Lăng Ngạo Quân về đến Thiên Long Cung mặt trời đang xuống phía Tây, cung nhân bên trong đã chuẩn bị thắp đèn. Lăng Ngạo Quân bỏ qua hai hàng cung nữ thái giám quỳ chào đi một mạch vào trong tẩm cung.

Vừa bước chân vào trong y nhận ra trong tẩm cung Lăng Ngạo Quân đã nhận ra Mạc Tĩnh đang ngồi bên long sàng.

- Tĩnh Nhi- Lăng Ngạo Quân cười gọi.

Mạc Tĩnh hơi ngẩng đầu lên, vừa rồi nàng suy nghĩ xuất thần quá nên không biết Lăng Ngạo Quân về.

- Ân! về rồi sao?- Mạc Tĩnh hơi gật đầu lẩm bẩm rồi lại cúi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lăng Ngạo Quân thấy tiểu nương tử như người mất hồn thì nhướng mày đi nhanh đến bên nàng ngồi xuống.

- Tĩnh Nhi, nàng nghĩ gì vậy?

Mạc Tĩnh không trả lời mà vẫn ngồi yên như cũ, đôi mắt đẹp tràn đầy mê võng.

Lăng Ngạo Quân khó hiểu, trong đầu không ngừng liệt kê những lý do dẫn đến tình hình ‘ không khả quan’ của nương tử lúc này. “Nghĩ đi nghĩ lại thì mũi tên đều hướng về mấy tên anh vợ kia, rõ ràng lúc trước khi mình đi vẫn bình thường mà giờ về đã như người mất hồn rồi.”

Lăng Ngạo Quân liếc Mạc Tĩnh rồi đảo mắt một vòng trong đầu thầm quyết định sau này phải tìm mọi cách hạn chế mấy người rắc rối kia mới được. Ngay lúc Lăng Ngạo Quân há miệng định hỏi Mạc Tĩnh xem hôm nay xảy ra việc gì thì chợt thấy Mạc Tĩnh quay qua, nhìn chằm chằm vào người mình làm câu hỏi mắc nghẹn ngay trong họng.

- Khụ, khụ- Lăng Ngạo Quân nghẹn đỏ cả mặt, y ho khan vài tiếng mới lấy lại giọng của mình.

- Nàng làm sao vậy, mặt ta có dính gì sao?- Nói xong còn đưa tay lên xoa xoa mặt kiểm tra ‘ hàng hóa’.

- Không có- Lúc này Mạc Tĩnh mới trả lời, nàng chớp mắt, trong mắt mê võng dần lui đi- Có tin tức gì của tên Lâm Thiên kia chưa?

- Chuyện này?- Lăng Ngạo Quân nhướng mày khó hiểu, chỉ vậy thôi có cần suy nghĩ đến xuất thần vậy không- À, có chút manh mối, vừa rồi đã bắt được tên giả mạo mật vệ cứu hắn đêm qua, theo như phán đoán hiện nay hắn chưa thể đi được xa.

- Ân, phải bắt cho được hắn- Mạc Tĩnh gật gật đầu, nói xong lại im lặng.

Lúc này Lăng Ngạo Quân đã hết chịu nổi rồi, y hùng hổ:

- Tĩnh Nhi, nàng làm sao vậy, có gì cứ nói đi.

Mạc Tĩnh thấy Lăng Ngạo Quân không kiềm chế được mà thở phì phì trợn mắt thì buồn cười.

- Được rồi, được rồi, Ngạo Quân chàng có thể nói cho ta biết đêm qua chàng sai mật vệ đi ám sát đại thần triều đình phải không?

Lăng Ngạo Quân nghe xong thì thở phào, tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ:

- Ân, đúng thế, nàng thắc mắc chuyện này sao?

Mạc Tĩnh gật đầu, ánh mắt trở nên phức tạp:

- Chàng giết quan đại thần để đổ tội cho Lâm Thiên, tạo phong trào chính nghĩa, lấy lý do đánh Long Hạ... và che dấu cho ta?

Nghe vậy Lăng Ngạo Quân mới hiểu ra nữ nhân của mình đang vướng mắc chuyện gì.

- Tĩnh Nhi, nàng không phải cảm thấy áp lực như vậy- Lăng Ngạo Quân cười rồi đưa tay xoa xoa đầu Mạc Tĩnh.

- Nhưng rõ ràng chàng giết nhiều người thế chỉ để...- Mạc Tĩnh nghiêng đầu tránh rồi nhăn mày nhìn y.

- Không phải, Tĩnh Nhi, những người đó phải chết, đó là số phận của họ vốn không thể thay đổi, chỉ là sớm hay muộn một chút thôi- Lăng Ngạo Quân cắt lời, hắn không thích nàng nhận hết tội vạ vào mình như vậy.

- Nghĩa là sao?- Trước đó Mạc Tĩnh đã nghĩ sự việc không đơn giản như vậy, dù sao Lăng Ngạo Quân mang danh lãnh khốc nhưng chắc chắn không phải là một hôn quân.

- Bọn chúng là nội gián của các nước khác, vi phu cũng là nhân cơ hội này dọn dẹp lại một chút thôi, dù sao sắp đại chiến không có lý do gì để mấy con sâu mọi ngồi chờ đục khoét được- Lăng Ngạo Quân cười nhạt, đây vốn là thủ đoạn chính trị thôi.

Mạc Tĩnh nghe xong thở ra một hơi, dù sao cũng không phải vì nàng mà thành bạo quân là tốt rồi.

- Tĩnh Nhi, nàng thở phào quá sớm rồi, việc lần này nàng chạy không thoát có liên quan nha- Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh biểu hiện nghiêm trọng như vậy thì có ý xấu trêu trọc nàng.

Mạc Tĩnh nghe xong trợn mắt liếc xéo Lăng Ngạo Quân, có cần nói thẳng ra thế không, ai cũng hiểu là được rồi.

- Tại sao chàng không xử lý chúng từ trước mà để chúng nằm lâu ở Tây Long như vậy, không sợ chúng lấy được thông tin quan trọng sao?

Lăng Ngạo Quân nghe xong cười đến vui vẻ, xem ra việc ngồi đây đàm luận chuyện triều chính với nương tử còn thú vị hơn cả ngày ngồi trong Ngự Thư Phòng bày mưu tính kế.

- Những tên gián điệp này chỉ nguy hiểm khi chúng ẩn nấp được thôi, một khi bị phát hiện chúng chẳng còn đe dọa được gì.

- Nàng nên nhớ việc gì cũng có hai mặt của nó, có những lúc là xấu nhưng có những lúc lại tốt. Ví dụ điển hình như việc lần này, trước đó mấy tên nội gián này chẳng những không hề nguy hiểm mà còn làm con cờ rất tốt.

- Chắc nàng cũng biết có rất nhiều người trong nhóm người bị ta cho giết có tiếng là quan thanh liêm tiếng tăm cũng như vị thế trong lòng dân chúng rất tốt. Căn bản lúc này có thông cáo thiên hạ chúng là nội gián cũng chẳng có ai tin, ngược lại dân chúng sẽ cho ta là tên hôn quân nghi oan trung thần giết hại thiện quan, từ đó ta mất nhiều hơn được.

Mạc Tĩnh nghe vậy âm thầm gật đầu, làm vua một nước tất nhiên phải hiểu được đạo lý nước có thể đưa thuyền cũng có thể lật thuyền, điều này hiển nhiên Lăng Ngạo Quân đã làm rất tốt. Từ trước đến nay, dù hắn luôn mang tiếng lãnh khốc vô tình nhưng đối với dân chúng Tây Long vẫn luôn là một minh quân chân chính, là chỗ dựa sức mạnh cũng như tinh thần của cả vương quốc.

- Chúng làm vậy để tạo ra vỏ bọc hoàn hảo, để thâm nhập sâu hơn và hơn hết là lấy được sự tín nhiệm của chàng- Mạc Tĩnh gật đầu nhìn Lăng Ngạo Quân cười- Nhưng chúng căn bản không ngờ đến chúng đã sớm bị bại lộ.

- Ha ha, đúng vậy, Tĩnh Nhi thật thông minh. Vì vậy ta không những không đả động gì đến chúng mà để cho chúng tiếp tục làm, thậm chí còn thăng chức. Làm quan mà, làm gì có tên quan nào trong sạch, chỉ có những tên như thế này thì dân chúng Tây Long ta mới được hưởng thụ một chút thôi.

- Không có quan trong sạch?- Mạc Tĩnh nghe xong nhướng mày, vậy cha nàng thì sao?

Lăng Ngạo Quân vừa nghe đã biết Mạc Tĩnh đang nói về Mạc Hầu gia, y càng cười lớn:

- Tĩnh Nhi, làm quan là thế, cả cha của nàng- Mạc Hầu Gia cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có điều trong phạm vi cho phép thôi, ngược lại việc này lại làm ta tin tưởng hơn đấy. Có một số việc không phải cứ tốt là giải quyết được, cần thủ đoạn thì vẫn phải dùng, nếu không ta căn bản không thể ngồi yên ổn ở đây đến tận bây giờ mà còn lấy được nàng làm Hoàng Hậu- Nói xong tay đã không quy củ mò đến bế xốc hông Mạc Tĩnh đặt lên đùi, từ khi về đến giờ đã được ôm nương tử đâu. Cả quá trình vẫn chú ý tránh vết thương trên lưng nàng.

Mạc Tĩnh bị bế bất ngờ trợn mắt nhưng cũng không phản kháng gì để mặc hắn ôm, dù sao cũng không phải lần một lần hai, căn bản chẳng có gì đáng để ngại ngùng.

Lăng Ngạo Quân thỏa mãn cọ cọ cằm vào trán Mạc Tĩnh, y lại cười:

- Nói đến việc lúc tốt lúc xấu, lúc trước ta không loại bỏ chúng cũng có thêm một lý do nữa nhưng đây lại là lý do quan trọng nhất, đối với những nước kia bọn chúng là gián điệp cài vào tìm kiếm thông tin của Tây Long ta, nhưng đối với ta chúng chẳng khác gì gián điệp hai mang cả.

- Có nghĩa là chàng có thể lợi dụng chúng để nắm bắt thông tin của những nước khác.

- Đúng vậy, còn bây giờ, trước tình hình chiến tranh sắp xảy ra, sẽ có một lượng lớn thông tin quan trọng không ngừng luân chuyển. Ta không thể không đề phòng một hay nhiều thông tin sẽ bị rò rỉ do chúng, hơn nữa chúng có thể là người dẫn đường cho kẻ địch. Vì vậy ta phải trừ khử chúng, việc gắn chúng với Lâm Thiên chỉ là tìm thêm một cái cớ hợp lý nhất mà thôi, dù không có việc của Lâm Thiên chúng cũng phải chết không nghi ngờ.

- Việc có gián điệp là chuyện rất bình thường, nước nào cũng có, ngay cả Tây Long cũng không ngoại lệ, ta có thể nói cho nàng biết hiện tại ta có một hệ thống gián điệp rất đồ sộ, len lỏi vào rất nhiều nước.

- Được rồi, nàng không đói sao, chúng ta dùng bữa trước đã- Nói xong đã nhấc Mạc Tĩnh lên.

Lúc này Mạc Tĩnh mới để ý xung quanh, chỉ thấy trời đã tối từ bao giờ, trong tẩm cung lại chưa được thắp đèn- Đã tối rồi sao? Nhưng ta còn chưa hỏi xong, chuyện băng độc, chàng đã hứa sẽ nói mà.

Lăng Ngạo Quân nghe vậy thì dừng bước, đôi mắt lấp lánh cúi xuống nhìn nhân nhi trong lòng, ánh mắt phức tạp được bóng tối che dấu. Một lúc sau hắn thở dài một tiếng:

- Được rồi, bây giờ ra ăn đi đã, lát nữa ta đưa nàng đi đến một nơi- Cuối cùng cũng phải đối mặt chi bằng bây giờ nói luôn để tránh cho nàng suy nghĩ nhiều.

Mạc Tĩnh biết Lăng Ngạo Quân đã thỏa hiệp thì ngoan ngoãn nghe lời đi dùng cơm, dù mới dùng bữa không quá lâu nhưng Lăng Ngạo Quân cũng đói rồi thì phải.

- Người đâu thắp đèn lên, dọn bữa ở tiền điện- Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh không hỏi nữa thì hướng ra ngoài gọi.

Hoàng Cung Tây Long, lúc này đã là giờ tuất, tầm tám giờ tối nếu tính theo giờ thời hiện đại.

Hoàng Cung rất tĩnh lặng, đây là một đặc thù đầu tiên của nơi đây mà Mạc Tĩnh nghiệm ra sau khi vào Cung. Ở Hoàng Cung, bất kể ngày hay đêm luôn có một khoảng lặng, Mạc Tĩnh cũng không hiểu tại sao, một nơi rất đông người lại có thể yên tĩnh đến vậy, cứ như một con quái vật nằm nghỉ ngơi chờ chiến vậy. Chỉ nằm yên ở đấy cũng làm người ta sợ hãi không dám tới gần.

- Ngạo Quân, chúng ta đi đâu vậy?- Mạc Tĩnh được Lăng Ngạo Quân cõng đi vòng vèo trong cung nãy giờ, hết nhìn bên nọ lại ngắm bên kia, nhưng rất tiếc trời tối nên chẳng nhìn được gì nhiều.

- Sắp đến rồi, nàng thật thiếu kiên nhẫn, từ nãy đến giờ hỏi cả chục lần rồi- Lăng Ngạo Quân dạo bước thong thả qua con đường lát đá xanh trong Hoàng Cung, y đi rất chậm như muốn ngắm cảnh vậy, mặc dù trời tối làm gì có cảnh gì mà ngắm.

- Không phải chàng rất giỏi võ sao, dùng khinh công có phải tới lâu rồi không? Đi thế này cho ta tự đi còn nhanh hơn- Mạc Tĩnh bĩu môi, Hoàng Cung dù rất rộng lớn nhưng nàng biết chắc với khả năng của Lăng Ngạo Quân thì chỉ cần một canh giờ là có thể đi hết các ngõ ngách.

- Nàng không thấy rất lãng mạn sao?- Lăng Ngạo Quân nghiêng đầu ngây thơ hỏi.

Mạc Tĩnh đen mặt, “ lãng mạn”? mệt ngươi nghĩ ra khung cảnh thơ mộng như vậy. Nàng trợn mắt rút cánh tay đang ôm cổ ai đó lại rồi không thương tình túm lấy mớ tóc dài để xõa đằng sau của Lăng Ngạo Quân giật giật như kéo bườm ngựa.

- Ngựa kia, còn không biết điều đi nhanh lên- Mạc Tĩnh hung tợn thở phì phì hăm dọa. Vừa nói xong thì nghe phía sau như có vài vật nặng rơi phịch một cái xuống đất.

Lời này sức công phá quá lớn làm mấy mật vệ đi theo trượt chân ngã úp mặt xuống đất, cũng may họ đều lẩn trong tối nếu không hình tượng lạnh lùng xây dựng bấy lâu nay cũng tan thành mây khói.

Lăng Ngạo Quân nghe xong bỏ qua sự thất thố của mấy tên vô duyên kia, y thở dài ra vẻ tiếc hận:

- Sao ta lại chọn trúng người không hiểu phong tình như vậy chứ?

- Giờ hối hận vẫn còn kịp- Mạc Tĩnh cười hì hì kéo kéo tóc Lăng Ngạo Quân. Không biết có phải do từ lúc nàng gặp Lăng Ngạo Quân đến giờ hắn chẳng bao giờ to tiếng, luôn luôn dịu dàng với nàng không mà nàng không hề có cảm giác sợ hãi. Ai cũng nói Lăng Ngạo Quân đáng sợ lắm, suốt ngày chỉ bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng nàng thấy hắn rất dễ gần. Ít nhất như lúc này đây, nàng không nể mặt tên Hoàng Đế như hắn, gọi hắn là ngựa đã đành còn giật tóc mà hắn cũng chẳng giận chút nào, còn hùa theo trêu đùa với nàng.

- Hối hận? Nàng mơ tưởng đi- Nói xong cánh tay càng dùng lực ôm chặt Mạc Tĩnh áp sát vào lưng mình.

- Đến rồi- Lúc Mạc Tĩnh đang định nói thêm thì Lăng Ngạo Quân chợt dừng lại.

Mạc Tĩnh nghe vậy ngước mắt lên nhìn ngó xung quanh xem đây là đâu mà Lăng Ngạo Quân cứ úp úp mở mở mãi mới đưa đến nơi.

Chỉ thấy xung quanh vẫn một màu đen, Mạc Tĩnh nheo mắt, dưới ánh trăng mờ nàng có thể thấy phía trước là một khoảng không rộng lớn, nhưng có cảm giác vô cùng bừa bộn. Nhìn tình trạng này làm người ta liên tưởng đến ở đây đã từng có một kiến trúc lớn rồi tự nhiên bị kéo sập để ra một khoảng không trống rỗng, hụt hẫng vậy. Mạc Tĩnh hít hà, cái mũi nhỏ nhăn lại:

- Mùi khét? Cháy? Mai Cung?

- Đúng rồi- Lăng Ngạo Quân cười nhẹ một tiếng, vì ở phía sau nên Mạc Tĩnh không thấy đôi mắt y chứa đầy cô độc, đau khổ cùng thống hận.

- Các ngươi dọn dẹp một chút- Lăng Ngạo Quân thả Mạc Tĩnh xuống, cầm tay nàng dẫn đi lên phía trước.

- Vâng- Ngay sau đó có một tiếng đáp khẽ vang lên.

Mạc Tĩnh thấy xung quanh, từ bốn phương tám hướng không ngừng xuất hiện mật vệ, phải đến hai mươi người, họ tiến về phía tàn tích của Mai Cung rồi hì hục bê vác mọi thứ ra. Mạc Tĩnh nhìn những người này, nàng nhướng mày thì thầm:

- Ngạo Quân, sao ta thấy họ có gì đó khác khác nha.

Lăng Ngạo Quân nhìn nàng hoài nghi hướng đến những mật vệ kia thì phì cười, có thể do chuyện đêm trước nàng còn ám ảnh về chuyện mật vệ bị tráo đổi.

- Mật vệ cũng phân làm nhiều loại Tĩnh Nhi.

- Vậy mấy tên Phương gì ngầu ngầu đâu rồi?

- Thuộc hạ vẫn đứng sau người ạ- Đúng lúc này mặt người nào đó đứng sau đã sớm đen thành đáy nồi không chịu được đành lên tiếng.

Mạc Tĩnh giật nảy mình, nàng quay nhanh lại thấy tên ôn thần đứng sừng sững sau hai người thì không khỏi trợn mắt- Ngươi tính hành thích Hoàng Hậu sao?

- Người hỏi mà- Phương Nhất uất ức lầm bầm.

Lăng Ngạo Quân nhìn thuộc hạ bị nương tử mình nạt thì vui vẻ, y ha hả cười rồi kéo tay Mạc Tĩnh.

- Được rồi, đi thôi.

Hai người đi qua con đường mới được mật vệ dọn sạch, bây giờ Mạc Tĩnh mới nhìn rõ tình hình thảm thiết của Mai Cung. Gần như không còn một chỗ nào không bị cháy, khắp nơi đều là củi gỗ đen ngòm không ngừng tỏa ra mùi khét nhức hết cả mũi.

Đi hơn ba chục bước, Lăng Ngạo Quân kéo Mạc Tĩnh lại, hai người dừng trước một khoảng trống. Ngay lúc Mạc Tĩnh đang khó hiểu thì Lăng Ngạo Quân nói:

- Các ngươi canh giữ vòng ngoài, không được để ai vào trong bán kính trăm mét.

Đợi những mật vệ biến mất trong bóng tối Lăng Ngạo Quân dùng chân gạt bụi đất phía trước. Rất nhanh sau đó Mạc Tĩnh nhìn thấy hoa văn nổi trên gạch đen, một hình rồng đang uốn mình như lò xo, chúc đầu nhắm mắt ngủ. Hoa văn rất sống động, tinh mỹ, làm nàng có cảm giác như nhìn thấy một con rồng nhỏ đang ngủ thật.

Lăng Ngạo Quân bỏ tay Mạc Tĩnh, ra hiệu cho nàng lùi lại rồi bắt đầu đi loạn xung quanh con rồng nhỏ kia làm Mạc Tĩnh hoa cả mắt. Lăng Ngạo Quân đi rất nhanh, lúc đông, lúc lại tây, chẳng mấy chốc y đã dừng lại rồi cũng lùi đến bên Mạc Tĩnh. Ngay lúc Mạc Tĩnh nghi hoặc thì một âm thanh như tiếng vật gì bị tách mở làm nàng chú ý.

Mạc Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt há hốc mồm, tại vì nàng thấy con rồng kia đang động, đầu tiên nó mở mắt, sau đó thân hình xoắn ốc bắt đầu dãn dài ra, không ngừng uốn lượn cuối cùng tạo thành một vòng tròn như hình bát quái rồi tự tách đôi sang hai bên mở ra một ô chữ nhật dài hơn một thước.

“Cái này cũng quá ảo đi, đây có phải phim Harry Potter đâu, còn tinh vi hơn cả Phú Qúy Đường nữa.”

Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh há hốc mồm thì hài lòng cười một tiếng rồi kéo tay nàng. Hai người đi đến trước của mật thất thì dừng lại, Mạc Tĩnh đang ngu ngơ quan sát bên dưới thì cảm giác có vật gì đó mềm mại khoác lên vai, nhìn xuống hóa ra là một chiếc áo lông trắng muốt. Lăng Ngạo Quân không nói gì, y cúi xuống buộc dây thắt phía trước cho Mạc Tĩnh rồi lại kéo Mạc Tĩnh bắt đầu đi xuống dưới, càng đi càng lạnh.

Một canh giờ sau.

- Tĩnh Nhi, nhạc mẫu mất năm nàng mới một tuổi rưỡi phải không?- Lăng Ngạo Quân áp mặt vào mái tóc mềm mượt của Mạc Tĩnh thì thầm.

Mạc Tĩnh nghe vậy chỉ gật gật đầu không nói gì, để mặc Lăng Ngạo Quân ôm, nàng biết bây giờ tâm tình hắn rất phức tạp. Nàng không phải là một người biết an ủi người khác, nhưng có đôi khi lắng nghe là sự an ủi tốt nhất.

Bây giờ hai người đang ngồi trên nóc lương đình bên hồ sen gần Thiên Long Cung, đến mùa thu rồi, sen cũng chẳng có, chỉ có hai người ngồi đó, dựa vào nhau.

Mạc Tĩnh thở dài úp mặt vào ngực Lăng Ngạo Quân, nàng không ngờ hắn đưa nàng đi gặp mẫu phi của hắn và việc lần này lại có liên quan đến ân oán rất nhiều năm về trước. Mạc Tĩnh thầm nghĩ “ Có phải Lăng Ngạo Quân mà giống như Phụ Hoàng của hắn thì nàng cũng có kết cục như Mai Phi không? Cho đến lúc chết vẫn đau khổ, thống hận người nam nhân mình đã từng yêu hết lòng dạ?”

Mai Phi chết rồi, chết cách đây bảy năm, ngay ngày Lăng Ngạo Quân đăng cơ. Nàng không thể tưởng tượng ra lúc ấy Lăng Ngạo Quân đã chịu đựng mọi thứ như thế nào. Cả tuổi thơ, từ khi biết nhận thức, bắt đầu lưu trữ trí nhớ đã phải sống cùng người giả mạo mẫu phi của mình, không có thương yêu, không có che chở chỉ có âm mưu, thủ đoạn hèn hạ.

Lăng Ngạo Quân cười- Vậy là ta với nàng cùng cảnh ngộ rồi- Nhưng đôi mắt sâu thẳm kia làm người ta cảm nhận được sự mất mát đã thấm vào trong tâm hồn y.

- Cho đến khi ta mười tuổi ta vẫn luôn cho rằng mẫu thân là vậy, luôn đáng sợ, cay độc, cùng giả tạo. Rồi một ngày ta trốn ra khỏi Cung, trên đường lớn ta nhìn thấy rất nhiều thứ, ta thấy một đứa bé mới hai, ba tuổi được cha cõng trên vai, được mẹ dắt tay; ta thấy một người con trung tuổi cõng mẫu thân đi khám bệnh, bà ta rất vui Tĩnh Nhi ạ- Lăng Ngạo Quân lại cười, như thể nhớ lại kí ức tốt đẹp nhất cuộc đời y vậy- Ta còn thấy hai mẫu tử nhà nọ ngồi ăn xin bên đường, bà ấy nhặt bánh bao bị rơi trên đất nhường cho con ăn.

- Đến lúc ấy ta mới biết mẫu thân hóa ra tốt như vậy, ta chạy về hỏi bà ta, tại sao mẫu thân bên ngoài kia và bà ta lại khác nhau đến vậy? Nàng biết bà ta nói gì không?- Lăng Ngạo Quân tiếp tục độc thoại, đôi môi từ đầu đến cuối vẫn chưa từng hạ xuống, hắn vẫn cười.

- Bà ta nói những người đó là dân đen làm sao có thể đem so sánh với bà ta, rằng trong Cung là thế không chịu được thì cút ra ngoài Cung luôn đi.

- Còn Phụ Hoàng của chàng? Không phải ông ấy có tiếng yêu Mai Phi sao, với Hoàng Tử của mình chắc cũng phải yêu thương chứ?- Mạc Tĩnh nhíu mày, từ đầu đến cuối hắn không nói về Phụ Hoàng mình.

- Yêu? Ha ha, yêu sao? Đúng vậy, hắn rất yêu, nhưng yêu bản thân hắn thì đúng hơn, hắn còn kỵ ta như kỵ hổ nữa là. Yêu mà hơn chục năm trời không phát hiện ra bà ta là đồ giả mạo sao?- Lăng Ngạo Quân chợt cất tiếng cười vang, trong âm thanh vang vọng ấy chứa đầy sự giễu cợt cùng phẫn hận.

- Nàng biết không, chính vì hắn mà ta tin rằng trên đời này vốn không có tình yêu, chỉ có lợi ích, âm mưu cùng thủ đoạn. Nhưng Tĩnh Nhi, thật may, ta còn có cơ hội được gặp nàng, cảm ơn- Hắn ôm siết Mạc Tĩnh lại, câu cảm ơn kia không biết hắn cảm ơn số phận hay cảm ơn Mạc Tĩnh nữa.

- Phụ Hoàng ta, ông ta còn tin Phùng Khải hơn chính nhi tử của mình. Ta còn nghi rằng nếu không xảy ra sự việc năm đó hắn sẽ tìm cách loại bỏ ta rồi cho Khiêm lên ngôi, Phùng Khải nhiếp chính đấy. Đó cũng là lý do tại sao Phùng Khải ao ước vị trí này bao lâu nay, vì đáng lẽ nó có thể nằm trong tay hắn mà.

Bảy năm trước Lăng Ngạo Quân phát hiện ra bí mật động trời, Mai Phi bị giả dạng suốt hơn chục năm trời, hơn nữa còn bị giam trong mật thất ngay dưới Mai Cung. Hắn tìm ra lối vào mật thất, lúc ấy Mai Phi vẫn sống, bà ấy nói với hắn bà bị trúng băng độc vì vậy Lăng Ngạo Quân đã lặn lội đường xa, chạy đi tìm thần y Khương Triết trên núi Bạch Hạc ở biên giới phía Đông cầu thuốc giải.

Nhưng sự đời trớ trêu, hắn cầu được thuốc giải về thì Mai Phi vừa chết, Phụ Hoàng hắn bị Mai Phi giả ám hại mà băng hà, chỉ một chút nữa thôi hắn cũng mất luôn cả đất nước.

May thay hoàn cảnh sống từ nhỏ khắc nghiệt hun đúc hắn trở nên kiên cường. Hắn âm thầm xây dựng lực lượng của mình từ khi còn rất nhỏ và rồi cướp lại được giang sơn. Nhưng vì thế hắn bị gắn tội danh giết cha đoạt vị, trở thành vị vua lãnh khốc vô tình người người cúi đầu sợ hãi.

- Chàng để thuốc giải bằng độc trong mật thất nên đêm qua mới phải chạy đi lấy?

- Ân, ta cũng thật ngu ngốc , ta nghĩ rằng sẽ không bao giờ phải dùng đến nó nữa, ai ngờ...- Lăng Ngạo Quân thở dài một tiếng- Cũng may vẫn còn có nó không ta cũng không biết sẽ thành cái gì nữa.

- Vậy sao chàng lại để xác Mai Phi trong đấy? Để tưởng niệm mẫu phi sao?- Mạc Tĩnh cọ cọ vào ngực Lăng Ngạo Quân thủ thỉ.

- Không phải, nàng có thể coi đó như là một chấp niệm của ta, vì ta luôn cho rằng bà ấy có thể giống những người mẫu thân khác, cũng sẽ yêu thương con mình như vậy nên ta giữ bà ấy lại.

Mạc Tĩnh nghe xong thì cảm thấy tim đau nhói, một người phải khát vọng tình yêu của mẫu thân như thế nào mới có thể làm việc như vậy? Hắn giữ xác mẫu Phi lại như thể cho bản thân mình một sự an ủi, hắn an ủi mình rằng mình cũng có một người mẫu thân thương yêu và bà ấy vẫn còn kia.

Có lẽ sẽ có người cho rằng hắn biến thái, nhưng nàng nghĩ mọi việc cũng chỉ do quá khứ đau khổ của hắn dẫn tới nên hắn mới cố chấp đến vậy.

Mạc Tĩnh ngẩng đầu lên, để đôi mắt đen trong suốt của mình nhìn gương mặt hắn lúc này. Hắn cũng chẳng biểu hiện gì nhiều, không bi thống, không nhăn mày thậm chí còn hơi cười cười.

Nàng nhíu mày đưa bàn tay nhỏ bé lên che miệng cười của hắn, nụ cười này không những không làm cho nàng cảm thấy vui hơn mà còn cảm thấy nó chướng mắt.

- Ngạo Quân, đừng cười nữa được không?- Nàng thì thầm.

Ngay sau đó qua bàn tay nàng cảm nhận được môi hắn kéo xuống, hắn nhìn nàng, chăm chú nhìn nàng, như thể bây giờ không nhìn thì mai sau không có bất cứ cơ hội nào vậy.

- Ta biết chàng hận, nhưng Ngạo Quân, chàng có biết không? Mẫu thân ta mất khi ta còn rất nhỏ, nhưng ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ hận bà. Ta có thể khẳng định với chàng, bất cứ người mẹ nào cũng sẽ thương yêu con của mình. Chàng không cần cố chấp như vậy, chàng làm vậy cũng chẳng khẳng định được gì mà chỉ làm chính chàng thêm ngờ vực về tình mẫu tử của hai người mà thôi. Để bà ấy đi đi, ta tin bà ấy sẽ mãi phù hộ cho chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play