt đập mạnh tay khiến tấu chương trên tay đóng lại rồi đứng lên ngước mắt nhìn Phiên Hoàng, ánh nhìn lạnh thấu xương mang theo vài phần không kiên nhẫn.

- Nếu Hoàng Thượng lo lắng như vậy thì nên quay lại cầu nguyện cho dân chúng đi, Bản Vương sẽ sắp xếp người đưa người đến Quốc Am Tự.

Phiên Hoàng vừa nghe Lý Dự nói thì mặt cắt không còn giọt máu, cánh tay run run giơ lên chỉ vào mặt Nhiếp Chính Vương:

- Ông … ông muốn tạo phản phải không?

- Người đâu, đưa Hoàng Thượng đến Quốc Am Tự.

Nhiếp Chính Vương không để ý đến Phiên Hoàng mà hướng bên ngoài ra lệnh, việc đã đến nước này thì ông ta cũng không cần che dấu dã tâm của mình nữa, đất nước này vốn nên là của ông ta từ lâu rồi. Hoàng Tộc Phiên Quốc sắp đổi tên!

Phiên Hoàng bị lôi ra ngoài, trong mắt hắn chỉ lưu lại hình ảnh cao ngạo cùng ánh mắt đầy sát khí của Lý Dự. Phiên Hoàng gục đầu xuống, chỉ sợ chuyến đi đến Quốc Am Tự này lành ít dữ nhiều. Kết thúc rồi, Tiên Hoàng, xin người thứ lỗi cho nhi thần bất hiếu không giữ được giang sơn, không cứu được con dân của Tước Gia ta.

Trong mắt ánh lên lệ mang, Phiên Hoàng cảm thấy tuyệt vọng đến cùng cực, giá như hắn mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn, thông minh hơn thì mọi việc đã không đến mức này. Nếu được làm lại từ đầu hắn thề sẽ không bao giờ để cho Lý Gia cưỡi lên đầu lên cổ Tước Gia. Nhưng trên đời này còn có nếu như sao? Có sao?

- Keng!

Ngay lúc Phiên Hoàng đang lâm vào bi thương cùng tuyệt vọng thì chợt có một biến cố xảy ra. Một đám hắc y nhân hơn chục người đột nhiên xuất hiện chắn đường binh lính áp giải hắn rồi nhanh chóng giết chết những binh lính kia.

- Các ngươi… các ngươi từ đâu đến?

Phiên Hoàng thoát khỏi khống chế của binh lính thì cảm thấy như được sống lại một lần nữa. Hắn hít một hơi sâu cố lấy lại bình tĩnh rồi nhìn những hắc y nhân kia hỏi.

Ngay lúc này, bốn nam nhân trung tuổi chạy ra từ hòn non bộ không xa, vội vã quỳ xuống:

- Chúng thần cứu giá chậm trễ xin Hoàng Thượng thứ tội.

Người dẫn đầu những nam nhân này chính là Vương Thị Lang, người đã “ phát hiện” ra Bắc Tuyết liên quan đến việc quân lương bị mất.

Phiên Hoàng nắm chặt tay, mím môi cố ngăn không cho mình ngã xuống sau trận kinh hãi vừa rồi. Hắn nhìn bốn nam nhân quỳ trước mặt mình trong ánh mắt lóe lên tia sáng lấp lánh rồi quay lại nhìn về hướng Ngự Thư Phòng:

- Nhiếp Chính Vương tạo phản, âm thầm cấu kết với Bắc Tuyết muốn diệt Phiên Quốc, chúng ta phải nhanh lên nếu không Phiên Quốc sẽ rơi vào cảnh lầm than.

***********

Nơi đóng quân của đại quân bắc tiến, một giờ đêm ( giờ Tý), lều chỉ huy.

Đêm đông tĩnh mịch, xung quanh lều chỉ huy tối đen như mực, không gian yên tĩnh không một gợn sóng, một bóng đen nhẹ như làn khói lướt qua mặt hai thị vệ đứng canh trước cửa lều bay vào trong.

Bóng đen tiến vào lều chỉ huy rồi nhẹ nhàng di chuyển thân hình lướt qua những chướng ngại vật đi vào sau tấm bình phong, nơi mà người quan trọng nhất đại quân đang nghỉ ngơi. Hành động của bóng đen vô cùng nhịp nhàng, từ đầu đến cuối không phát ra bất cứ tiếng động nào. Nhưng ngay khi bóng đen vừa tiến qua bình phong thì:

- Phập!

Bóng đen chợt khựng lại, ngay sau đó cái bóng lướt sang phải.

- Ai?

Giọng nói trầm thấp chợt vang lên tại một góc nhỏ trong lều.

Bóng đen quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh chỉ thấy một đôi mắt sáng quắc xuất hiện trong tầm mắt. Một thân hình cao lớn ngồi ngay ngắn như thể hắn đã ngồi ở đó từ rất lâu rồi, trong bóng đêm lạnh lẽo hơi thở của hắn phát ra còn lạnh lẽo hơn vài phần làm bóng đen kia cũng hơi run lên. Nhưng rất nhanh sau đó bóng đen đã lấy lại tinh thần, một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Không hổ là đại tướng quân Chương Quang Thiện, quả là nghe danh không bằng gặp mặt, chỉ có điều đạo đãi khách như vậy không phải phép cho lắm.

Bóng đen nhìn ánh sáng lấp lánh chốc chốc lại lóe lên trên cây phi đao nhỏ cắm trên bình phong tặc lưỡi lắc đầu.

- Tự động xông vào chỗ nghỉ ngơi của người khác cũng không thể coi là lịch sự.

Chương Quang Thiện vuốt ve cây phi đao trong tay nhàn nhạt mở miệng, dưới bóng đêm, ánh sáng lấp lánh, sắc bén trên thân đao thỉnh thoảng lại chớp lên khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.

- Ta mang theo thiện ý đến đây còn đại tướng thì có vẻ như mang theo địch ý để tiếp đón thì phải?

- Thiện ý của ngươi ở đâu, sao bổn tướng không nhìn thấy?

Dứt lời phi đao trong tay đã bay ra, xé gió phá mở bóng đêm bay đến trước hắc y nhân.

Hắc y nhân thấy vậy cũng không dám chậm trễ mà vội vàng phi thân né tránh, vừa tránh vừa hô khẽ:

- Ta đến cầu viện, không có địch ý.

- Cầu viện?

Chương Quang Thiện vừa đứng lên tính xông lên nghe thấy vậy thì hơi khựng lại hỏi, nhưng ngay sau đó hắn lại phi ra, trong mắt hắn lúc này còn mang theo vài phần giận giữ. Trong lòng Chương Quang Thiện căm hận muốn chửi tục: Hừ, cầu viện? Tên nào ngu ngốc đến mức đến cầu viện lão tử vào lúc này, không thấy lão tử vừa đối đầu với Bắc Tuyết vừa phải chăm lo cho Phiên Quốc sao?

Tên hắc y nhân này quả thật không may, hắn đến vào đúng thời khắc mà Chương Quang Thiện đang buồn bực nhất. Một đại tướng như hắn bị vây gần tháng trời trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc quả thật không dễ dàng, hắn khó chịu là chuyện đương nhiên, ngươi không biết thời thế lại đến trêu ngươi hắn, hắn dùng ngươi làm bao cát để phát tiết là do ngươi xui xẻo thôi.

- Đúng vậy, ta phụng lệnh Phiên Hoàng đến cầu viện.

Hắc y nhân thấy Chương Quang Thiện không nói lý lẽ đã xông lên thì vội tránh sang một bên, vừa tránh vừa la lên.

- Phiên Hoàng nhà mẹ ngươi, ngươi đánh lão tử lại còn muốn lão tử đến nâng khăn sửa túi cho ngươi sao?

Ách! Đúng là võ tướng có khác, lời nói có chút…có chút…thô tục hơn người bình thường.

Chương Quang Thiện nghe xong tức muốn phun máu, không những không ngừng lại mà còn ra quyền mạnh hơn.

- Đại tướng quân có chuyện gì vậy?

Binh lính canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong vội lên tiếng hỏi.

- Canh giữ bên ngoài, một con muỗi cũng không cho thoát.

Chương Quang Thiện hừ lạnh nhìn bóng đen đang di chuyển khắp lều chỉ huy.

- Vâng.

- Chương Quang Thiện ta đến giải hòa không phải khiêu chiến, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Hắc y nhân nghe Chương Quang Thiện ra lệnh thì không kìm được tức giận chỉ tay vào Chương Quang Thiện mắng.

- Ta khinh ngươi đấy, ngươi làm gì được lão tử? Đã vào địa bàn của ta mà còn dám lớn tiếng, quả thật to gan.

Chương Quang Thiện trợn mắt, tay phải xòe ra nhất thời ba phi đao xuất hiện trong tay hắn, chuẩn bị phi ra ngoài.

- Dừng lại, dừng lại…. ta phụng lệnh Hoàng Hậu.

Hắc y nhân thấy phi đao thì toát cả mồ hôi lạnh vội vàng di chuyển tìm góc chết:

- Hoàng Hậu cái đầu ngươi, Hoàng Hậu của các ngươi thì liên quan gì đến lão tử?

- Ngươi…ngươi nhanh dừng lại, ta là người của Phú Qúy Đường, phụng lệnh Hoàng Hậu Mạc Tĩnh làm việc.

Hắc y nhân nghe xong Chương Quang Thiện nói chỉ thấy khóe miệng co rúm, Mạc Tĩnh Hoàng Hậu không liên quan đến ngươi thì cha ngươi cũng không liên quan đến ngươi nữa rồi.

- Sao? Phú Qúy Đường? Mạc Tĩnh Hoàng Hậu?

Chương Quang Thiện vội điều chỉnh động tác tay, ba phi đao bị lực đạo của hắn làm lệch hướng cắm xuống nền đất.

Hắc y nhân nhìn ba phi đao ngay trước mũi giầy mình mà vuốt mồ hôi trên trán, ai bảo mật thám không cần động chân tay chỉ việc đứng sau màn âm thầm làm việc? Dăm bữa nửa tháng làm một nhiệm vụ thế này thì cũng tổn thọ rồi.

- Đúng vậy, ta là mật thám giữ cương vị thâm nhập vào nội bộ Phiên Quốc hiện đang là thị vệ thân tín dưới trướng Vương Thị Lang của Phiên Quốc.

- Bằng chứng.

Hắc y nhân không nói hai lời rút ra một thứ gì đó từ trong tay áo ném qua. Chương Quang Thiện thấy vậy nhưng không bắt lấy đồ vật đó mà né người qua, sau khi quan sát thấy hắc y nhân không có động thái gì hắn mới nghiêng người lấy ra mồi lửa châm cây nên trong lều.

Nhất thời ánh sáng tràn ra khiến không gian trong lều hiện ra rõ ràng hơn, Chương Quang Thiện nương theo ánh sáng nhìn vị khách không mời mà đến vừa rồi. Tên này toàn thân mặt một bộ đồ đen kín mít chỉ để lộ đôi mắt sáng tinh ranh, dáng người y có phần nhỏ con so với nam nhân bình thường nhưng lại khiến người ta cảm nhận được đây là một người rất nhanh nhẹn.

Sau khi quan sát hắc y nhân ánh mắt Chương Quang Thiện rơi vào mộc bài nằm trên nền đất dưới chân mình. Hắn giơ chân khẽ dùng lực đá, ngay lập tức mộc bài bị đá lên rồi được hắn nắm trong tay.

- Hắc y, Thực Đường?

- Đúng vậy, ta là một trong những hắc y của Thực Đường.

Hắc y nhân nhìn Chương Quang Thiện đá mộc bài của mình thì khẽ nhăn mày nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Chương Quang Thiện thử dùng sức bóp mộc bài nhưng không bóp nát được, hắn hài lòng gật đầu, quả là lệnh bài làm từ thiết mộc của Phú Qúy Đường, cái này không làm giả được.

- Ngươi đến đây không phải vì cầu cứu cho Phiên Quốc chứ?

Sau khi xác nhận là người phe mình thì cái gì cũng dễ nói hơn, Chương Quang Thiện nhếch môi thư thái ngồi xuống ghế trong lều chỉ huy.

Hắc y nhân bĩu môi tiến lên ngồi xuống đối diện Chương Quang Thiện:

- Hừ, cầu cứu cho Phiên Quốc chỉ là lời thoại thôi, ta đến để cứu ngươi đó.

- Ngươi có ý gì?

- Phiên Quốc nội loạn, Nhiếp Chính Vương cấu kết Bắc Tuyết tạo phản, người dân Phiên Quốc vì bị triều đình ra lệnh thu lương mà sắp chết đói hết đến nơi, quân lương chuyển đến biên giới không đủ. Ngươi nói xem phải làm thế nào?

Chương Quang Thiện nghe xong vỗ đùi cái đét, vui vẻ ra mặt:

- Loạn rồi? Tốt lắm, loạn nữa đi, hừ, ta sẽ không cứu viện Phiên Quốc.

Hắc y nhân nhếch môi cười:

- Tất nhiên rồi, nếu không loạn như vậy thì Phiên Quốc làm sao phải thu quân đây.

- Phiên Quốc thu quân rồi?

Mắt Chương Quang Thiện chợt lóe nhưng ngay sau đó hắn nhăn mày:

- Một canh giờ trước bọn chúng vẫn còn chuẩn bị đánh khiêu khích quân Tây Long làm sao có thể lui binh được?

- Đó chính là lý do khiến ta xuất hiện ở đây, Hoàng Hậu có nói, người vẫn thường nghe Hoàng Thượng nói ngươi là một mãnh tướng, trí dũng vô song, không biết miếng thịt chạy qua trước mặt ngươi có bắt nổi không?

Chương Quang Thiện sầm mặt nhìn ánh mắt khiêu khích của hắc y nhân sau đó đập bàn:

- Hừ, dám mang thịt đến trước mặt lão hổ, hổ không nhe răng các ngươi tưởng ta ăn chay sao?

Hắc y nhân thấy thế mỉm cười gật đầu:

- Thế thì tốt rồi, ta phải về báo cáo với Vương Thị Lang là Tây Long có ý giúp Phiên Hoàng dẹp yên nội loạn đây.

Nói xong y đứng dậy xòe tay trước mặt Chương Quang Thiện ý bảo hắn trả lại mộc bài cho mình.

Chương Quang Thiện liếc y một cái rồi ném mộc bài qua chuẩn bị đứng lên đi an bài một số việc. Hắc y nhân quay lưng đi nhưng đi được ba bước y chợt quay lại cười híp mắt:

- Đúng rồi, câu nói: “ Hoàng Hậu nhà ngươi thì liên quan gì đến lão tử?” ta sẽ giúp ngươi chuyển lời đến Hoàng Hậu nương nương, lần sau có cơ hội gặp biết đâu người sẽ trả lời câu hỏi này giúp ngươi.

Nói xong không đợi Chương Quang Thiện phản ứng đã dùng khinh công nhanh chóng phi thân đi, lách qua những binh lính canh gác bên ngoài rồi biến mất trong bóng đêm.

Chướng Quang Thiện cứng họng trân trối nhìn bóng người mất dạng kia cuối cùng tức giận nghiến răng:

- Tên nhãi ranh, lần sau gặp lão tử sẽ phi đao đuổi ngươi ba ngày ba đêm, xem người còn hơi sức mà mách lẻo hay không?

Nhưng tức thì tức hắn vẫn phải nhịn xuống để xử lý việc trước mắt, Chương Quang Thiện ra khỏi lều chỉ huy:

- Người đâu, đánh trống lui binh về phía Tây Bắc, gọi phó tướng Từ Thiên Tứ đến gặp bổn tướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play